Mặc dù đồ của mình bị bà ta lấy đi, nhưng trong lòng Thái An Kỳ khẳng định Ninh Thư không làm gì được cô ta.
Ninh Thư đứng ở cửa, lại giơ tay lên gõ cửa, nhưng Thái An Kỳ không mở, Ninh Thư vẫn cứ đập.
Mở cửa, nếu không tôi sẽ dùng chìa khoá để mở. Ninh Thư đứng ở cửa nói.
Thái An Kỳ bịt tai lại, lấy gối che đầu lại, muốn cô ta làm những việc như vậy đừng có mơ.
Ninh Thư nói gì cũng không thấy Thái An Kỳ mở cửa: Cô đã không ra, vậy tôi cũng chỉ còn cách đem đồ của cô bỏ đi vậy, giầy này, còn có túi da, còn cả quần áo nữa?
Bà già kia, rốt cuộc bà muốn như thế nào? Thái An Kỳ mở cửa, thấy Ninh Thư cầm bút ghi ghi cái gì đó trên quyển sổ, hỏi: Bà đang làm gì vậy?
Mỗi ngày cô phải quét tước dọn dẹp vệ sinh, làm việc nhà, nấu cơm, không làm một ngày, tôi sẽ cắt một thứ đồ hàng hiệu của cô, không biết đồ của cô có đủ cho ba mươi ngày hay không? Ninh Thư hòa nhã dễ gần nói: Hôm nay cô có thể không làm, nhưng tôi sẽ ghi lại.
Thái An Kỳ không thể tưởng tượng nổi nhìn Ninh Thư: Sao bà lại độc ác như vậy?
Ninh Thư: →_→
Những đồ kia đều phải dùng tiền mua đấy. Thái An Kỳ thở phì phò nói.
Vẻ mặt Ninh Thư như không có chuyện gì: Cũng không phải dùng tiền của tôi để mua.
Thái An Kỳ tức muốn chết, suýt chút nữa không khống chế được sự tức giận trong người mình, muốn cùng bà già này sống chết một phen.
Thái An Kỳ chỉ có thể cầm cái chổi lông gà, chỗ này phủi phủi chỗ kia quét quét một tí, nhìn dáng vẻ như vậy không giống như đang làm việc.
Ninh Thư nói: Đeo cái bao tay vào, lấy xô đi múc nước, trong phòng đều phải lau qua một lượt, kính thủy tinh phải lau, bồn cầu phải cọ, một lúc nữa tôi sẽ kiểm tra, nếu như chưa được, phải làm lại.
Thái An Kỳ hít thở thật sâu, trong đầu nghĩ đến những đồ quý giá của mình, không có mấy thứ này, cô ta sao mà đi ra ngoài được.
Thái An Kỳ cảm thấy nếu như trên người mình không có một thứ đồ hàng hiệu, làm sao cũng không thể đi ra ngoài được.
Có một cái váy hàng hiệu, dù sao cũng phải có một đôi giầy hợp với cái váy nữa, quần áo giầy dép đều là đồ hàng hiệu, cũng không thể xách theo cái túi bán ngoài vỉa hè được.
Cho nên mỗi lần Thái An Kỳ ra ngoài, căn bản đều là cả cây hàng hiệu, chạy theo những món đồ như vậy đã đến mức thành một loại bệnh rồi.
Bây giờ Ninh Thư lấy đồ của cô ta đi, Thái An Kỳ muốn liều mạng.
Thái An Kỳ đeo găng tay vào bắt đầu quét dọn vệ sinh, thấy Ninh Thư ở bên cạnh giám sát cô ta, trong lòng sinh ra sự bất mãn, làm cho trên mặt sàn toàn nước, trên kính thì loang lổ.
Ninh Thư nói: Vắt cái chổi lau cho sạch nước đi.
Thái An Kỳ cũng không phải là thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc, điều kiện bên nhà mẹ cũng không phải quá tốt, không thể một chút việc nhà cũng chưa làm bao giờ, chỉ là không muốn làm mà thôi.
Thái An Kỳ liếc mắt, tức giận bất bình cầm lấy cây chổi lau sàn.
Mệt mỏi đau hết cả lưng, mới vừa lau được tấm kính sạch sẽ, Ninh Thư còn nói thêm: Cọ bồn cầu đi.
Thái An Kỳ:...
Thái An Kỳ chỉ còn cách đi vào nhà vệ sinh quét dọn, cảm giác cả người không được khỏe, sau khi làm xong, lập tức đi tắm, vẫn cảm thấy trên người mình có mùi.
Thái An Kỳ mệt mỏi nằm dài trên ghế sofa, Ninh Thư nói: Nấu cơm được rồi.
Thái An Kỳ từ ghế sofa nhảy dựng lên: Tôi đã làm nhiều như vậy rồi, nghỉ một lát không được sao, tôi vừa mới cọ bồn cầu, bà lại bắt tôi đi nấu cơm, nếu bà ăn được, tôi sẽ đi làm.
Ninh Thư không chút do dự gật đầu: Tôi ăn được.
Thái An Kỳ:...
Bà ăn được còn tôi không đồng ý làm thì sao.
Thái An Kỳ có chút rã rời cầm tóc của mình, nói: Gọi đồ ăn.
Ninh Thư như không có chuyện gì nhún vai: Tùy cô.
Thái An Kỳ cảm giác khí huyết trong lồng ngực đang cuồn cuộn, giống như dùng nắm đấm đấm vào cây bông vậy.
Trong lòng Thái An Kỳ tức giận, lúc gọi đồ ăn thì chọn món đắt tiền, hơn nữa lại còn gọi nhiều.
Ninh Thư cũng không nói gì.
Buổi tối Vương Bác đi làm về, thấy bộ dạng Thái An Kỳ ủ rũ, hỏi: Làm sao thế?
Thái An Kỳ tức giận nói: Hôm nay một mình tôi quét dọn cả nhà, anh nói xem tôi làm sao.
Vương Bác có chút kinh ngạc, Thái An Kỳ là người mà từ trước tới nay không làm việc nhà bao giờ, sao bỗng nhiên lại làm việc nhà.
Trong lòng Vương Bác có chút ấm áp, nói: Vất vả rồi, anh giúp em xoa bóp.
Không cần, tôi đang rất bực. Thái An Kỳ tức giận nói.
Vương Bác cũng không để ý thái độ của Thái An Kỳ, ít nhất bây giờ Thái An Kỳ đã coi đây là nhà rồi.
Nhân viên giao thức ăn đến, bây giờ họ cũng đã quen với cả ba người nhà Ninh Thư, lúc chờ nhận tiền còn chuyện trò một lúc.
Chỉ là lúc trả tiền, Thái An Kỳ ngồi trên trên ghế sofa không nói câu gì.
Ninh Thư nói với Thái An Kỳ: Trả tiền đi.
Dựa vào cái gì, hôm nay tôi làm nhiều việc như vậy rồi, còn bắt tôi trả tiền? Thái An Kỳ lườm một cái: Lần nào cũng muốn lấy tiền từ túi con dâu, có chút thể diện không vậy.
Vương Bác sợ Thái An Kỳ lại nói ra những lời khó nghe, vội móc ví ra, hỏi nhân viên giao đồ ăn bao nhiêu tiền.
Bởi vì hôm nay Thái An Kỳ mệt muốn chết, Thái An Kỳ cố ý gọi món đắt tiền, nhân viên giao đồ ăn nói hơn một ngàn tệ, khiến Vương Bác giật mình.
Nhìn những món ăn công phu đặt trên bàn, một mâm được bày đẹp đẽ, sắc mặt Vương Bác có chút khó coi, vừa không còn cách nào lại có chút đau lòng trả tiền.
Tâm trạng của Vương Bác vừa tốt một chút lại bị phá vỡ, mím chặt môi, nhíu mày, một người hiền lành tức giận chính là cái gì cũng đều giấu ở trong lòng.
Có điều cho dù có nói ra, hắn cũng nói không lại người khác, vẫn là giữ ở trong lòng rồi quên đi.
Ăn cơm đi. Ninh Thư nhẹ nhàng nói.
Bởi vì làm việc một thời gian lâu như vậy, Thái An Kỳ đã đói lâu rồi, ăn nhiều hơn bình thường một bát cơm.
Ninh Thư cười híp mắt nói: Ăn nhiều một chút cho khỏe, chăm sóc cơ thể cho khỏe để sinh con ra cũng được khỏe mạnh.
Vương Bác không hé răng nửa lời.
Thái An Kỳ thấy Ninh Thư giống như một bà lão hiền lành tốt bụng, một miếng cơm nghẹn trong cổ họng.
Biết giả tạo như vậy, biết diễn kịch như thế, trước mặt con trai giả bộ là một bà lão hiền lành tốt bụng, nhưng cô ta sẽ không quên ngày hôm nay bà ta đã làm gì với mình.
Ninh Thư nhìn Thái An Kỳ mặt tái mét, vừa cười vừa nói: Ngày mai mẹ sẽ dẫn con đi kiểm tra sức khoẻ.
Thái An Kỳ trong lòng lo lắng, hỏi: Bỗng dưng đi kiểm tra sức khoẻ làm gì?
Ninh Thư nói: Dĩ nhiên là đi kiểm tra sức khỏe rồi, xem cơ thể có thích hợp mang thai hay không, con với Vương Bác nhất định phải sinh con, mẹ chỉ mong trước khi nhắm mắt xuôi tay được nhìn mặt cháu.
Mẹ bắt An Kỳ học làm việc nhà, cũng là vì cảm thấy trong người không được khỏe, cũng không biết sao lại như vậy, cũng không biết có thể sống được bao lâu nữa, mẹ chỉ muốn trước khi ra đi, hai con có thể giúp đỡ nhau sống qua ngày. Ninh Thư nói.
Vương Bác nhìn Ninh Thư nói: Mẹ, bây giờ mẹ vẫn còn trẻ, bây giờ bình thường đều sống hơn 70 tuổi, mẹ vẫn còn nhiều thời gian, đừng nói những điều không hay như vậy.
Đời người gặp gỡ rất vô thường, ai biết được một giây sau sẽ như thế nào, ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Ninh Thư không để ý lắm nói, nhìn Thái An Kỳ: Ngày mai đi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe với mẹ một chút.
Ninh Thư đứng ở cửa, lại giơ tay lên gõ cửa, nhưng Thái An Kỳ không mở, Ninh Thư vẫn cứ đập.
Mở cửa, nếu không tôi sẽ dùng chìa khoá để mở. Ninh Thư đứng ở cửa nói.
Thái An Kỳ bịt tai lại, lấy gối che đầu lại, muốn cô ta làm những việc như vậy đừng có mơ.
Ninh Thư nói gì cũng không thấy Thái An Kỳ mở cửa: Cô đã không ra, vậy tôi cũng chỉ còn cách đem đồ của cô bỏ đi vậy, giầy này, còn có túi da, còn cả quần áo nữa?
Bà già kia, rốt cuộc bà muốn như thế nào? Thái An Kỳ mở cửa, thấy Ninh Thư cầm bút ghi ghi cái gì đó trên quyển sổ, hỏi: Bà đang làm gì vậy?
Mỗi ngày cô phải quét tước dọn dẹp vệ sinh, làm việc nhà, nấu cơm, không làm một ngày, tôi sẽ cắt một thứ đồ hàng hiệu của cô, không biết đồ của cô có đủ cho ba mươi ngày hay không? Ninh Thư hòa nhã dễ gần nói: Hôm nay cô có thể không làm, nhưng tôi sẽ ghi lại.
Thái An Kỳ không thể tưởng tượng nổi nhìn Ninh Thư: Sao bà lại độc ác như vậy?
Ninh Thư: →_→
Những đồ kia đều phải dùng tiền mua đấy. Thái An Kỳ thở phì phò nói.
Vẻ mặt Ninh Thư như không có chuyện gì: Cũng không phải dùng tiền của tôi để mua.
Thái An Kỳ tức muốn chết, suýt chút nữa không khống chế được sự tức giận trong người mình, muốn cùng bà già này sống chết một phen.
Thái An Kỳ chỉ có thể cầm cái chổi lông gà, chỗ này phủi phủi chỗ kia quét quét một tí, nhìn dáng vẻ như vậy không giống như đang làm việc.
Ninh Thư nói: Đeo cái bao tay vào, lấy xô đi múc nước, trong phòng đều phải lau qua một lượt, kính thủy tinh phải lau, bồn cầu phải cọ, một lúc nữa tôi sẽ kiểm tra, nếu như chưa được, phải làm lại.
Thái An Kỳ hít thở thật sâu, trong đầu nghĩ đến những đồ quý giá của mình, không có mấy thứ này, cô ta sao mà đi ra ngoài được.
Thái An Kỳ cảm thấy nếu như trên người mình không có một thứ đồ hàng hiệu, làm sao cũng không thể đi ra ngoài được.
Có một cái váy hàng hiệu, dù sao cũng phải có một đôi giầy hợp với cái váy nữa, quần áo giầy dép đều là đồ hàng hiệu, cũng không thể xách theo cái túi bán ngoài vỉa hè được.
Cho nên mỗi lần Thái An Kỳ ra ngoài, căn bản đều là cả cây hàng hiệu, chạy theo những món đồ như vậy đã đến mức thành một loại bệnh rồi.
Bây giờ Ninh Thư lấy đồ của cô ta đi, Thái An Kỳ muốn liều mạng.
Thái An Kỳ đeo găng tay vào bắt đầu quét dọn vệ sinh, thấy Ninh Thư ở bên cạnh giám sát cô ta, trong lòng sinh ra sự bất mãn, làm cho trên mặt sàn toàn nước, trên kính thì loang lổ.
Ninh Thư nói: Vắt cái chổi lau cho sạch nước đi.
Thái An Kỳ cũng không phải là thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc, điều kiện bên nhà mẹ cũng không phải quá tốt, không thể một chút việc nhà cũng chưa làm bao giờ, chỉ là không muốn làm mà thôi.
Thái An Kỳ liếc mắt, tức giận bất bình cầm lấy cây chổi lau sàn.
Mệt mỏi đau hết cả lưng, mới vừa lau được tấm kính sạch sẽ, Ninh Thư còn nói thêm: Cọ bồn cầu đi.
Thái An Kỳ:...
Thái An Kỳ chỉ còn cách đi vào nhà vệ sinh quét dọn, cảm giác cả người không được khỏe, sau khi làm xong, lập tức đi tắm, vẫn cảm thấy trên người mình có mùi.
Thái An Kỳ mệt mỏi nằm dài trên ghế sofa, Ninh Thư nói: Nấu cơm được rồi.
Thái An Kỳ từ ghế sofa nhảy dựng lên: Tôi đã làm nhiều như vậy rồi, nghỉ một lát không được sao, tôi vừa mới cọ bồn cầu, bà lại bắt tôi đi nấu cơm, nếu bà ăn được, tôi sẽ đi làm.
Ninh Thư không chút do dự gật đầu: Tôi ăn được.
Thái An Kỳ:...
Bà ăn được còn tôi không đồng ý làm thì sao.
Thái An Kỳ có chút rã rời cầm tóc của mình, nói: Gọi đồ ăn.
Ninh Thư như không có chuyện gì nhún vai: Tùy cô.
Thái An Kỳ cảm giác khí huyết trong lồng ngực đang cuồn cuộn, giống như dùng nắm đấm đấm vào cây bông vậy.
Trong lòng Thái An Kỳ tức giận, lúc gọi đồ ăn thì chọn món đắt tiền, hơn nữa lại còn gọi nhiều.
Ninh Thư cũng không nói gì.
Buổi tối Vương Bác đi làm về, thấy bộ dạng Thái An Kỳ ủ rũ, hỏi: Làm sao thế?
Thái An Kỳ tức giận nói: Hôm nay một mình tôi quét dọn cả nhà, anh nói xem tôi làm sao.
Vương Bác có chút kinh ngạc, Thái An Kỳ là người mà từ trước tới nay không làm việc nhà bao giờ, sao bỗng nhiên lại làm việc nhà.
Trong lòng Vương Bác có chút ấm áp, nói: Vất vả rồi, anh giúp em xoa bóp.
Không cần, tôi đang rất bực. Thái An Kỳ tức giận nói.
Vương Bác cũng không để ý thái độ của Thái An Kỳ, ít nhất bây giờ Thái An Kỳ đã coi đây là nhà rồi.
Nhân viên giao thức ăn đến, bây giờ họ cũng đã quen với cả ba người nhà Ninh Thư, lúc chờ nhận tiền còn chuyện trò một lúc.
Chỉ là lúc trả tiền, Thái An Kỳ ngồi trên trên ghế sofa không nói câu gì.
Ninh Thư nói với Thái An Kỳ: Trả tiền đi.
Dựa vào cái gì, hôm nay tôi làm nhiều việc như vậy rồi, còn bắt tôi trả tiền? Thái An Kỳ lườm một cái: Lần nào cũng muốn lấy tiền từ túi con dâu, có chút thể diện không vậy.
Vương Bác sợ Thái An Kỳ lại nói ra những lời khó nghe, vội móc ví ra, hỏi nhân viên giao đồ ăn bao nhiêu tiền.
Bởi vì hôm nay Thái An Kỳ mệt muốn chết, Thái An Kỳ cố ý gọi món đắt tiền, nhân viên giao đồ ăn nói hơn một ngàn tệ, khiến Vương Bác giật mình.
Nhìn những món ăn công phu đặt trên bàn, một mâm được bày đẹp đẽ, sắc mặt Vương Bác có chút khó coi, vừa không còn cách nào lại có chút đau lòng trả tiền.
Tâm trạng của Vương Bác vừa tốt một chút lại bị phá vỡ, mím chặt môi, nhíu mày, một người hiền lành tức giận chính là cái gì cũng đều giấu ở trong lòng.
Có điều cho dù có nói ra, hắn cũng nói không lại người khác, vẫn là giữ ở trong lòng rồi quên đi.
Ăn cơm đi. Ninh Thư nhẹ nhàng nói.
Bởi vì làm việc một thời gian lâu như vậy, Thái An Kỳ đã đói lâu rồi, ăn nhiều hơn bình thường một bát cơm.
Ninh Thư cười híp mắt nói: Ăn nhiều một chút cho khỏe, chăm sóc cơ thể cho khỏe để sinh con ra cũng được khỏe mạnh.
Vương Bác không hé răng nửa lời.
Thái An Kỳ thấy Ninh Thư giống như một bà lão hiền lành tốt bụng, một miếng cơm nghẹn trong cổ họng.
Biết giả tạo như vậy, biết diễn kịch như thế, trước mặt con trai giả bộ là một bà lão hiền lành tốt bụng, nhưng cô ta sẽ không quên ngày hôm nay bà ta đã làm gì với mình.
Ninh Thư nhìn Thái An Kỳ mặt tái mét, vừa cười vừa nói: Ngày mai mẹ sẽ dẫn con đi kiểm tra sức khoẻ.
Thái An Kỳ trong lòng lo lắng, hỏi: Bỗng dưng đi kiểm tra sức khoẻ làm gì?
Ninh Thư nói: Dĩ nhiên là đi kiểm tra sức khỏe rồi, xem cơ thể có thích hợp mang thai hay không, con với Vương Bác nhất định phải sinh con, mẹ chỉ mong trước khi nhắm mắt xuôi tay được nhìn mặt cháu.
Mẹ bắt An Kỳ học làm việc nhà, cũng là vì cảm thấy trong người không được khỏe, cũng không biết sao lại như vậy, cũng không biết có thể sống được bao lâu nữa, mẹ chỉ muốn trước khi ra đi, hai con có thể giúp đỡ nhau sống qua ngày. Ninh Thư nói.
Vương Bác nhìn Ninh Thư nói: Mẹ, bây giờ mẹ vẫn còn trẻ, bây giờ bình thường đều sống hơn 70 tuổi, mẹ vẫn còn nhiều thời gian, đừng nói những điều không hay như vậy.
Đời người gặp gỡ rất vô thường, ai biết được một giây sau sẽ như thế nào, ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Ninh Thư không để ý lắm nói, nhìn Thái An Kỳ: Ngày mai đi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe với mẹ một chút.
/1471
|