Giang Lạc sống chết đòi ở cùng phòng với Ninh Thư, để nó một mình với đứa bé này chắc nó điên mất.
Ninh Thư đồng ý, cô nói với tiểu nhị đun sữa của yêu thú cho đứa bé uống, sau đó cô lấy kéo từ trong túi ra cắt một mảnh vài làm tã lót cho nó.
Ngươi học theo ta đây này, ta làm thế nào thì ngươi cứ làm như vậy. Ninh Thư nói với Giang Lạc.
Giang Lạc nhìn Ninh Thư thay tã cho đứa bé, trong lòng cảm thấy không ổn: Sư tôn, nếu như người biết chăm trẻ con, vậy thì người chăm sóc sư đệ đi.
Ninh Thư cười lạnh, cô thản nhiên nói: Sao nào, bảo ngươi chăm sóc sư đệ một chút cũng không được à, đây cũng là một loại luyện tập, lòng dạ ngươi u ám như vậy thì nên tiếp xúc nhiều với trẻ con mới tốt.
Giang Lạc mỉm cười: Sư tôn, con thấy rằng sẽ càng âm trầm hơn mất.
Đi tìm hiểu xem thân phận của cô gái lúc sáng như thế nào. Ninh Thư nói.
Giang Lạc lập tức đứng dậy, so với việc chăm sóc đứa bé, nó thích làm việc này hơn.
Ninh Thư điều một luồng kình khí nhỏ như sợi tóc từ đan điền đẩy vào cơ thể đứa bé.
Đứa bé uống xong sữa của yêu thú liền ngủ ngon lành.
Thanh Việt tiến lại gần, hắn nhìn đứa bé nằm trên giường: Mang theo một đứa trẻ không được tiện cho lắm.
Gặp thì cũng đã gặp rồi, điều này chứng tỏ chúng ta có duyên với nó, nhân tiện mang nó theo đi. Ninh Thư nói: Dù sao cũng để nó cho Giang Lạc chăm sóc mà.
Thanh Việt nhếch miệng: Đứa bé này gặp được cô cũng coi như là may mắn.
Ta vốn định nhận nó làm đệ tử mà.
Chẳng bao lâu sau, Giang Lạc đã trở về rồi, nó nói với Ninh Thư: Cô gái đó là đệ tử củ một môn phái ở Hắc thành, nàng ta yêu một người của ma tộc, sau đó lén lút sinh con, bây giờ đã bị sư môn treo cổ chết rồi.
Ninh Thư nhíu mày, con người và ma tộc yêu nhau ư?
Cô gái đó cũng là tu sĩ, chẳng lẽ nàng ta không biết sự đáng sợ của ma tộc ư?
Bề ngoài ma tộc trông rất tốt, nhất là trên người nam nhân của ma tộc lại mang theo tà khí như vậy. Người ta thường nói nam nhân không xấu nữ nhân không yêu, con người đều quyết định mọi chuyện thông qua thị giác, cho nên rất dễ bị đắm chìm.
Chẳng qua con người và ma tộc yêu nhau nhưng kết của tình yêu đó tương đối bi thương, nhất là thất tình lục dục của ma tộc cũng tương đối nhạt nhẽo.
Chẳng qua là không thể tưởng tượng được rằng nam nhân của ma tộc lại yêu một nữ nhân loài người.
Trong mắt người của ma tộc, con người đều là thức ăn.
Họ bố trí ổn thỏa mọi việc ở Hắc thành, Giang Lạc bất đắc dĩ trở thành bảo mẫu của đứa bé, mỗi ngày đều cho đứa bé uống sữa của yêu thú, thay tã cho nó, chỉ có thể chờ đứa bé đi ngủ thì mới có thời gian luyện tập.
Đúng là một khắc cũng không được lãng phí.
Cuộc sống như vậy đúng là chưa bao giờ Giang Lạc nghĩ tới, nó vốn nghĩ rằng bản thân có thể trở nên mạnh mẽ vô cùng, nhưng cuối cùng thì ngày nào cũng phải chăm sóc trẻ con.
Thế nhưng Giang Lạc không thể đắc tội với Ninh Thư, nếu thực sự không thể trở nên mạnh mẽ thì vẫn cần sự che chở của sư tôn.
Giang Lạc rất mong đến lúc Trường Sinh môn được lập, giống như sư tôn nói, những người như bọn họ sẽ có được chỗ dựa cho bản thân.
Sau khi quen việc rồi, Giang Lạc cũng không còn cảm thấy chăm trẻ con khó như vậy nữa.
Ninh Thư thấy Giang Lạc đồng ý chăm sóc đứa bé thì liền vứt đứa bé cho nó.
Ninh Thư đã làm bảo mẫu ở nhiều thế giới rồi nên không muốn chăm sóc trẻ con nữa, bây giờ cô ỷ vào thân phận một người sư phụ mà ép Giang Lạc chăm sóc đứa bé.
Thực sự rất thoải mái.
Cách mấy hôm Ninh Thư lại truyền cho đứa bé một ít kình khí, để cơ thể đứa bé cứng cáp hơn, sau này lúc tu luyện sẽ đỡ vất vả.
Mẹ của đứa bé này chết rồi, nàng ta bị sư môn treo cổ chết, đến từ đường của đệ tử cũng không được vào.
Ninh Thư thấy cô gái này không đáng thương lắm, nàng ta bị sắc dục che mắt, nếu đã làm thì đương nhiên phải trả giá, chẳng lẽ loài người không có nam nhân ư? Sao lại ham muốn mỹ sắc của ma tộc chứ?
Nàng ta lại còn sinh ra một đứa con mà chẳng ai chấp nhận, sau này số phận của đứa bé sẽ ra sao.
Ninh Thư khá quan tâm đến tiến độ tu luyện của Giang Lạc, dù gì nó cũng là đệ tử của cô: Bây giờ kình khí của ngươi lớn đến mức nào rồi? Giang Lạc xem xét kỹ đan điền của mình, nó nói: Tương đối lớn rồi ạ, nhưng con cảm thấy hình dạng của nó hơi kỳ quặc?
Không tồi, có thể biến hình được rồi. Ninh Thư nói: Tu luyện công pháp này đến một mức độ nhất định thì sẽ có thể biến hình, hơn nữa màu sắc cũng sẽ có biến hóa.
Không cần quan tâm đến những thứ khác, hấp thu linh khí nhiều vào là được rồi, đến lúc đó kình khí sẽ từ từ thành hình. Ninh Thư nói: Hình dạng của nó là gì?
Con không nhìn rõ, nó có bốn chân, trông hơi giống hổ.” Ninh Thư nhíu mày, chẳng lẽ hình dạng kình khí mà mỗi người tu luyện ra được không giống nhau ư?
Kình khí của cô có hình dạng một con rồng, cô còn tưởng rằng ai cũng sẽ tu luyện ra kình khí hình con rồng.
Sau này cô phải từ từ nghiệm chứng.
Ninh Thư cười híp mắt nói: Tu luyện cho tốt vào, và cả chăm sóc cho đứa trẻ thật chu đáo nữa.
Giang Lạc gật đầu: Đệ tử hiểu rồi ạ.
Ngoan lắm. Ninh Thư vui vẻ nói.
Giang Lạc có chút câm nín, nha đầu này còn không lớn bằng nó, cũng không cao bằng nó, thế mà lại giở cái giọng ông cụ non ra trước mặt nó.
Lúc rảnh rỗi Ninh Thư sẽ ra ngoài nghe ngóng xem chỗ nào có nửa người nửa ma, xem thử xem có thể thu nhận được không.
Với tư cách là nhóm đệ tử đầu tiên của môn phái, Ninh Thư cũng hy vọng những người đệ tử này có phẩm hạnh tốt một chút.
Có một số người có thiên hướng nghiêng về phía ma tộc, cho nên sẽ thừa hưởng nhiều đặc tính của ma tộc hơn.
Lúc Giang Lạc đang cho đứa bé uống sữa của yêu thú thì nhìn thấy sư phụ mang về một bé gái, trong lòng thở dài một hơi.
Chỉ cần không phải là trẻ con thì nó đều chấp nhận hết.
Thanh Việt nhìn Ninh Thư một cái: Lại tìm được một tên đệ tử nữa à?
Ninh Thư cười híp mắt nói: Đây là đệ tử thứ ba của ta, nó tên là Lý Thư Lan.
Ninh Thư nhìn bé gái này, chắc là tầm 15 tuổi, dáng người thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn nà.
Lý Thư Lan hành lễ với Giang Lạc: Đại sư huynh.
Giang Lạc đáp lễ: Tiểu sư muội.
Ninh Thư giải thích: Mẹ của nó là người của ma tộc, cha là loài người.
Giang Lạc có chút kinh ngạc, đại đa số người nửa người nửa ma đều có mẹ là con người, cha là người của ma tộc, vậy mà cô bé này lại trái ngược.
Điều này làm cho Giang Lạc có chút cảnh giác, nó nói: Mẹ của tiểu sư muội nỡ lòng bỏ muội ư?
Lý Thư Lan mím môi, sở trường của cô bé là quan sát sắc mặt của người khác, cô bé thấy Giang Lạc có chút bài xích mình thì liền cúi đầu nói: Mẹ muội giao muội cho Hồng Đồ tu sĩ.
Hồng Đồ là tu sĩ mạnh có tiếng trong Hắc thành, đặc điểm nổi bật nhất của hắn là háo sắc, háo sắc đến mức không thèm phân biệt chay hay mặn, nữ nhân của loài người, nữ nhân của ma tộc hay là nữ nhân nửa người nửa ma hắn đều chơi hết.
Ninh Thư gặp Lý Thư Lan đúng lúc cô bị đưa vào nhà của Hồng Đồ, cho nên cô tiện tay đưa cô bé về đây.
Giang Lạc: →_→
Vì thế nên chúng ta lại đắc tội với người mạnh nhất ở Hắc thành đúng không sư tôn? Giang Lạc có chút chán chường nói.
Đã có nhiều người muốn cướp đi pháp khí trấn phái của bọn họ như vậy rồi mà bây giờ vừa đến Hắc thành lại còn đắc tội với người ta nữa.
Bọn họ không thể ở lại Hắc thành nữa rồi.
Lý Thư Lan quỳ phịch một tiếng xuống trước mặt Ninh Thư, khấu đầu xuống đất, tạo ra tiếng bang bang: Sư tôn, bây giờ mà về mẹ con sẽ giết con mất.
Ninh Thư cũng không để ý lắm, rận trên người nhiều thì không còn sợ ngứa nữa, cô nói: Không thể ở lại đây nữa thì đi chỗ khác thôi.
Ninh Thư nói với Lý Thư Lan đang quỳ dưới đất: Đứng dậy đi, nếu ta đã mang ngươi đi thì nhất định sẽ có trách nhiệm với ngươi, ngươi đã gọi ta là sư tôn thì ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ ngươi.
Tạ ơn sư tôn.
Ninh Thư đồng ý, cô nói với tiểu nhị đun sữa của yêu thú cho đứa bé uống, sau đó cô lấy kéo từ trong túi ra cắt một mảnh vài làm tã lót cho nó.
Ngươi học theo ta đây này, ta làm thế nào thì ngươi cứ làm như vậy. Ninh Thư nói với Giang Lạc.
Giang Lạc nhìn Ninh Thư thay tã cho đứa bé, trong lòng cảm thấy không ổn: Sư tôn, nếu như người biết chăm trẻ con, vậy thì người chăm sóc sư đệ đi.
Ninh Thư cười lạnh, cô thản nhiên nói: Sao nào, bảo ngươi chăm sóc sư đệ một chút cũng không được à, đây cũng là một loại luyện tập, lòng dạ ngươi u ám như vậy thì nên tiếp xúc nhiều với trẻ con mới tốt.
Giang Lạc mỉm cười: Sư tôn, con thấy rằng sẽ càng âm trầm hơn mất.
Đi tìm hiểu xem thân phận của cô gái lúc sáng như thế nào. Ninh Thư nói.
Giang Lạc lập tức đứng dậy, so với việc chăm sóc đứa bé, nó thích làm việc này hơn.
Ninh Thư điều một luồng kình khí nhỏ như sợi tóc từ đan điền đẩy vào cơ thể đứa bé.
Đứa bé uống xong sữa của yêu thú liền ngủ ngon lành.
Thanh Việt tiến lại gần, hắn nhìn đứa bé nằm trên giường: Mang theo một đứa trẻ không được tiện cho lắm.
Gặp thì cũng đã gặp rồi, điều này chứng tỏ chúng ta có duyên với nó, nhân tiện mang nó theo đi. Ninh Thư nói: Dù sao cũng để nó cho Giang Lạc chăm sóc mà.
Thanh Việt nhếch miệng: Đứa bé này gặp được cô cũng coi như là may mắn.
Ta vốn định nhận nó làm đệ tử mà.
Chẳng bao lâu sau, Giang Lạc đã trở về rồi, nó nói với Ninh Thư: Cô gái đó là đệ tử củ một môn phái ở Hắc thành, nàng ta yêu một người của ma tộc, sau đó lén lút sinh con, bây giờ đã bị sư môn treo cổ chết rồi.
Ninh Thư nhíu mày, con người và ma tộc yêu nhau ư?
Cô gái đó cũng là tu sĩ, chẳng lẽ nàng ta không biết sự đáng sợ của ma tộc ư?
Bề ngoài ma tộc trông rất tốt, nhất là trên người nam nhân của ma tộc lại mang theo tà khí như vậy. Người ta thường nói nam nhân không xấu nữ nhân không yêu, con người đều quyết định mọi chuyện thông qua thị giác, cho nên rất dễ bị đắm chìm.
Chẳng qua con người và ma tộc yêu nhau nhưng kết của tình yêu đó tương đối bi thương, nhất là thất tình lục dục của ma tộc cũng tương đối nhạt nhẽo.
Chẳng qua là không thể tưởng tượng được rằng nam nhân của ma tộc lại yêu một nữ nhân loài người.
Trong mắt người của ma tộc, con người đều là thức ăn.
Họ bố trí ổn thỏa mọi việc ở Hắc thành, Giang Lạc bất đắc dĩ trở thành bảo mẫu của đứa bé, mỗi ngày đều cho đứa bé uống sữa của yêu thú, thay tã cho nó, chỉ có thể chờ đứa bé đi ngủ thì mới có thời gian luyện tập.
Đúng là một khắc cũng không được lãng phí.
Cuộc sống như vậy đúng là chưa bao giờ Giang Lạc nghĩ tới, nó vốn nghĩ rằng bản thân có thể trở nên mạnh mẽ vô cùng, nhưng cuối cùng thì ngày nào cũng phải chăm sóc trẻ con.
Thế nhưng Giang Lạc không thể đắc tội với Ninh Thư, nếu thực sự không thể trở nên mạnh mẽ thì vẫn cần sự che chở của sư tôn.
Giang Lạc rất mong đến lúc Trường Sinh môn được lập, giống như sư tôn nói, những người như bọn họ sẽ có được chỗ dựa cho bản thân.
Sau khi quen việc rồi, Giang Lạc cũng không còn cảm thấy chăm trẻ con khó như vậy nữa.
Ninh Thư thấy Giang Lạc đồng ý chăm sóc đứa bé thì liền vứt đứa bé cho nó.
Ninh Thư đã làm bảo mẫu ở nhiều thế giới rồi nên không muốn chăm sóc trẻ con nữa, bây giờ cô ỷ vào thân phận một người sư phụ mà ép Giang Lạc chăm sóc đứa bé.
Thực sự rất thoải mái.
Cách mấy hôm Ninh Thư lại truyền cho đứa bé một ít kình khí, để cơ thể đứa bé cứng cáp hơn, sau này lúc tu luyện sẽ đỡ vất vả.
Mẹ của đứa bé này chết rồi, nàng ta bị sư môn treo cổ chết, đến từ đường của đệ tử cũng không được vào.
Ninh Thư thấy cô gái này không đáng thương lắm, nàng ta bị sắc dục che mắt, nếu đã làm thì đương nhiên phải trả giá, chẳng lẽ loài người không có nam nhân ư? Sao lại ham muốn mỹ sắc của ma tộc chứ?
Nàng ta lại còn sinh ra một đứa con mà chẳng ai chấp nhận, sau này số phận của đứa bé sẽ ra sao.
Ninh Thư khá quan tâm đến tiến độ tu luyện của Giang Lạc, dù gì nó cũng là đệ tử của cô: Bây giờ kình khí của ngươi lớn đến mức nào rồi? Giang Lạc xem xét kỹ đan điền của mình, nó nói: Tương đối lớn rồi ạ, nhưng con cảm thấy hình dạng của nó hơi kỳ quặc?
Không tồi, có thể biến hình được rồi. Ninh Thư nói: Tu luyện công pháp này đến một mức độ nhất định thì sẽ có thể biến hình, hơn nữa màu sắc cũng sẽ có biến hóa.
Không cần quan tâm đến những thứ khác, hấp thu linh khí nhiều vào là được rồi, đến lúc đó kình khí sẽ từ từ thành hình. Ninh Thư nói: Hình dạng của nó là gì?
Con không nhìn rõ, nó có bốn chân, trông hơi giống hổ.” Ninh Thư nhíu mày, chẳng lẽ hình dạng kình khí mà mỗi người tu luyện ra được không giống nhau ư?
Kình khí của cô có hình dạng một con rồng, cô còn tưởng rằng ai cũng sẽ tu luyện ra kình khí hình con rồng.
Sau này cô phải từ từ nghiệm chứng.
Ninh Thư cười híp mắt nói: Tu luyện cho tốt vào, và cả chăm sóc cho đứa trẻ thật chu đáo nữa.
Giang Lạc gật đầu: Đệ tử hiểu rồi ạ.
Ngoan lắm. Ninh Thư vui vẻ nói.
Giang Lạc có chút câm nín, nha đầu này còn không lớn bằng nó, cũng không cao bằng nó, thế mà lại giở cái giọng ông cụ non ra trước mặt nó.
Lúc rảnh rỗi Ninh Thư sẽ ra ngoài nghe ngóng xem chỗ nào có nửa người nửa ma, xem thử xem có thể thu nhận được không.
Với tư cách là nhóm đệ tử đầu tiên của môn phái, Ninh Thư cũng hy vọng những người đệ tử này có phẩm hạnh tốt một chút.
Có một số người có thiên hướng nghiêng về phía ma tộc, cho nên sẽ thừa hưởng nhiều đặc tính của ma tộc hơn.
Lúc Giang Lạc đang cho đứa bé uống sữa của yêu thú thì nhìn thấy sư phụ mang về một bé gái, trong lòng thở dài một hơi.
Chỉ cần không phải là trẻ con thì nó đều chấp nhận hết.
Thanh Việt nhìn Ninh Thư một cái: Lại tìm được một tên đệ tử nữa à?
Ninh Thư cười híp mắt nói: Đây là đệ tử thứ ba của ta, nó tên là Lý Thư Lan.
Ninh Thư nhìn bé gái này, chắc là tầm 15 tuổi, dáng người thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn nà.
Lý Thư Lan hành lễ với Giang Lạc: Đại sư huynh.
Giang Lạc đáp lễ: Tiểu sư muội.
Ninh Thư giải thích: Mẹ của nó là người của ma tộc, cha là loài người.
Giang Lạc có chút kinh ngạc, đại đa số người nửa người nửa ma đều có mẹ là con người, cha là người của ma tộc, vậy mà cô bé này lại trái ngược.
Điều này làm cho Giang Lạc có chút cảnh giác, nó nói: Mẹ của tiểu sư muội nỡ lòng bỏ muội ư?
Lý Thư Lan mím môi, sở trường của cô bé là quan sát sắc mặt của người khác, cô bé thấy Giang Lạc có chút bài xích mình thì liền cúi đầu nói: Mẹ muội giao muội cho Hồng Đồ tu sĩ.
Hồng Đồ là tu sĩ mạnh có tiếng trong Hắc thành, đặc điểm nổi bật nhất của hắn là háo sắc, háo sắc đến mức không thèm phân biệt chay hay mặn, nữ nhân của loài người, nữ nhân của ma tộc hay là nữ nhân nửa người nửa ma hắn đều chơi hết.
Ninh Thư gặp Lý Thư Lan đúng lúc cô bị đưa vào nhà của Hồng Đồ, cho nên cô tiện tay đưa cô bé về đây.
Giang Lạc: →_→
Vì thế nên chúng ta lại đắc tội với người mạnh nhất ở Hắc thành đúng không sư tôn? Giang Lạc có chút chán chường nói.
Đã có nhiều người muốn cướp đi pháp khí trấn phái của bọn họ như vậy rồi mà bây giờ vừa đến Hắc thành lại còn đắc tội với người ta nữa.
Bọn họ không thể ở lại Hắc thành nữa rồi.
Lý Thư Lan quỳ phịch một tiếng xuống trước mặt Ninh Thư, khấu đầu xuống đất, tạo ra tiếng bang bang: Sư tôn, bây giờ mà về mẹ con sẽ giết con mất.
Ninh Thư cũng không để ý lắm, rận trên người nhiều thì không còn sợ ngứa nữa, cô nói: Không thể ở lại đây nữa thì đi chỗ khác thôi.
Ninh Thư nói với Lý Thư Lan đang quỳ dưới đất: Đứng dậy đi, nếu ta đã mang ngươi đi thì nhất định sẽ có trách nhiệm với ngươi, ngươi đã gọi ta là sư tôn thì ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ ngươi.
Tạ ơn sư tôn.
/1471
|