Ninh Thư ở ngoài khách sạn thấy Thái An Kỳ đi ra, chụp lại hai tấm ảnh Thái An Kỳ, người đàn ông kia Ninh Thư cũng chụp.
Thái An Kỳ lên taxi về nhà, về đến nhà thấy Vương Bác ngồi trên ghế sofa, nhìn xung quanh trong nhà một vòng, cũng không thấy Ninh Thư đâu, hỏi: Mẹ anh đâu.
Em hỏi anh, anh cũng muốn biết mẹ anh đã đi đâu, không phải hai người ở nhà sao? Vương Bác hỏi Thái An Kỳ.
Trong lòng Thái An Kỳ lập tức có dự cảm xấu, lần trước đã bị bà già kia chụp lén rồi, lần này chắc không phải lại bị chụp lén nữa chứ.
Nếu không sao đến giờ vẫn chưa về.
Cô ta đã thận trọng như vậy rồi.
Trong lòng Thái An Kỳ nguyền rủa Ninh Thư chết ở ngoài càng tốt.
Bà già này chết rồi, sẽ không có người dày vò cô ta nữa, cố tình gây sự với cô ta, hơn nữa cả căn nhà này sẽ là của cô ta rồi.
Trong lòng Thái An Kỳ nổi lên từng luồng suy nghĩ độc ác.
Buổi chiều em đi dạo với bạn bè một chút, mẹ anh đi đâu sao em biết được. Thái An Kỳ tức giận nói.
Vẻ mặt Vương Bác lo lắng, Thái An Kỳ thấy hắn như vậy: Mẹ anh lớn tuổi như vậy rồi, còn có thể mất tích được sao.
Vương Bác nghe cô ta nói như vậy, vẻ mặt không vui: Sao em có thể nói như vậy được, bà ấy là mẹ anh.
Cũng không phải mẹ tôi. Thái An Kỳ liếc mắt một cái, đi vào phòng ngủ.
Vương Bác lấy điện thoại ra gọi điện cho Ninh Thư, tiếng chuông cửa vang lên, Ninh Thư mở cửa, thấy Vương Bác, nói: Mẹ đã về rồi.
Mẹ, mẹ đi đâu vậy, trời đã tối rồi, con rất lo lắng. Vương Bác thở phào một cái.
Ninh Thư cười nói: Không sao, đi ra ngoài dạo một chút.
Vương Bác gãi đầu, cả hai đều ra ngoài đi dạo, còn đi dạo đến muộn như vậy.
Ninh Thư nấu ba bát mì, Vương Bác gọi Thái An Kỳ ra ăn cơm, Thái An Kỳ nhìn bát mì tôm, không nói gì xoay người quay lại phòng ngủ.
Chuyện hôm nay đã khiến cô ta rất mệt mỏi, rất đau rồi, lại còn ăn mấy thứ này nữa.
Vương Bác thấy Thái An Kỳ như vậy, gọi cô ta lại: Ăn cơm đi, em không ăn sao?
Không muốn ăn, tôi không ăn. Thái An Kỳ đóng cửa một cái, sau đó một chút động tĩnh cũng không thấy, cũng không biết làm gì bên trong.
Sắc mặt Vương Bác rất khó coi, tính tùy hứng của Thái An Kỳ khiến hắn không chịu nổi.
Không kiêng nể ai cả, hoàn toàn không thèm để ý đến người khác, quan tâm người trong nhà.
Ninh Thư nói với Vương Bác: Vương Bác, có một số chuyện vốn dĩ con cũng không cần phải nhịn, làm người có lúc tiến có lúc lùi, cứ lùi mãi, lùi đến tận chân tường, lùi đến tận ngoài bờ tường không còn đường lui, cuối cùng người đau khổ cũng vẫn là con.
Vương Bác vẫn cảm thấy mình đã cưới được một nữ thần, sau đó cứ chiều, cưng chiều, nhường nhịn vô điều kiện.
Mẹ... Vương Bác thở dài: Đang tìm hiểu lẫn nhau.
Ninh Thư nói: Con phải có giới hạn nhất định của mình, để cho nó biết giới hạn nhất định của con, con cứ nhường nhịn sẽ không làm cho nó bớt phóng túng được, chỉ càng kiêu ngạo thêm.
Người sống phải có chút chí khí con người, mẹ không muốn nhìn con chịu đựng như vậy. Ninh Thư nói: Có tiến có lùi, không thể cứ một người lùi mãi vậy được.
Vương Bác lại thở dài.
Đừng cứ mãi thở dài vậy được không, mẹ nghe con thở dài mà trong lòng cũng phiền muộn, ưỡn ngực ra thì sao chứ. Ninh Thư tức giận nói.
Ninh Thư mím chặt môi: Nếu Thái An Kỳ làm chuyện gì đó có lỗi với con, con không thể tha thứ nhất là cái gì?
Giới hạn của con là gì, nếu như nó vượt quá giới hạn đó, con sẽ làm thế nào? Ninh Thư dò hỏi.
Vương Bác im lặng một chút, nói: Giới hạn của con là Thái An Kỳ phải chung thủy với con, con có thể dễ dàng tha thứ cho tính cách cáu kỉnh, tùy hứng của cô ấy. Oh, có giới hạn là được rồi.
Nếu nó đã đi quá giới hạn chịu đựng của con thì sao? Ninh Thư hỏi.
Con không biết. Vương Bác nói.
Ninh Thư vỗ mặt, giới hạn chịu đựng là để không cho phép chạm vào, đi quá giới hạn rồi còn không quyết tâm làm gì.
Trong lòng Ninh Thư cũng cạn lời.
Nếu, mẹ nói là nếu, nó vượt qua giới hạn chịu đựng của con, con sẽ làm như thế nào? Ninh Thư hỏi Vương Bác.
Vương Bác suy nghĩ một lúc rồi nói: Con sẽ ly hôn.
Ninh Thư nhìn Vương Bác nói: Mẹ hy vọng con có thể hiểu hơn về vợ con một chút, tính cách của nó phô trương quá mức, mà tính con lại quá thật thà nhân hậu.
Vương Bác im lặng không nói gì, vào phòng ngủ thấy Thái An Kỳ đang nằm trên giường, nằm xuống ôm lấy Thái An Kỳ.
Trong lòng Thái An Kỳ thấy phiền phức, lúc này thấy Vương Bác càng thấy phiền, ôm dính nhơm nhớp.
Nóng chết rồi, đừng có ôm tôi. Thái An Kỳ đẩy Vương Bác ra.
Vương Bác hỏi: Rốt cuộc em làm sao vậy, có chuyện gì nói với anh.
Tôi... Thái An Kỳ không biết nên nói gì, vẻ mặt buồn bực nói: Không có chuyện gì, nhìn thấy anh chỉ thấy phiền, đừng có đi lại trước mặt tôi nữa.
Vương Bác nhíu chặt mày: Chúng ta là vợ chồng, có chuyện gì mà không thể nói.
Vợ chồng cũng có cái riêng tư, anh có phiền không, tôi muốn đi ngủ rồi. Thái An Kỳ xoay lưng về phía Vương Bác.
Vương Bác nhìn bóng lưng Thái An Kỳ, vươn tay kéo Thái An Kỳ quay người lại, nghiêm túc nói: An Kỳ, chúng ta là vợ chồng, là hai người cùng sống đến hết đời, anh hy vọng chúng ta có thể sống đến đầu bạc răng long, có chuyện gì có thể nói với anh được không?
Thái An Kỳ mắt đảo đảo, cười một cái nói: Đã kết hôn với anh rồi, dĩ nhiên là phải sống với anh đến đầu bạc răng long rồi.
Trên mặt Vương Bác nở một nụ cười, muốn hôn Thái An Kỳ, lại bị Thái An Kỳ đẩy ra.
Người em khó chịu.
Vương Bác tuy thất vọng, nhưng cũng không ép buộc Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ lật người quay lưng lại với Vương Bác, cơ thể của cô ta bây giờ không rõ bị làm sao, dù sao đã gả cho Vương Bác rồi, đương nhiên là phải sống cùng với Vương Bác.
Trong lòng Thái An Kỳ tràn đầy sự tuyệt vọng, rốt cuộc cơ thể của cô ta bị sao vậy, không thể sinh con, hơn nữa lại không thể hưởng thụ thú vui của phụ nữ.
Thái An Kỳ bây giờ mới để tâm đến Vương Bác một chút, dù sao cơ thể mình như vậy cũng không thể thực hiện nghĩa vụ của một người vợ, cũng chỉ có Vương Bác chịu được.
Thái An Kỳ vốn định nói với Vương Bác những lời nói trong lòng, nhưng từ trước đến nay cứ chỉ tay năm ngón trước mặt Vương Bác, trong lúc nhất thời vứt bỏ đi thể diện, chỉ là cố gắng nói một câu chúc ngủ ngon.
Vương Bác ừ một tiếng, ôm lấy Thái An Kỳ, Thái An Kỳ nhíu mày một cái không chịu, nhưng đến cuối cùng vẫn nhịn.
Bây giờ Vương Bác chính là đường lui của cô ta, cần Vương Bác nuôi, nếu như rời khỏi Vương Bác, Thái An Kỳ sẽ không biết phải sống như thế nào.
Để cô ta đi làm những công việc khổ sở, chẳng bằng giết cô ta luôn đi.
Thái An Kỳ suy nghĩ suốt cả một buổi tối, trong lòng vẫn không cam tâm, sáng hôm sau quyết định lại đổi người đàn ông khác thử một chút.
Chỉ là lúc làm chuyện ấy bị đau nhức, còn những lúc khác đều rất tốt, dáng vẻ không giống như một cơ thể bị bệnh.
Thái An Kỳ vẫn muốn tìm đàn ông để thử nghiệm một chút.
Thái An Kỳ bước ra khỏi cửa, Ninh Thư liền đi theo sau, theo dõi cả đoạn đường, tiện chụp ảnh luôn.
Ninh Thư thấy Thái An Kỳ cứ đi tìm đàn ông nhiều như vậy, trong lòng không khỏi sinh hoài nghi đối với tay nghề của mình.
Thái An Kỳ lên taxi về nhà, về đến nhà thấy Vương Bác ngồi trên ghế sofa, nhìn xung quanh trong nhà một vòng, cũng không thấy Ninh Thư đâu, hỏi: Mẹ anh đâu.
Em hỏi anh, anh cũng muốn biết mẹ anh đã đi đâu, không phải hai người ở nhà sao? Vương Bác hỏi Thái An Kỳ.
Trong lòng Thái An Kỳ lập tức có dự cảm xấu, lần trước đã bị bà già kia chụp lén rồi, lần này chắc không phải lại bị chụp lén nữa chứ.
Nếu không sao đến giờ vẫn chưa về.
Cô ta đã thận trọng như vậy rồi.
Trong lòng Thái An Kỳ nguyền rủa Ninh Thư chết ở ngoài càng tốt.
Bà già này chết rồi, sẽ không có người dày vò cô ta nữa, cố tình gây sự với cô ta, hơn nữa cả căn nhà này sẽ là của cô ta rồi.
Trong lòng Thái An Kỳ nổi lên từng luồng suy nghĩ độc ác.
Buổi chiều em đi dạo với bạn bè một chút, mẹ anh đi đâu sao em biết được. Thái An Kỳ tức giận nói.
Vẻ mặt Vương Bác lo lắng, Thái An Kỳ thấy hắn như vậy: Mẹ anh lớn tuổi như vậy rồi, còn có thể mất tích được sao.
Vương Bác nghe cô ta nói như vậy, vẻ mặt không vui: Sao em có thể nói như vậy được, bà ấy là mẹ anh.
Cũng không phải mẹ tôi. Thái An Kỳ liếc mắt một cái, đi vào phòng ngủ.
Vương Bác lấy điện thoại ra gọi điện cho Ninh Thư, tiếng chuông cửa vang lên, Ninh Thư mở cửa, thấy Vương Bác, nói: Mẹ đã về rồi.
Mẹ, mẹ đi đâu vậy, trời đã tối rồi, con rất lo lắng. Vương Bác thở phào một cái.
Ninh Thư cười nói: Không sao, đi ra ngoài dạo một chút.
Vương Bác gãi đầu, cả hai đều ra ngoài đi dạo, còn đi dạo đến muộn như vậy.
Ninh Thư nấu ba bát mì, Vương Bác gọi Thái An Kỳ ra ăn cơm, Thái An Kỳ nhìn bát mì tôm, không nói gì xoay người quay lại phòng ngủ.
Chuyện hôm nay đã khiến cô ta rất mệt mỏi, rất đau rồi, lại còn ăn mấy thứ này nữa.
Vương Bác thấy Thái An Kỳ như vậy, gọi cô ta lại: Ăn cơm đi, em không ăn sao?
Không muốn ăn, tôi không ăn. Thái An Kỳ đóng cửa một cái, sau đó một chút động tĩnh cũng không thấy, cũng không biết làm gì bên trong.
Sắc mặt Vương Bác rất khó coi, tính tùy hứng của Thái An Kỳ khiến hắn không chịu nổi.
Không kiêng nể ai cả, hoàn toàn không thèm để ý đến người khác, quan tâm người trong nhà.
Ninh Thư nói với Vương Bác: Vương Bác, có một số chuyện vốn dĩ con cũng không cần phải nhịn, làm người có lúc tiến có lúc lùi, cứ lùi mãi, lùi đến tận chân tường, lùi đến tận ngoài bờ tường không còn đường lui, cuối cùng người đau khổ cũng vẫn là con.
Vương Bác vẫn cảm thấy mình đã cưới được một nữ thần, sau đó cứ chiều, cưng chiều, nhường nhịn vô điều kiện.
Mẹ... Vương Bác thở dài: Đang tìm hiểu lẫn nhau.
Ninh Thư nói: Con phải có giới hạn nhất định của mình, để cho nó biết giới hạn nhất định của con, con cứ nhường nhịn sẽ không làm cho nó bớt phóng túng được, chỉ càng kiêu ngạo thêm.
Người sống phải có chút chí khí con người, mẹ không muốn nhìn con chịu đựng như vậy. Ninh Thư nói: Có tiến có lùi, không thể cứ một người lùi mãi vậy được.
Vương Bác lại thở dài.
Đừng cứ mãi thở dài vậy được không, mẹ nghe con thở dài mà trong lòng cũng phiền muộn, ưỡn ngực ra thì sao chứ. Ninh Thư tức giận nói.
Ninh Thư mím chặt môi: Nếu Thái An Kỳ làm chuyện gì đó có lỗi với con, con không thể tha thứ nhất là cái gì?
Giới hạn của con là gì, nếu như nó vượt quá giới hạn đó, con sẽ làm thế nào? Ninh Thư dò hỏi.
Vương Bác im lặng một chút, nói: Giới hạn của con là Thái An Kỳ phải chung thủy với con, con có thể dễ dàng tha thứ cho tính cách cáu kỉnh, tùy hứng của cô ấy. Oh, có giới hạn là được rồi.
Nếu nó đã đi quá giới hạn chịu đựng của con thì sao? Ninh Thư hỏi.
Con không biết. Vương Bác nói.
Ninh Thư vỗ mặt, giới hạn chịu đựng là để không cho phép chạm vào, đi quá giới hạn rồi còn không quyết tâm làm gì.
Trong lòng Ninh Thư cũng cạn lời.
Nếu, mẹ nói là nếu, nó vượt qua giới hạn chịu đựng của con, con sẽ làm như thế nào? Ninh Thư hỏi Vương Bác.
Vương Bác suy nghĩ một lúc rồi nói: Con sẽ ly hôn.
Ninh Thư nhìn Vương Bác nói: Mẹ hy vọng con có thể hiểu hơn về vợ con một chút, tính cách của nó phô trương quá mức, mà tính con lại quá thật thà nhân hậu.
Vương Bác im lặng không nói gì, vào phòng ngủ thấy Thái An Kỳ đang nằm trên giường, nằm xuống ôm lấy Thái An Kỳ.
Trong lòng Thái An Kỳ thấy phiền phức, lúc này thấy Vương Bác càng thấy phiền, ôm dính nhơm nhớp.
Nóng chết rồi, đừng có ôm tôi. Thái An Kỳ đẩy Vương Bác ra.
Vương Bác hỏi: Rốt cuộc em làm sao vậy, có chuyện gì nói với anh.
Tôi... Thái An Kỳ không biết nên nói gì, vẻ mặt buồn bực nói: Không có chuyện gì, nhìn thấy anh chỉ thấy phiền, đừng có đi lại trước mặt tôi nữa.
Vương Bác nhíu chặt mày: Chúng ta là vợ chồng, có chuyện gì mà không thể nói.
Vợ chồng cũng có cái riêng tư, anh có phiền không, tôi muốn đi ngủ rồi. Thái An Kỳ xoay lưng về phía Vương Bác.
Vương Bác nhìn bóng lưng Thái An Kỳ, vươn tay kéo Thái An Kỳ quay người lại, nghiêm túc nói: An Kỳ, chúng ta là vợ chồng, là hai người cùng sống đến hết đời, anh hy vọng chúng ta có thể sống đến đầu bạc răng long, có chuyện gì có thể nói với anh được không?
Thái An Kỳ mắt đảo đảo, cười một cái nói: Đã kết hôn với anh rồi, dĩ nhiên là phải sống với anh đến đầu bạc răng long rồi.
Trên mặt Vương Bác nở một nụ cười, muốn hôn Thái An Kỳ, lại bị Thái An Kỳ đẩy ra.
Người em khó chịu.
Vương Bác tuy thất vọng, nhưng cũng không ép buộc Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ lật người quay lưng lại với Vương Bác, cơ thể của cô ta bây giờ không rõ bị làm sao, dù sao đã gả cho Vương Bác rồi, đương nhiên là phải sống cùng với Vương Bác.
Trong lòng Thái An Kỳ tràn đầy sự tuyệt vọng, rốt cuộc cơ thể của cô ta bị sao vậy, không thể sinh con, hơn nữa lại không thể hưởng thụ thú vui của phụ nữ.
Thái An Kỳ bây giờ mới để tâm đến Vương Bác một chút, dù sao cơ thể mình như vậy cũng không thể thực hiện nghĩa vụ của một người vợ, cũng chỉ có Vương Bác chịu được.
Thái An Kỳ vốn định nói với Vương Bác những lời nói trong lòng, nhưng từ trước đến nay cứ chỉ tay năm ngón trước mặt Vương Bác, trong lúc nhất thời vứt bỏ đi thể diện, chỉ là cố gắng nói một câu chúc ngủ ngon.
Vương Bác ừ một tiếng, ôm lấy Thái An Kỳ, Thái An Kỳ nhíu mày một cái không chịu, nhưng đến cuối cùng vẫn nhịn.
Bây giờ Vương Bác chính là đường lui của cô ta, cần Vương Bác nuôi, nếu như rời khỏi Vương Bác, Thái An Kỳ sẽ không biết phải sống như thế nào.
Để cô ta đi làm những công việc khổ sở, chẳng bằng giết cô ta luôn đi.
Thái An Kỳ suy nghĩ suốt cả một buổi tối, trong lòng vẫn không cam tâm, sáng hôm sau quyết định lại đổi người đàn ông khác thử một chút.
Chỉ là lúc làm chuyện ấy bị đau nhức, còn những lúc khác đều rất tốt, dáng vẻ không giống như một cơ thể bị bệnh.
Thái An Kỳ vẫn muốn tìm đàn ông để thử nghiệm một chút.
Thái An Kỳ bước ra khỏi cửa, Ninh Thư liền đi theo sau, theo dõi cả đoạn đường, tiện chụp ảnh luôn.
Ninh Thư thấy Thái An Kỳ cứ đi tìm đàn ông nhiều như vậy, trong lòng không khỏi sinh hoài nghi đối với tay nghề của mình.
/1471
|