Trước đây Thái An Kỳ thích sự thành thật của Vương Bác, bây giờ cái điểm thật thà này lại thành điểm mà Thái An Kỳ căm ghét nhất.
Nói trắng ra là, Thái An Kỳ có lòng tham không đáy, vừa muốn một người đàn ông có thể dựa dẫm, vừa muốn một người đàn ông biết lãng mạn, cưng chiều cô ta.
Bệnh công chúa không thể cứu chữa được, cho rằng mình là người cao quý nhất.
Thái An Kỳ đói cả buổi tối, thấy Vương Bác lại không quan tâm đến mình, căm hận cắn cái bánh bao.
Vương Bác ăn sáng xong, thay quần áo rồi đi, không nói với Thái An Kỳ câu nào.
Thái An Kỳ càng tức giận, cái gì thế không biết, cũng học vênh mặt hất hàm rồi, xem ai chịu được lâu hơn ai.
Ninh Thư nói với Thái An Kỳ: Hôm nay mẹ có hoạt động đi cùng với dì Lý, con cùng đi chứ, nói ra thì con gả tới đây còn chưa quen biết với hàng xóm láng giềng.
Quen biết làm gì, đóng cửa lại mà sống cuộc sống của chúng ta là được rồi, quen biết những người không liên quan để làm gì, con không đi, con không muốn đi tham gia mấy hoạt động của người già, con có bạn bè của con. Thái An Kỳ nghĩ cũng không thèm nghĩ liền từ chối.
Sắc mặt Ninh Thư không thay đổi, nói: Hoạt động của khu này rất lớn, nhà nào cũng đều có người tham gia, có người cũng mới bằng tuổi con.
Đi làm quen với họ một chút. Ninh Thư khăng khăng nói: Hãy nghĩ cho Vương Bác, con đi qua hội trường một cái.
Thay quần áo đi theo mẹ. Ninh Thư lạnh lùng nhìn về phía Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ bĩu môi, vào phòng thay một bộ đồ đẹp, còn trang điểm một chút, rất xinh.
Ninh Thư không nói gì, đưa Thái An Kỳ đi tham gia hoạt động của khu phố.
Thái An Kỳ rất xinh đẹp khiến người ta chú ý, ở hội trường không ít ánh mắt của đàn ông đều dừng lại trên người cô.
Một số người thậm chí còn vào gần làm quen, khuôn mặt Thái An Kỳ nở nụ cười xinh đẹp.
Dì Lý kéo Ninh Thư qua một bên, liếc nhìn Thái An Kỳ ở bên kia, nói với Ninh Thư: Con dâu của bà nhìn có vẻ không yên tâm được, sao có thể trang điểm xinh đẹp lộng lẫy như vậy chứ.
Không sao, người trẻ bây giờ coi trọng những thứ này, ra khỏi cửa là phải trang điểm, đây là biểu hiện của sự tự tin. Ninh Thư không mấy để ý nói.
Nhưng chuyện gì cũng phải có chừng mực, con dâu bà thế này thì không được. Dì Lý nói với Ninh Thư: Mẹ chồng như bà phải dạy dỗ con dâu, không dạy không được.
Ninh Thư cười híp mắt nói: Chuyện của bọn trẻ, hai vợ chồng bảo ban nhau sống là được.
Như vậy sao được, cái gì phải dạy thì bắt buộc phải dạy. Dì Lý dòm sang Thái An Kỳ ở bên kia: Xem con dâu nhà tôi đi, thích chưng diện nhưng cũng không phô trương màu mè giống nó, đây là cố tình thu hút sự chú ý của người khác.
Con dâu nhà bà Vương, qua đây. Dì Lý vẫy tay với Thái An Kỳ: Mau qua đây.
Thái An Kỳ đang nói chuyện với một người đàn ông, nghe thấy dì Lý gọi, thản nhiên cười nói tạm biệt với người đàn ông đó, đi tới cạnh Ninh Thư.
Mẹ chồng cháu hơi khát, rót cho bà ấy ly nước qua đây, tiện rót cho dì một ly đem qua đây. Dì Lý sai khiến Thái An Kỳ.
Vẻ mặt Thái An Kỳ lập tức ngắn tũn lại, Ninh Thư khoan dung nói: Không cần đâu, mẹ tự đi lấy là được rồi.
Bà ngồi xuống. Dì Lý kéo Ninh Thư lại, quay đầu nhìn về phía Thái An Kỳ nói: Rót cho mẹ chồng cháu một cốc nước cũng không được sao?
Thái An Kỳ mặt sầm sì đi rót hai cốc nước hoa quả, cho Ninh Thư và dì Lý, sau đó xoay người rời đi.
Dì Lý lắc đầu: Đứa con dâu này không được, cứ như vậy, bà còn có thể lừa dối lương tâm nói nó hiếu thuận, Dương Tử Di, bà có còn chí khí không vậy, tượng đất còn có ba phần nóng tính.
Ninh Thư mím môi một cái không nói gì, thấy có ít bọt trong cốc nước hoa quả, có chút hoài nghi Thái An Kỳ nhổ nước bọt vào rồi, không uống.
Lúc này, con dâu dì Lý đi tới, đi đến gần dì Lý ghé vào tai nói khẽ.
Dì Lý quay đầu lại nói với Ninh Thư: Con dâu bà ý đồ trả thù cũng ghê gớm thật, lúc bê nước ra còn dùng ngón tay khuấy khuấy nước trong cốc, ở bên ngoài còn dám làm như vậy với bà, ở nhà không biết còn thế nào?
Ninh Thư nhíu mày, vừa cười vừa nói: Chắc là không chú ý, nó cũng không phải tệ lắm.
Dì Lý trợn trắng mắt: Dương Tử Di, tôi thấy bà mới là bị con dâu ức hiếp.
Ninh Thư vẫn cười như vậy, một chút tức giận cũng không, dì Lý nói thẳng: Lấy sĩ khí mẹ chồng ra, nên cứng thì cứng.
Tôi biết rồi. Ninh Thư cười híp mắt nói: Đứa trẻ này Vương Bác rất thích, hai vợ chồng mới là sống với nhau đến hết đời.
Dì Lý tiến đến ghé vào tai Ninh Thư hỏi: Tôi nghe nói nhân viên ở Cát Hương ngày nào cũng giao thức ăn đến nhà bà, nhà bà ngày nào cũng đặt đồ ăn sao?
Đứa bé này thích chưng diện không muốn làm cơm, cơ thể của tôi cũng có chút không khỏe, chắc là hồi còn trẻ vất vả nhiều rồi, bây giờ cơ thể không chịu nổi rồi.
Dì Lý chép miệng một cái: Một tháng thế này tốn bao nhiêu tiền, tiền lương của Vương Bác có chịu nổi không?
Trên mặt Ninh Thư hiện lên vẻ u sầu, cười cười không nói gì.
Dì Lý có chút đồng tình nói: Vương Bác là một đứa đàng hoàng, gặp phải một cô vợ như vậy, lại chẳng bị ăn hiếp sao?
Dì Lý kéo Ninh Thư, nói với Ninh Thư rất nhiều kế để trị con dâu, Ninh Thư chỉ nghe không ý kiến gì.
Sau khi hoạt động kết thúc, Ninh Thư đưa Thái An Kỳ về nhà.
Quét dọn nhà cửa đi nhé. Ninh Thư nói với Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ không thể tưởng tượng nổi nhìn Ninh Thư: Mẹ nói cái gì cơ?
Ninh Thư lạnh nhạt nói: Quét dọn nhà cửa cho sạch sẽ, góc nào cũng phải quét cho sạch sẽ.
Thái An Kỳ nghiêng đầu từ trên cao nhìn xuống Ninh Thư: Mẹ con chưa từng để con phải làm mấy việc này, mẹ dựa vào cái gì mà bắt con làm việc này?
Ninh Thư tới gần Thái An Kỳ, khẽ ngẩng đầu lên nhìn Thái An Kỳ: Mẹ là mẹ chồng, là bề trên của con, con nên tôn trọng mẹ, chứ không phải nói chuyện với mẹ như vậy.
Thái An Kỳ xì một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, tỏ ý khinh thường rất rõ ràng.
Ninh Thư lấy điện thoại ra, trượt đến chỗ ảnh, đưa đến trước mặt Thái An Kỳ: Nhìn đi.
Thái An Kỳ tùy ý lướt qua điện thoại, nhìn thấy ảnh chụp trong điện thoại, lập tức ngây người ra, sắc mặt trong chớp mắt trở nên hoang mang, liền tức giận hỏi: Bà theo dõi tôi.
Thái An Kỳ nói rồi vươn tay cướp lấy điện thoại trong tay Ninh Thư, Ninh Thư thoải mái tránh ra, ngược lại Thái An Kỳ còn đi giày cao gót, người lảo đảo mấy cái có vẻ hơi bối rối.
Bà có ý gì? Thái An Kỳ lạnh lùng nhìn Ninh Thư.
Vẻ mặt Ninh Thư vô cùng lạnh lùng, lạnh nhạt nói: Cô ở bên ngoài làm ra những chuyện không trong sạch, nhưng tôi chưa nói với Vương Bác, nghĩ là cô biết kiềm chế một chút, nhưng thật không ngờ cô lại ăn chơi trác táng như vậy không biết kiểm điểm bản thân.
Thái An Kỳ lập tức nói không chút sợ hãi: Vậy thì làm sao, bà có bản lĩnh thì để tôi và Vương Bác ly hôn đi.
Tôi không thể để các con ly dị được. Ninh Thư cười híp mắt nói: Những quần áo hàng hiệu kia của cô tôi sẽ thu lại.
Bà dựa vào cái gì mà động vào đồ của tôi, dựa vào cái gì? Thái An Kỳ vội vã xông vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, đồ hàng hiệu của cô ta thật sự không thấy nữa rồi.
Cái bà già này!!
Nói trắng ra là, Thái An Kỳ có lòng tham không đáy, vừa muốn một người đàn ông có thể dựa dẫm, vừa muốn một người đàn ông biết lãng mạn, cưng chiều cô ta.
Bệnh công chúa không thể cứu chữa được, cho rằng mình là người cao quý nhất.
Thái An Kỳ đói cả buổi tối, thấy Vương Bác lại không quan tâm đến mình, căm hận cắn cái bánh bao.
Vương Bác ăn sáng xong, thay quần áo rồi đi, không nói với Thái An Kỳ câu nào.
Thái An Kỳ càng tức giận, cái gì thế không biết, cũng học vênh mặt hất hàm rồi, xem ai chịu được lâu hơn ai.
Ninh Thư nói với Thái An Kỳ: Hôm nay mẹ có hoạt động đi cùng với dì Lý, con cùng đi chứ, nói ra thì con gả tới đây còn chưa quen biết với hàng xóm láng giềng.
Quen biết làm gì, đóng cửa lại mà sống cuộc sống của chúng ta là được rồi, quen biết những người không liên quan để làm gì, con không đi, con không muốn đi tham gia mấy hoạt động của người già, con có bạn bè của con. Thái An Kỳ nghĩ cũng không thèm nghĩ liền từ chối.
Sắc mặt Ninh Thư không thay đổi, nói: Hoạt động của khu này rất lớn, nhà nào cũng đều có người tham gia, có người cũng mới bằng tuổi con.
Đi làm quen với họ một chút. Ninh Thư khăng khăng nói: Hãy nghĩ cho Vương Bác, con đi qua hội trường một cái.
Thay quần áo đi theo mẹ. Ninh Thư lạnh lùng nhìn về phía Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ bĩu môi, vào phòng thay một bộ đồ đẹp, còn trang điểm một chút, rất xinh.
Ninh Thư không nói gì, đưa Thái An Kỳ đi tham gia hoạt động của khu phố.
Thái An Kỳ rất xinh đẹp khiến người ta chú ý, ở hội trường không ít ánh mắt của đàn ông đều dừng lại trên người cô.
Một số người thậm chí còn vào gần làm quen, khuôn mặt Thái An Kỳ nở nụ cười xinh đẹp.
Dì Lý kéo Ninh Thư qua một bên, liếc nhìn Thái An Kỳ ở bên kia, nói với Ninh Thư: Con dâu của bà nhìn có vẻ không yên tâm được, sao có thể trang điểm xinh đẹp lộng lẫy như vậy chứ.
Không sao, người trẻ bây giờ coi trọng những thứ này, ra khỏi cửa là phải trang điểm, đây là biểu hiện của sự tự tin. Ninh Thư không mấy để ý nói.
Nhưng chuyện gì cũng phải có chừng mực, con dâu bà thế này thì không được. Dì Lý nói với Ninh Thư: Mẹ chồng như bà phải dạy dỗ con dâu, không dạy không được.
Ninh Thư cười híp mắt nói: Chuyện của bọn trẻ, hai vợ chồng bảo ban nhau sống là được.
Như vậy sao được, cái gì phải dạy thì bắt buộc phải dạy. Dì Lý dòm sang Thái An Kỳ ở bên kia: Xem con dâu nhà tôi đi, thích chưng diện nhưng cũng không phô trương màu mè giống nó, đây là cố tình thu hút sự chú ý của người khác.
Con dâu nhà bà Vương, qua đây. Dì Lý vẫy tay với Thái An Kỳ: Mau qua đây.
Thái An Kỳ đang nói chuyện với một người đàn ông, nghe thấy dì Lý gọi, thản nhiên cười nói tạm biệt với người đàn ông đó, đi tới cạnh Ninh Thư.
Mẹ chồng cháu hơi khát, rót cho bà ấy ly nước qua đây, tiện rót cho dì một ly đem qua đây. Dì Lý sai khiến Thái An Kỳ.
Vẻ mặt Thái An Kỳ lập tức ngắn tũn lại, Ninh Thư khoan dung nói: Không cần đâu, mẹ tự đi lấy là được rồi.
Bà ngồi xuống. Dì Lý kéo Ninh Thư lại, quay đầu nhìn về phía Thái An Kỳ nói: Rót cho mẹ chồng cháu một cốc nước cũng không được sao?
Thái An Kỳ mặt sầm sì đi rót hai cốc nước hoa quả, cho Ninh Thư và dì Lý, sau đó xoay người rời đi.
Dì Lý lắc đầu: Đứa con dâu này không được, cứ như vậy, bà còn có thể lừa dối lương tâm nói nó hiếu thuận, Dương Tử Di, bà có còn chí khí không vậy, tượng đất còn có ba phần nóng tính.
Ninh Thư mím môi một cái không nói gì, thấy có ít bọt trong cốc nước hoa quả, có chút hoài nghi Thái An Kỳ nhổ nước bọt vào rồi, không uống.
Lúc này, con dâu dì Lý đi tới, đi đến gần dì Lý ghé vào tai nói khẽ.
Dì Lý quay đầu lại nói với Ninh Thư: Con dâu bà ý đồ trả thù cũng ghê gớm thật, lúc bê nước ra còn dùng ngón tay khuấy khuấy nước trong cốc, ở bên ngoài còn dám làm như vậy với bà, ở nhà không biết còn thế nào?
Ninh Thư nhíu mày, vừa cười vừa nói: Chắc là không chú ý, nó cũng không phải tệ lắm.
Dì Lý trợn trắng mắt: Dương Tử Di, tôi thấy bà mới là bị con dâu ức hiếp.
Ninh Thư vẫn cười như vậy, một chút tức giận cũng không, dì Lý nói thẳng: Lấy sĩ khí mẹ chồng ra, nên cứng thì cứng.
Tôi biết rồi. Ninh Thư cười híp mắt nói: Đứa trẻ này Vương Bác rất thích, hai vợ chồng mới là sống với nhau đến hết đời.
Dì Lý tiến đến ghé vào tai Ninh Thư hỏi: Tôi nghe nói nhân viên ở Cát Hương ngày nào cũng giao thức ăn đến nhà bà, nhà bà ngày nào cũng đặt đồ ăn sao?
Đứa bé này thích chưng diện không muốn làm cơm, cơ thể của tôi cũng có chút không khỏe, chắc là hồi còn trẻ vất vả nhiều rồi, bây giờ cơ thể không chịu nổi rồi.
Dì Lý chép miệng một cái: Một tháng thế này tốn bao nhiêu tiền, tiền lương của Vương Bác có chịu nổi không?
Trên mặt Ninh Thư hiện lên vẻ u sầu, cười cười không nói gì.
Dì Lý có chút đồng tình nói: Vương Bác là một đứa đàng hoàng, gặp phải một cô vợ như vậy, lại chẳng bị ăn hiếp sao?
Dì Lý kéo Ninh Thư, nói với Ninh Thư rất nhiều kế để trị con dâu, Ninh Thư chỉ nghe không ý kiến gì.
Sau khi hoạt động kết thúc, Ninh Thư đưa Thái An Kỳ về nhà.
Quét dọn nhà cửa đi nhé. Ninh Thư nói với Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ không thể tưởng tượng nổi nhìn Ninh Thư: Mẹ nói cái gì cơ?
Ninh Thư lạnh nhạt nói: Quét dọn nhà cửa cho sạch sẽ, góc nào cũng phải quét cho sạch sẽ.
Thái An Kỳ nghiêng đầu từ trên cao nhìn xuống Ninh Thư: Mẹ con chưa từng để con phải làm mấy việc này, mẹ dựa vào cái gì mà bắt con làm việc này?
Ninh Thư tới gần Thái An Kỳ, khẽ ngẩng đầu lên nhìn Thái An Kỳ: Mẹ là mẹ chồng, là bề trên của con, con nên tôn trọng mẹ, chứ không phải nói chuyện với mẹ như vậy.
Thái An Kỳ xì một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, tỏ ý khinh thường rất rõ ràng.
Ninh Thư lấy điện thoại ra, trượt đến chỗ ảnh, đưa đến trước mặt Thái An Kỳ: Nhìn đi.
Thái An Kỳ tùy ý lướt qua điện thoại, nhìn thấy ảnh chụp trong điện thoại, lập tức ngây người ra, sắc mặt trong chớp mắt trở nên hoang mang, liền tức giận hỏi: Bà theo dõi tôi.
Thái An Kỳ nói rồi vươn tay cướp lấy điện thoại trong tay Ninh Thư, Ninh Thư thoải mái tránh ra, ngược lại Thái An Kỳ còn đi giày cao gót, người lảo đảo mấy cái có vẻ hơi bối rối.
Bà có ý gì? Thái An Kỳ lạnh lùng nhìn Ninh Thư.
Vẻ mặt Ninh Thư vô cùng lạnh lùng, lạnh nhạt nói: Cô ở bên ngoài làm ra những chuyện không trong sạch, nhưng tôi chưa nói với Vương Bác, nghĩ là cô biết kiềm chế một chút, nhưng thật không ngờ cô lại ăn chơi trác táng như vậy không biết kiểm điểm bản thân.
Thái An Kỳ lập tức nói không chút sợ hãi: Vậy thì làm sao, bà có bản lĩnh thì để tôi và Vương Bác ly hôn đi.
Tôi không thể để các con ly dị được. Ninh Thư cười híp mắt nói: Những quần áo hàng hiệu kia của cô tôi sẽ thu lại.
Bà dựa vào cái gì mà động vào đồ của tôi, dựa vào cái gì? Thái An Kỳ vội vã xông vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, đồ hàng hiệu của cô ta thật sự không thấy nữa rồi.
Cái bà già này!!
/1471
|