Thái An Kỳ sáng sớm chậm chạp lề mề rất lâu, chắc đói gần chết, nhưng có mục kiểm tra không được ăn sáng, Thái An Kỳ cảm thấy đau đầu mỏi chân.
Thái An Kỳ nói muốn ăn gì đó, Ninh Thư mở nắp chai nước ra nói: Uống nước đi, cố chịu thêm chút nữa.
Thái An Kỳ căm hận nhìn Ninh Thư, cái bà già này cố ý đày đọa cô ta biết bao nhiêu lần.
Ninh Thư không nhìn vào ánh mắt Thái An Kỳ, dù sao những mục kiểm tra này cô ta đều phải làm.
Nếu nói kiểm tra gì đau đớn nhất, chính là nội soi ruột và dạ dày.
Thái An Kỳ bị bác sĩ gọi vào nội soi dạ dày, cái ống cắm vào trong dạ dày, khuấy khuấy trong dạ dày, Thái An Kỳ quả thực rất đau, nước bọt chảy ra không ngừng, bởi vì có cái ống ở trong miệng, căn bản không có cách nào để nuốt xuống.
Thái An Kỳ thật sự hận không thể chết đi cho rồi.
Mãi mới cũng đợi đến lúc xong, lúc lấy cái ống ra, Thái An Kỳ nôn mửa liên tục, phun ra từng bãi từng bãi nước.
Sắc mặt Thái An Kỳ trắng bệch vịn vào tường đi ra khỏi phòng.
Ninh Thư đi tới đỡ Thái An Kỳ một tay, Thái An Kỳ chỉ cảm thấy hai mắt là một màu đen.
Ninh Thư cầm tờ giấy ra, nói: Ừ, tiếp theo là làm nội soi ruột.
Ninh Thư đỡ vào phòng làm nội soi ruột.
Nội soi ruột là kiểm tra từ ruột già, cái ống đi vào từ đường hậu môn, đặc biệt là chỗ ngoặt của ruột, cái ống cũng uốn lượn theo, đau không gì bằng, quả thực rất đau.
Là mục kiểm tra đau nhất, không còn cái nào hơn.
Ninh Thư ở bên ngoài cũng nghe được tiếng kêu đau của Thái An Kỳ ở bên trong, kêu khóc om sòm: Tôi không muốn kiểm tra nữa, dừng dừng dừng, đau quá.
Có bác sĩ đang an ủi Thái An Kỳ, Thái An Kỳ khóc giọng run rẩy kêu lên: Đừng kiểm tra nữa, đừng kiểm tra nữa.
Có y tá đi ra nói với Ninh Thư: Bác là người nhà ạ, vào trong đỡ cô ấy một chút.
Ninh Thư vào thấy Thái An Kỳ nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, môi đều bị tím tái, chỉ có lồng ngực thở phập phồng.
Ninh Thư ở bên cạnh trông coi, một lúc sau, Thái An Kỳ mới mở mắt, Ninh Thư đỡ Thái An Kỳ ra khỏi phòng, ngồi trên ghế ở hành lang.
Ăn một chút gì đi. Ninh Thư lấy sô-cô-la ra, mở cái túi đưa cho Thái An Kỳ.
Lúc này Thái An Kỳ ngay cả sức để tức giận cũng không có, trong lòng chỉ tràn ngập sự sợ hãi.
Ninh Thư đút đồ ăn vào miệng cho Thái An Kỳ, Thái An Kỳ tuy rất rất đói, nhưng làm nội soi dạ dày trước đó, vô cùng khó chịu, dạ dày rất đau, chỉ thấy buồn nôn.
Hơn nữa nôn ra nước còn kèm theo cả máu.
Thái An Kỳ đau đến mức nước mắt chảy ra, Ninh Thư cầm bình nước cho cô ta uống.
Thái An Kỳ nhìn Ninh Thư với ánh mắt oán hận.
Ninh Thư hỏi: Đứng lên được không?
Còn có mục phụ khoa cuối cùng phải kiểm tra, mẹ thấy con khó chịu, mục này kiểm tra rồi không kiểm tra nữa. Ninh Thư nói.
Mặt Thái An Kỳ nhăn nhó, mặt trắng bệch không chút huyết sắc, giống như bông hoa yêu kiều bị mưa gió tàn phá vậy.
Ninh Thư đỡ Thái An Kỳ đến khoa phụ khoa, kiểm tra rất kỹ, còn có rất nhiều loại xét nghiệm.
Ninh Thư hỏi bác sĩ: Cơ thể con dâu tôi có đủ sức khỏe để mang thai sinh con được không.
Vẻ mặt bác sĩ có chút xem thường: Tử cung của cô ta bởi vì sảy thai rất nhiều lần rồi, nên rất mỏng, rất khó mang thai.
Nằm trong dự đoán.
Ninh Thư chớp chớp mắt trở nên vô cùng lạnh lùng, nhìn Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ ánh mắt mập mờ, tránh ánh mắt Ninh Thư.
Ninh Thư cầm phiếu khám đỡ Thái An Kỳ ra khỏi phòng.
Cô rốt cuộc đã bỏ đi bao nhiêu đứa con? Mặt Ninh Thư lạnh lùng nói.
Thái An Kỳ yếu ớt nói: Đây là chuyện của con.
Ninh Thư quay đầu lại nhìn mặt Thái An Kỳ như bị quết một lớp sơn, sắc mặt tức giận.
Ninh Thư nói một cách lạnh lùng: Chuyện trước kia tôi không muốn truy cứu, cũng không có ý nghĩa gì cả, nhưng cô với Vương Bác kết hôn rồi, sẽ phải một lòng với Vương Bác, một lòng với cuộc hôn nhân này.
Chuyện này tôi sẽ không nói với Vương Bác. Ninh Thư mím môi một cái.
Thái An Kỳ im lặng thở dài, sắc mặt có chút ngạo mạn, hiển nhiên là rất hài lòng với sự biết điều của Ninh Thư.
Nhưng khổ đau hôm nay phải chịu, về sau cũng phải cho bà ta nếm thử.
Trong lòng Ninh Thư quả thực không còn gì để nói, con người phải biết tự yêu bản thân mình trước thì mới có người yêu quý mình được, điềm tĩnh chờ đợi người làm bạn với mình cả đời không tốt sao?
Thái An Kỳ nhìn như vậy lại vô cùng phóng khoáng, dường như đã khiến rất nhiều người đàn ông mê cô ta như điếu đổ, xoay vòng trong đám nam nhân đó, nhưng cuối cùng ai mới là người đặt cô ta ở trong lòng, điểm nào trên người cô ta đáng để người khác yêu đây.
Đường dài cùng nhau đi ai biết ai thật lòng.
Cũng chỉ có người đơn thuần ngốc nghếch như Dương Tử Di, mới coi Thái An Kỳ là bảo vật.
Ninh Thư nói: Nếu thuốc tây y không có hiệu quả, vậy uống thuốc đông y điều trị cơ thể đi.
Uống thuốc đông y? Sắc mặt Thái An Kỳ càng trắng bệch, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống có vẻ càng trong suốt hơn.
Con không muốn uống thuốc đông y, không muốn. Thái An Kỳ lắc đầu, nhưng người rất yếu ớt, giọng nói rất nhỏ.
Mặt Ninh Thư lạnh lùng: Không điều trị còn muốn như thế nào nữa đây, tôi chỉ có một đứa con trai, chẳng lẽ muốn để cho nó tuyệt hậu sao, cho dù là dùng cách gì đi chăng nữa cũng phải thử.
Thái An Kỳ bị Ninh Thư đưa tới hiệu thuốc đông y, nói tình trạng bệnh với bác sĩ đông y, bác sĩ kê cho một đơn thuốc.
Ninh Thư cũng không khách sáo cầm lấy bọc lớn thuốc, lại còn mua thêm mấy vị thuốc, thừa dịp Thái An Kỳ không chú ý, lại lấy thêm một cái kim bạc.
Sau đó lại mua thêm một lọ thuốc.
Vẫy một chiếc xe taxi về nhà, cơ thể Thái An Kỳ rất yếu ớt, mí mắt đều trĩu xuống.
Đến dưới khu chung cư, Ninh Thư đỡ Thái An Kỳ lên tầng.
Nhưng Thái An Kỳ rất yếu, lúc lên xuống cầu thang, ngay cả chân cũng không nhấc nổi.
Ninh Thư trực tiếp cõng Thái An Kỳ trên lưng, vịn vào tay vịn cầu thang đi lên.
Thái An Kỳ bĩu môi, đã thích cõng thì cõng đi, đầu dựa vào lưng thoải mái hơn rất nhiều.
Gặp người quen, đều hỏi Ninh Thư làm sao vậy, mẹ chồng lại cõng con dâu trên lưng.
Ninh Thư vừa lau mồ hôi, vừa nói: Hôm nay đưa nó đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, làm nội soi ruột, chắc rất khó chịu?
Một số người nói thẳng: Có khó chịu hơn nữa cũng không để người làm mẹ chồng như bà phải cõng.
Tuy là lời này nói với Thái An Kỳ, nhưng Thái An Kỳ ghé vào lưng Ninh Thư coi như tai điếc làm ngơ, không nhúc nhích.
Ninh Thư chỉ cười cười không nói gì.
Khi đi ngang qua cửa nhà dì Lý, dì Lý thấy Ninh Thư cõng Thái An Kỳ, trực tiếp kéo Thái An Kỳ đang ghé vào lưng Ninh Thư xuống.
Làm gì mà bắt bà cõng, tôi với bà dìu nó lên đi. Dì Lý tức giận nói với Ninh Thư, cùng Ninh Thư hợp sức dìu Thái An Kỳ.
Vừa về đến nhà, Thái An Kỳ lại bắt đầu nôn mửa, vô cùng khó chịu.
Trên mặt Ninh Thư hiện ra vẻ lo lắng.
Con dâu nhà bà bị bệnh gì vậy? Dì Lý nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư thở dài nói: Đưa nó đi kiểm tra sức khoẻ, nói cơ thể không tốt, không thích hợp để mang thai, tôi tìm bác sĩ đông y kê một ít thuốc để điều trị cơ thể.
Không thể mang thai? Dì Lý trừng mắt nhìn Ninh Thư: Con dâu không sinh đẻ được thì lấy về làm gì, đặc biệt là con dâu nhà bà không tốt đẹp gì, bà còn xem nó như bảo bối vậy.
Vương Bác thích nó, hơn nữa cũng không nói chắc chắn không thể sinh con, uống chút thuốc điều trị có lẽ sẽ mang bầu thôi. Ninh Thư dịu dàng nói.
Thái An Kỳ nói muốn ăn gì đó, Ninh Thư mở nắp chai nước ra nói: Uống nước đi, cố chịu thêm chút nữa.
Thái An Kỳ căm hận nhìn Ninh Thư, cái bà già này cố ý đày đọa cô ta biết bao nhiêu lần.
Ninh Thư không nhìn vào ánh mắt Thái An Kỳ, dù sao những mục kiểm tra này cô ta đều phải làm.
Nếu nói kiểm tra gì đau đớn nhất, chính là nội soi ruột và dạ dày.
Thái An Kỳ bị bác sĩ gọi vào nội soi dạ dày, cái ống cắm vào trong dạ dày, khuấy khuấy trong dạ dày, Thái An Kỳ quả thực rất đau, nước bọt chảy ra không ngừng, bởi vì có cái ống ở trong miệng, căn bản không có cách nào để nuốt xuống.
Thái An Kỳ thật sự hận không thể chết đi cho rồi.
Mãi mới cũng đợi đến lúc xong, lúc lấy cái ống ra, Thái An Kỳ nôn mửa liên tục, phun ra từng bãi từng bãi nước.
Sắc mặt Thái An Kỳ trắng bệch vịn vào tường đi ra khỏi phòng.
Ninh Thư đi tới đỡ Thái An Kỳ một tay, Thái An Kỳ chỉ cảm thấy hai mắt là một màu đen.
Ninh Thư cầm tờ giấy ra, nói: Ừ, tiếp theo là làm nội soi ruột.
Ninh Thư đỡ vào phòng làm nội soi ruột.
Nội soi ruột là kiểm tra từ ruột già, cái ống đi vào từ đường hậu môn, đặc biệt là chỗ ngoặt của ruột, cái ống cũng uốn lượn theo, đau không gì bằng, quả thực rất đau.
Là mục kiểm tra đau nhất, không còn cái nào hơn.
Ninh Thư ở bên ngoài cũng nghe được tiếng kêu đau của Thái An Kỳ ở bên trong, kêu khóc om sòm: Tôi không muốn kiểm tra nữa, dừng dừng dừng, đau quá.
Có bác sĩ đang an ủi Thái An Kỳ, Thái An Kỳ khóc giọng run rẩy kêu lên: Đừng kiểm tra nữa, đừng kiểm tra nữa.
Có y tá đi ra nói với Ninh Thư: Bác là người nhà ạ, vào trong đỡ cô ấy một chút.
Ninh Thư vào thấy Thái An Kỳ nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, môi đều bị tím tái, chỉ có lồng ngực thở phập phồng.
Ninh Thư ở bên cạnh trông coi, một lúc sau, Thái An Kỳ mới mở mắt, Ninh Thư đỡ Thái An Kỳ ra khỏi phòng, ngồi trên ghế ở hành lang.
Ăn một chút gì đi. Ninh Thư lấy sô-cô-la ra, mở cái túi đưa cho Thái An Kỳ.
Lúc này Thái An Kỳ ngay cả sức để tức giận cũng không có, trong lòng chỉ tràn ngập sự sợ hãi.
Ninh Thư đút đồ ăn vào miệng cho Thái An Kỳ, Thái An Kỳ tuy rất rất đói, nhưng làm nội soi dạ dày trước đó, vô cùng khó chịu, dạ dày rất đau, chỉ thấy buồn nôn.
Hơn nữa nôn ra nước còn kèm theo cả máu.
Thái An Kỳ đau đến mức nước mắt chảy ra, Ninh Thư cầm bình nước cho cô ta uống.
Thái An Kỳ nhìn Ninh Thư với ánh mắt oán hận.
Ninh Thư hỏi: Đứng lên được không?
Còn có mục phụ khoa cuối cùng phải kiểm tra, mẹ thấy con khó chịu, mục này kiểm tra rồi không kiểm tra nữa. Ninh Thư nói.
Mặt Thái An Kỳ nhăn nhó, mặt trắng bệch không chút huyết sắc, giống như bông hoa yêu kiều bị mưa gió tàn phá vậy.
Ninh Thư đỡ Thái An Kỳ đến khoa phụ khoa, kiểm tra rất kỹ, còn có rất nhiều loại xét nghiệm.
Ninh Thư hỏi bác sĩ: Cơ thể con dâu tôi có đủ sức khỏe để mang thai sinh con được không.
Vẻ mặt bác sĩ có chút xem thường: Tử cung của cô ta bởi vì sảy thai rất nhiều lần rồi, nên rất mỏng, rất khó mang thai.
Nằm trong dự đoán.
Ninh Thư chớp chớp mắt trở nên vô cùng lạnh lùng, nhìn Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ ánh mắt mập mờ, tránh ánh mắt Ninh Thư.
Ninh Thư cầm phiếu khám đỡ Thái An Kỳ ra khỏi phòng.
Cô rốt cuộc đã bỏ đi bao nhiêu đứa con? Mặt Ninh Thư lạnh lùng nói.
Thái An Kỳ yếu ớt nói: Đây là chuyện của con.
Ninh Thư quay đầu lại nhìn mặt Thái An Kỳ như bị quết một lớp sơn, sắc mặt tức giận.
Ninh Thư nói một cách lạnh lùng: Chuyện trước kia tôi không muốn truy cứu, cũng không có ý nghĩa gì cả, nhưng cô với Vương Bác kết hôn rồi, sẽ phải một lòng với Vương Bác, một lòng với cuộc hôn nhân này.
Chuyện này tôi sẽ không nói với Vương Bác. Ninh Thư mím môi một cái.
Thái An Kỳ im lặng thở dài, sắc mặt có chút ngạo mạn, hiển nhiên là rất hài lòng với sự biết điều của Ninh Thư.
Nhưng khổ đau hôm nay phải chịu, về sau cũng phải cho bà ta nếm thử.
Trong lòng Ninh Thư quả thực không còn gì để nói, con người phải biết tự yêu bản thân mình trước thì mới có người yêu quý mình được, điềm tĩnh chờ đợi người làm bạn với mình cả đời không tốt sao?
Thái An Kỳ nhìn như vậy lại vô cùng phóng khoáng, dường như đã khiến rất nhiều người đàn ông mê cô ta như điếu đổ, xoay vòng trong đám nam nhân đó, nhưng cuối cùng ai mới là người đặt cô ta ở trong lòng, điểm nào trên người cô ta đáng để người khác yêu đây.
Đường dài cùng nhau đi ai biết ai thật lòng.
Cũng chỉ có người đơn thuần ngốc nghếch như Dương Tử Di, mới coi Thái An Kỳ là bảo vật.
Ninh Thư nói: Nếu thuốc tây y không có hiệu quả, vậy uống thuốc đông y điều trị cơ thể đi.
Uống thuốc đông y? Sắc mặt Thái An Kỳ càng trắng bệch, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống có vẻ càng trong suốt hơn.
Con không muốn uống thuốc đông y, không muốn. Thái An Kỳ lắc đầu, nhưng người rất yếu ớt, giọng nói rất nhỏ.
Mặt Ninh Thư lạnh lùng: Không điều trị còn muốn như thế nào nữa đây, tôi chỉ có một đứa con trai, chẳng lẽ muốn để cho nó tuyệt hậu sao, cho dù là dùng cách gì đi chăng nữa cũng phải thử.
Thái An Kỳ bị Ninh Thư đưa tới hiệu thuốc đông y, nói tình trạng bệnh với bác sĩ đông y, bác sĩ kê cho một đơn thuốc.
Ninh Thư cũng không khách sáo cầm lấy bọc lớn thuốc, lại còn mua thêm mấy vị thuốc, thừa dịp Thái An Kỳ không chú ý, lại lấy thêm một cái kim bạc.
Sau đó lại mua thêm một lọ thuốc.
Vẫy một chiếc xe taxi về nhà, cơ thể Thái An Kỳ rất yếu ớt, mí mắt đều trĩu xuống.
Đến dưới khu chung cư, Ninh Thư đỡ Thái An Kỳ lên tầng.
Nhưng Thái An Kỳ rất yếu, lúc lên xuống cầu thang, ngay cả chân cũng không nhấc nổi.
Ninh Thư trực tiếp cõng Thái An Kỳ trên lưng, vịn vào tay vịn cầu thang đi lên.
Thái An Kỳ bĩu môi, đã thích cõng thì cõng đi, đầu dựa vào lưng thoải mái hơn rất nhiều.
Gặp người quen, đều hỏi Ninh Thư làm sao vậy, mẹ chồng lại cõng con dâu trên lưng.
Ninh Thư vừa lau mồ hôi, vừa nói: Hôm nay đưa nó đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, làm nội soi ruột, chắc rất khó chịu?
Một số người nói thẳng: Có khó chịu hơn nữa cũng không để người làm mẹ chồng như bà phải cõng.
Tuy là lời này nói với Thái An Kỳ, nhưng Thái An Kỳ ghé vào lưng Ninh Thư coi như tai điếc làm ngơ, không nhúc nhích.
Ninh Thư chỉ cười cười không nói gì.
Khi đi ngang qua cửa nhà dì Lý, dì Lý thấy Ninh Thư cõng Thái An Kỳ, trực tiếp kéo Thái An Kỳ đang ghé vào lưng Ninh Thư xuống.
Làm gì mà bắt bà cõng, tôi với bà dìu nó lên đi. Dì Lý tức giận nói với Ninh Thư, cùng Ninh Thư hợp sức dìu Thái An Kỳ.
Vừa về đến nhà, Thái An Kỳ lại bắt đầu nôn mửa, vô cùng khó chịu.
Trên mặt Ninh Thư hiện ra vẻ lo lắng.
Con dâu nhà bà bị bệnh gì vậy? Dì Lý nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư thở dài nói: Đưa nó đi kiểm tra sức khoẻ, nói cơ thể không tốt, không thích hợp để mang thai, tôi tìm bác sĩ đông y kê một ít thuốc để điều trị cơ thể.
Không thể mang thai? Dì Lý trừng mắt nhìn Ninh Thư: Con dâu không sinh đẻ được thì lấy về làm gì, đặc biệt là con dâu nhà bà không tốt đẹp gì, bà còn xem nó như bảo bối vậy.
Vương Bác thích nó, hơn nữa cũng không nói chắc chắn không thể sinh con, uống chút thuốc điều trị có lẽ sẽ mang bầu thôi. Ninh Thư dịu dàng nói.
/1471
|