Giang Lạc chưa bao giờ gặp người tu luyện nào ham ăn như sư phụ mình.
Tối hôm nào cũng bắt nó đi tìm gì đó để ăn.
Haizzz, không phải là sư phụ có Tích Cốc đan sao?
Sư tôn, không phải người có Tích Cốc đan sao? Giang Lạc hỏi.
Ninh Thư liếc mắt nhìn Giang Lạc: Tích Cốc đan là Tích Cốc đan, thức ăn là thức ăn, công pháp tu luyện của môn phái chúng ta cần phải không ngừng bổ sung năng lượng vào cơ thể.
Giang Lạc:...
Thèm ăn thì cứ nói là thèm ăn, còn dày vò nó thế để làm gì chứ.
Nếu sư phụ có chuyện gì, đệ tử phải dốc hết sức mình, ban đầu ngươi bảo sẽ xem ta như mẹ của ngươi rồi mà. Ninh Thư nói.
Giang Lạc tiếp lời: Sư tôn chờ một chút, đệ tử sẽ quay về ngay.
Giang Lạc liền chạy đi.
Chỉ một lúc sau, Giang Lạc đã mang mấy món thịt chim muông thú rừng về, sau khi nướng chín thì đưa cho Ninh Thư, nó cũng ăn mấy miếng.
Ninh Thư cười híp cả mắt, sau này phải nhận thật nhiều đệ tử để bọn chúng hầu hạ mình mới được.
Thanh Việt ngồi bên cạnh uống nước biển, hắn nói với Ninh Thư: Làm thế nào để có thể từ một không gian thế giới này bước sang một không gian khác?
Vấn đề này quá thâm thúy, Ninh Thư không biết nên trả lời thế nào.
Ninh Thư hỏi hệ thống 2333 trong đầu: Ngươi có biết làm sao để một người tu luyện có thể phá vỡ vách ngăn không gian không?
Hệ thống 2333 trả lời: Không phải cô đã trải qua lôi kiếp rồi sao, quy luật của trời đất sẽ loại bỏ con người ra khỏi không gian này, sau đó đưa đến một không gian khác.
Ninh Thư hiểu ra, cô nói với Thanh Việt: Ngươi đã trải qua lôi kiếp chưa, lúc trải qua lôi kiếp sẽ khiến quy luật của trời đất bài trừ ngươi, sau đó để ngươi tách rời khỏi không gian này.
Thanh Việt nhíu mày, Ninh Thư hơi ngạc nhiên: Đừng nói với ta là ngươi chưa từng trải qua lôi kiếp đấy nhé, lúc ngươi biến hình không cần trải qua lôi kiếp ư?
Thanh Việt càng nhíu mày chặt hơn, Ninh Thư liếc mắt: Thực sự chưa ư?
Thanh Việt có chút chán chường nhìn Ninh Thư: Lúc đó ta thấy một đám mây đi theo mình, thế là ta liền đánh tan nó.
Sau đó ta mới biết đó là lôi kiếp, sau đó lôi kiếp không xuất hiện nữa.
Ninh Thư:...
Ninh Thư há hốc miệng, cô vỗ vào vai Thanh Việt.
2333, ngươi có nghe thấy ta nói không, tình trạng bây giờ của tên rong biển này chính là như vậy, có cách nào khác để phá bỏ vách ngăn không gian không, ta thấy hắn đã chán ngấy cái thế giới này, muốn rời khỏi đây ngay lập tức rồi. Ninh Thư nói với hệ thống 2333.
Hệ thống trả lời: Có một lỗ hổng không gian, mỗi lần ta vận chuyển đều dựa vào lỗ hổng không gian đó, hắn có thể vượt qua vách ngăn không gian sang thế giới khác qua lỗ hổng đó.
Lỗ hổng không gian? Ninh Thư lại hỏi.
Không gian từ điểm này đến điểm khác giữa các vì sao gọi là lỗ hổng. Hệ thông 2333 giải thích.
Cái thứ này đúng là khiến người ta đau đầu.
Ninh Thư nói với Thanh Việt: Không phải là ngươi có thể di chuyển trong nháy mắt sao? Ngươi có thể di chuyển như vậy là nhờ vào cái gì?
Ta xác định điểm đến từ điểm xuất phát, đó không phải là quy luật không gian sao, ngươi không biết à? Thanh Việt nói.
Hứ, ta mà biết thì còn cần người nắm lấy cổ áo ta kéo đi nữa ư.
Ninh Thư nói: Vượt qua không gian cũng thế, ngươi xác định một điểm ở không gian này và một điểm ở không gian khác, cho nên việc phải làm bây giờ là tìm được điểm đến, với thực lực của ngươi thì chắc chắn có thể xuyên không được.
Thanh Việt trầm mặc, rõ ràng là hắn đang suy nghĩ.
Giang Lạc:... Giống như đầu óc bị thiểu năng vậy.
Hai người kia đang nói gì vậy? Thật là sâu sắc.
Có được gợi ý mới, Thanh Việt liền chìm vào thế giới của bản thân, trên đường chỉ có Ninh Thư và Giang Lạc đánh đánh giết giết, bọn họ ngày càng đi xa khỏi ranh giới giữa loài người và ma tộc. Những người theo sau bọn họ ngày càng nhiều, nhưng mà nhìn thấy trên đường Ninh Thư và Giang Lạc chém giết điên cuồng nên rất ít người nhảy ra khiêu khích, bọn chúng chỉ âm thầm theo dõi ba người bọn họ.
Đợi những người có thực lực trong tông môn đến rồi tính sau.
Chỗ ranh giới giữa hai tộc hỗn loạn vô cùng, loài người và ma tộc trộn lẫn, những người mang cả dòng máu của ma tộc và con người cũng rất nhiều.
Ninh Thư định nhận một vài tên đồ đệ vừa mắt trước rồi tính sau.
Ranh giới giữa hai giới có một chỗ gọi là Hắc thành, trong thành các cửa hàng san sát nhau, chủ yếu buôn bán những bảo vật của ma tộc và con người.
Cả con người và ma tộc đều thừa nhận vùng đất u ám này, những người có tu vi cao của loài người và ma tộc càng không phải ít.
Ba người họ đi về phía Hắc thành, còn chưa tới Hắc thành thì trong lúc qua một con sông lớn bọn họ nhìn thấy một cô gái cầm một chiếc chậu gỗ.
Trong chiếc chậu gỗ hình như là tã lót.
Cô gái vội vàng ném chậu tã lót xuống sông rồi nâng váy chạy mất, hình như Ninh Thư đã gặp qua cô gái này rồi, cô nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng ta, trên chiếc váy cả nàng ta còn dính cả máu.
Chắc là vừa mới sinh, nàng ta hốt hoàng phi kiếm bay đi, không lâu sau, phía sau có người cũng phi kiếm đuổi theo nàng ta.
Ninh Thư nhìn chiếc chậu gỗ giữa sông, cô nói với Giang Lạc: Qua đem cái chậu gỗ về đây.
Sư tôn. Giang Lạc không bằng lòng.
Nhanh lên, nó đang trôi ra xa kìa. Ninh Thư đá Giang Lạc xuống sông.
Với thực lực hiện tại, Giang Lạc vẫn chưa bay trên không được, nó chỉ có thể bơi về phía chiếc chậu gỗ, sau đó kéo chiếc chậu về.
Giang Lạc đưa cái chậu gỗ đến trước mặt Ninh Thư, Ninh Thư nhìn đứa trẻ được bọc trong miếng tã, cô sờ vào mặt nó: Là một đứa bé nửa người nửa ma.
Là con của loài người và ma tộc ư? Giang Lạc vô cùng kinh ngạc.
Ninh Thư tháo miếng tã lót ra để nhìn phía dưới của đứa bé, xem xem nó là bé trai hay bé gái, ừm, là một bé trai.
Ninh Thư vung tay lên, cô nói: Ta tìm được đứa đồ đệ thứ hai rồi.
Thanh Việt liếc mắt nhìn Ninh Thư, gương mặt của Giang Lạc co quắp lại, trong lòng có một dự cảm không tốt lắm: Sư tôn, nhưng mà nó là một đứa trẻ sơ sinh, ai sẽ chăm sóc nó?
Ninh Thư mỉm cười nhìn Giang Lạc: Ngươi là đại sư huynh của nó, đương nhiên ngươi phải chăm sóc nó rồi, chẳng lẽ lại còn cần người làm sư phụ như ta chăm sóc ư?
Sắc mặt Giang Lạc tái mét, hận không thể ném cái chậu gỗ này xuống sông lần nữa, không, chết đuối luôn đi cho rồi.
Bị người làm sư phụ như Ninh Thư dày vò đã khổ sở lắm rồi, bây giờ lại còn thêm một đứa bé nữa, Giang Lạc muốn chết quách đi cho xong.
Sư tôn, con là đàn ông, làm sao có thể chăm sóc trẻ con được chứ, chúng ta tìm một gia đình nào đó nuôi hộ đi. Giang Lạc nói.
Ninh Thư liếc mắt nhìn nó: Đứa trẻ này là nửa người nửa ma, ai sẽ nhận nó chứ, cứ cho là bây giờ không phát hiện ra, nhưng sau này lớn lên chắc chắn sẽ bị người ta phát hiện, đến lúc đó đứa trẻ này nhất định sẽ phải trải qua những chuyện như ngươi đã trải qua, tốt xấu gì thì mẹ của ngươi cũng là người sinh ra ngươi, còn nếu gửi nuôi đứa trẻ này, bố mẹ nuôi của nó chắc chắc sẽ giết nó một cách tàn nhẫn.
Giang Lạc bưng cái chậu lên, trầm mặc.
Ninh Thư thay tã cho đứa bé, sau đó cô nói với Giang Lạc: Ném cái chậu và tã lót xuống sông, có lẽ những người kia sẽ quay lại.
Trên người đứa bé vẫn còn vết máu, cuống rốn cũng vừa mới được cắt.
Ninh Thư lấy quần áo bọc đứa bé lại, sau đó đi về hướng Hắc thành.
Có thể nhận nuôi đứa bé này đã là giới hạn đối với Ninh Thư rồi, cô phát hiện ra thực lực của cô gái vừa nãy không hề kém, thực lực của những người đuổi theo nàng ta càng không hề kém.
Ninh Thư không định giao du với kẻ xấu.
Hắc thành rất rộng, toàn bộ kiến trúc ở đây đều giống như của ma tộc, ba người họ nộp một ít linh thạch rồi đi vào.
Kiếm một cái nhà trọ nào đó nghỉ tạm đã rồi tính sau.
Ninh Thư để đứa trẻ vào tay Giang Lạc, cô nói: Chăm sóc sư đệ của ngươi cho tốt vào.
Giang Lạc cảm thấy khó xử không ngừng, nó hận không thể ném đứa bé đi.
Dù sao thì cũng là đệ tử của người, người còn là sư phụ nữa ư.
Tối hôm nào cũng bắt nó đi tìm gì đó để ăn.
Haizzz, không phải là sư phụ có Tích Cốc đan sao?
Sư tôn, không phải người có Tích Cốc đan sao? Giang Lạc hỏi.
Ninh Thư liếc mắt nhìn Giang Lạc: Tích Cốc đan là Tích Cốc đan, thức ăn là thức ăn, công pháp tu luyện của môn phái chúng ta cần phải không ngừng bổ sung năng lượng vào cơ thể.
Giang Lạc:...
Thèm ăn thì cứ nói là thèm ăn, còn dày vò nó thế để làm gì chứ.
Nếu sư phụ có chuyện gì, đệ tử phải dốc hết sức mình, ban đầu ngươi bảo sẽ xem ta như mẹ của ngươi rồi mà. Ninh Thư nói.
Giang Lạc tiếp lời: Sư tôn chờ một chút, đệ tử sẽ quay về ngay.
Giang Lạc liền chạy đi.
Chỉ một lúc sau, Giang Lạc đã mang mấy món thịt chim muông thú rừng về, sau khi nướng chín thì đưa cho Ninh Thư, nó cũng ăn mấy miếng.
Ninh Thư cười híp cả mắt, sau này phải nhận thật nhiều đệ tử để bọn chúng hầu hạ mình mới được.
Thanh Việt ngồi bên cạnh uống nước biển, hắn nói với Ninh Thư: Làm thế nào để có thể từ một không gian thế giới này bước sang một không gian khác?
Vấn đề này quá thâm thúy, Ninh Thư không biết nên trả lời thế nào.
Ninh Thư hỏi hệ thống 2333 trong đầu: Ngươi có biết làm sao để một người tu luyện có thể phá vỡ vách ngăn không gian không?
Hệ thống 2333 trả lời: Không phải cô đã trải qua lôi kiếp rồi sao, quy luật của trời đất sẽ loại bỏ con người ra khỏi không gian này, sau đó đưa đến một không gian khác.
Ninh Thư hiểu ra, cô nói với Thanh Việt: Ngươi đã trải qua lôi kiếp chưa, lúc trải qua lôi kiếp sẽ khiến quy luật của trời đất bài trừ ngươi, sau đó để ngươi tách rời khỏi không gian này.
Thanh Việt nhíu mày, Ninh Thư hơi ngạc nhiên: Đừng nói với ta là ngươi chưa từng trải qua lôi kiếp đấy nhé, lúc ngươi biến hình không cần trải qua lôi kiếp ư?
Thanh Việt càng nhíu mày chặt hơn, Ninh Thư liếc mắt: Thực sự chưa ư?
Thanh Việt có chút chán chường nhìn Ninh Thư: Lúc đó ta thấy một đám mây đi theo mình, thế là ta liền đánh tan nó.
Sau đó ta mới biết đó là lôi kiếp, sau đó lôi kiếp không xuất hiện nữa.
Ninh Thư:...
Ninh Thư há hốc miệng, cô vỗ vào vai Thanh Việt.
2333, ngươi có nghe thấy ta nói không, tình trạng bây giờ của tên rong biển này chính là như vậy, có cách nào khác để phá bỏ vách ngăn không gian không, ta thấy hắn đã chán ngấy cái thế giới này, muốn rời khỏi đây ngay lập tức rồi. Ninh Thư nói với hệ thống 2333.
Hệ thống trả lời: Có một lỗ hổng không gian, mỗi lần ta vận chuyển đều dựa vào lỗ hổng không gian đó, hắn có thể vượt qua vách ngăn không gian sang thế giới khác qua lỗ hổng đó.
Lỗ hổng không gian? Ninh Thư lại hỏi.
Không gian từ điểm này đến điểm khác giữa các vì sao gọi là lỗ hổng. Hệ thông 2333 giải thích.
Cái thứ này đúng là khiến người ta đau đầu.
Ninh Thư nói với Thanh Việt: Không phải là ngươi có thể di chuyển trong nháy mắt sao? Ngươi có thể di chuyển như vậy là nhờ vào cái gì?
Ta xác định điểm đến từ điểm xuất phát, đó không phải là quy luật không gian sao, ngươi không biết à? Thanh Việt nói.
Hứ, ta mà biết thì còn cần người nắm lấy cổ áo ta kéo đi nữa ư.
Ninh Thư nói: Vượt qua không gian cũng thế, ngươi xác định một điểm ở không gian này và một điểm ở không gian khác, cho nên việc phải làm bây giờ là tìm được điểm đến, với thực lực của ngươi thì chắc chắn có thể xuyên không được.
Thanh Việt trầm mặc, rõ ràng là hắn đang suy nghĩ.
Giang Lạc:... Giống như đầu óc bị thiểu năng vậy.
Hai người kia đang nói gì vậy? Thật là sâu sắc.
Có được gợi ý mới, Thanh Việt liền chìm vào thế giới của bản thân, trên đường chỉ có Ninh Thư và Giang Lạc đánh đánh giết giết, bọn họ ngày càng đi xa khỏi ranh giới giữa loài người và ma tộc. Những người theo sau bọn họ ngày càng nhiều, nhưng mà nhìn thấy trên đường Ninh Thư và Giang Lạc chém giết điên cuồng nên rất ít người nhảy ra khiêu khích, bọn chúng chỉ âm thầm theo dõi ba người bọn họ.
Đợi những người có thực lực trong tông môn đến rồi tính sau.
Chỗ ranh giới giữa hai tộc hỗn loạn vô cùng, loài người và ma tộc trộn lẫn, những người mang cả dòng máu của ma tộc và con người cũng rất nhiều.
Ninh Thư định nhận một vài tên đồ đệ vừa mắt trước rồi tính sau.
Ranh giới giữa hai giới có một chỗ gọi là Hắc thành, trong thành các cửa hàng san sát nhau, chủ yếu buôn bán những bảo vật của ma tộc và con người.
Cả con người và ma tộc đều thừa nhận vùng đất u ám này, những người có tu vi cao của loài người và ma tộc càng không phải ít.
Ba người họ đi về phía Hắc thành, còn chưa tới Hắc thành thì trong lúc qua một con sông lớn bọn họ nhìn thấy một cô gái cầm một chiếc chậu gỗ.
Trong chiếc chậu gỗ hình như là tã lót.
Cô gái vội vàng ném chậu tã lót xuống sông rồi nâng váy chạy mất, hình như Ninh Thư đã gặp qua cô gái này rồi, cô nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng ta, trên chiếc váy cả nàng ta còn dính cả máu.
Chắc là vừa mới sinh, nàng ta hốt hoàng phi kiếm bay đi, không lâu sau, phía sau có người cũng phi kiếm đuổi theo nàng ta.
Ninh Thư nhìn chiếc chậu gỗ giữa sông, cô nói với Giang Lạc: Qua đem cái chậu gỗ về đây.
Sư tôn. Giang Lạc không bằng lòng.
Nhanh lên, nó đang trôi ra xa kìa. Ninh Thư đá Giang Lạc xuống sông.
Với thực lực hiện tại, Giang Lạc vẫn chưa bay trên không được, nó chỉ có thể bơi về phía chiếc chậu gỗ, sau đó kéo chiếc chậu về.
Giang Lạc đưa cái chậu gỗ đến trước mặt Ninh Thư, Ninh Thư nhìn đứa trẻ được bọc trong miếng tã, cô sờ vào mặt nó: Là một đứa bé nửa người nửa ma.
Là con của loài người và ma tộc ư? Giang Lạc vô cùng kinh ngạc.
Ninh Thư tháo miếng tã lót ra để nhìn phía dưới của đứa bé, xem xem nó là bé trai hay bé gái, ừm, là một bé trai.
Ninh Thư vung tay lên, cô nói: Ta tìm được đứa đồ đệ thứ hai rồi.
Thanh Việt liếc mắt nhìn Ninh Thư, gương mặt của Giang Lạc co quắp lại, trong lòng có một dự cảm không tốt lắm: Sư tôn, nhưng mà nó là một đứa trẻ sơ sinh, ai sẽ chăm sóc nó?
Ninh Thư mỉm cười nhìn Giang Lạc: Ngươi là đại sư huynh của nó, đương nhiên ngươi phải chăm sóc nó rồi, chẳng lẽ lại còn cần người làm sư phụ như ta chăm sóc ư?
Sắc mặt Giang Lạc tái mét, hận không thể ném cái chậu gỗ này xuống sông lần nữa, không, chết đuối luôn đi cho rồi.
Bị người làm sư phụ như Ninh Thư dày vò đã khổ sở lắm rồi, bây giờ lại còn thêm một đứa bé nữa, Giang Lạc muốn chết quách đi cho xong.
Sư tôn, con là đàn ông, làm sao có thể chăm sóc trẻ con được chứ, chúng ta tìm một gia đình nào đó nuôi hộ đi. Giang Lạc nói.
Ninh Thư liếc mắt nhìn nó: Đứa trẻ này là nửa người nửa ma, ai sẽ nhận nó chứ, cứ cho là bây giờ không phát hiện ra, nhưng sau này lớn lên chắc chắn sẽ bị người ta phát hiện, đến lúc đó đứa trẻ này nhất định sẽ phải trải qua những chuyện như ngươi đã trải qua, tốt xấu gì thì mẹ của ngươi cũng là người sinh ra ngươi, còn nếu gửi nuôi đứa trẻ này, bố mẹ nuôi của nó chắc chắc sẽ giết nó một cách tàn nhẫn.
Giang Lạc bưng cái chậu lên, trầm mặc.
Ninh Thư thay tã cho đứa bé, sau đó cô nói với Giang Lạc: Ném cái chậu và tã lót xuống sông, có lẽ những người kia sẽ quay lại.
Trên người đứa bé vẫn còn vết máu, cuống rốn cũng vừa mới được cắt.
Ninh Thư lấy quần áo bọc đứa bé lại, sau đó đi về hướng Hắc thành.
Có thể nhận nuôi đứa bé này đã là giới hạn đối với Ninh Thư rồi, cô phát hiện ra thực lực của cô gái vừa nãy không hề kém, thực lực của những người đuổi theo nàng ta càng không hề kém.
Ninh Thư không định giao du với kẻ xấu.
Hắc thành rất rộng, toàn bộ kiến trúc ở đây đều giống như của ma tộc, ba người họ nộp một ít linh thạch rồi đi vào.
Kiếm một cái nhà trọ nào đó nghỉ tạm đã rồi tính sau.
Ninh Thư để đứa trẻ vào tay Giang Lạc, cô nói: Chăm sóc sư đệ của ngươi cho tốt vào.
Giang Lạc cảm thấy khó xử không ngừng, nó hận không thể ném đứa bé đi.
Dù sao thì cũng là đệ tử của người, người còn là sư phụ nữa ư.
/1471
|