Chẳng phải Thái An Kỳ nói bụng cô ta bị đau sao, sao hôm qua đã đi tìm đàn ông rồi, hôm nay vẫn còn đi tìm tiếp.
Tình huống gì thế này?
Uống nhiều thuốc như vậy, hơn nữa Ninh Thư đã châm kim vào bụng của Thái An Kỳ.
Cách này gọi là khóa cung, khóa đúng theo nghĩa đen.
Lúc Ninh Thư lại đi theo Thái An Kỳ, đã gọi điện ngay cho Vương Bác, bảo hắn phải đi tìm lãnh đạo xin nghỉ, nhanh chóng trở về.
Vương Bác không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy giọng nói của Ninh Thư có vẻ sốt sắng, nên đã xin nghỉ.
Thái An Kỳ và người đàn ông vừa bước vào nhà nghỉ, Ninh Thư đã nói ngay địa chỉ của nhà nghỉ đó cho Vương Bác, bảo hắn mau mau chạy đến.
Vương Bác đi đến cửa khách sạn, nhìn thấy Ninh Thư liền hỏi: Mẹ, có chuyện gì vậy.
Con đi theo mẹ. Ninh Thư nói với nhân viên mình đến tìm con dâu, lấy chìa khóa, dẫn Vương Bác tới cửa.
Gương mặt Vương Bác mang theo vẻ bất an quay ra hỏi Ninh Thư: Mẹ, chúng ta tới đây làm gì.
Vương Bác loáng thoáng nghe thấy âm thanh phát ra từ phía bên trong, âm thanh đó nghe có chút quen thuộc.
Vương Bác nghĩ đến khả năng nào đó, sắc mặt tối sầm lại.
Ninh Thư mở cửa ra, nhìn thấy quần áo vứt tứ tung trên sàn nhà, một người đàn ông đang nằm đè lên người Thái An Kỳ.
Sắc mặt Thái An Kỳ trắng bệch, toàn thân co quắp, Ninh Thư rất nhanh tay đã chụp lại một tấm ảnh.
Nhận thấy có người vừa bước vào, người đàn ông đang nằm đè lên người Thái An Kỳ lập tức tránh ra một bên, vội vã cầm chiếc chăn đơn che đi phần thân dưới.
Thái An Kỳ đau đến mức toàn thân không thể cử động được, cứ trần trụi nằm trên giường như vậy, đến khi nhìn thấy Vương Bác, nước mắt liền lã chã rơi.
Toàn thân Vương Bác run rẩy, mắt gằn đỏ lên, nét mặt giống như bị sét đánh, cứng đờ cổ nhìn người đàn ông kia đang cuống quýt mặc lại quần áo.
Ninh Thư cứ thế quay về phía người đàn ông đang mặc quần áo kia chụp ảnh tanh tách, nói với Vương Bác: Đánh đi.
Đến mức này mà còn không ra tay, thì quả đúng là một kẻ không khí phách mà.
Vương Bác vừa nghe thấy thế, nắm chặt tay thành nắm đấm đấm thẳng vào người đàn ông kia, người đàn ông kia cũng không chịu tỏ ra yếu ớt: Mày là ai, dám động vào ông đây, ông nói cho mày biết…
Vương Bác lại đấm vào mặt hắn một đấm nữa.
Ninh Thư đóng cửa lại, lạnh lùng nhìn Thái An Kỳ đang nằm trên giường.
Thái An Kỳ nước mắt ngắn nước mắt dài, sắc mặt trắng bệch đến mức không còn gì trắng hơn, có chút hoảng sợ nhìn hai người đàn ông đang đánh nhau.
Vương Bác nắm lấy tóc của người đàn ông kia, kéo gần đến chỗ Thái An Kỳ, gào lên: Thằng này là tình nhân của cô, cô nói cô không muốn làm cùng tôi, cô nói người cô khó chịu, chẳng qua chỉ là cái cớ để qua mắt tôi thôi.
Tôi là chồng, vậy mà còn không bằng tình nhân của cô.
Mặt Thái An Kỳ xám xịt, quay đầu lại một cách cứng ngắc nhìn Ninh Thư: Là bà sao.
Là tôi, Vương Bác là con trai của tôi, đây chính là lúc phải để cho nó biết. Ninh Thư hững hờ nói: Cô và tôi không có một chút quan hệ gì, sao tôi lại phải che giấu cho cô?
Thái An Kỳ nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Vương Bác, trong lòng có chút lo sợ, cố gắng nén cơn đau khắp người, bò dậy níu lấy góc áo của Vương Bác: Có thể nghe em giải thích được không?
Giải thích cái gì, cô nhìn lại mình bây giờ không một mảnh vải che thân đi, còn có gì để giải thích nữa. Toàn thân Vương Bác run rẩy: Cô coi tôi là thằng mù, không nhìn thấy gì sao?
Trước đó Thái An Kỳ bị đàn ông cưỡng bức, cơ thể đau đến mức muốn chết quách đi cho xong.
Trong lòng Thái An Kỳ vô cùng tuyệt vọng, người cô ta thật sự đã có khuyết điểm, bây giờ lại bị người ta nắm được.
Thái An Kỳ không cảm thấy bản thân có lỗi với Vương Bác, cô ta vốn không nghĩ mình phải giữ mình vì Vương Bác, Vương Bác chẳng qua chỉ là đồ sơ cua mà thôi.
Trong lòng Thái An Kỳ thấy lo lắng cho tương lai của mình, cơ thể cô ta là vũ khí để sinh tồn, hiện tại đã không còn thứ vũ khí này nữa, hơn nữa lại bị Vương Bác phác hiện ra chuyện này. Vương Bác nhìn thấy những vết tích ngược đãi trên người Thái An Kỳ, trong phòng có ba người, cô ta thì cứ trần truồng như vậy, không màng thể diện của bản thân, vậy mà ở trước mặt hắn lại trở nên cao quý đến mức không thể xâm phạm được.
Người đàn ông bị Vương Bác đánh nhân cơ hội này chạy trốn, Ninh Thư cũng không cản hắn, đó chẳng qua chỉ là một trong số những người đàn ông của Thái An Kỳ mà thôi.
Vương Bác cầm chăn đắp lên người Thái An Kỳ, giúp cô ta che chắn cơ thể.
Tay của Ninh Thư khi thấy Vương Bác hành động như vậy không tự chủ mà run rẩy, lạnh lùng nói với Thái An Kỳ: Mặc quần áo vào.
Thái An Kỳ chỉ có thể nhịn đau mà đứng dậy mặc quần áo.
Vương Bác thô bạo kéo thẳng Thái An Kỳ ra khỏi nhà nghỉ, Thái An Kỳ mỗi lần bước đi cơ thể đều co quắp lại, kéo đến mức phần thân dưới đau nhức khiến cô ta đổ cả mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.
Ninh Thư bắt một chiếc taxi, Vương Bác ấn Thái An Kỳ vào trong xe, còn mình thì ngồi cạnh Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ mở miệng, định nói mấy lần, nhưng nhìn thấy nét mặt khó coi của Vương Bác, cũng đành ngậm miệng lại.
Về đến nhà, Vương Bác trực tiếp nói với Ninh Thư: Mẹ, con muốn ly hôn.
Cứ nghĩ rằng mình đã lấy được một người vợ tốt, nhưng chằng ngờ lại tằng tịu với người khác sau lưng hắn.
Tôi sẽ không ly hôn, có chết cũng không ly hôn. Thái An Kỳ lập tức nói.
Vương Bác tức phát điên: Vì sao lại không ly hôn, cô đã như vậy rồi mà còn không muốn ly hôn ư? Chẳng phải cô không bằng lòng chung sống cùng tôi sao, cô có thể đi ra ngoài tìm những người đàn ông kia, tìm người đàn ông mà cô vừa ý.
Đó chỉ là một lần, một lần thôi mà… Thái An Kỳ biện giải.
Ninh Thư lấy điện thoại di động ra đưa cho Vương Bác: Trước đã có rất nhiều lần, có ảnh chụp rõ từng ngày tháng làm bằng chứng.
Bà… Thái An Kỳ nhìn Ninh Thư.
Vương Bác nhìn bức ảnh trong điện thoại, đôi môi càng run lên dữ tợn hơn.
Ninh Thư nói: Lúc trước đi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói nó vốn không thể nào mang thai được nữa, vì đã bị sảy thai quá nhều lần.
Sắc mặt của Vương Bác lập tức tái xanh, mắt đỏ ngầu nhìn Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ nhìn Ninh Thư nói hết mọi chuyện ra, gào lên uất hận: Bà làm thế là có ý đồ gì, nhìn thấy tôi và Vương Bác ly hôn bà vui lắm đúng không?
Ninh Thư gật đầu: Rất vui.
Vương Bác nhìn Thái An Kỳ, thấp giọng hỏi: Cô nói cả người cô đau nhức, đấy cũng là lý do để lừa gạt tôi đúng không?
Thái An Kỳ lắc đầu: Em không lừa anh, thật sự rất đau.
Vương Bác giơ tay lên muốn cho Thái An Kỳ một cái bạt tai, thế như bàn tay giơ lên không trung rồi lại dừng lại, Vương Bác xanh mặt: Cô nói cô đau nhức, vậy mà vẫn đi tìm đàn ông, lần này lại đi tìm đàn ông nữa hả?
Thái An Kỳ cắn môi, thành thật nói: Em chỉ muốn thử một chút xem quan hệ cùng một người đàn ông khác có đau hay không mà thôi.
Đây là lý do để cô phóng đãng hả, cái gì mà đau hay không đau, làm cùng tôi thì đau nhức, còn làm cùng thằng đàn ông khác thì không chứ gì. Vương Bác tức đến mức lạc cả giọng.
Thái An Kỳ không biết nên giải thích thế nào, cơ thể của cô ta rất đau.
Người Vương Bác lảo đảo, ngồi phịch xuống ghế, lấy tay xoa thái dương: Ly hôn, phải ly hôn.
Thái An Kỳ lập tức nói: Tôi không ly hôn, tôi tuyệt đối không ly hôn.
Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy chứ. Vương Bác nhìn Thái An Kỳ, môi run rẩy, vẻ mặt vừa căm tức vừa đau lòng.
Dù nói gì đi chăng nữa tôi cũng sẽ không ly hôn. Thái An Kỳ hơi lên mặt nạt người nói, nó khiến cho người cô ta không còn đau nhức nữa, tinh thần cũng không khôi phục được một chút.
Vương Bác, anh nhất định phải ly hôn sao, anh không còn yêu em nữa sao? Thái An Kỳ nhìn Vương Bác.
Vương Bác nhịn không được ôm ngực, túc đến nỗi thở gấp: Từ đầu đến cuối cô đều lừa gạt tôi, chuyện trước kia của cô tôi không biết, chuyện của ngày trước tôi có thể không bận tâm đến, nhưng cô và tôi đã kết hôn rồi, vậy mà sao cô vẫn làm như vậy?
Tình huống gì thế này?
Uống nhiều thuốc như vậy, hơn nữa Ninh Thư đã châm kim vào bụng của Thái An Kỳ.
Cách này gọi là khóa cung, khóa đúng theo nghĩa đen.
Lúc Ninh Thư lại đi theo Thái An Kỳ, đã gọi điện ngay cho Vương Bác, bảo hắn phải đi tìm lãnh đạo xin nghỉ, nhanh chóng trở về.
Vương Bác không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy giọng nói của Ninh Thư có vẻ sốt sắng, nên đã xin nghỉ.
Thái An Kỳ và người đàn ông vừa bước vào nhà nghỉ, Ninh Thư đã nói ngay địa chỉ của nhà nghỉ đó cho Vương Bác, bảo hắn mau mau chạy đến.
Vương Bác đi đến cửa khách sạn, nhìn thấy Ninh Thư liền hỏi: Mẹ, có chuyện gì vậy.
Con đi theo mẹ. Ninh Thư nói với nhân viên mình đến tìm con dâu, lấy chìa khóa, dẫn Vương Bác tới cửa.
Gương mặt Vương Bác mang theo vẻ bất an quay ra hỏi Ninh Thư: Mẹ, chúng ta tới đây làm gì.
Vương Bác loáng thoáng nghe thấy âm thanh phát ra từ phía bên trong, âm thanh đó nghe có chút quen thuộc.
Vương Bác nghĩ đến khả năng nào đó, sắc mặt tối sầm lại.
Ninh Thư mở cửa ra, nhìn thấy quần áo vứt tứ tung trên sàn nhà, một người đàn ông đang nằm đè lên người Thái An Kỳ.
Sắc mặt Thái An Kỳ trắng bệch, toàn thân co quắp, Ninh Thư rất nhanh tay đã chụp lại một tấm ảnh.
Nhận thấy có người vừa bước vào, người đàn ông đang nằm đè lên người Thái An Kỳ lập tức tránh ra một bên, vội vã cầm chiếc chăn đơn che đi phần thân dưới.
Thái An Kỳ đau đến mức toàn thân không thể cử động được, cứ trần trụi nằm trên giường như vậy, đến khi nhìn thấy Vương Bác, nước mắt liền lã chã rơi.
Toàn thân Vương Bác run rẩy, mắt gằn đỏ lên, nét mặt giống như bị sét đánh, cứng đờ cổ nhìn người đàn ông kia đang cuống quýt mặc lại quần áo.
Ninh Thư cứ thế quay về phía người đàn ông đang mặc quần áo kia chụp ảnh tanh tách, nói với Vương Bác: Đánh đi.
Đến mức này mà còn không ra tay, thì quả đúng là một kẻ không khí phách mà.
Vương Bác vừa nghe thấy thế, nắm chặt tay thành nắm đấm đấm thẳng vào người đàn ông kia, người đàn ông kia cũng không chịu tỏ ra yếu ớt: Mày là ai, dám động vào ông đây, ông nói cho mày biết…
Vương Bác lại đấm vào mặt hắn một đấm nữa.
Ninh Thư đóng cửa lại, lạnh lùng nhìn Thái An Kỳ đang nằm trên giường.
Thái An Kỳ nước mắt ngắn nước mắt dài, sắc mặt trắng bệch đến mức không còn gì trắng hơn, có chút hoảng sợ nhìn hai người đàn ông đang đánh nhau.
Vương Bác nắm lấy tóc của người đàn ông kia, kéo gần đến chỗ Thái An Kỳ, gào lên: Thằng này là tình nhân của cô, cô nói cô không muốn làm cùng tôi, cô nói người cô khó chịu, chẳng qua chỉ là cái cớ để qua mắt tôi thôi.
Tôi là chồng, vậy mà còn không bằng tình nhân của cô.
Mặt Thái An Kỳ xám xịt, quay đầu lại một cách cứng ngắc nhìn Ninh Thư: Là bà sao.
Là tôi, Vương Bác là con trai của tôi, đây chính là lúc phải để cho nó biết. Ninh Thư hững hờ nói: Cô và tôi không có một chút quan hệ gì, sao tôi lại phải che giấu cho cô?
Thái An Kỳ nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Vương Bác, trong lòng có chút lo sợ, cố gắng nén cơn đau khắp người, bò dậy níu lấy góc áo của Vương Bác: Có thể nghe em giải thích được không?
Giải thích cái gì, cô nhìn lại mình bây giờ không một mảnh vải che thân đi, còn có gì để giải thích nữa. Toàn thân Vương Bác run rẩy: Cô coi tôi là thằng mù, không nhìn thấy gì sao?
Trước đó Thái An Kỳ bị đàn ông cưỡng bức, cơ thể đau đến mức muốn chết quách đi cho xong.
Trong lòng Thái An Kỳ vô cùng tuyệt vọng, người cô ta thật sự đã có khuyết điểm, bây giờ lại bị người ta nắm được.
Thái An Kỳ không cảm thấy bản thân có lỗi với Vương Bác, cô ta vốn không nghĩ mình phải giữ mình vì Vương Bác, Vương Bác chẳng qua chỉ là đồ sơ cua mà thôi.
Trong lòng Thái An Kỳ thấy lo lắng cho tương lai của mình, cơ thể cô ta là vũ khí để sinh tồn, hiện tại đã không còn thứ vũ khí này nữa, hơn nữa lại bị Vương Bác phác hiện ra chuyện này. Vương Bác nhìn thấy những vết tích ngược đãi trên người Thái An Kỳ, trong phòng có ba người, cô ta thì cứ trần truồng như vậy, không màng thể diện của bản thân, vậy mà ở trước mặt hắn lại trở nên cao quý đến mức không thể xâm phạm được.
Người đàn ông bị Vương Bác đánh nhân cơ hội này chạy trốn, Ninh Thư cũng không cản hắn, đó chẳng qua chỉ là một trong số những người đàn ông của Thái An Kỳ mà thôi.
Vương Bác cầm chăn đắp lên người Thái An Kỳ, giúp cô ta che chắn cơ thể.
Tay của Ninh Thư khi thấy Vương Bác hành động như vậy không tự chủ mà run rẩy, lạnh lùng nói với Thái An Kỳ: Mặc quần áo vào.
Thái An Kỳ chỉ có thể nhịn đau mà đứng dậy mặc quần áo.
Vương Bác thô bạo kéo thẳng Thái An Kỳ ra khỏi nhà nghỉ, Thái An Kỳ mỗi lần bước đi cơ thể đều co quắp lại, kéo đến mức phần thân dưới đau nhức khiến cô ta đổ cả mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.
Ninh Thư bắt một chiếc taxi, Vương Bác ấn Thái An Kỳ vào trong xe, còn mình thì ngồi cạnh Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ mở miệng, định nói mấy lần, nhưng nhìn thấy nét mặt khó coi của Vương Bác, cũng đành ngậm miệng lại.
Về đến nhà, Vương Bác trực tiếp nói với Ninh Thư: Mẹ, con muốn ly hôn.
Cứ nghĩ rằng mình đã lấy được một người vợ tốt, nhưng chằng ngờ lại tằng tịu với người khác sau lưng hắn.
Tôi sẽ không ly hôn, có chết cũng không ly hôn. Thái An Kỳ lập tức nói.
Vương Bác tức phát điên: Vì sao lại không ly hôn, cô đã như vậy rồi mà còn không muốn ly hôn ư? Chẳng phải cô không bằng lòng chung sống cùng tôi sao, cô có thể đi ra ngoài tìm những người đàn ông kia, tìm người đàn ông mà cô vừa ý.
Đó chỉ là một lần, một lần thôi mà… Thái An Kỳ biện giải.
Ninh Thư lấy điện thoại di động ra đưa cho Vương Bác: Trước đã có rất nhiều lần, có ảnh chụp rõ từng ngày tháng làm bằng chứng.
Bà… Thái An Kỳ nhìn Ninh Thư.
Vương Bác nhìn bức ảnh trong điện thoại, đôi môi càng run lên dữ tợn hơn.
Ninh Thư nói: Lúc trước đi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói nó vốn không thể nào mang thai được nữa, vì đã bị sảy thai quá nhều lần.
Sắc mặt của Vương Bác lập tức tái xanh, mắt đỏ ngầu nhìn Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ nhìn Ninh Thư nói hết mọi chuyện ra, gào lên uất hận: Bà làm thế là có ý đồ gì, nhìn thấy tôi và Vương Bác ly hôn bà vui lắm đúng không?
Ninh Thư gật đầu: Rất vui.
Vương Bác nhìn Thái An Kỳ, thấp giọng hỏi: Cô nói cả người cô đau nhức, đấy cũng là lý do để lừa gạt tôi đúng không?
Thái An Kỳ lắc đầu: Em không lừa anh, thật sự rất đau.
Vương Bác giơ tay lên muốn cho Thái An Kỳ một cái bạt tai, thế như bàn tay giơ lên không trung rồi lại dừng lại, Vương Bác xanh mặt: Cô nói cô đau nhức, vậy mà vẫn đi tìm đàn ông, lần này lại đi tìm đàn ông nữa hả?
Thái An Kỳ cắn môi, thành thật nói: Em chỉ muốn thử một chút xem quan hệ cùng một người đàn ông khác có đau hay không mà thôi.
Đây là lý do để cô phóng đãng hả, cái gì mà đau hay không đau, làm cùng tôi thì đau nhức, còn làm cùng thằng đàn ông khác thì không chứ gì. Vương Bác tức đến mức lạc cả giọng.
Thái An Kỳ không biết nên giải thích thế nào, cơ thể của cô ta rất đau.
Người Vương Bác lảo đảo, ngồi phịch xuống ghế, lấy tay xoa thái dương: Ly hôn, phải ly hôn.
Thái An Kỳ lập tức nói: Tôi không ly hôn, tôi tuyệt đối không ly hôn.
Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy chứ. Vương Bác nhìn Thái An Kỳ, môi run rẩy, vẻ mặt vừa căm tức vừa đau lòng.
Dù nói gì đi chăng nữa tôi cũng sẽ không ly hôn. Thái An Kỳ hơi lên mặt nạt người nói, nó khiến cho người cô ta không còn đau nhức nữa, tinh thần cũng không khôi phục được một chút.
Vương Bác, anh nhất định phải ly hôn sao, anh không còn yêu em nữa sao? Thái An Kỳ nhìn Vương Bác.
Vương Bác nhịn không được ôm ngực, túc đến nỗi thở gấp: Từ đầu đến cuối cô đều lừa gạt tôi, chuyện trước kia của cô tôi không biết, chuyện của ngày trước tôi có thể không bận tâm đến, nhưng cô và tôi đã kết hôn rồi, vậy mà sao cô vẫn làm như vậy?
/1471
|