Thái An Kỳ không hề nghĩ đến chuyện Ninh Thư sẽ bắt mình giết gà, cô ta là một cô gái xinh đẹp, thời thượng, sao lại phải làm những việc như thế chứ.
Thái An Kỳ vội vàng lắc đầu: Con không biết làm đâu, thực sự là không biết ạ.
Mới nghĩ đến thôi đã thấy kinh hãi rồi.
Không biết thì có thể học, từ từ mà học. Ninh Thư nhẹ nhàng nói: Mẹ đi đun nước sôi, một lát nữa con qua đây giúp mẹ, trưa nay mẹ sẽ bảo Vương Bác về nếm thử tay nghề của con.
Mẹ à, quả thực là con không biết làm việc này. Thái An Kỳ bất đắc dĩ nói, cô ta thầm mắng Ninh Thư đến máu chó đầy đầu trong lòng.
Tại sao cô ta phải làm việc này cơ chứ.
Thái An Kỳ hơi hối hận khi chọn gia đình này, nhìn thì đôn hậu, hiền lành nhưng thực ra thì lại bày ra đủ cách để làm khó dễ người khác.
Thái An Kỳ đảo mắt xung quanh sau đó nói: Con hơi cảm nắng một chút rồi.
Ninh Thư nhìn Thái An Kỳ, cô nói: Nhà mình có thuốc giải cảm đấy, xoa tinh dầu và uống nước hoắc hương là được.
Ninh Thư cầm lấy nước hoắc hương và tinh dầu, sau đó mở bình nước hoắc hương ra đưa cho Thái An Kỳ: Con uống nước hoắc hương này trước đi, sau đó xoa chút tinh dầu.
Thái An Kỳ nhìn lọ nước hoắc hương trong tay Ninh Thư, chỉ nhìn màu sắc thôi đã không chịu nổi rồi, cô ta vội vàng xua tay: Con nằm một lúc sẽ đỡ thôi, không cần uống cái thứ nước này đâu.
Sắc mặt Ninh Thư ngưng đọng, cô đặt lọ nước hoắc hương vào tay Thái An Kỳ rồi nói: Uống đi, con là con dâu của mẹ, con mà ốm thi Vương Bác đau lòng lắm.
Mẹ à, con không uống đâu. Thái An Kỳ hận không thể ném cái thứ ghê rợn này đi.
Không phải con bị cảm nắng à, uống đi. Ninh Thư nắm lấy tay Thái An Kỳ rồi rót nước hoắc hương vào miệng cô ta.
Thái An Kỳ bị ép phải uống hai ngụm, một mùi vị khó có thể hình dung được tràn vào cổ họng, còn có cả mùi rượu, uống vào bụng liền cảm thấy hóng hầm hập.
Thái An Kỳ ho khan hai tiếng, suýt chút nữa rơi cả nước mắt.
Ninh Thư lại cầm lọ tinh dầu nói với cô ta: Con bôi một ít lên thái dương đi.
Thái An Kỳ khoát tay: Uống loại nước kia xong con thấy đỡ hơn rồi, không cần xoa đâu.
Đỡ hơn là tốt rồi. Ninh Thư cười ấm áp: Mẹ đi đun nước, lát nữa mẹ giúp con giết gà.
Thái An Kỳ tức giận vô cùng, cố tình giở giọng với Ninh Thư, nhưng mà lại nghĩ đến việc lúc nãy chat bị bắt nên thôi.
Hình như bà ta không biết lúc nãy cô ta làm gì, nhưng mà không chắc là bà ta có nói với Vương Bác không.
Mặc dù Vương Bác là một người hiền lành, đôn hậu nhưng mà cũng là người trẻ tuổi mà.
Thái An Kỳ không hề muốn vứt bỏ một người có tình khí tốt như Vương Bác, dù cô ta có đánh có mắng thì chỉ cần xin lỗi một câu, thái độ mềm mỏng một chút là anh sẽ không so đo nữa.
Thái An Kỳ chỉ có thể mệt mỏi đi vào bếp.
Ninh Thư đun nước, sau đó lấy con gà bị trói chặt chân trong giỏ ra, đặt xuống đất.
Ninh Thư thấy Thái An Kỳ đang đứng ở cửa thì liền nói: Nhanh lại đây.
Thái An Kỳ bất đắc dĩ đi vào phòng bếp, Ninh Thư đóng cửa bếp lại, Thái An Kỳ hỏi: Đóng cửa làm gì thế ạ?
Để nó khỏi bay lung tung.
Trong lòng Thái An Kỳ càng thêm cáu kỉnh.
Đầu tiên là giết nó đã. Ninh Thư đặt dao vào tay Thái An Kỳ, rồi đưa con gà cho cô ta, sau đó cô nói: Nhổ một ít lông trên cổ trước, sau đó mới cắt tiết nó.
Ninh Thư nghe tiếng kêu cục tác từ trong miệng con gà phát ra thì liền run lẩy bẩy, cô ta đưa tay ra định nhổ lông, kết quả là bị con gà mổ thẳng vào tay.
Thái An Kỳ vừa đau đớn vừa sợ hãi kêu lên, mu bàn tay bị con gà mổ tím hết cả rồi.
Ninh Thư thở dài một tiếng: Sao không kéo đầu nó lại trước rồi hẵng nhổ lông?
Thái An Kỳ vô cùng tức giận, sao không nói sớm, một tay nhổ một tay cầm dao thì lấy cái gì để kéo đầu con gà.
Mẹ à, tay con đau quá, con không muốn làm nữa. Thái An Kỳ nói bằng giọng đáng thương.
Ninh Thư không để ý cho lắm, cô nói: Không sao đâu, lần đầu tiên mẹ giết gà còn bị đứt hết cả tay cơ.
Thái An Kỳ rốt cuộc cũng nhận ra rằng, bà già này không bắt cô ta giết gà thì không chịu được.
Thái An Kỳ mắng thầm 18 đời tổ tông của Ninh Thư, ánh mắt của con gà mái này hung ác vô cùng, cô ta lôi đầu con gà lại rồi dồn sức nhổ lông khiến cho cổ nó rỉ cả máu.
Được rồi, bây giờ lấy dao cắt vào cổ nó để máu chảy ra. Ninh Thư nói.
Thái An Kỳ cầm lấy con dao, nhưng cô ta không làm theo lời Ninh Thư nói là cắt vào cổ con gà mà dùng dao chặt đứt cổ con gà luôn, máu tươi văng tung tóe khắp mặt đất.
Trên mặt Thái An Kỳ cũng dính đầy máu tươi, cô ta sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó vứt con dao xuống đất rồi mở vòi nước rửa mặt.
Ninh Thư cho con gà vào trong chậu, sau đó tưới nước nóng lên, chờ một chút là có thể nhổ lông.
Được rồi, bây giờ có thể nhổ lông được rồi. Ninh Thư nói với Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ cảm thấy toàn thân mệt rã rời, cô ta nghiến răng ngồi xổm xuống nhổ lông.
Con gà hơi hôi, rồi lại còn bị nước nóng tưới lên khiến mùi bay ra nồng nặc, hình như còn có cả mùi phân, mùi bay lên khiến Thái An Kỳ suýt nôn, cô ta nghiêng đầu qua một bên rồi mới nhổ lông.
Ninh Thư chỉ bình thản nhìn Thái An Kỳ, rồi chậm rãi thái rau.
Thái An Kỳ nhìn tay mình, bộ móng mà cô ta vẽ rất cẩn thận đều bị bong ra hết, vì móng tay quá dài nên chỉ lơ là một chút là nó gãy mất, quả thực rất đau.
Thái An Kỳ bực bội nhổ lông gà.
An Kỳ, những cái lông măng li ti cũng phải nhổ cho sạch đấy nhé. Ninh Thư dặn dò cô ta.
Thái An Kỳ:...
Sắc mặt Thái An Kỳ trắng bệch, vì rất ít khi làm chuyện này nên khiến cô ta rất khó chịu, hôm nay trời lại còn rất nóng, mang được hết đống thức ăn về nhà đã khiến cô ta mệt rã rời rồi.
Khó khăn lắm mới nhổ sạch được mớ lông gà, lúc đứng dậy, Thái An Kỳ xây xẩm mặt mày, suýt chút nữa thì không đứng vững.
Ninh Thư nói: Rửa sạch con gà đi, sau đó mổ bụng nó, rồi móc hết nội tạng ra ngoài.
Thái An Kỳ lập tức chạy ra khỏi nhà bếp, cô ta xông vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Ninh Thư mỉm cười, cô ném con gà vào trong chậu nước rồi moi hết nội tạng của nó ra.
Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, sắc mặt của Thái An Kỳ tái mét, nhìn thấy Ninh Thư đã moi hết nội tạng ra ngoài thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng Ninh Thư lại nói: Con rửa tay rồi lại đây xào rau.
Thái An Kỳ lập tức nói: Con không làm đâu, con không biết làm.
Ninh Thư cười hiền hậu, cô nói: Không sao, con cứ học dần dần rồi sẽ biết.
Con không muốn học. Bây giờ Thái An Kỳ rất khó chịu, cô ta muốn nằm nghỉ ngơi.
Ninh Thư vẫn cười hiền hậu như trước, Nhanh lên, sắp đến giờ cơm trưa rồi, trưa nay Vương Bác sẽ về ăn cơm, được ăn cơm con nấu chắc nó vui lắm.
Bộ ngực của Thái An Kỳ phập phồng, sắc mặt có vẻ hung dữ, cô ta gầm thét trong lòng, Vương Bác là chỗ dựa của cô ta, thế mà lại còn bắt cô ta nấu cơm cho anh ăn.
Ninh Thư nhìn Thái An Kỳ, ánh mắt hờ hững, Thái An Kỳ nghiến răng bước vào bếp rửa tay rồi nấu nướng.
Ninh Thư đứng một bên chỉ cho cô ta: Cho dầu vào.
Vặn nhỏ lửa lại một chút, dầu sủi bọt lên thì nhanh chóng cho rau vào.
Thái An Kỳ chân tay luống cuống đổ rau vào, kết quả là dầu bắn tung tóe khắp nơi, bắn cả lên người cô ta.
Mùa hè nên mặc ít quần áo, thế nên dầu bắn lên người rất đau, hơn nữa nó còn bắn lên cả mặt.
Thái An Kỳ sợ đến mức ném luôn cái xẻng xào thức ăn vào trong chảo rồi chạy ra khỏi bếp.
Thái An Kỳ vội vàng lắc đầu: Con không biết làm đâu, thực sự là không biết ạ.
Mới nghĩ đến thôi đã thấy kinh hãi rồi.
Không biết thì có thể học, từ từ mà học. Ninh Thư nhẹ nhàng nói: Mẹ đi đun nước sôi, một lát nữa con qua đây giúp mẹ, trưa nay mẹ sẽ bảo Vương Bác về nếm thử tay nghề của con.
Mẹ à, quả thực là con không biết làm việc này. Thái An Kỳ bất đắc dĩ nói, cô ta thầm mắng Ninh Thư đến máu chó đầy đầu trong lòng.
Tại sao cô ta phải làm việc này cơ chứ.
Thái An Kỳ hơi hối hận khi chọn gia đình này, nhìn thì đôn hậu, hiền lành nhưng thực ra thì lại bày ra đủ cách để làm khó dễ người khác.
Thái An Kỳ đảo mắt xung quanh sau đó nói: Con hơi cảm nắng một chút rồi.
Ninh Thư nhìn Thái An Kỳ, cô nói: Nhà mình có thuốc giải cảm đấy, xoa tinh dầu và uống nước hoắc hương là được.
Ninh Thư cầm lấy nước hoắc hương và tinh dầu, sau đó mở bình nước hoắc hương ra đưa cho Thái An Kỳ: Con uống nước hoắc hương này trước đi, sau đó xoa chút tinh dầu.
Thái An Kỳ nhìn lọ nước hoắc hương trong tay Ninh Thư, chỉ nhìn màu sắc thôi đã không chịu nổi rồi, cô ta vội vàng xua tay: Con nằm một lúc sẽ đỡ thôi, không cần uống cái thứ nước này đâu.
Sắc mặt Ninh Thư ngưng đọng, cô đặt lọ nước hoắc hương vào tay Thái An Kỳ rồi nói: Uống đi, con là con dâu của mẹ, con mà ốm thi Vương Bác đau lòng lắm.
Mẹ à, con không uống đâu. Thái An Kỳ hận không thể ném cái thứ ghê rợn này đi.
Không phải con bị cảm nắng à, uống đi. Ninh Thư nắm lấy tay Thái An Kỳ rồi rót nước hoắc hương vào miệng cô ta.
Thái An Kỳ bị ép phải uống hai ngụm, một mùi vị khó có thể hình dung được tràn vào cổ họng, còn có cả mùi rượu, uống vào bụng liền cảm thấy hóng hầm hập.
Thái An Kỳ ho khan hai tiếng, suýt chút nữa rơi cả nước mắt.
Ninh Thư lại cầm lọ tinh dầu nói với cô ta: Con bôi một ít lên thái dương đi.
Thái An Kỳ khoát tay: Uống loại nước kia xong con thấy đỡ hơn rồi, không cần xoa đâu.
Đỡ hơn là tốt rồi. Ninh Thư cười ấm áp: Mẹ đi đun nước, lát nữa mẹ giúp con giết gà.
Thái An Kỳ tức giận vô cùng, cố tình giở giọng với Ninh Thư, nhưng mà lại nghĩ đến việc lúc nãy chat bị bắt nên thôi.
Hình như bà ta không biết lúc nãy cô ta làm gì, nhưng mà không chắc là bà ta có nói với Vương Bác không.
Mặc dù Vương Bác là một người hiền lành, đôn hậu nhưng mà cũng là người trẻ tuổi mà.
Thái An Kỳ không hề muốn vứt bỏ một người có tình khí tốt như Vương Bác, dù cô ta có đánh có mắng thì chỉ cần xin lỗi một câu, thái độ mềm mỏng một chút là anh sẽ không so đo nữa.
Thái An Kỳ chỉ có thể mệt mỏi đi vào bếp.
Ninh Thư đun nước, sau đó lấy con gà bị trói chặt chân trong giỏ ra, đặt xuống đất.
Ninh Thư thấy Thái An Kỳ đang đứng ở cửa thì liền nói: Nhanh lại đây.
Thái An Kỳ bất đắc dĩ đi vào phòng bếp, Ninh Thư đóng cửa bếp lại, Thái An Kỳ hỏi: Đóng cửa làm gì thế ạ?
Để nó khỏi bay lung tung.
Trong lòng Thái An Kỳ càng thêm cáu kỉnh.
Đầu tiên là giết nó đã. Ninh Thư đặt dao vào tay Thái An Kỳ, rồi đưa con gà cho cô ta, sau đó cô nói: Nhổ một ít lông trên cổ trước, sau đó mới cắt tiết nó.
Ninh Thư nghe tiếng kêu cục tác từ trong miệng con gà phát ra thì liền run lẩy bẩy, cô ta đưa tay ra định nhổ lông, kết quả là bị con gà mổ thẳng vào tay.
Thái An Kỳ vừa đau đớn vừa sợ hãi kêu lên, mu bàn tay bị con gà mổ tím hết cả rồi.
Ninh Thư thở dài một tiếng: Sao không kéo đầu nó lại trước rồi hẵng nhổ lông?
Thái An Kỳ vô cùng tức giận, sao không nói sớm, một tay nhổ một tay cầm dao thì lấy cái gì để kéo đầu con gà.
Mẹ à, tay con đau quá, con không muốn làm nữa. Thái An Kỳ nói bằng giọng đáng thương.
Ninh Thư không để ý cho lắm, cô nói: Không sao đâu, lần đầu tiên mẹ giết gà còn bị đứt hết cả tay cơ.
Thái An Kỳ rốt cuộc cũng nhận ra rằng, bà già này không bắt cô ta giết gà thì không chịu được.
Thái An Kỳ mắng thầm 18 đời tổ tông của Ninh Thư, ánh mắt của con gà mái này hung ác vô cùng, cô ta lôi đầu con gà lại rồi dồn sức nhổ lông khiến cho cổ nó rỉ cả máu.
Được rồi, bây giờ lấy dao cắt vào cổ nó để máu chảy ra. Ninh Thư nói.
Thái An Kỳ cầm lấy con dao, nhưng cô ta không làm theo lời Ninh Thư nói là cắt vào cổ con gà mà dùng dao chặt đứt cổ con gà luôn, máu tươi văng tung tóe khắp mặt đất.
Trên mặt Thái An Kỳ cũng dính đầy máu tươi, cô ta sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó vứt con dao xuống đất rồi mở vòi nước rửa mặt.
Ninh Thư cho con gà vào trong chậu, sau đó tưới nước nóng lên, chờ một chút là có thể nhổ lông.
Được rồi, bây giờ có thể nhổ lông được rồi. Ninh Thư nói với Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ cảm thấy toàn thân mệt rã rời, cô ta nghiến răng ngồi xổm xuống nhổ lông.
Con gà hơi hôi, rồi lại còn bị nước nóng tưới lên khiến mùi bay ra nồng nặc, hình như còn có cả mùi phân, mùi bay lên khiến Thái An Kỳ suýt nôn, cô ta nghiêng đầu qua một bên rồi mới nhổ lông.
Ninh Thư chỉ bình thản nhìn Thái An Kỳ, rồi chậm rãi thái rau.
Thái An Kỳ nhìn tay mình, bộ móng mà cô ta vẽ rất cẩn thận đều bị bong ra hết, vì móng tay quá dài nên chỉ lơ là một chút là nó gãy mất, quả thực rất đau.
Thái An Kỳ bực bội nhổ lông gà.
An Kỳ, những cái lông măng li ti cũng phải nhổ cho sạch đấy nhé. Ninh Thư dặn dò cô ta.
Thái An Kỳ:...
Sắc mặt Thái An Kỳ trắng bệch, vì rất ít khi làm chuyện này nên khiến cô ta rất khó chịu, hôm nay trời lại còn rất nóng, mang được hết đống thức ăn về nhà đã khiến cô ta mệt rã rời rồi.
Khó khăn lắm mới nhổ sạch được mớ lông gà, lúc đứng dậy, Thái An Kỳ xây xẩm mặt mày, suýt chút nữa thì không đứng vững.
Ninh Thư nói: Rửa sạch con gà đi, sau đó mổ bụng nó, rồi móc hết nội tạng ra ngoài.
Thái An Kỳ lập tức chạy ra khỏi nhà bếp, cô ta xông vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Ninh Thư mỉm cười, cô ném con gà vào trong chậu nước rồi moi hết nội tạng của nó ra.
Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, sắc mặt của Thái An Kỳ tái mét, nhìn thấy Ninh Thư đã moi hết nội tạng ra ngoài thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng Ninh Thư lại nói: Con rửa tay rồi lại đây xào rau.
Thái An Kỳ lập tức nói: Con không làm đâu, con không biết làm.
Ninh Thư cười hiền hậu, cô nói: Không sao, con cứ học dần dần rồi sẽ biết.
Con không muốn học. Bây giờ Thái An Kỳ rất khó chịu, cô ta muốn nằm nghỉ ngơi.
Ninh Thư vẫn cười hiền hậu như trước, Nhanh lên, sắp đến giờ cơm trưa rồi, trưa nay Vương Bác sẽ về ăn cơm, được ăn cơm con nấu chắc nó vui lắm.
Bộ ngực của Thái An Kỳ phập phồng, sắc mặt có vẻ hung dữ, cô ta gầm thét trong lòng, Vương Bác là chỗ dựa của cô ta, thế mà lại còn bắt cô ta nấu cơm cho anh ăn.
Ninh Thư nhìn Thái An Kỳ, ánh mắt hờ hững, Thái An Kỳ nghiến răng bước vào bếp rửa tay rồi nấu nướng.
Ninh Thư đứng một bên chỉ cho cô ta: Cho dầu vào.
Vặn nhỏ lửa lại một chút, dầu sủi bọt lên thì nhanh chóng cho rau vào.
Thái An Kỳ chân tay luống cuống đổ rau vào, kết quả là dầu bắn tung tóe khắp nơi, bắn cả lên người cô ta.
Mùa hè nên mặc ít quần áo, thế nên dầu bắn lên người rất đau, hơn nữa nó còn bắn lên cả mặt.
Thái An Kỳ sợ đến mức ném luôn cái xẻng xào thức ăn vào trong chảo rồi chạy ra khỏi bếp.
/1471
|