Thái An Kỳ không muốn đi đến bệnh viện, nói: Những chuyện mang thai như vậy, phải xem duyên phận thế nào, không phải nói sinh là sinh được, lẽ nào đi bệnh viện một chuyến về là có thể sinh con được.
Ninh Thư vừa cười vừa nói: Mẹ đương nhiên là biết điều này, chỉ là đi kiểm tra một chút cũng không sao, nghe lời mẹ.
Ninh Thư biết tại sao Thái An Kỳ lại không muốn đi bệnh viện, tử cung đã nạo phá thai mấy lần rồi hoàn toàn không thể khiến trứng thụ tinh được, làm sao có thể có con được đây.
Vẫn sợ đi bệnh viện sẽ bị bại lộ.
Ninh Thư vốn dĩ cũng không để bụng lời từ chối của Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ tức muốn chết, lại thấy Vương Bác không nói một lời, mặt cắm cúi vào bát cơm, thất vọng không chịu được, hỏi Vương Bác: Anh không có gì muốn nói sao?
Vương Bác có chút mơ hồ, cẩn thận hỏi: Nói cái gì?
Thái An Kỳ hít thật sâu: Chính là chuyện kiểm tra sức khỏe.
Vương Bác nói: Kiểm tra sức khoẻ cũng tốt chứ sao, không phải chuyện gì lớn cả.
Thái An Kỳ suýt chút nữa bẻ gãy chiếc đũa, cũng biết là không dựa vào đàn ông được.
Thái An Kỳ ăn cơm xong liền đi nghỉ ngơi, đã lâu rồi không làm việc như vậy, cảm thấy mỏi eo đau lưng.
Ninh Thư bọc những đồ ăn còn thừa lại, đây là của con trai mua, hơn nữa hôm nay Thái An Kỳ không vứt bát bỏ đi, ngày mai lấy ra ăn tiếp.
Vương Bác cũng không có ý định ngủ trên sàn nhà nữa, về phòng ngủ nghỉ ngơi, hắn đã mấy ngày không được nghỉ ngơi cho đàng hoàng rồi.
Thái An Kỳ thấy Vương Bác vào phòng, lạnh nhạt nói: Vào đây làm gì, đi ra phòng khách ngủ đi.
Vương Bác không biết nên nói như thế nào, rất lâu mới lên tiếng: Ngủ trên sàn nhà không được thoải mái.
Thái An Kỳ lườm một cái, nói: Vậy anh có biết mẹ anh đối xử với tôi thế nào không?
Vương Bác hỏi: Đối xử với em như thế nào?
Bà... bà ta bắt một mình tôi quét dọn cả căn nhà, còn cọ bồn cầu. Thái An Kỳ tức giận bất bình nói.
Vương Bác chỉ có thể nói: Mẹ là có ý tốt, hy vọng sau này cuộc sống chúng ta tốt hơn một chút.
Ý tốt? Thái An Kỳ chỉ cảm thấy rất độc ác.
Thái An Kỳ quặm mặt lại, lại đẩy Vương Bác ra khỏi phòng ngủ: Anh ra phòng khách ngủ tiếp đi.
Vương Bác vuốt mũi, vẻ mặt rất phiền não, trong lòng rất tức giận, gõ cửa rầm rầm.
Đừng gõ nữa, anh đập hỏng cái cửa bây giờ, tôi cũng sẽ không cho anh vào phòng đâu. Thái An Kỳ mở cửa hét lên với Vương Bác, sau đó lại “uỳnh” một tiếng đóng cửa lại, suýt chút nữa đập vào mũi Vương Bác.
Vương Bác quay người lại, thấy Ninh Thư đang nhìn mình, trên mặt Vương Bác lộ ra vẻ như khóc mà không phải khóc, biểu cảm cười như không cười, một lời khó nói hết được cái biểu cảm phức tạp ấy.
Ninh Thư an ủi Vương Bác: Ngày mai, mẹ mua cho con cái thảm tatami, như vậy sẽ không phải ngủ trên sàn nhà nữa.
Vương Bác mở miệng ra, bất lực hét lên: Mẹ...
Vương Bác cầm chiếu trải trên sàn, có chút ngỡ ngàng hỏi Ninh Thư: Trước đây An Kỳ không phải như vậy, tại sao bây giờ cô ấy lại trở nên như vậy rồi.
À, nó không thích con. Ninh Thư nói.
Vương Bác lại kêu lên: Mẹ...
Ninh Thư nói: Mẹ nói thật, một người phụ nữ thực sự yêu một người đàn ông, nhất định sẽ vì cái nhà này mà quan tâm, và biết tạo nên bầu không khí hòa thuận ấm áp trong gia đình, biểu hiện quan trọng nhất chính là thích mua những đồ dùng hàng ngày hoặc là thích mua đồ trang trí nhà cửa.
Vợ của con chỉ thích mua quần áo giầy dép, còn không mua được cho con một đôi tất chân.
Vương Bác ôm ngực, kêu lên: Mẹ...
Ninh Thư nói: Nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai còn đi làm.
Vương Bác:...
Vương Bác nằm xuống, mắt chăm chăm nhìn lên trần nhà.
Sáng hôm sau, sau khi Vương Bác đi làm, Thái An Kỳ ngủ trong phòng còn chưa thấy có động tĩnh gì.
Ninh Thư đi gõ cửa, Thái An Kỳ với mái tóc rối tung đi ra mở cửa, Ninh Thư nói: Chuẩn bị một chút rồi đi bệnh viện.
Thái An Kỳ lập tức nằm lại xuống giường, thở một cách yếu ớt nói: Mẹ à, con khó chịu, hôm nay không đi bệnh viện đâu.
Ninh Thư lập tức ân cần hỏi: Thế là thế nào?
Toàn thân con không có chút sức lực nào, chắc là sốt rồi, trời nóng như vậy, không đi nữa. Giọng Thái An Kỳ rất yếu ớt.
Ốm mới phải đi bệnh viện, nặng lắm sao? Ninh Thư lấy điện thoại ra: Phải gọi cấp cứu sao?
Thái An Kỳ ngồi dậy: Không có chuyện gì to tát cả, chỉ là trong người khó chịu thôi.
Khó chịu thì đi bệnh viện, tiện kiểm tra sức khoẻ một chút. Ninh Thư kéo Thái An Kỳ trên giường dậy.
Đi chuẩn bị đi.
Thái An Kỳ chậm rãi sửa sang lại, đợi chuẩn bị xong đã mất hai tiếng, Ninh Thư cũng không nóng nảy vội vàng, cứ như vậy mà chờ.
Thái An Kỳ chậm chạp như vậy, còn nói: Ăn sáng xong rồi đi.
Ăn sáng cái gì, đến bệnh viện lấy máu để thử, đợi kiểm tra sức khoẻ xong rồi đi ăn cơm. Ninh Thư nói: Không còn sớm nữa, đến trưa sẽ rất nóng.
Ninh Thư đưa Thái An Kỳ ra ngoài, đứng ở trạm đón xe buýt đợi xe, Thái An Kỳ bị phơi dưới nắng đầu đầy mồ hôi, nói với Ninh Thư: Gọi taxi đi thôi, cứ thế này không biết còn phải chờ bao lâu nữa.
Ninh Thư ngó nhìn xung quanh: Không sao, chờ một chút, xe buýt chắc sẽ nhanh tới thôi.
Thái An Kỳ cầm khăn tay không ngừng lau mồ hôi trên mặt, biểu cảm rất bực bội.
Lại đợi một lúc lâu nữa, Thái An Kỳ thực sự không chịu nổi rồi, vươn tay vẫy một chiếc xe taxi, mà lúc này xe buýt cũng vừa tới.
Ninh Thư kéo Thái An Kỳ đi lên xe buýt, Thái An Kỳ đã mở cửa xe taxi ra rồi, đã sắp ngồi vào trong xe, lại bị Ninh Thư kéo lên xe buýt.
Trên xe buýt ngay cả một chỗ ngồi cũng không có, người chen chúc nhau, các loại mùi trộn lẫn với nhau, làm cho Thái An Kỳ hít thở không nổi.
Hơn nữa còn có yêu râu xanh, Thái An Kỳ bị người ta sờ mó, còn không biết bị người nào sờ.
Thái An Kỳ đã không thể khống chế được cơn tức giận trong người mình, hơn nữa sáng sớm chưa được ăn gì, cơn giận trong lòng càng tăng, tức đến xanh mặt.
Thật không dễ gì mới tới bệnh viện, lại phải xếp hàng đăng ký, Ninh Thư đi đăng ký, Thái An Kỳ ngồi trên ghế cũng không muốn nhúc nhích, nghĩ một chút quyết định chuồn đi, nhưng bị người khác kéo cánh tay lại.
Ninh Thư hỏi: Đi đâu vậy, đây là bệnh viện lớn, vất vả lắm mới đăng ký được số.
Bây giờ đi kiểm tra sức khoẻ.
Thái An Kỳ phải kiểm tra rất nhiều mục, tim gan phổi thận, trên người chỗ nào cũng đều phải tiến hành kiểm tra rất kĩ.
Thái An Kỳ nhìn những mục kiểm tra, khuôn mặt tái đi rồi: Tại sao phải kiểm tra nhiều như vậy?
Ninh Thư an ủi cô ta: Không sao cả, đừng lo lắng vấn đề tiền bạc, nếu đã tới bệnh viện rồi phải kiểm tra cẩn thận một chút.
Nhưng cũng không cần phải kiểm tra nhiều đến như vậy.
Tiếp đó Ninh Thư đưa Thái An Kỳ đi từng phòng trong bệnh viện, cái gì mà khoa thần kinh, khoa tai mũi họng, khoa phóng xạ, lấy máu thử máu, bla bla...
Bệnh viện rất lớn, từ một tầng chạy đến một tầng, từ tòa này chạy sang tòa khác, cứ như thế chạy tới chạy lui, khiến người ta nhức hết cả đầu.
Ninh Thư dẫn Thái An Kỳ chạy khắp nơi, làm cho sắc mặt Thái An Kỳ tối sầm lại.
Hơn nữa mỗi mục kiểm tra đều phải đứng xếp hàng rất dài, chính là cả một ngày cũng chưa chắc có thể kiểm tra được hết đống này.
Ninh Thư vừa cười vừa nói: Mẹ đương nhiên là biết điều này, chỉ là đi kiểm tra một chút cũng không sao, nghe lời mẹ.
Ninh Thư biết tại sao Thái An Kỳ lại không muốn đi bệnh viện, tử cung đã nạo phá thai mấy lần rồi hoàn toàn không thể khiến trứng thụ tinh được, làm sao có thể có con được đây.
Vẫn sợ đi bệnh viện sẽ bị bại lộ.
Ninh Thư vốn dĩ cũng không để bụng lời từ chối của Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ tức muốn chết, lại thấy Vương Bác không nói một lời, mặt cắm cúi vào bát cơm, thất vọng không chịu được, hỏi Vương Bác: Anh không có gì muốn nói sao?
Vương Bác có chút mơ hồ, cẩn thận hỏi: Nói cái gì?
Thái An Kỳ hít thật sâu: Chính là chuyện kiểm tra sức khỏe.
Vương Bác nói: Kiểm tra sức khoẻ cũng tốt chứ sao, không phải chuyện gì lớn cả.
Thái An Kỳ suýt chút nữa bẻ gãy chiếc đũa, cũng biết là không dựa vào đàn ông được.
Thái An Kỳ ăn cơm xong liền đi nghỉ ngơi, đã lâu rồi không làm việc như vậy, cảm thấy mỏi eo đau lưng.
Ninh Thư bọc những đồ ăn còn thừa lại, đây là của con trai mua, hơn nữa hôm nay Thái An Kỳ không vứt bát bỏ đi, ngày mai lấy ra ăn tiếp.
Vương Bác cũng không có ý định ngủ trên sàn nhà nữa, về phòng ngủ nghỉ ngơi, hắn đã mấy ngày không được nghỉ ngơi cho đàng hoàng rồi.
Thái An Kỳ thấy Vương Bác vào phòng, lạnh nhạt nói: Vào đây làm gì, đi ra phòng khách ngủ đi.
Vương Bác không biết nên nói như thế nào, rất lâu mới lên tiếng: Ngủ trên sàn nhà không được thoải mái.
Thái An Kỳ lườm một cái, nói: Vậy anh có biết mẹ anh đối xử với tôi thế nào không?
Vương Bác hỏi: Đối xử với em như thế nào?
Bà... bà ta bắt một mình tôi quét dọn cả căn nhà, còn cọ bồn cầu. Thái An Kỳ tức giận bất bình nói.
Vương Bác chỉ có thể nói: Mẹ là có ý tốt, hy vọng sau này cuộc sống chúng ta tốt hơn một chút.
Ý tốt? Thái An Kỳ chỉ cảm thấy rất độc ác.
Thái An Kỳ quặm mặt lại, lại đẩy Vương Bác ra khỏi phòng ngủ: Anh ra phòng khách ngủ tiếp đi.
Vương Bác vuốt mũi, vẻ mặt rất phiền não, trong lòng rất tức giận, gõ cửa rầm rầm.
Đừng gõ nữa, anh đập hỏng cái cửa bây giờ, tôi cũng sẽ không cho anh vào phòng đâu. Thái An Kỳ mở cửa hét lên với Vương Bác, sau đó lại “uỳnh” một tiếng đóng cửa lại, suýt chút nữa đập vào mũi Vương Bác.
Vương Bác quay người lại, thấy Ninh Thư đang nhìn mình, trên mặt Vương Bác lộ ra vẻ như khóc mà không phải khóc, biểu cảm cười như không cười, một lời khó nói hết được cái biểu cảm phức tạp ấy.
Ninh Thư an ủi Vương Bác: Ngày mai, mẹ mua cho con cái thảm tatami, như vậy sẽ không phải ngủ trên sàn nhà nữa.
Vương Bác mở miệng ra, bất lực hét lên: Mẹ...
Vương Bác cầm chiếu trải trên sàn, có chút ngỡ ngàng hỏi Ninh Thư: Trước đây An Kỳ không phải như vậy, tại sao bây giờ cô ấy lại trở nên như vậy rồi.
À, nó không thích con. Ninh Thư nói.
Vương Bác lại kêu lên: Mẹ...
Ninh Thư nói: Mẹ nói thật, một người phụ nữ thực sự yêu một người đàn ông, nhất định sẽ vì cái nhà này mà quan tâm, và biết tạo nên bầu không khí hòa thuận ấm áp trong gia đình, biểu hiện quan trọng nhất chính là thích mua những đồ dùng hàng ngày hoặc là thích mua đồ trang trí nhà cửa.
Vợ của con chỉ thích mua quần áo giầy dép, còn không mua được cho con một đôi tất chân.
Vương Bác ôm ngực, kêu lên: Mẹ...
Ninh Thư nói: Nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai còn đi làm.
Vương Bác:...
Vương Bác nằm xuống, mắt chăm chăm nhìn lên trần nhà.
Sáng hôm sau, sau khi Vương Bác đi làm, Thái An Kỳ ngủ trong phòng còn chưa thấy có động tĩnh gì.
Ninh Thư đi gõ cửa, Thái An Kỳ với mái tóc rối tung đi ra mở cửa, Ninh Thư nói: Chuẩn bị một chút rồi đi bệnh viện.
Thái An Kỳ lập tức nằm lại xuống giường, thở một cách yếu ớt nói: Mẹ à, con khó chịu, hôm nay không đi bệnh viện đâu.
Ninh Thư lập tức ân cần hỏi: Thế là thế nào?
Toàn thân con không có chút sức lực nào, chắc là sốt rồi, trời nóng như vậy, không đi nữa. Giọng Thái An Kỳ rất yếu ớt.
Ốm mới phải đi bệnh viện, nặng lắm sao? Ninh Thư lấy điện thoại ra: Phải gọi cấp cứu sao?
Thái An Kỳ ngồi dậy: Không có chuyện gì to tát cả, chỉ là trong người khó chịu thôi.
Khó chịu thì đi bệnh viện, tiện kiểm tra sức khoẻ một chút. Ninh Thư kéo Thái An Kỳ trên giường dậy.
Đi chuẩn bị đi.
Thái An Kỳ chậm rãi sửa sang lại, đợi chuẩn bị xong đã mất hai tiếng, Ninh Thư cũng không nóng nảy vội vàng, cứ như vậy mà chờ.
Thái An Kỳ chậm chạp như vậy, còn nói: Ăn sáng xong rồi đi.
Ăn sáng cái gì, đến bệnh viện lấy máu để thử, đợi kiểm tra sức khoẻ xong rồi đi ăn cơm. Ninh Thư nói: Không còn sớm nữa, đến trưa sẽ rất nóng.
Ninh Thư đưa Thái An Kỳ ra ngoài, đứng ở trạm đón xe buýt đợi xe, Thái An Kỳ bị phơi dưới nắng đầu đầy mồ hôi, nói với Ninh Thư: Gọi taxi đi thôi, cứ thế này không biết còn phải chờ bao lâu nữa.
Ninh Thư ngó nhìn xung quanh: Không sao, chờ một chút, xe buýt chắc sẽ nhanh tới thôi.
Thái An Kỳ cầm khăn tay không ngừng lau mồ hôi trên mặt, biểu cảm rất bực bội.
Lại đợi một lúc lâu nữa, Thái An Kỳ thực sự không chịu nổi rồi, vươn tay vẫy một chiếc xe taxi, mà lúc này xe buýt cũng vừa tới.
Ninh Thư kéo Thái An Kỳ đi lên xe buýt, Thái An Kỳ đã mở cửa xe taxi ra rồi, đã sắp ngồi vào trong xe, lại bị Ninh Thư kéo lên xe buýt.
Trên xe buýt ngay cả một chỗ ngồi cũng không có, người chen chúc nhau, các loại mùi trộn lẫn với nhau, làm cho Thái An Kỳ hít thở không nổi.
Hơn nữa còn có yêu râu xanh, Thái An Kỳ bị người ta sờ mó, còn không biết bị người nào sờ.
Thái An Kỳ đã không thể khống chế được cơn tức giận trong người mình, hơn nữa sáng sớm chưa được ăn gì, cơn giận trong lòng càng tăng, tức đến xanh mặt.
Thật không dễ gì mới tới bệnh viện, lại phải xếp hàng đăng ký, Ninh Thư đi đăng ký, Thái An Kỳ ngồi trên ghế cũng không muốn nhúc nhích, nghĩ một chút quyết định chuồn đi, nhưng bị người khác kéo cánh tay lại.
Ninh Thư hỏi: Đi đâu vậy, đây là bệnh viện lớn, vất vả lắm mới đăng ký được số.
Bây giờ đi kiểm tra sức khoẻ.
Thái An Kỳ phải kiểm tra rất nhiều mục, tim gan phổi thận, trên người chỗ nào cũng đều phải tiến hành kiểm tra rất kĩ.
Thái An Kỳ nhìn những mục kiểm tra, khuôn mặt tái đi rồi: Tại sao phải kiểm tra nhiều như vậy?
Ninh Thư an ủi cô ta: Không sao cả, đừng lo lắng vấn đề tiền bạc, nếu đã tới bệnh viện rồi phải kiểm tra cẩn thận một chút.
Nhưng cũng không cần phải kiểm tra nhiều đến như vậy.
Tiếp đó Ninh Thư đưa Thái An Kỳ đi từng phòng trong bệnh viện, cái gì mà khoa thần kinh, khoa tai mũi họng, khoa phóng xạ, lấy máu thử máu, bla bla...
Bệnh viện rất lớn, từ một tầng chạy đến một tầng, từ tòa này chạy sang tòa khác, cứ như thế chạy tới chạy lui, khiến người ta nhức hết cả đầu.
Ninh Thư dẫn Thái An Kỳ chạy khắp nơi, làm cho sắc mặt Thái An Kỳ tối sầm lại.
Hơn nữa mỗi mục kiểm tra đều phải đứng xếp hàng rất dài, chính là cả một ngày cũng chưa chắc có thể kiểm tra được hết đống này.
/1471
|