Ninh Thư bảo Thái An Kỳ xào rau, kết quả Thái An Kỳ bị dầu bắn tung tóe, liền lập tức vọt tới buồng vệ sinh xối nước lạnh, chỉ sợ để lại vết sẹo trên người mình.
Ninh Thư thấy Thái An Kỳ mặc kệ bếp núc, đành bước đến tự cầm xẻng lật xào rau, thả ít gia vị rồi hất chảo, lửa trong phút chốc từ lòng chảo bùng lên.
Đưa mẹ xem xem có sao không. Ninh Thư đi vào buồng vệ sinh, hỏi Thái An Kỳ.
Sắc mặt Thái An Kỳ lúc này cực kì không tốt, da cô ta trắng như vậy, chắc chắn sẽ để lại sẹo mất.
Không sao thì xào rau tiếp đi. Ninh Thư nói.
Thái An Kỳ nổi giận: Con đã bảo con không biết làm rồi, tại sao mẹ cứ nhất định bắt phải con làm thế hả? Nếu mẹ không có tiền đặt đồ ăn bên ngoài, thì con sẽ tự bỏ tiền ra mua, thế được chưa?
Ninh Thư cười khoan dung và hòa ái: An Kỳ, đây không phải là vấn đề có tiền hay không. Vương Bác đã phải đi làm nuôi gia đình rồi. Con không đi làm, thì phải chú ý việc nhà một chút chứ.”
Thái An Kỳ trông bà ta ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng không cười, liền thầm mắng bà ta giả nhân giả nghĩa.
Sắc mặt Thái An Kỳ vẫn cực kì khó chịu: Chả lẽ con lại phải làm mấy cái công việc dành cho gái già có chồng này hay sao?”
Đó là trách nhiệm của con. Con đã kết hôn với Vương Bác rồi, thì phải có trách nhiệm với cái gia đình này.” Ninh Thư nói.
Chỉ là sự phân công công việc giữa vợ chồng với nhau mà thôi. Mà công việc của con là lo liệu tốt công việc trong nhà, đương nhiên con cũng có thể ra ngoài tìm việc làm, việc trong nhà để mẹ giải quyết.
Thái An Kỳ bật cười, trong giọng nói mang theo sự ác ý: Mẹ nói dễ nghe nhỉ? Mẹ tận tâm với gia đình như thế, cuối cùng không phải vẫn là gái già bị chồng bỏ rơi à?
Trái tim Ninh Thư co lại, trong lòng vô cùng phẫn nộ.
Biểu cảm của Ninh Thư trầm xuống, lạnh lùng nói: “Cô cảm thấy con trai tôi không xứng với cô, cho nên mới hỗn láo như vậy, có phải không?”
Thái An Kỳ thấy Ninh Thư tức giận, ngược lại chẳng hề sợ hãi. Cô ghét nhất là bộ dạng đạo đức giả của bà ta, nên thấy đối phương như vậy thì đắc ý nói: “Bà có thể làm cho Vương Bác ly hôn với tôi, dù sao tôi cũng chả quan tâm.
Ninh Thư chỉ im lặng nhìn Thái An Kỳ, cuối cùng mới cất tiếng: “Cô không muốn làm việc nhà?”
Thái An Kỳ nâng cằm lên một chút, nói: Tôi không cần phải làm mấy việc vớ vẩn cả ngày của gái già có chồng.”
Ninh Thư gật gật đầu nói: “Vậy sau này cô sẽ mua thức ăn đúng không?”
“Đúng, chỉ mua thức ăn thôi.” Thái An Kỳ khinh bỉ nói: Bà không muốn bỏ tiền ra mua thì để tôi.”
“Tốt lắm, chỉ mua thức ăn thôi. Cô bảo cô bỏ tiền thì tôi sẽ để cô bỏ tiền.” Ninh Thư lạnh nhạt đáp.
Thái An Kỳ liền thở phào một hơi.
Ninh Thư trở lại phòng bếp chặt gà nấu canh, Thái An Kỳ bĩu môi, xoay người về phòng ngủ nghỉ ngơi, ngày hôm nay cô thực sự mệt chết rồi.
Ninh Thư chỉ hầm canh gà, đồ ăn còn lại sẽ chờ Thái An Kỳ mua.
Ninh Thư gõ cửa phòng Thái An Kỳ, Thái An Kỳ vừa tắm xong nằm xuống, thở hồng hộc đi ra mở cửa, hơi mất kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì?”
Mau đi mua thức ăn đi, Vương Bác sắp về ăn cơm trưa rồi. Ninh Thư nói.
Thái An Kỳ bĩu môi, cầm điện thoại di động gọi món, đặt thật nhiều đồ ăn.
Ninh Thư không nói câu nào, dù sao cũng không phải bà trả tiền.
Thái An Kỳ giơ điện thoại lên, trên mặt lộ vẻ đắc ý, nói: “Bà xem, chỉ cần một chiếc điện thoại là mọi việc đều được giải quyết xong hết, sao phải rườm rà phiền phức chứ.”
Ninh Thư mỉm cười, hy vọng đến lúc trả tiền cô ta không thấy quá xót.
Qua một lúc không quá lâu, thì thức ăn đã được đưa tới. Ninh Thư bảo với Thái An Kỳ: “Trả tiền đi.”
Sắc mặt Thái An Kỳ lập tức xấu đi, đứng yên không nhúc nhích. Người giao hàng vẫn đứng ở cửa chờ trả tiền.
Ninh Thư vừa cười vừa nói: Để mẹ trả đi, ngày mai con đi mua thức ăn làm cơm với mẹ, vừa tươi ngon vừa tiết kiệm.”
Thái An Kỳ giậm chân hừ một tiếng, trở lại phòng ngủ lấy chiếc túi da, từ trong túi lấy ra mấy tờ tiền trả cho người đưa thức ăn.
Ninh Thư chú ý túi da của Thái An Kỳ vẫn là hàng hiệu, giá tiền hẳn phải lên đến hơn nghìn gần chục nghìn tệ.
Quả là kẻ có tiền.
Đưa tiền xong sắc mặt Thái An Kỳ cực kì xấu, khi đi bộ cố ý giậm mạnh chân tạo ra tiếng ồn.
Ninh Thư coi như không nghe thấy gì, gọi Vương Bác nhắc con trai sớm về dùng cơm.
Vương Bác tan tầm trở về nhìn thấy một bàn toàn cao lương mỹ vị, mới hỏi Ninh Thư: “Mẹ đặt đồ ăn bên ngoài à?”
Ninh Thư gật đầu: “An Kỳ không muốn nấu nướng, bảo sau này chỉ đặt món bên ngoài thôi.”
Vương Bác nhíu mày, lên tiếng: “Đặt chỗ này hết bao nhiêu tiền ạ?”
Vương Bác cũng chỉ là kẻ làm thuê, áp lực nuôi sống gia đình đều đặt trên đôi vai hắn, một bàn đồ ăn thế này phải vài trăm đồng, mà tiền lương một ngày của anh còn chả nhiều đến thế.
Thái An Kỳ từ phòng ngủ đi ra liền nghe được Vương Bác nói như vậy, sắc mặt lập tức xấu đi, kéo ghế ngồi xuống.
“Tiền là em trả chứ không phải anh trả.” Thái An Kỳ gương mặt lạnh lùng, lời nói cũng không kiêng nể, khiến người ta không thể nào nhịn được.
Vương Bác nhịn không được liếc mắt nhìn mẹ mình, Ninh Thư làm như không nghe thấy mà múc canh.
Vương Bác vô cùng khó chịu, lại không biết phản bác Thái An Kỳ như thế nào, mũi thở phập phồng, hít sâu nói: “An Kỳ, cảm ơn em.”
Ninh Thư nghe vậy, có cảm giác muốn hất cả bát canh gà vào mặt Vương Bác, chuyện thế này mà con vẫn còn nói cảm ơn được sao?
Thái An Kỳ hừ lạnh một tiếng, bưng bát cơm lên ăn.
Vương Bác cũng chỉ có thể cứ vậy mà ăn, ăn rất nhanh, Ninh Thư đặt canh gà trước mặt Vương Bác, nói: “Con uống đi, đây là canh gà An Kỳ nấu cho con đấy.”
Vương Bác lập tức tươi cười, nói với Thái An Kỳ: Cảm ơn em.
Thái An Kỳ chỉ “ừ” một tiếng.
Vương Bác uống canh gà, ăn cơm xong rồi đi làm, Thái An Kỳ ăn xong liền đặt bát xuống, trở về phòng ngủ, khóa trái cửa.
Ninh Thư chứng kiến trên bàn thừa lại không ít đồ ăn, liền đổ đi hết, dọn dẹp rồi vào phòng tập luyện.
Thái An Kỳ và Ninh Thư cả ngày không nói chuyện với nhau, cứ thế khóa cửa ở lì trong phòng.
Đến chập tối, khi Vương Bác sắp tan sở, Ninh Thư mới gõ cửa phòng Thái An Kỳ, nói rằng: Muộn rồi, cũng đến lúc đặt món rồi đấy.”
Lại đặt? Không phải buổi chưa vừa mới đặt rồi à?” Thái An Kỳ cao giọng.
Ninh Thư cười hiền lành, nói: Con nói đồ ăn thừa không tốt cho sức khỏe, nên mẹ đổ hết đi rồi.”
“Nhiều đồ ăn như thế mà mẹ cũng đổ đi được à?” Thái An Kỳ vô cùng tức giận: “Không phải tiền của mẹ nên mẹ mới lãng phí như vậy đúng không?”
“Hahaha, không phải lúc dùng tiền của người khác con cũng không biết xót sao? Phải tự trải nghiệm thì mới biết khó chịu thế nào chứ.”
Ninh Thư sắc mặt không đổi: Là con muốn đặt đồ ăn, con bảo đồ ăn thừa không tốt cho sức khỏe, nên mẹ vứt sạch.”
“Mẹ…” Thái An Kỳ tức đến mức bộ ngực phập phồng, trong lòng mắng, đồ bà già chết tiệt.
Cái gì mà trung thực lại thành thật chứ, rõ ràng là một bà già độc ác xảo quyệt.
Ninh Thư mặt không đổi sắc, nói: “Tối rồi, con mau đặt món đi.”
Thái An Kỳ ôm lấy cánh tay Ninh Thư, làm nũng nói: “Mẹ à, cơm mẹ làm ăn ngon hơn, con thích nhất cơm mẹ làm, hơn nữa cơm nhà làm lại sạch sẽ vệ sinh nữa.”
Ninh Thư cười hiền lành, vỗ nhẹ nơi Thái An Kỳ đang ôm cánh tay mình, nói: Con cũng là phụ nữ, nên biết mẹ ở tuổi này đã đến thời mãn kinh, thân thể khó chịu, không nấu nướng nổi nữa đâu.”
Ninh Thư thấy Thái An Kỳ mặc kệ bếp núc, đành bước đến tự cầm xẻng lật xào rau, thả ít gia vị rồi hất chảo, lửa trong phút chốc từ lòng chảo bùng lên.
Đưa mẹ xem xem có sao không. Ninh Thư đi vào buồng vệ sinh, hỏi Thái An Kỳ.
Sắc mặt Thái An Kỳ lúc này cực kì không tốt, da cô ta trắng như vậy, chắc chắn sẽ để lại sẹo mất.
Không sao thì xào rau tiếp đi. Ninh Thư nói.
Thái An Kỳ nổi giận: Con đã bảo con không biết làm rồi, tại sao mẹ cứ nhất định bắt phải con làm thế hả? Nếu mẹ không có tiền đặt đồ ăn bên ngoài, thì con sẽ tự bỏ tiền ra mua, thế được chưa?
Ninh Thư cười khoan dung và hòa ái: An Kỳ, đây không phải là vấn đề có tiền hay không. Vương Bác đã phải đi làm nuôi gia đình rồi. Con không đi làm, thì phải chú ý việc nhà một chút chứ.”
Thái An Kỳ trông bà ta ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng không cười, liền thầm mắng bà ta giả nhân giả nghĩa.
Sắc mặt Thái An Kỳ vẫn cực kì khó chịu: Chả lẽ con lại phải làm mấy cái công việc dành cho gái già có chồng này hay sao?”
Đó là trách nhiệm của con. Con đã kết hôn với Vương Bác rồi, thì phải có trách nhiệm với cái gia đình này.” Ninh Thư nói.
Chỉ là sự phân công công việc giữa vợ chồng với nhau mà thôi. Mà công việc của con là lo liệu tốt công việc trong nhà, đương nhiên con cũng có thể ra ngoài tìm việc làm, việc trong nhà để mẹ giải quyết.
Thái An Kỳ bật cười, trong giọng nói mang theo sự ác ý: Mẹ nói dễ nghe nhỉ? Mẹ tận tâm với gia đình như thế, cuối cùng không phải vẫn là gái già bị chồng bỏ rơi à?
Trái tim Ninh Thư co lại, trong lòng vô cùng phẫn nộ.
Biểu cảm của Ninh Thư trầm xuống, lạnh lùng nói: “Cô cảm thấy con trai tôi không xứng với cô, cho nên mới hỗn láo như vậy, có phải không?”
Thái An Kỳ thấy Ninh Thư tức giận, ngược lại chẳng hề sợ hãi. Cô ghét nhất là bộ dạng đạo đức giả của bà ta, nên thấy đối phương như vậy thì đắc ý nói: “Bà có thể làm cho Vương Bác ly hôn với tôi, dù sao tôi cũng chả quan tâm.
Ninh Thư chỉ im lặng nhìn Thái An Kỳ, cuối cùng mới cất tiếng: “Cô không muốn làm việc nhà?”
Thái An Kỳ nâng cằm lên một chút, nói: Tôi không cần phải làm mấy việc vớ vẩn cả ngày của gái già có chồng.”
Ninh Thư gật gật đầu nói: “Vậy sau này cô sẽ mua thức ăn đúng không?”
“Đúng, chỉ mua thức ăn thôi.” Thái An Kỳ khinh bỉ nói: Bà không muốn bỏ tiền ra mua thì để tôi.”
“Tốt lắm, chỉ mua thức ăn thôi. Cô bảo cô bỏ tiền thì tôi sẽ để cô bỏ tiền.” Ninh Thư lạnh nhạt đáp.
Thái An Kỳ liền thở phào một hơi.
Ninh Thư trở lại phòng bếp chặt gà nấu canh, Thái An Kỳ bĩu môi, xoay người về phòng ngủ nghỉ ngơi, ngày hôm nay cô thực sự mệt chết rồi.
Ninh Thư chỉ hầm canh gà, đồ ăn còn lại sẽ chờ Thái An Kỳ mua.
Ninh Thư gõ cửa phòng Thái An Kỳ, Thái An Kỳ vừa tắm xong nằm xuống, thở hồng hộc đi ra mở cửa, hơi mất kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì?”
Mau đi mua thức ăn đi, Vương Bác sắp về ăn cơm trưa rồi. Ninh Thư nói.
Thái An Kỳ bĩu môi, cầm điện thoại di động gọi món, đặt thật nhiều đồ ăn.
Ninh Thư không nói câu nào, dù sao cũng không phải bà trả tiền.
Thái An Kỳ giơ điện thoại lên, trên mặt lộ vẻ đắc ý, nói: “Bà xem, chỉ cần một chiếc điện thoại là mọi việc đều được giải quyết xong hết, sao phải rườm rà phiền phức chứ.”
Ninh Thư mỉm cười, hy vọng đến lúc trả tiền cô ta không thấy quá xót.
Qua một lúc không quá lâu, thì thức ăn đã được đưa tới. Ninh Thư bảo với Thái An Kỳ: “Trả tiền đi.”
Sắc mặt Thái An Kỳ lập tức xấu đi, đứng yên không nhúc nhích. Người giao hàng vẫn đứng ở cửa chờ trả tiền.
Ninh Thư vừa cười vừa nói: Để mẹ trả đi, ngày mai con đi mua thức ăn làm cơm với mẹ, vừa tươi ngon vừa tiết kiệm.”
Thái An Kỳ giậm chân hừ một tiếng, trở lại phòng ngủ lấy chiếc túi da, từ trong túi lấy ra mấy tờ tiền trả cho người đưa thức ăn.
Ninh Thư chú ý túi da của Thái An Kỳ vẫn là hàng hiệu, giá tiền hẳn phải lên đến hơn nghìn gần chục nghìn tệ.
Quả là kẻ có tiền.
Đưa tiền xong sắc mặt Thái An Kỳ cực kì xấu, khi đi bộ cố ý giậm mạnh chân tạo ra tiếng ồn.
Ninh Thư coi như không nghe thấy gì, gọi Vương Bác nhắc con trai sớm về dùng cơm.
Vương Bác tan tầm trở về nhìn thấy một bàn toàn cao lương mỹ vị, mới hỏi Ninh Thư: “Mẹ đặt đồ ăn bên ngoài à?”
Ninh Thư gật đầu: “An Kỳ không muốn nấu nướng, bảo sau này chỉ đặt món bên ngoài thôi.”
Vương Bác nhíu mày, lên tiếng: “Đặt chỗ này hết bao nhiêu tiền ạ?”
Vương Bác cũng chỉ là kẻ làm thuê, áp lực nuôi sống gia đình đều đặt trên đôi vai hắn, một bàn đồ ăn thế này phải vài trăm đồng, mà tiền lương một ngày của anh còn chả nhiều đến thế.
Thái An Kỳ từ phòng ngủ đi ra liền nghe được Vương Bác nói như vậy, sắc mặt lập tức xấu đi, kéo ghế ngồi xuống.
“Tiền là em trả chứ không phải anh trả.” Thái An Kỳ gương mặt lạnh lùng, lời nói cũng không kiêng nể, khiến người ta không thể nào nhịn được.
Vương Bác nhịn không được liếc mắt nhìn mẹ mình, Ninh Thư làm như không nghe thấy mà múc canh.
Vương Bác vô cùng khó chịu, lại không biết phản bác Thái An Kỳ như thế nào, mũi thở phập phồng, hít sâu nói: “An Kỳ, cảm ơn em.”
Ninh Thư nghe vậy, có cảm giác muốn hất cả bát canh gà vào mặt Vương Bác, chuyện thế này mà con vẫn còn nói cảm ơn được sao?
Thái An Kỳ hừ lạnh một tiếng, bưng bát cơm lên ăn.
Vương Bác cũng chỉ có thể cứ vậy mà ăn, ăn rất nhanh, Ninh Thư đặt canh gà trước mặt Vương Bác, nói: “Con uống đi, đây là canh gà An Kỳ nấu cho con đấy.”
Vương Bác lập tức tươi cười, nói với Thái An Kỳ: Cảm ơn em.
Thái An Kỳ chỉ “ừ” một tiếng.
Vương Bác uống canh gà, ăn cơm xong rồi đi làm, Thái An Kỳ ăn xong liền đặt bát xuống, trở về phòng ngủ, khóa trái cửa.
Ninh Thư chứng kiến trên bàn thừa lại không ít đồ ăn, liền đổ đi hết, dọn dẹp rồi vào phòng tập luyện.
Thái An Kỳ và Ninh Thư cả ngày không nói chuyện với nhau, cứ thế khóa cửa ở lì trong phòng.
Đến chập tối, khi Vương Bác sắp tan sở, Ninh Thư mới gõ cửa phòng Thái An Kỳ, nói rằng: Muộn rồi, cũng đến lúc đặt món rồi đấy.”
Lại đặt? Không phải buổi chưa vừa mới đặt rồi à?” Thái An Kỳ cao giọng.
Ninh Thư cười hiền lành, nói: Con nói đồ ăn thừa không tốt cho sức khỏe, nên mẹ đổ hết đi rồi.”
“Nhiều đồ ăn như thế mà mẹ cũng đổ đi được à?” Thái An Kỳ vô cùng tức giận: “Không phải tiền của mẹ nên mẹ mới lãng phí như vậy đúng không?”
“Hahaha, không phải lúc dùng tiền của người khác con cũng không biết xót sao? Phải tự trải nghiệm thì mới biết khó chịu thế nào chứ.”
Ninh Thư sắc mặt không đổi: Là con muốn đặt đồ ăn, con bảo đồ ăn thừa không tốt cho sức khỏe, nên mẹ vứt sạch.”
“Mẹ…” Thái An Kỳ tức đến mức bộ ngực phập phồng, trong lòng mắng, đồ bà già chết tiệt.
Cái gì mà trung thực lại thành thật chứ, rõ ràng là một bà già độc ác xảo quyệt.
Ninh Thư mặt không đổi sắc, nói: “Tối rồi, con mau đặt món đi.”
Thái An Kỳ ôm lấy cánh tay Ninh Thư, làm nũng nói: “Mẹ à, cơm mẹ làm ăn ngon hơn, con thích nhất cơm mẹ làm, hơn nữa cơm nhà làm lại sạch sẽ vệ sinh nữa.”
Ninh Thư cười hiền lành, vỗ nhẹ nơi Thái An Kỳ đang ôm cánh tay mình, nói: Con cũng là phụ nữ, nên biết mẹ ở tuổi này đã đến thời mãn kinh, thân thể khó chịu, không nấu nướng nổi nữa đâu.”
/1471
|