Ninh Thư cướp mất người đẹp của người ta, đương nhiên sẽ bị người ta làm khó dễ rồi, tên Hồng Đồ tu sĩ đấy không tìm đến nhà trọ mà trực tiếp bay trên không và gầm lên: Tên nào to gan dám động vào người của ta.
Nghe thấy giọng nói của lão ta, cơ thể của Lý Thư Lan run lên, cô bé dùng ánh mắt tội nghiệ nhìn Ninh Thư: Sư tôn, xin người đừng giao con cho hắn ta, hắn chắc chắn sẽ giết con.
Những nữ nhân bị Hồng Đồ chà đạp nhiều vô số kể, lão ta là một tu sĩ có thực lực nên có nhiều nữ nhân tình nguyện trèo lên giường của lão, thế nhưng tên Hồng Đồ này cũng rất cổ quái, lão ta có sở thích là sưu tầm, chỉ cần là nữ nhân bị lão chơi chán rồi thì sẽ bị lão cắt mất một bộ phận trên cơ thể để làm kỷ niệm.
Nếu may mắn thì chỉ là tóc, móng tay, nhưng nếu không may mắn thì có thể là ngón tay, con ngươi, mũi, tai, thậm chí là bộ ngực.
Những nữ nhân muốn leo lên giường của Hồng Đồ đều vì muốn được bảo vệ, nhưng bây giờ đến mạng sống cũng chưa chắc đã còn thì nói gì đến chuyện bảo vệ chứ.
Chẳng ai muốn mình thiếu đi một cái tai hay một con mắt cả.
Ninh Thư mở cửa sổ nhà trọ ra, cô nhìn thấy khuôn mặt u ám của Hồng Đồ, hơn nữa xung quanh nhà trọ còn có rất nhiều người bao vây, nhìn có vẻ như muốn đục nước béo cò.
Trong đám người đó có một người hét lên: Chính là trưởng môn của Trường Sinh môn làm, trong tay nàng ta còn có cả thần khí nữa.
Hồng Đồ nghe được hai chữ thần khí thì mắt liền sáng lên, giọng nói càng lớn hơn, lão gầm lên: Ai là trưởng môn của Trường Sinh môn thì mau ngoan ngoãn ra đây cho ta, bằng không ta sẽ giết hết cả Trường Sinh môn, biến cả môn phái của ngươi thành quỷ đoản mệnh hết.
Hồng Đồ chưa hề nghe đến cái tên Trường Sinh môn gì đấy, lão cho rằng nó chỉ là một môn phái nhỏ, cho nên vừa mở miệng đã đòi tiêu diệt cả tông môn.
Ninh Thư: →_→
Ninh Thư vốn dĩ định rút lui, trong gian phòng này vừa có phụ nữ vừa có trẻ con, đưa hết mọi người ra giao chiến thì không tiện lắm, nhưng mà cứ để thế thì sẽ bị người ta đồn thổi, cho nên nhất định phải ra mặt.
Bằng không Trường Sinh môn sẽ không thể nào xây dựng được sự uy nghiêm của môn phái, ai ai cũng muốn có được thần khí trong tay cô.
Sao không thấy mấy người này đến trước cửa Hóa Tiên tông đòi Huyền Dương kiếm nhỉ?
Ninh Thư nói với Thanh Việt: Giúp ta trông chừng ba tên đệ tử, ta ra ngoài một chuyến.
Thanh Việt gật đầu.
Ninh Thư đẩy cửa, bay lên giáp mặt với Hồng Đồ.
Hồng Đồ nhìn thấy Ninh Thư là một nữ nhân, ánh mắt lập tức hiện lên tia dâm tà, lão nói như bố thí: Giao thần khí ra đây, ta có thể để ngươi làm nữ nhân bên cạnh ta, bằng không ngươi có thể sẽ chết thảm đấy.
Ninh Thư mỉm cười: Nếu không thì sao.
Vậy thì ta chỉ có thể bắt sống ngươi, chơi xong rồi giết, ngươi dĩ nhiên là của ta rồi. Hồng Đồ nói như thể chuyện đương nhiên: Ha ha, môn phái gì mà trưởng môn lại là một nữ nhân, có phải trong môn phái không có nam nhân phải không.
Ninh Thư vừa suy nghĩ, Khai Thiên rìu liền xuất hiện trên tay cô, Ninh Thư thổi một hơi lên đầu rìu sắc bén, lạnh lùng nói: Rìu thần đang ở trong tay ta, có bản lĩnh thì đến lấy đi.
Hồng Đồ nhìn thấy chiếc rìu, vẻ mặt lão rất hưng phấn, lão hoàn toàn khinh thường Ninh Thư bèn đưa tay ra đoạt lấy cán rìu trong tay cô.
Ninh Thư vận khí, cô vung rìu xuống phía dưới Hồng Đồ, sức mạnh của bóng rìu hòa lẫn với kình khí bàn long giáng mạnh xuống thân dưới của Hồng Đồ.
Vẻ mặt của Hồng Đồ lập tức cứng lại, lão cúi đầu nhìn dòng máu đang rơi tí tách phía dưới, sau đó liền tê tâm liệt phế mà kêu lên một tiếng, cuối cùng ngã từ trên không xuống đất.
Hồng Đồ ngã sõng soài trên mặt đất, lão ta lấy tay che thân dưới của mình, sắc mặt tái nhợt, cho dù lão có sức mạnh lớn cỡ nào thì cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, bây giờ khuôn mặt lão hiện lên sự đau đớn và kinh sợ vô cùng.
Những người xung quanh không ai dám lại gần hắn, những nam nhân khác cũng bưng kín thân dưới của mình, vừa nhìn đã thấy đau rồi.
Ninh Thư nhìn thấy rất nhiều tu sĩ bay từ xa đến, cô liền vọng vào phòng với Thanh Việt: Rong biển, bây giờ chạy thôi.
Ninh Thư hét lên nhưng không thấy Thanh Việt có động tĩnh gì.
Cô chỉ có thể hét lên lần nữa: Thanh Việt.
Lúc này một sợi rong biển lạnh như thép vươn ra qua cửa sổ quấn lấy Ninh Thư, sau đó chỉ trong chốc lát Ninh Thư đã biến mất trước cái nhìn soi mói của mọi người.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Mỗi lần di chuyển tức thời là một lần dày vò, bây giờ Giang Lạc đã mạnh hơn một chút nên không còn ngất đi như trước nữa, nhưng vẫn nôn không ngừng.
Ninh Thư nhìn thấy Giang Lạc nôn nên tự nhiên cũng cảm thấy buồn nôn.
Lý Thư Lan ngất đi, Ninh Thư nhìn đệ tử thứ hai của mình, ừm, nó vẫn còn sống, cô còn tường nó không chịu nổi sức ép của di chuyển tức thời chứ.
Giang Lạc nôn xong, nó lau miệng hỏi Ninh Thư: Sư tôn, bây giờ chúng ta đi đâu.
Ninh Thư nghĩ một lát rồi nói: Phải tìm một vùng núi cho môn phái của chúng ta, chứ cứ lưu lạc cả đám như thế này là không được.
Thanh Việt nói: Ta biết một chỗ đấy, đây là chỗ bí mật, linh khí cũng tạm ổn, phía dưới còn có một mạch linh khí nữa.
Ây da, đâu chỉ là được, phải là quá được ý chứ.
Ninh Thư hỏi: Chỗ tốt như thế tại sao ngươi không chiếm đi chứ?
Thanh Việt không nói gì, tất nhiên là hắn thấy những thứ này chướng mắt rồi.
Nó không hề có sức hấp dẫn gì đối với hắn.
Hay lắm, cô thấy chỗ nãy rất được còn hắn thì hoàn toàn xem thường.
Thanh Việt đưa bọn họ đến chỗ đó.
Chỗ này nằm trên một ngọn núi hiểm trở, trên đỉnh núi còn có một thác nước trong như ngọc đổ xuống.
Thanh Việt dẫm dẫm chân, hắn nói: Ở dưới chỗ này có mạch linh khí.
Ninh Thư nhìn xung quanh dãy núi mênh mông, trong lòng cô nghĩ phải tìm thợ đến sửa sang lại điện thờ một chút.
Muốn tìm thợ thì phải trả tiền công.
Thật là phiền phức.
Thanh Việt nói: Môn phái thì phải có pháp khí rồi sau đó luyện nó thành thần khí.
Ninh Thư trợn to mắt nhìn Thanh Việt: Rong biển, ngươi thật là đáng yêu, vậy thì nhờ ngươi luyện chế pháp khí của tông môn giúp ta, phải chế ra một loại pháp khí thật lợi hại.
Thanh Việt lặng lẽ nhìn Ninh Thư, Ninh Thư đổi giọng: Thanh Việt, làm phiền ngươi nhé.
Ninh Thư cởi chiếc túi bên hông xuống, cô nói: Trong này có rất nhiều nguyên luyện, ngươi cần cái gì thì cứ lấy.
Thanh Việt nhìn chiếc túi của Ninh Thư, Những thứ này ngươi cứ giữ lại cho đệ tử của ngươi đi.
Vậy thì được. Ninh Thư lại đeo chiếc túi vào bên hông.
Thanh Việt, ta có một yêu cầu. Ninh Thư nói với Thanh Việt.
Thanh Việt nhìn cô, cô vội nói: Ta mong rằng loại thần khí này sẽ không bị luyện hóa, bất cứ ai cũng không thể.
Đây là thứ giúp cho Trường Sinh môn có thể sống yên ổn, chỉ sợ sau này có ai đó may mắn mà luyện hóa thành thần khí, khiến cho thần khí trở thành bảo bối của kẻ khác, vậy thì Trường Sinh môn sẽ tận diệt mất.
Giang Lạc hơi sửng sốt, nó nói: Sư tôn, tại sao lại không để người khác luyện được thần khí tông môn ạ, nếu như tông môn xảy ra chuyện khẩn cấp, vậy thì có thể mang cả nó đi luôn cũng được ạ.
Ninh Thư lắc đầu: Không thể, nếu như ngươi luyện hóa được thì kẻ khác ắt cũng luyện hóa được.
Nhưng mà loại thần khí này có ý nghĩa gì chứ? Giang Lạc mím môi nói: Nếu như có thể luyện hóa được thần khí của tông môn, vậy thì môn phái của chúng ta sẽ càng an toàn, có thể bảo vệ được đệ tử của Trường Sinh môn.
Ninh Thư nhìn Giang Lạc: Những người không thể luyện hóa được thần khí như mơ ước rất ít.
Đây là nơi mà Ninh Thư muốn để đệ tử của Trường Sinh môn yên ổn sinh sống chứ không phải là nơi mà nơi luyện hóa thần khí tông môn của mỗi người.
Nghe thấy giọng nói của lão ta, cơ thể của Lý Thư Lan run lên, cô bé dùng ánh mắt tội nghiệ nhìn Ninh Thư: Sư tôn, xin người đừng giao con cho hắn ta, hắn chắc chắn sẽ giết con.
Những nữ nhân bị Hồng Đồ chà đạp nhiều vô số kể, lão ta là một tu sĩ có thực lực nên có nhiều nữ nhân tình nguyện trèo lên giường của lão, thế nhưng tên Hồng Đồ này cũng rất cổ quái, lão ta có sở thích là sưu tầm, chỉ cần là nữ nhân bị lão chơi chán rồi thì sẽ bị lão cắt mất một bộ phận trên cơ thể để làm kỷ niệm.
Nếu may mắn thì chỉ là tóc, móng tay, nhưng nếu không may mắn thì có thể là ngón tay, con ngươi, mũi, tai, thậm chí là bộ ngực.
Những nữ nhân muốn leo lên giường của Hồng Đồ đều vì muốn được bảo vệ, nhưng bây giờ đến mạng sống cũng chưa chắc đã còn thì nói gì đến chuyện bảo vệ chứ.
Chẳng ai muốn mình thiếu đi một cái tai hay một con mắt cả.
Ninh Thư mở cửa sổ nhà trọ ra, cô nhìn thấy khuôn mặt u ám của Hồng Đồ, hơn nữa xung quanh nhà trọ còn có rất nhiều người bao vây, nhìn có vẻ như muốn đục nước béo cò.
Trong đám người đó có một người hét lên: Chính là trưởng môn của Trường Sinh môn làm, trong tay nàng ta còn có cả thần khí nữa.
Hồng Đồ nghe được hai chữ thần khí thì mắt liền sáng lên, giọng nói càng lớn hơn, lão gầm lên: Ai là trưởng môn của Trường Sinh môn thì mau ngoan ngoãn ra đây cho ta, bằng không ta sẽ giết hết cả Trường Sinh môn, biến cả môn phái của ngươi thành quỷ đoản mệnh hết.
Hồng Đồ chưa hề nghe đến cái tên Trường Sinh môn gì đấy, lão cho rằng nó chỉ là một môn phái nhỏ, cho nên vừa mở miệng đã đòi tiêu diệt cả tông môn.
Ninh Thư: →_→
Ninh Thư vốn dĩ định rút lui, trong gian phòng này vừa có phụ nữ vừa có trẻ con, đưa hết mọi người ra giao chiến thì không tiện lắm, nhưng mà cứ để thế thì sẽ bị người ta đồn thổi, cho nên nhất định phải ra mặt.
Bằng không Trường Sinh môn sẽ không thể nào xây dựng được sự uy nghiêm của môn phái, ai ai cũng muốn có được thần khí trong tay cô.
Sao không thấy mấy người này đến trước cửa Hóa Tiên tông đòi Huyền Dương kiếm nhỉ?
Ninh Thư nói với Thanh Việt: Giúp ta trông chừng ba tên đệ tử, ta ra ngoài một chuyến.
Thanh Việt gật đầu.
Ninh Thư đẩy cửa, bay lên giáp mặt với Hồng Đồ.
Hồng Đồ nhìn thấy Ninh Thư là một nữ nhân, ánh mắt lập tức hiện lên tia dâm tà, lão nói như bố thí: Giao thần khí ra đây, ta có thể để ngươi làm nữ nhân bên cạnh ta, bằng không ngươi có thể sẽ chết thảm đấy.
Ninh Thư mỉm cười: Nếu không thì sao.
Vậy thì ta chỉ có thể bắt sống ngươi, chơi xong rồi giết, ngươi dĩ nhiên là của ta rồi. Hồng Đồ nói như thể chuyện đương nhiên: Ha ha, môn phái gì mà trưởng môn lại là một nữ nhân, có phải trong môn phái không có nam nhân phải không.
Ninh Thư vừa suy nghĩ, Khai Thiên rìu liền xuất hiện trên tay cô, Ninh Thư thổi một hơi lên đầu rìu sắc bén, lạnh lùng nói: Rìu thần đang ở trong tay ta, có bản lĩnh thì đến lấy đi.
Hồng Đồ nhìn thấy chiếc rìu, vẻ mặt lão rất hưng phấn, lão hoàn toàn khinh thường Ninh Thư bèn đưa tay ra đoạt lấy cán rìu trong tay cô.
Ninh Thư vận khí, cô vung rìu xuống phía dưới Hồng Đồ, sức mạnh của bóng rìu hòa lẫn với kình khí bàn long giáng mạnh xuống thân dưới của Hồng Đồ.
Vẻ mặt của Hồng Đồ lập tức cứng lại, lão cúi đầu nhìn dòng máu đang rơi tí tách phía dưới, sau đó liền tê tâm liệt phế mà kêu lên một tiếng, cuối cùng ngã từ trên không xuống đất.
Hồng Đồ ngã sõng soài trên mặt đất, lão ta lấy tay che thân dưới của mình, sắc mặt tái nhợt, cho dù lão có sức mạnh lớn cỡ nào thì cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, bây giờ khuôn mặt lão hiện lên sự đau đớn và kinh sợ vô cùng.
Những người xung quanh không ai dám lại gần hắn, những nam nhân khác cũng bưng kín thân dưới của mình, vừa nhìn đã thấy đau rồi.
Ninh Thư nhìn thấy rất nhiều tu sĩ bay từ xa đến, cô liền vọng vào phòng với Thanh Việt: Rong biển, bây giờ chạy thôi.
Ninh Thư hét lên nhưng không thấy Thanh Việt có động tĩnh gì.
Cô chỉ có thể hét lên lần nữa: Thanh Việt.
Lúc này một sợi rong biển lạnh như thép vươn ra qua cửa sổ quấn lấy Ninh Thư, sau đó chỉ trong chốc lát Ninh Thư đã biến mất trước cái nhìn soi mói của mọi người.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Mỗi lần di chuyển tức thời là một lần dày vò, bây giờ Giang Lạc đã mạnh hơn một chút nên không còn ngất đi như trước nữa, nhưng vẫn nôn không ngừng.
Ninh Thư nhìn thấy Giang Lạc nôn nên tự nhiên cũng cảm thấy buồn nôn.
Lý Thư Lan ngất đi, Ninh Thư nhìn đệ tử thứ hai của mình, ừm, nó vẫn còn sống, cô còn tường nó không chịu nổi sức ép của di chuyển tức thời chứ.
Giang Lạc nôn xong, nó lau miệng hỏi Ninh Thư: Sư tôn, bây giờ chúng ta đi đâu.
Ninh Thư nghĩ một lát rồi nói: Phải tìm một vùng núi cho môn phái của chúng ta, chứ cứ lưu lạc cả đám như thế này là không được.
Thanh Việt nói: Ta biết một chỗ đấy, đây là chỗ bí mật, linh khí cũng tạm ổn, phía dưới còn có một mạch linh khí nữa.
Ây da, đâu chỉ là được, phải là quá được ý chứ.
Ninh Thư hỏi: Chỗ tốt như thế tại sao ngươi không chiếm đi chứ?
Thanh Việt không nói gì, tất nhiên là hắn thấy những thứ này chướng mắt rồi.
Nó không hề có sức hấp dẫn gì đối với hắn.
Hay lắm, cô thấy chỗ nãy rất được còn hắn thì hoàn toàn xem thường.
Thanh Việt đưa bọn họ đến chỗ đó.
Chỗ này nằm trên một ngọn núi hiểm trở, trên đỉnh núi còn có một thác nước trong như ngọc đổ xuống.
Thanh Việt dẫm dẫm chân, hắn nói: Ở dưới chỗ này có mạch linh khí.
Ninh Thư nhìn xung quanh dãy núi mênh mông, trong lòng cô nghĩ phải tìm thợ đến sửa sang lại điện thờ một chút.
Muốn tìm thợ thì phải trả tiền công.
Thật là phiền phức.
Thanh Việt nói: Môn phái thì phải có pháp khí rồi sau đó luyện nó thành thần khí.
Ninh Thư trợn to mắt nhìn Thanh Việt: Rong biển, ngươi thật là đáng yêu, vậy thì nhờ ngươi luyện chế pháp khí của tông môn giúp ta, phải chế ra một loại pháp khí thật lợi hại.
Thanh Việt lặng lẽ nhìn Ninh Thư, Ninh Thư đổi giọng: Thanh Việt, làm phiền ngươi nhé.
Ninh Thư cởi chiếc túi bên hông xuống, cô nói: Trong này có rất nhiều nguyên luyện, ngươi cần cái gì thì cứ lấy.
Thanh Việt nhìn chiếc túi của Ninh Thư, Những thứ này ngươi cứ giữ lại cho đệ tử của ngươi đi.
Vậy thì được. Ninh Thư lại đeo chiếc túi vào bên hông.
Thanh Việt, ta có một yêu cầu. Ninh Thư nói với Thanh Việt.
Thanh Việt nhìn cô, cô vội nói: Ta mong rằng loại thần khí này sẽ không bị luyện hóa, bất cứ ai cũng không thể.
Đây là thứ giúp cho Trường Sinh môn có thể sống yên ổn, chỉ sợ sau này có ai đó may mắn mà luyện hóa thành thần khí, khiến cho thần khí trở thành bảo bối của kẻ khác, vậy thì Trường Sinh môn sẽ tận diệt mất.
Giang Lạc hơi sửng sốt, nó nói: Sư tôn, tại sao lại không để người khác luyện được thần khí tông môn ạ, nếu như tông môn xảy ra chuyện khẩn cấp, vậy thì có thể mang cả nó đi luôn cũng được ạ.
Ninh Thư lắc đầu: Không thể, nếu như ngươi luyện hóa được thì kẻ khác ắt cũng luyện hóa được.
Nhưng mà loại thần khí này có ý nghĩa gì chứ? Giang Lạc mím môi nói: Nếu như có thể luyện hóa được thần khí của tông môn, vậy thì môn phái của chúng ta sẽ càng an toàn, có thể bảo vệ được đệ tử của Trường Sinh môn.
Ninh Thư nhìn Giang Lạc: Những người không thể luyện hóa được thần khí như mơ ước rất ít.
Đây là nơi mà Ninh Thư muốn để đệ tử của Trường Sinh môn yên ổn sinh sống chứ không phải là nơi mà nơi luyện hóa thần khí tông môn của mỗi người.
/1471
|