Thái An Kỳ bị bắt quả tang đi cùng với người đàn ông khác vào khách sạn, nhưng Thái An Kỳ không thèm để ý, cô ta không sợ hãi, cô ta không yêu Vương Bác, có ly hôn hay không phải xem tâm tình.
Nhưng quần áo giày dép hàng hiệu của mình bị Ninh Thư thu đi, chuyện này khiến cho Thái An Kỳ không thể chịu nổi.
Những món đồ này đều là của cô ta.
Thái An Kỳ rất gìn giữ quý trọng những món đồ này, ngay cả người cũng không thể sánh nổi.
Thái An Kỳ thấy đồ hàng hiệu của mình bị bà già kia lấy đi không còn sót lại một cái nào, đau lòng đến phát run cả lên.
Bà già kia không biết những đồ hàng hiệu đó đều rất mỏng manh, phải cất giữ cẩn thận.
Thái An Kỳ đóng cửa tủ quần áo lại, lao ra khỏi phòng ngủ hét lên với Ninh Thư: Trả lại đồ cho tôi, bà chính là một tên biến thái, dựa vào cái gì mà trộm đồ của tôi.
Ninh Thư mỉm cười, nói: Tôi chỉ cất giữ giúp cô thôi, không có trộm của cô.
Không hỏi mà đã lấy là ăn trộm, tôi phải báo cảnh sát, bà trộm đồ của tôi. Thái An Kỳ lấy điện thoại ra, oán hận trừng mắt lườm Ninh Thư, bắt đầu bấm số điện thoại.
Ninh Thư vẻ mặt lạnh nhạt nói: Tôi dù sao cũng không sao cả, nhưng trước khi báo cảnh sát, cô nhất định phải nghĩ cho kỹ nên nói như thế nào.
Bà có ý gì? Thái An Kỳ nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Ninh Thư, trong lòng có chút thất vọng, tưởng rằng có thể hù dọa bà già này.
Ninh Thư nói: Mấy thứ đồ của cô chắc hơn chục nghìn, khá hơn một chút hết mấy chục nghìn tệ, cô không làm việc, nhà mẹ cô căn bản cũng không có điều kiện kinh tế mua được những thứ này, tiền lương của Vương Bác cũng không thể gánh cho cô mua mấy thứ này, vậy cô lấy tiền đâu ra mua mấy thứ này vậy.
Mấy thứ này cũng có thể là do cô ăn trộm. Ninh Thư buông tay một cái nói.
Bà im đi, bà mới là người ăn trộm đồ. Thái An Kỳ hừ một tiếng nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư chỉ nhìn một cách hờ hững, từ trên người Thái An Kỳ, Ninh Thư cảm nhận được rất rõ, phụ nữ đối với nhau rất khắt khe.
Mà lúc Thái An Kỳ đối mặt với đàn ông, từ trước đến nay đều là chim nhỏ nép vào người, cười tươi như hoa, xinh đẹp không gì sánh bằng, ngoại trừ Ninh Thư là không may vấp phải.
Thế giới này người có ý đồ xấu với phụ nữ không chỉ có đàn ông, mà còn có phụ nữ.
Mặt Ninh Thư không chút biểu cảm nói: Nếu không phải trộm, tiền cô lấy từ đâu ra, hay là cô bán thân, việc này phải tạm giữ vì lý do hình sự đấy.
Bà mới bán… Tôi chưa từng như vậy. Thái An Kỳ vội vàng nói, nhưng cuối cùng vẫn không gọi điện.
Giao dịch có tiền chính là bán, đừng nói là hai bên tình nguyện nhé, ồ, không phải hai tình nguyện, mà là thông dâm... Ninh Thư bĩu môi nói.
Bà... Thái An Kỳ tức giận đến xanh mặt: Rốt cuộc bà muốn như thế nào mới trả lại đồ cho tôi.
Thái An Kỳ mắt đảo đảo, xoay người bước nhanh đi vào phòng Ninh Thư, lục khắp mọi nơi trong phòng Ninh Thư, lật tung hết cả tủ quần áo của Ninh Thư lên, mọi ngóc ngách đều không bỏ qua.
Ninh Thư dựa ở cửa nhìn Thái An Kỳ: Đã tìm thấy chưa?
Thái An Kỳ mắt đỏ ngầu lên nhìn Ninh Thư, mắt ngân ngấn nước, hiển nhiên là tiếc đống đồ hàng hiệu kia của mình.
Nhất là mấy ngày hôm trước vừa mới mua nhiều đồ như vậy, đồ bên trong đều là những món đồ yêu thích rất lâu rồi.
Có thể mua được mấy thứ này cô ta dễ lắm sao?
Bà lấy đồ của tôi đi đâu rồi, mau trả lại cho tôi. Giọng Thái An Kỳ mang đậm âm mũi, lau nước mắt.
Ninh Thư lạnh nhạt nói: Những món đồ đó chỉ có tôi mới biết ở đâu, cô yên tâm, tôi đã đặc biệt tra xem mấy thứ này phải cất giữ như thế nào rồi.
Bà già đáng chết!!!
Trong đầu Thái An Kỳ coi thường mẹ chồng quê mùa, cho rằng bà vốn không hiểu được thế giới của người trẻ, thời gian lâu như vậy căn bản không đề phòng bà ta.
Không ngờ mình lại ngã vào tay bà lão này.
Thái An Kỳ tức muốn chết, chủ yếu là tiếc quần áo giày dép túi xách của mình, những thứ này đều là tâm can bảo bối của cô ta.
Ninh Thư còn nói thêm: Cũng đừng bắt Vương Bác tới đòi tôi cái gì, đến lúc đó tôi sẽ đưa ảnh chụp được cho Vương Bác xem.
Bà... Đi chết đi, trong lòng Thái An Kỳ nguyền rủa Ninh Thư, lại không còn cách nào hơn mà nói: Mẹ à, rốt cuộc như thế nào mẹ mới trả lại đồ cho con?
Ninh Thư nói: Sự việc trước kia truy cứu cũng không có ý nghĩa gì, bây giờ cô với Vương Bác đã kết hôn rồi, nên hai bên phải trung thành với nhau, giữ gìn cuộc hôn nhân này.
Làm việc nhà một tháng, tôi sẽ trả lại đồ cho cô. Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Thái An Kỳ không chút suy nghĩ nói: Không thể được.
Vậy đồ hàng hiệu của cô tôi sẽ trực tiếp mang đi tiêu hủy. Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Bà dám. Thái An Kỳ suýt chút nữa nhảy dựng lên, vẻ mặt như kiểu giãy dụa không gì bằng.
Ninh Thư chỉ vào phòng mình bị Thái An Kỳ lục lọi xới tung hết lên: Việc đầu tiên, dọn dẹp sắp xếp đồ đạc trong phòng tôi cho ngay ngắn sạch sẽ.
Sắc mặt Thái An Kỳ vô cùng đặc sắc, chày cối đứng một chỗ không nhúc nhích.
Thái An Kỳ nói: Tôi phải nói với cha mẹ tôi biết, bà ăn hiếp tôi.
Ồ. Ninh Thư mặt không chút biểu cảm: Gọi cả gia đình đến trước mặt đây, không biết biểu cảm cha mẹ cô khi thấy loạt hình ảnh này sẽ như thế nào, nếu họ không để ý, tôi có thể mắt nhắm mắt mở, dán số điện thoại của cô ở hành lang, dù gì cũng xem như công việc, tôi cũng sẽ không bắt cô làm việc nhà nữa.
Thái An Kỳ:...
Thái An Kỳ tức muốn chết, đem đống quần áo lộn xộn trên sàn nhét vào trong tủ.
Ninh Thư nói mà không có biểu cảm gì: Treo lên, gấp gọn gàng lại.
Thái An Kỳ nặng nề giật đống y phục, nhìn những bộ quần áo màu sắc ảm đạm kia, trong mắt ánh lên sự khinh bỉ, đồ quê mùa.
Ninh Thư cứ ở bên cạnh mà nhìn Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ không phải là người làm mấy chuyện như vậy, càng làm càng thấy bực bội, thực sự là hận không thể vứt mấy thứ này xuống sàn, sau đó dùng hết sức của hai bàn chân mà giẫm.
Thái An Kỳ không hề cam tâm tình nguyện dọn dẹp lại phòng cho Ninh Thư, nói với Ninh Thư: Những việc này coi như đủ để trả lại đồ cho tôi đi.
Ninh Thư lắc đầu: Tôi đã nói rồi, làm việc nhà một tháng, một tháng thôi tôi sẽ trả đồ lại cho cô.
Thái An Kỳ thật sự muốn bóp chết cái bà già này, dám động đến đồ bảo bối của cô ta.
Khi Thái An Kỳ ra khỏi phòng, cố ý dùng bả vai đụng vào người Ninh Thư, muốn làm cho bà già này chịu khổ một chút, tốt nhất bị va ngã xuống sàn nửa người bị bại liệt càng tốt.
Mặt Ninh Thư không biến sắc chưa từng nghĩ sẽ tránh, khi bị Thái An Kỳ va vào, người không chút nhúc nhích, ngược lại Thái An Kỳ cảm giác bả vai của mình như va phải sắt thép vậy, rất đau.
Thái An Kỳ xoa xoa bả vai của mình thở phì phì trở về phòng, đóng cửa lại.
Ninh Thư cầm bút với quyển sổ, đi tới gõ cửa.
Tiếng gõ cửa có tiết tấu của Ninh Thư, khiến người khác nghe thấy trong lòng vô cùng bực tức, Thái An Kỳ trong phòng bịt tai lại, cảm giác từng tiếng đập cửa như đang đập vào trong trái tim của cô ta, khiến người ta rất bực mình.
Lại làm gì nữa? Thái An Kỳ quát lên với Ninh Thư.
Trong nhà đã mấy ngày không hút bụi rồi, hôm nay phải tổng vệ sinh. Ninh Thư cười rất dịu dàng.
Thái An Kỳ lười đến mức không thèm nói một lời nào, “uỳnh” một tiếng đóng cửa lại.
Lại còn tổng vệ sinh nữa sao, nhất định không làm những chuyện như vậy.
Nhưng quần áo giày dép hàng hiệu của mình bị Ninh Thư thu đi, chuyện này khiến cho Thái An Kỳ không thể chịu nổi.
Những món đồ này đều là của cô ta.
Thái An Kỳ rất gìn giữ quý trọng những món đồ này, ngay cả người cũng không thể sánh nổi.
Thái An Kỳ thấy đồ hàng hiệu của mình bị bà già kia lấy đi không còn sót lại một cái nào, đau lòng đến phát run cả lên.
Bà già kia không biết những đồ hàng hiệu đó đều rất mỏng manh, phải cất giữ cẩn thận.
Thái An Kỳ đóng cửa tủ quần áo lại, lao ra khỏi phòng ngủ hét lên với Ninh Thư: Trả lại đồ cho tôi, bà chính là một tên biến thái, dựa vào cái gì mà trộm đồ của tôi.
Ninh Thư mỉm cười, nói: Tôi chỉ cất giữ giúp cô thôi, không có trộm của cô.
Không hỏi mà đã lấy là ăn trộm, tôi phải báo cảnh sát, bà trộm đồ của tôi. Thái An Kỳ lấy điện thoại ra, oán hận trừng mắt lườm Ninh Thư, bắt đầu bấm số điện thoại.
Ninh Thư vẻ mặt lạnh nhạt nói: Tôi dù sao cũng không sao cả, nhưng trước khi báo cảnh sát, cô nhất định phải nghĩ cho kỹ nên nói như thế nào.
Bà có ý gì? Thái An Kỳ nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Ninh Thư, trong lòng có chút thất vọng, tưởng rằng có thể hù dọa bà già này.
Ninh Thư nói: Mấy thứ đồ của cô chắc hơn chục nghìn, khá hơn một chút hết mấy chục nghìn tệ, cô không làm việc, nhà mẹ cô căn bản cũng không có điều kiện kinh tế mua được những thứ này, tiền lương của Vương Bác cũng không thể gánh cho cô mua mấy thứ này, vậy cô lấy tiền đâu ra mua mấy thứ này vậy.
Mấy thứ này cũng có thể là do cô ăn trộm. Ninh Thư buông tay một cái nói.
Bà im đi, bà mới là người ăn trộm đồ. Thái An Kỳ hừ một tiếng nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư chỉ nhìn một cách hờ hững, từ trên người Thái An Kỳ, Ninh Thư cảm nhận được rất rõ, phụ nữ đối với nhau rất khắt khe.
Mà lúc Thái An Kỳ đối mặt với đàn ông, từ trước đến nay đều là chim nhỏ nép vào người, cười tươi như hoa, xinh đẹp không gì sánh bằng, ngoại trừ Ninh Thư là không may vấp phải.
Thế giới này người có ý đồ xấu với phụ nữ không chỉ có đàn ông, mà còn có phụ nữ.
Mặt Ninh Thư không chút biểu cảm nói: Nếu không phải trộm, tiền cô lấy từ đâu ra, hay là cô bán thân, việc này phải tạm giữ vì lý do hình sự đấy.
Bà mới bán… Tôi chưa từng như vậy. Thái An Kỳ vội vàng nói, nhưng cuối cùng vẫn không gọi điện.
Giao dịch có tiền chính là bán, đừng nói là hai bên tình nguyện nhé, ồ, không phải hai tình nguyện, mà là thông dâm... Ninh Thư bĩu môi nói.
Bà... Thái An Kỳ tức giận đến xanh mặt: Rốt cuộc bà muốn như thế nào mới trả lại đồ cho tôi.
Thái An Kỳ mắt đảo đảo, xoay người bước nhanh đi vào phòng Ninh Thư, lục khắp mọi nơi trong phòng Ninh Thư, lật tung hết cả tủ quần áo của Ninh Thư lên, mọi ngóc ngách đều không bỏ qua.
Ninh Thư dựa ở cửa nhìn Thái An Kỳ: Đã tìm thấy chưa?
Thái An Kỳ mắt đỏ ngầu lên nhìn Ninh Thư, mắt ngân ngấn nước, hiển nhiên là tiếc đống đồ hàng hiệu kia của mình.
Nhất là mấy ngày hôm trước vừa mới mua nhiều đồ như vậy, đồ bên trong đều là những món đồ yêu thích rất lâu rồi.
Có thể mua được mấy thứ này cô ta dễ lắm sao?
Bà lấy đồ của tôi đi đâu rồi, mau trả lại cho tôi. Giọng Thái An Kỳ mang đậm âm mũi, lau nước mắt.
Ninh Thư lạnh nhạt nói: Những món đồ đó chỉ có tôi mới biết ở đâu, cô yên tâm, tôi đã đặc biệt tra xem mấy thứ này phải cất giữ như thế nào rồi.
Bà già đáng chết!!!
Trong đầu Thái An Kỳ coi thường mẹ chồng quê mùa, cho rằng bà vốn không hiểu được thế giới của người trẻ, thời gian lâu như vậy căn bản không đề phòng bà ta.
Không ngờ mình lại ngã vào tay bà lão này.
Thái An Kỳ tức muốn chết, chủ yếu là tiếc quần áo giày dép túi xách của mình, những thứ này đều là tâm can bảo bối của cô ta.
Ninh Thư còn nói thêm: Cũng đừng bắt Vương Bác tới đòi tôi cái gì, đến lúc đó tôi sẽ đưa ảnh chụp được cho Vương Bác xem.
Bà... Đi chết đi, trong lòng Thái An Kỳ nguyền rủa Ninh Thư, lại không còn cách nào hơn mà nói: Mẹ à, rốt cuộc như thế nào mẹ mới trả lại đồ cho con?
Ninh Thư nói: Sự việc trước kia truy cứu cũng không có ý nghĩa gì, bây giờ cô với Vương Bác đã kết hôn rồi, nên hai bên phải trung thành với nhau, giữ gìn cuộc hôn nhân này.
Làm việc nhà một tháng, tôi sẽ trả lại đồ cho cô. Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Thái An Kỳ không chút suy nghĩ nói: Không thể được.
Vậy đồ hàng hiệu của cô tôi sẽ trực tiếp mang đi tiêu hủy. Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Bà dám. Thái An Kỳ suýt chút nữa nhảy dựng lên, vẻ mặt như kiểu giãy dụa không gì bằng.
Ninh Thư chỉ vào phòng mình bị Thái An Kỳ lục lọi xới tung hết lên: Việc đầu tiên, dọn dẹp sắp xếp đồ đạc trong phòng tôi cho ngay ngắn sạch sẽ.
Sắc mặt Thái An Kỳ vô cùng đặc sắc, chày cối đứng một chỗ không nhúc nhích.
Thái An Kỳ nói: Tôi phải nói với cha mẹ tôi biết, bà ăn hiếp tôi.
Ồ. Ninh Thư mặt không chút biểu cảm: Gọi cả gia đình đến trước mặt đây, không biết biểu cảm cha mẹ cô khi thấy loạt hình ảnh này sẽ như thế nào, nếu họ không để ý, tôi có thể mắt nhắm mắt mở, dán số điện thoại của cô ở hành lang, dù gì cũng xem như công việc, tôi cũng sẽ không bắt cô làm việc nhà nữa.
Thái An Kỳ:...
Thái An Kỳ tức muốn chết, đem đống quần áo lộn xộn trên sàn nhét vào trong tủ.
Ninh Thư nói mà không có biểu cảm gì: Treo lên, gấp gọn gàng lại.
Thái An Kỳ nặng nề giật đống y phục, nhìn những bộ quần áo màu sắc ảm đạm kia, trong mắt ánh lên sự khinh bỉ, đồ quê mùa.
Ninh Thư cứ ở bên cạnh mà nhìn Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ không phải là người làm mấy chuyện như vậy, càng làm càng thấy bực bội, thực sự là hận không thể vứt mấy thứ này xuống sàn, sau đó dùng hết sức của hai bàn chân mà giẫm.
Thái An Kỳ không hề cam tâm tình nguyện dọn dẹp lại phòng cho Ninh Thư, nói với Ninh Thư: Những việc này coi như đủ để trả lại đồ cho tôi đi.
Ninh Thư lắc đầu: Tôi đã nói rồi, làm việc nhà một tháng, một tháng thôi tôi sẽ trả đồ lại cho cô.
Thái An Kỳ thật sự muốn bóp chết cái bà già này, dám động đến đồ bảo bối của cô ta.
Khi Thái An Kỳ ra khỏi phòng, cố ý dùng bả vai đụng vào người Ninh Thư, muốn làm cho bà già này chịu khổ một chút, tốt nhất bị va ngã xuống sàn nửa người bị bại liệt càng tốt.
Mặt Ninh Thư không biến sắc chưa từng nghĩ sẽ tránh, khi bị Thái An Kỳ va vào, người không chút nhúc nhích, ngược lại Thái An Kỳ cảm giác bả vai của mình như va phải sắt thép vậy, rất đau.
Thái An Kỳ xoa xoa bả vai của mình thở phì phì trở về phòng, đóng cửa lại.
Ninh Thư cầm bút với quyển sổ, đi tới gõ cửa.
Tiếng gõ cửa có tiết tấu của Ninh Thư, khiến người khác nghe thấy trong lòng vô cùng bực tức, Thái An Kỳ trong phòng bịt tai lại, cảm giác từng tiếng đập cửa như đang đập vào trong trái tim của cô ta, khiến người ta rất bực mình.
Lại làm gì nữa? Thái An Kỳ quát lên với Ninh Thư.
Trong nhà đã mấy ngày không hút bụi rồi, hôm nay phải tổng vệ sinh. Ninh Thư cười rất dịu dàng.
Thái An Kỳ lười đến mức không thèm nói một lời nào, “uỳnh” một tiếng đóng cửa lại.
Lại còn tổng vệ sinh nữa sao, nhất định không làm những chuyện như vậy.
/1471
|