Tiếng gõ cửa của Ninh Thư rất lớn, nhưng mà Thái An Kỳ giả vờ điếc không nghe.
Ninh Thư nhíu mày, cô tìm chìa khóa mở cửa, đập vào mắt cô là cảnh cả người Thái An Kỳ lõa lồ, đồ lót cô ta cũng không mặc, mang tai nghe, cứ gõ máy tính lộp độp, sau đó cô ta sờ soạng lên cơ thể mình.
Cô ta vuốt ve bộ ngực của mình.
Thái An Kỳ đang chat sex với người khác.
Ninh Thư:...
Ninh Thư bước đến vỗ lên vai cô ta một cái, Thái An Kỳ giật mình đến nỗi cả người co quắp, cô ta ngoảnh đầu lại thấy Ninh Thư nên vội vàng gập laptop lại, lấy tay che ngực, rồi lại dùng tay còn lại che thân dưới.
Chân tay luống cuống vô cùng.
Ninh Thư bật cười thành tiếng, cho đàn ông xem hết rồi còn ra vẻ xấu hổ trước mặt một người phụ nữ như cô.
Ninh Thư bình thản nói: Con đang làm gì đấy, đến cả quần áo mà cũng không mặc.
Thái An Kỳ không nghe rõ Ninh Thư nói gì nên liền bỏ tai nghe xuống, cô ta đánh đòn phủ đầu hỏi Ninh Thư: Sao mẹ không gõ cửa mà đã vào phòng con rồi.
Ninh Thư nhìn cơ thể Thái An Kỳ, cô ta vội vàng cầm quần áo vào nhà vệ sinh mặc lại lên người.
Ninh Thư nhìn sắc mặt khó coi của Thái An Kỳ, cô ta chột dạ nói: Sao mẹ không gõ cửa.
Mẹ gõ rồi, mẹ gõ rất lâu nhưng con không nghe thấy. Ninh Thư hỏi cô ta: Sao lại không mặc quần áo.
Con... Con đang nói chuyện với đứa em thân thiết ạ. Thái An Kỳ bịa đặt: Đây chính là trò chơi đùa của hai chị em ạ, ai ya, mẹ à, mẹ không hiểu được đâu.
Ninh Thư: Ha ha ha ha...
Nói chuyện thì cứ nói chuyện thôi, còn cởi cả quần áo, làm như ai cũng là đồ ngốc không bằng.
Ninh Thư nhìn chằm chằm Thái An Kỳ, cô ta bị Ninh Thư nhìn đến mức cả người bất an, cô ta nói: Mẹ à... Mẹ tìm con có việc gì.
Ninh Thư trả lời: Đi chợ với mẹ.
Thái An Kỳ làm chuyện xấu bị bắt được nên rất chột dạ, cô ta chỉ có thể đồng ý đi chợ mua thức ăn cùng Ninh Thư.
Ninh Thư bắt Thái An Kỳ cầm lấy giỏ thức ăn, hai mẹ con họ ra ngoài mua thức ăn.
Thái An Kỳ cứ thắc mắc mãi chuyện mẹ chồng của mình có nói chuyện này cho Vương Bác biết không, cô ta quay sang hỏi Ninh Thư: Mẹ à...
Thái An Kỳ không biết nên nói như thế nào, chẳng nhẽ hỏi thẳng bà ta rằng bà ta có biết lúc nãy cô ta làm gì không ư?
Ninh Thư nhìn là biết vẻ mặt như táo bón của Thái An Kỳ, trong lòng cười thầm một tiếng, cô hỏi: Có chuyện gì thế?
Thái An Kỳ vội vàng lắc đầu: Không có gì ạ.
Bây giờ đang là mùa nóng bức, ngay cả sáng sớm cũng oi ả vô cùng, Thái An Kỳ phơi nắng đến nỗi đầu đầy mồ hôi, hơn nữa mặt trời đã lên cao rồi họ mới đi chợ, quả thực là muốn giết người mà.
Mặc dù trong lòng vô cùng tức giận, hận không thể đập cái giỏ thức ăn lên đầu Ninh Thư, nhưng mà Thái An Kỳ không dám, cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn đi phía sau Ninh Thư.
Thái An Kỳ thấy Ninh Thư đi rất ung dung, hơi thở đều đặn, trong lòng cô ta như bị móng vuốt của con mèo cào qua cào lại.
Khó khăn lắm mới đến chợ, quần áo của Thái An Kỳ đều đẫm mồ hôi, thời tiết thế này thì chỉ nên ở nhà ngồi điều hòa thôi.
Mỗi khi bước qua một gian hàng thức ăn đều chọn lựa kỹ càng khiến cho Thái An Kỳ đứng bên cạnh rất sốt ruột.
Ninh Thư nói: Thức ăn của cửa hàng này rất tươi ngon, hơn nữa mẹ còn là người quen của bà chủ.
Mẹ đang nói chuyện với con, con có nghe không đấy? Ninh Thư quay sang hỏi Thái An Kỳ, Thái An Kỳ nóng quá nên dùng tay quạt không ngừng, nghe Ninh Thư nói vậy, cô ta thờ ơ gật đầu: Con nhớ rồi.
Chọn một quả bí đao cho vào giỏ thức ăn, Thái An Kỳ kêu lên một tiếng, hai tay cô ta đỡ lấy chiếc giỏ nặng trịch.
Ninh Thư tiếp tục đi dạo quanh chợ, Thái An Kỳ xách cái giỏ nặng trịch đi theo sau, gương mặt mệt đến nỗi trắng bệch ra.
Ninh Thư mua cái gì cũng chọn rất lâu, Thái An Kỳ xách giỏ đến nỗi lòng bàn tay đỏ lên, trong lòng căm hận vô cùng.
Thật muốn vứt luôn cái giỏ này xuống đất.
Ninh Thư lại chọn một con gà mái, một con gà đang sống nằm trong một chiếc túi, Ninh Thư nhét chiếc túi đó vào tay Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ ngửi thấy mùi thôi thối nên cảm thấy toàn thân không ổn nữa rồi.
Ninh Thư lại lục tục mua một ít thức ăn nữa, cái nào nặng cũng đưa cho Thái An kỳ còn bản thân cô chỉ cầm những thứ không nặng mấy.
Sắc mặt của Thái An Kỳ ngày càng nhợt nhạt, vừa nóng lại vừa khó chịu, lại còn phải mang bao nhiêu thứ trên tay.
Đi dạo quanh chợ gần một tiếng đồng hồ khiến cho Thái An Kỳ lảo đảo suýt ngã vì đống đồ trên tay.
Ra khỏi chợ lại còn phải đi bộ về nhà.
Thái An Kỳ thực sự muốn chết, cô ta mắng thầm Ninh Thư đang đi phía trước đến mức như muốn giội máu chó đầy đầu.
Bà già này đúng là một bà mẹ chồng ác độc.
Cái gì mà hiền lành chất phác, rõ ràng là xấu xa độc ác mà.
Ninh Thư dĩ nhiên là nhìn thấy sắc mặt trắng bệch đầy uất hận của Thái An Kỳ, nhưng cô cũng không nói gì.
Cô sẽ không cung phụng cô ta giống nguyên chủ.
Hai mẹ con họ gặp rất nhiều người quen ở vườn hoa của khu nhà, Ninh Thư giới thiệu với Thái An Kỳ: Đây là dì Lý ở tầng năm.
Con chào dì Lý. Thái An Kỳ kêu lên.
Dì Lý quan sát Thái An Kỳ từ trên xuống dưới, bà ấy cười nói: Con dâu của bà thật đẹp, lại còn đi chợ cùng bà nữa chứ.
Ninh Thư cười ôn hòa: Nó là một đứa bé ngoan, mới sáng sớm đã đi chợ cùng tôi, nó nói tôi đã lớn tuổi rồi nên giúp tôi xách đồ.
Thái An Kỳ gầm thét trong lòng, ai muốn đi chợ cùng bà chứ, ai muốn giúp bà xách đồ hả.
Ồ, còn mua cả một con gà mái cơ à. Dì Lý nói.
Ninh Thư gật đầu: Mua một con gà để bồi bổ sức khỏe cho bọn trẻ, có bồi bổ tốt thì mới nhanh có con được chứ.
Dì Lý quan sát Thái An Kỳ: Nó hơi gầy một chút, bà phải bồi bổ nhiều hơn.
Bổ cái đầu ý, cô ta khó khăn lắm mới có thể giữ được dáng người hoàn mỹ như bây giờ, hơn nữa cô ta cũng không phải là lợn nái, nói sinh là sinh ngay.
Trong lòng Thái An Kỳ rất bực bội, hai bà già cứ cằn nhằn mãi không thôi, trời thì nóng, mồ hôi ướt hết cả lưng rồi, trên tay lại còn nhiều đồ như vậy, chúng đè lên tay khiến cô ta rất đau.
Mẹ chồng con là người tốt, con là người may mắn mới gặp một người mẹ chồng khoan dung như vậy đấy. Dì Lý nói với Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ bĩu môi, người tốt gì chứ, ha ha...
Thái An Kỳ nói với Ninh Thư: Mẹ à, con mang đồ lên nhà trước nhé.
Ninh Thư gật đầu, cô nói với dì Lý: Hôm nào chúng ta đánh mạt chược nhé, tôi đi trước đây.
Bởi vì ở trên tầng khác cao nên leo cầu thang đi lên cũng gặp người quen, mỗi lần như thế Ninh Thư đều giới thiệu con dâu của mình với mọi người.
Đã nói là có thể nói rất lâu.
Thái An Kỳ chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn những người này nói chuyện, mệt muốn chết luôn, cô ta rất muốn bỏ chạy.
Miệng lưỡi Thái An Kỳ khô khốc, mồ hôi lăn dài trên cơ thể, cô ta cảm thấy như bị cảm nắng.
Cứ nói đi nói lại với nhau, dây dưa mãi như thế nên gần 11 giờ bọn họ mới về đến nhà.
Vừa về đến nhà, Thái An Kỳ liền bỏ những thứ trên tay xuống, cô ta cúi đầu nhìn xuống bàn tay của mình, lòng bàn tay và ngón tay đều sưng đỏ lên hết rồi.
Thái An Kỳ uống ừng ực một lúc hai cốc nước, sau đó chuẩn bị đi tắm.
Chưa bao giờ cô ta mệt thế này.
Ninh Thư gọi Thái An Kỳ lại, cô nói: Cùng mẹ làm thịt gà, giúp mẹ nhổ lông.
Thái An Kỳ không tin vào tai mình nữa mà quay lại nhìn Ninh Thư, cô ta không muốn làm việc này nên tức giận nói: Con không biết làm.
Ninh Thư nhíu mày, cô tìm chìa khóa mở cửa, đập vào mắt cô là cảnh cả người Thái An Kỳ lõa lồ, đồ lót cô ta cũng không mặc, mang tai nghe, cứ gõ máy tính lộp độp, sau đó cô ta sờ soạng lên cơ thể mình.
Cô ta vuốt ve bộ ngực của mình.
Thái An Kỳ đang chat sex với người khác.
Ninh Thư:...
Ninh Thư bước đến vỗ lên vai cô ta một cái, Thái An Kỳ giật mình đến nỗi cả người co quắp, cô ta ngoảnh đầu lại thấy Ninh Thư nên vội vàng gập laptop lại, lấy tay che ngực, rồi lại dùng tay còn lại che thân dưới.
Chân tay luống cuống vô cùng.
Ninh Thư bật cười thành tiếng, cho đàn ông xem hết rồi còn ra vẻ xấu hổ trước mặt một người phụ nữ như cô.
Ninh Thư bình thản nói: Con đang làm gì đấy, đến cả quần áo mà cũng không mặc.
Thái An Kỳ không nghe rõ Ninh Thư nói gì nên liền bỏ tai nghe xuống, cô ta đánh đòn phủ đầu hỏi Ninh Thư: Sao mẹ không gõ cửa mà đã vào phòng con rồi.
Ninh Thư nhìn cơ thể Thái An Kỳ, cô ta vội vàng cầm quần áo vào nhà vệ sinh mặc lại lên người.
Ninh Thư nhìn sắc mặt khó coi của Thái An Kỳ, cô ta chột dạ nói: Sao mẹ không gõ cửa.
Mẹ gõ rồi, mẹ gõ rất lâu nhưng con không nghe thấy. Ninh Thư hỏi cô ta: Sao lại không mặc quần áo.
Con... Con đang nói chuyện với đứa em thân thiết ạ. Thái An Kỳ bịa đặt: Đây chính là trò chơi đùa của hai chị em ạ, ai ya, mẹ à, mẹ không hiểu được đâu.
Ninh Thư: Ha ha ha ha...
Nói chuyện thì cứ nói chuyện thôi, còn cởi cả quần áo, làm như ai cũng là đồ ngốc không bằng.
Ninh Thư nhìn chằm chằm Thái An Kỳ, cô ta bị Ninh Thư nhìn đến mức cả người bất an, cô ta nói: Mẹ à... Mẹ tìm con có việc gì.
Ninh Thư trả lời: Đi chợ với mẹ.
Thái An Kỳ làm chuyện xấu bị bắt được nên rất chột dạ, cô ta chỉ có thể đồng ý đi chợ mua thức ăn cùng Ninh Thư.
Ninh Thư bắt Thái An Kỳ cầm lấy giỏ thức ăn, hai mẹ con họ ra ngoài mua thức ăn.
Thái An Kỳ cứ thắc mắc mãi chuyện mẹ chồng của mình có nói chuyện này cho Vương Bác biết không, cô ta quay sang hỏi Ninh Thư: Mẹ à...
Thái An Kỳ không biết nên nói như thế nào, chẳng nhẽ hỏi thẳng bà ta rằng bà ta có biết lúc nãy cô ta làm gì không ư?
Ninh Thư nhìn là biết vẻ mặt như táo bón của Thái An Kỳ, trong lòng cười thầm một tiếng, cô hỏi: Có chuyện gì thế?
Thái An Kỳ vội vàng lắc đầu: Không có gì ạ.
Bây giờ đang là mùa nóng bức, ngay cả sáng sớm cũng oi ả vô cùng, Thái An Kỳ phơi nắng đến nỗi đầu đầy mồ hôi, hơn nữa mặt trời đã lên cao rồi họ mới đi chợ, quả thực là muốn giết người mà.
Mặc dù trong lòng vô cùng tức giận, hận không thể đập cái giỏ thức ăn lên đầu Ninh Thư, nhưng mà Thái An Kỳ không dám, cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn đi phía sau Ninh Thư.
Thái An Kỳ thấy Ninh Thư đi rất ung dung, hơi thở đều đặn, trong lòng cô ta như bị móng vuốt của con mèo cào qua cào lại.
Khó khăn lắm mới đến chợ, quần áo của Thái An Kỳ đều đẫm mồ hôi, thời tiết thế này thì chỉ nên ở nhà ngồi điều hòa thôi.
Mỗi khi bước qua một gian hàng thức ăn đều chọn lựa kỹ càng khiến cho Thái An Kỳ đứng bên cạnh rất sốt ruột.
Ninh Thư nói: Thức ăn của cửa hàng này rất tươi ngon, hơn nữa mẹ còn là người quen của bà chủ.
Mẹ đang nói chuyện với con, con có nghe không đấy? Ninh Thư quay sang hỏi Thái An Kỳ, Thái An Kỳ nóng quá nên dùng tay quạt không ngừng, nghe Ninh Thư nói vậy, cô ta thờ ơ gật đầu: Con nhớ rồi.
Chọn một quả bí đao cho vào giỏ thức ăn, Thái An Kỳ kêu lên một tiếng, hai tay cô ta đỡ lấy chiếc giỏ nặng trịch.
Ninh Thư tiếp tục đi dạo quanh chợ, Thái An Kỳ xách cái giỏ nặng trịch đi theo sau, gương mặt mệt đến nỗi trắng bệch ra.
Ninh Thư mua cái gì cũng chọn rất lâu, Thái An Kỳ xách giỏ đến nỗi lòng bàn tay đỏ lên, trong lòng căm hận vô cùng.
Thật muốn vứt luôn cái giỏ này xuống đất.
Ninh Thư lại chọn một con gà mái, một con gà đang sống nằm trong một chiếc túi, Ninh Thư nhét chiếc túi đó vào tay Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ ngửi thấy mùi thôi thối nên cảm thấy toàn thân không ổn nữa rồi.
Ninh Thư lại lục tục mua một ít thức ăn nữa, cái nào nặng cũng đưa cho Thái An kỳ còn bản thân cô chỉ cầm những thứ không nặng mấy.
Sắc mặt của Thái An Kỳ ngày càng nhợt nhạt, vừa nóng lại vừa khó chịu, lại còn phải mang bao nhiêu thứ trên tay.
Đi dạo quanh chợ gần một tiếng đồng hồ khiến cho Thái An Kỳ lảo đảo suýt ngã vì đống đồ trên tay.
Ra khỏi chợ lại còn phải đi bộ về nhà.
Thái An Kỳ thực sự muốn chết, cô ta mắng thầm Ninh Thư đang đi phía trước đến mức như muốn giội máu chó đầy đầu.
Bà già này đúng là một bà mẹ chồng ác độc.
Cái gì mà hiền lành chất phác, rõ ràng là xấu xa độc ác mà.
Ninh Thư dĩ nhiên là nhìn thấy sắc mặt trắng bệch đầy uất hận của Thái An Kỳ, nhưng cô cũng không nói gì.
Cô sẽ không cung phụng cô ta giống nguyên chủ.
Hai mẹ con họ gặp rất nhiều người quen ở vườn hoa của khu nhà, Ninh Thư giới thiệu với Thái An Kỳ: Đây là dì Lý ở tầng năm.
Con chào dì Lý. Thái An Kỳ kêu lên.
Dì Lý quan sát Thái An Kỳ từ trên xuống dưới, bà ấy cười nói: Con dâu của bà thật đẹp, lại còn đi chợ cùng bà nữa chứ.
Ninh Thư cười ôn hòa: Nó là một đứa bé ngoan, mới sáng sớm đã đi chợ cùng tôi, nó nói tôi đã lớn tuổi rồi nên giúp tôi xách đồ.
Thái An Kỳ gầm thét trong lòng, ai muốn đi chợ cùng bà chứ, ai muốn giúp bà xách đồ hả.
Ồ, còn mua cả một con gà mái cơ à. Dì Lý nói.
Ninh Thư gật đầu: Mua một con gà để bồi bổ sức khỏe cho bọn trẻ, có bồi bổ tốt thì mới nhanh có con được chứ.
Dì Lý quan sát Thái An Kỳ: Nó hơi gầy một chút, bà phải bồi bổ nhiều hơn.
Bổ cái đầu ý, cô ta khó khăn lắm mới có thể giữ được dáng người hoàn mỹ như bây giờ, hơn nữa cô ta cũng không phải là lợn nái, nói sinh là sinh ngay.
Trong lòng Thái An Kỳ rất bực bội, hai bà già cứ cằn nhằn mãi không thôi, trời thì nóng, mồ hôi ướt hết cả lưng rồi, trên tay lại còn nhiều đồ như vậy, chúng đè lên tay khiến cô ta rất đau.
Mẹ chồng con là người tốt, con là người may mắn mới gặp một người mẹ chồng khoan dung như vậy đấy. Dì Lý nói với Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ bĩu môi, người tốt gì chứ, ha ha...
Thái An Kỳ nói với Ninh Thư: Mẹ à, con mang đồ lên nhà trước nhé.
Ninh Thư gật đầu, cô nói với dì Lý: Hôm nào chúng ta đánh mạt chược nhé, tôi đi trước đây.
Bởi vì ở trên tầng khác cao nên leo cầu thang đi lên cũng gặp người quen, mỗi lần như thế Ninh Thư đều giới thiệu con dâu của mình với mọi người.
Đã nói là có thể nói rất lâu.
Thái An Kỳ chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn những người này nói chuyện, mệt muốn chết luôn, cô ta rất muốn bỏ chạy.
Miệng lưỡi Thái An Kỳ khô khốc, mồ hôi lăn dài trên cơ thể, cô ta cảm thấy như bị cảm nắng.
Cứ nói đi nói lại với nhau, dây dưa mãi như thế nên gần 11 giờ bọn họ mới về đến nhà.
Vừa về đến nhà, Thái An Kỳ liền bỏ những thứ trên tay xuống, cô ta cúi đầu nhìn xuống bàn tay của mình, lòng bàn tay và ngón tay đều sưng đỏ lên hết rồi.
Thái An Kỳ uống ừng ực một lúc hai cốc nước, sau đó chuẩn bị đi tắm.
Chưa bao giờ cô ta mệt thế này.
Ninh Thư gọi Thái An Kỳ lại, cô nói: Cùng mẹ làm thịt gà, giúp mẹ nhổ lông.
Thái An Kỳ không tin vào tai mình nữa mà quay lại nhìn Ninh Thư, cô ta không muốn làm việc này nên tức giận nói: Con không biết làm.
/1471
|