Vương Bác bắt được tại trận Thái An Kỳ đang ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, quyết tâm muốn ly hôn.
Trong lòng Vương Bác tức giận, bản thân mình tôn trọng Thái An Kỳ, chưa bao giờ miễn cưỡng Thái An Kỳ, nhưng Thái An Kỳ lại ở bên một người đàn ông khác.
Ngược lại giống như giữ mình vì người đàn ông khác, rõ ràng bọn họ mới là vợ chồng, Vương Bác tức đến mức trên đầu nổi cả gân xanh, ánh mắt đỏ đậm nhìn Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ lại nói: Tôi không ly hôn.
Tình huống của cô ta như vậy, ly hôn rồi không thể kết hôn được nữa, Thái An Kỳ vội vã cam đoan với Vương Bác: Đây là lần cuối cùng của em, thật sự là lần cuối cùng, nếu như có lần sau nữa, anh hãy giết em đi, em cũng không có nửa câu oán hận.
Bây giờ tôi chỉ muốn giết cô. Vương Bác thấp giọng quát.
Cô còn coi tôi như thằng ngốc mà đem ra đùa giỡn à. Vương Bác nắm chặt tay, Tôi thực sự muốn giết con điếm không biết xấu hổ như cô.
Thái An Kỳ nghe thấy Vương Bác nhục mạ mình, trong lòng khó chịu, cũng không nhìn lại đức hạnh của mình như thế nào, có chỗ nào đáng để cô ta giữ mình, vì cái cành khô mà từ bỏ cả khu rừng cơ chứ.
Thái An Kỳ hít một hơi thật sâu, hỏi: Có phải anh nhất định phải ly hôn với tôi không, nhất định phải ly hôn với tôi à?
Phải. Vương Bác nói chắc như đinh đóng cột.
Thái An Kỳ thấy dáng vẻ quyết liệt tuyệt tình của Vương Bác, ngược lại ngồi ở trên ghế sofa, thờ ơ nói: Nói chung tôi không ly hôn đấy.
Dáng vẻ “Tôi không ly hôn đấy, xem anh làm gì được tôi.”
Vương Bác bị thái độ của Thái An Kỳ làm cho tức đến mức toàn thân run rẩy: Lẽ nào cô không thấy hổ thẹn sao?
Trên mặt Thái An Kỳ không hề hổ thẹn, không hề xấu hổ, càng không một chút áy náy với Vương Bác.
Vương Bác cảm thấy trái tim mình đã bị giày vò đến vỡ nát rồi.
Mẹ, con muốn ly hôn với cô ta, bây giờ, liền, ngay và lập tức. Vương Bác dường như không nén được sự tức giận của lòng mình nữa rồi.
Vẻ mặt Ninh Thư lạnh nhạt, bình tĩnh nói: Bình tĩnh một chút đi.
Ninh Thư nhìn về phía Thái An Kỳ đang không chút kiêng nể gì, lạnh lùng hỏi: Để cô đồng ý ly hôn với Vương Bác, cô có điều kiện gì không?
Thái An Kỳ ngồi ở trên ghế sofa, nói: Cho tôi hai trăm ngàn, hoặc là để lại căn nhà này cho tôi.
Không được. Vương Bác trực tiếp gào lên.
Vương Bác tức đến mức lảo đảo, dùng tay vịn vào bàn.
Người phụ nữ này không biết kiểm điểm, ly hôn còn muốn tiền, muốn nhà ở, sao lại vô sỉ như vậy chứ.
Hiện tại hình tượng của Thái An Kỳ trong lòng Vương Bác đã xoay chuyển 180°, hoàn toàn bị phá vỡ, trước đây hắn cảm thấy Thái An Kỳ là một cô gái tốt, mặc dù tính khí không tốt.
Thật không ngờ cô ta lại là người như vậy.
Làm sai chuyện, ngược lại còn ép buộc người khác.
Ninh Thư nghe thấy yêu cầu của Thái An Kỳ, nhíu mày: Cô là người sai trong cuộc hôn nhân này, cô chắc chắn cô có thể có được hai trăm ngàn, còn muốn căn nhà này nào.
Không ly hôn cũng được. Thái An Kỳ vòng tay trước ngực nhìn Ninh Thư và Vương Bác: Muốn ly hôn thì đưa tôi hai trăm ngàn.
Hai trăm ngàn trong tay Ninh Thư có, đây là số tiền nguyên chủ Dương Tử Di tích cóp được trong những năm tháng qua, trong đó còn có tiền lương Vương Bác, số tiền này Dương Tử Di đều giữ lại, đến khi mình sắp không còn trên thế gian này nữa, mới giao cho vợ chồng con mình.
Nhưng nếu như đưa cho Thái An Kỳ, hai trăm ngàn này vừa bị lấy đi, sinh hoạt của bà và Vương Bác càng thêm khó khăn, của cải đều không còn.
Vương Bác gắt gao nhíu mày, sắc mặt tái xanh, nói với Ninh Thư: Mẹ, con không chịu nổi nữa rồi, con muốn ly hôn, cho dù phải đưa tiền, con cũng muốn ly hôn với cô ta. Ninh Thư: →_→
Ninh Thư đẩy Vương Bác đang kích động ra, nhìn Thái An Kỳ nói: Cô đã không muốn ly hôn, vậy không ly hôn nữa.
Mẹ... Vương Bác khiếp sợ nhìn Ninh Thư, chỉ vào người Thái An Kỳ: Con sẽ không sống cùng người đàn bà này.
Thái An Kỳ cũng có chút ngoài ý muốn, lập tức giật giật miệng, bình tĩnh ngồi trên ghế sofa.
Ninh Thư nhìn bộ dạng vừa khiếp sợ, thất vọng vừa thương tâm của Vương Bác, nói: Chuyện ly dị một thời gian sau hãy nói, bây giờ con quá kích động rồi, đừng dùng cảm xúc để xử lý chuyện này.
Thái An Kỳ đứng lên, vươn người một cái, thờ ơ nói: Nếu không còn chuyện gì nữa rồi, thì tôi về phòng nghỉ ngơi, lúc ăn cơm gọi tôi nhé.
Sau khi bị vạch mặt, Thái An Kỳ có vẻ càng thêm không kiêng kỵ gì.
Thái An Kỳ yểu điệu đi về phía phòng ngủ, Vương Bác kéo cánh tay Thái An Kỳ lại, Thái An Kỳ xoay đầu lại, vênh mặt nhìn Vương Bác: Có chuyện gì.
Vương Bác nắm chặt nắm đấm, thật chặt rồi lại thả lỏng, con mắt nhìn chằm chằm Thái An Kỳ, Thái An Kỳ hơi mất kiên nhẫn, hỏi: Rốt cuộc là chuyện gì?
Hơi thở của Vương Bác hơi rung động, sau đó chợt cho Thái An Kỳ một cái bạt tai, Thái An Kỳ trực tiếp bị hắn đánh ngã trên mặt đất.
Thái An Kỳ bưng mặt, kinh ngạc nhìn Vương Bác: Anh đánh tôi.
Tay Vương Bác càng run hơn: Tôi đánh con điếm như cô đấy.
Anh nghĩ anh là cái loại gì, xứng đáng để đánh tôi sao, một kẻ bất lực như anh, hoàn toàn không phải đàn ông, đánh đàn bà con gái là loại bản lĩnh gì vậy? Thái An Kỳ bò từ dưới đất dậy, tiến đến bên Vương Bác, muốn cào cấu Vương Bác.
Ninh Thư kéo Thái An Kỳ lại, trực tiếp làm cô ta bị ngã, Thái An Kỳ bị Ninh Thư làm ngã xuống mặt đất, hậm hực một lúc vẫn không đứng lên được.
Tôi muốn báo cảnh sát, các người cố ý làm tôi bị thương, đây là bạo lực gia đình. Thái An Kỳ kêu thật to.
Ninh Thư gật đầu: Cô đi báo cảnh sát đi, nhanh lên một chút.
Ninh Thư đi vào phòng của mình, ném chiếc váy rách vào mặt Thái An Kỳ, Thái An Kỳ nhìn cái này váy, sắc mặt lập tức tối sầm lại: Bà già này, bà dám cắt váy của tôi sao.
Tôi đã nói rồi, những thứ này tôi đều ghi lại, bây giờ tôi chỉ cắt váy của cô thôi, ngày mai sẽ là túi đấy. Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Bà... Da mặt Thái An Kỳ co quắp lại, trong tay cầm cái váy vị cắt vụn, trên váy còn có nhiều lỗ từ nhỏ cho đến lớn, tay áo ngắn một đoạn, để cô ta không còn cách nào vá lại thì thôi.
Trong lòng Thái An Kỳ hận muốn chết, ánh mắt oán giận nhìn Ninh Thư.
Vương Bác ở bên cạnh thấy có chút ngơ ngác, hỏi: Chuyện gì xảy ra vậy?
Ninh Thư vừa cười vừa nói: Con còn không biết vợ của con có bao nhiêu hàng hiệu sao, một vật trang sức nhỏ thôi cũng đã hơn nghìn gần chục nghìn tệ, quần áo giầy dép đều là hàng hiệu.
Cô ta lấy đâu ra tiền mà mua? Sắc mặt Vương Bác biến thành màu đen, nghĩ đến khả năng nào đó, nhịn không được mà day huyệt thái dương.
Cô không chỉ có một người đàn ông bên ngoài, mẹ kiếp rốt cuộc cô là loại đàn bà gì vậy hả? Vương Bác quát Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ ném cái váy cầm trong tay đi, châm chọc nói: Anh có thể mua cho tôi những đồ hàng hiệu như thế này sao, anh có thể sao, anh có thể sao? Anh có tư cách gì mà chất vấn tôi, những thứ này đều là tôi mua đấy, không dùng một xu nào của nhà anh đâu.
Huyệt thái dương của Vương Bác nổ thình thịch, tức đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt, một lúc sau cũng không nói lên lời.
Đời người có câu kẻ không biết xấu hổ sẽ vô địch thiên hạ, bây giờ Thái An Kỳ thực sự không biết xấu hổ là gì thật rồi.
Đây là thời đại chê người ta nghèo khó chứ không chê gái điếm à, chẳng cần giữ lễ tiết gì cả, chỉ cần sống tốt, cuộc sống hơn người khác, vậy là thành công rồi.
Thái An Kỳ chẳng bao giờ nghĩ tới việc phải vì cuộc hôn nhân này mà bỏ ra những cái gì, cũng chưa từng nghĩ sẽ giữ vững cuộc hôn nhân này.
Trong lòng Vương Bác tức giận, bản thân mình tôn trọng Thái An Kỳ, chưa bao giờ miễn cưỡng Thái An Kỳ, nhưng Thái An Kỳ lại ở bên một người đàn ông khác.
Ngược lại giống như giữ mình vì người đàn ông khác, rõ ràng bọn họ mới là vợ chồng, Vương Bác tức đến mức trên đầu nổi cả gân xanh, ánh mắt đỏ đậm nhìn Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ lại nói: Tôi không ly hôn.
Tình huống của cô ta như vậy, ly hôn rồi không thể kết hôn được nữa, Thái An Kỳ vội vã cam đoan với Vương Bác: Đây là lần cuối cùng của em, thật sự là lần cuối cùng, nếu như có lần sau nữa, anh hãy giết em đi, em cũng không có nửa câu oán hận.
Bây giờ tôi chỉ muốn giết cô. Vương Bác thấp giọng quát.
Cô còn coi tôi như thằng ngốc mà đem ra đùa giỡn à. Vương Bác nắm chặt tay, Tôi thực sự muốn giết con điếm không biết xấu hổ như cô.
Thái An Kỳ nghe thấy Vương Bác nhục mạ mình, trong lòng khó chịu, cũng không nhìn lại đức hạnh của mình như thế nào, có chỗ nào đáng để cô ta giữ mình, vì cái cành khô mà từ bỏ cả khu rừng cơ chứ.
Thái An Kỳ hít một hơi thật sâu, hỏi: Có phải anh nhất định phải ly hôn với tôi không, nhất định phải ly hôn với tôi à?
Phải. Vương Bác nói chắc như đinh đóng cột.
Thái An Kỳ thấy dáng vẻ quyết liệt tuyệt tình của Vương Bác, ngược lại ngồi ở trên ghế sofa, thờ ơ nói: Nói chung tôi không ly hôn đấy.
Dáng vẻ “Tôi không ly hôn đấy, xem anh làm gì được tôi.”
Vương Bác bị thái độ của Thái An Kỳ làm cho tức đến mức toàn thân run rẩy: Lẽ nào cô không thấy hổ thẹn sao?
Trên mặt Thái An Kỳ không hề hổ thẹn, không hề xấu hổ, càng không một chút áy náy với Vương Bác.
Vương Bác cảm thấy trái tim mình đã bị giày vò đến vỡ nát rồi.
Mẹ, con muốn ly hôn với cô ta, bây giờ, liền, ngay và lập tức. Vương Bác dường như không nén được sự tức giận của lòng mình nữa rồi.
Vẻ mặt Ninh Thư lạnh nhạt, bình tĩnh nói: Bình tĩnh một chút đi.
Ninh Thư nhìn về phía Thái An Kỳ đang không chút kiêng nể gì, lạnh lùng hỏi: Để cô đồng ý ly hôn với Vương Bác, cô có điều kiện gì không?
Thái An Kỳ ngồi ở trên ghế sofa, nói: Cho tôi hai trăm ngàn, hoặc là để lại căn nhà này cho tôi.
Không được. Vương Bác trực tiếp gào lên.
Vương Bác tức đến mức lảo đảo, dùng tay vịn vào bàn.
Người phụ nữ này không biết kiểm điểm, ly hôn còn muốn tiền, muốn nhà ở, sao lại vô sỉ như vậy chứ.
Hiện tại hình tượng của Thái An Kỳ trong lòng Vương Bác đã xoay chuyển 180°, hoàn toàn bị phá vỡ, trước đây hắn cảm thấy Thái An Kỳ là một cô gái tốt, mặc dù tính khí không tốt.
Thật không ngờ cô ta lại là người như vậy.
Làm sai chuyện, ngược lại còn ép buộc người khác.
Ninh Thư nghe thấy yêu cầu của Thái An Kỳ, nhíu mày: Cô là người sai trong cuộc hôn nhân này, cô chắc chắn cô có thể có được hai trăm ngàn, còn muốn căn nhà này nào.
Không ly hôn cũng được. Thái An Kỳ vòng tay trước ngực nhìn Ninh Thư và Vương Bác: Muốn ly hôn thì đưa tôi hai trăm ngàn.
Hai trăm ngàn trong tay Ninh Thư có, đây là số tiền nguyên chủ Dương Tử Di tích cóp được trong những năm tháng qua, trong đó còn có tiền lương Vương Bác, số tiền này Dương Tử Di đều giữ lại, đến khi mình sắp không còn trên thế gian này nữa, mới giao cho vợ chồng con mình.
Nhưng nếu như đưa cho Thái An Kỳ, hai trăm ngàn này vừa bị lấy đi, sinh hoạt của bà và Vương Bác càng thêm khó khăn, của cải đều không còn.
Vương Bác gắt gao nhíu mày, sắc mặt tái xanh, nói với Ninh Thư: Mẹ, con không chịu nổi nữa rồi, con muốn ly hôn, cho dù phải đưa tiền, con cũng muốn ly hôn với cô ta. Ninh Thư: →_→
Ninh Thư đẩy Vương Bác đang kích động ra, nhìn Thái An Kỳ nói: Cô đã không muốn ly hôn, vậy không ly hôn nữa.
Mẹ... Vương Bác khiếp sợ nhìn Ninh Thư, chỉ vào người Thái An Kỳ: Con sẽ không sống cùng người đàn bà này.
Thái An Kỳ cũng có chút ngoài ý muốn, lập tức giật giật miệng, bình tĩnh ngồi trên ghế sofa.
Ninh Thư nhìn bộ dạng vừa khiếp sợ, thất vọng vừa thương tâm của Vương Bác, nói: Chuyện ly dị một thời gian sau hãy nói, bây giờ con quá kích động rồi, đừng dùng cảm xúc để xử lý chuyện này.
Thái An Kỳ đứng lên, vươn người một cái, thờ ơ nói: Nếu không còn chuyện gì nữa rồi, thì tôi về phòng nghỉ ngơi, lúc ăn cơm gọi tôi nhé.
Sau khi bị vạch mặt, Thái An Kỳ có vẻ càng thêm không kiêng kỵ gì.
Thái An Kỳ yểu điệu đi về phía phòng ngủ, Vương Bác kéo cánh tay Thái An Kỳ lại, Thái An Kỳ xoay đầu lại, vênh mặt nhìn Vương Bác: Có chuyện gì.
Vương Bác nắm chặt nắm đấm, thật chặt rồi lại thả lỏng, con mắt nhìn chằm chằm Thái An Kỳ, Thái An Kỳ hơi mất kiên nhẫn, hỏi: Rốt cuộc là chuyện gì?
Hơi thở của Vương Bác hơi rung động, sau đó chợt cho Thái An Kỳ một cái bạt tai, Thái An Kỳ trực tiếp bị hắn đánh ngã trên mặt đất.
Thái An Kỳ bưng mặt, kinh ngạc nhìn Vương Bác: Anh đánh tôi.
Tay Vương Bác càng run hơn: Tôi đánh con điếm như cô đấy.
Anh nghĩ anh là cái loại gì, xứng đáng để đánh tôi sao, một kẻ bất lực như anh, hoàn toàn không phải đàn ông, đánh đàn bà con gái là loại bản lĩnh gì vậy? Thái An Kỳ bò từ dưới đất dậy, tiến đến bên Vương Bác, muốn cào cấu Vương Bác.
Ninh Thư kéo Thái An Kỳ lại, trực tiếp làm cô ta bị ngã, Thái An Kỳ bị Ninh Thư làm ngã xuống mặt đất, hậm hực một lúc vẫn không đứng lên được.
Tôi muốn báo cảnh sát, các người cố ý làm tôi bị thương, đây là bạo lực gia đình. Thái An Kỳ kêu thật to.
Ninh Thư gật đầu: Cô đi báo cảnh sát đi, nhanh lên một chút.
Ninh Thư đi vào phòng của mình, ném chiếc váy rách vào mặt Thái An Kỳ, Thái An Kỳ nhìn cái này váy, sắc mặt lập tức tối sầm lại: Bà già này, bà dám cắt váy của tôi sao.
Tôi đã nói rồi, những thứ này tôi đều ghi lại, bây giờ tôi chỉ cắt váy của cô thôi, ngày mai sẽ là túi đấy. Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Bà... Da mặt Thái An Kỳ co quắp lại, trong tay cầm cái váy vị cắt vụn, trên váy còn có nhiều lỗ từ nhỏ cho đến lớn, tay áo ngắn một đoạn, để cô ta không còn cách nào vá lại thì thôi.
Trong lòng Thái An Kỳ hận muốn chết, ánh mắt oán giận nhìn Ninh Thư.
Vương Bác ở bên cạnh thấy có chút ngơ ngác, hỏi: Chuyện gì xảy ra vậy?
Ninh Thư vừa cười vừa nói: Con còn không biết vợ của con có bao nhiêu hàng hiệu sao, một vật trang sức nhỏ thôi cũng đã hơn nghìn gần chục nghìn tệ, quần áo giầy dép đều là hàng hiệu.
Cô ta lấy đâu ra tiền mà mua? Sắc mặt Vương Bác biến thành màu đen, nghĩ đến khả năng nào đó, nhịn không được mà day huyệt thái dương.
Cô không chỉ có một người đàn ông bên ngoài, mẹ kiếp rốt cuộc cô là loại đàn bà gì vậy hả? Vương Bác quát Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ ném cái váy cầm trong tay đi, châm chọc nói: Anh có thể mua cho tôi những đồ hàng hiệu như thế này sao, anh có thể sao, anh có thể sao? Anh có tư cách gì mà chất vấn tôi, những thứ này đều là tôi mua đấy, không dùng một xu nào của nhà anh đâu.
Huyệt thái dương của Vương Bác nổ thình thịch, tức đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt, một lúc sau cũng không nói lên lời.
Đời người có câu kẻ không biết xấu hổ sẽ vô địch thiên hạ, bây giờ Thái An Kỳ thực sự không biết xấu hổ là gì thật rồi.
Đây là thời đại chê người ta nghèo khó chứ không chê gái điếm à, chẳng cần giữ lễ tiết gì cả, chỉ cần sống tốt, cuộc sống hơn người khác, vậy là thành công rồi.
Thái An Kỳ chẳng bao giờ nghĩ tới việc phải vì cuộc hôn nhân này mà bỏ ra những cái gì, cũng chưa từng nghĩ sẽ giữ vững cuộc hôn nhân này.
/1471
|