Rời khỏi nhà của Giang Lạc, không ít thôn dân xung quanh nhìn chằm chằm ba người họ, Giang Lạc nhìn thấy những người này, nó cuộn chặt tay lại răng rắc, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Cuối cùng Giang Lạc cũng không nhịn nổi nữa, nó cảm thấy cả cơ thể tràn đầy sức mạnh, hắn có thể giết hết những người coi thường hắn như vậy.
Ninh Thư kéo Giang Lạc lại, cô hỏi: Ngươi định làm gì?
Những tên tu sĩ có thể tìm đến đây chắc chắn là do bọn họ tiết lộ, đệ tử phải giết hết bọn họ. Giang Lạc âm trầm nói.
Ninh Thư đảo mắt khinh thường: Không được tùy tiện ra tay, những người uy hiếp chúng ta chỉ có bọn tu sĩ, bây giờ ngươi đã bước chân vào cánh cửa tu luyện rồi, không thể ra tay với những người phàm này.
Nhưng mà trước đây bọn họ đã lăng mạ con, giết cả mẹ của con, sư tôn bắt đệ tử nhẫn nhịn thì đệ tử cũng không hiểu tu luyện có tác dụng gì nữa. Toàn thân Giang Lạc run rẩy, ánh mắt đỏ ngầu, ma khí trên người không ngừng bốc ra.
Ninh Thư nói: Ai giết mẹ của ngươi thì ngươi đi giết kẻ đấy, lấy mạng đền mạng, nhưng mà những người đã coi thường ngươi này không hề làm hại đến tính mạng của ngươi, chỉ có thể dạy dỗ thôi, bọn họ là người phàm, ngươi giết họ thì chỉ có thể khiến cho công sức tu luyện của ngươi trở nên vô ích, tu luyện vốn là chống lại trời đất mà thành, có thể giết những kẻ nên giết, thế nhưng giết những người không có sức phản kháng này thì ngươi có khác gì những người đã coi thường ngươi đâu.
Giang Lạc mím chặt môi, cuối cùng nó nói: Đệ tử nhớ rõ rồi.
Ninh Thư gật đầu: Đi đi, chúng ta sẽ chờ ngươi ở cổng thôn.
Ninh Thư và Thanh Việt đi về phía cổng thôn, Thanh Việt nhìn Ninh Thư, hắn nói: Những tên tu sĩ khác đều không xem người phàm ra gì, cô thực sự không hề giống họ.
Không có gì là không giống cả, mỗi khi giết một người, trên người sẽ mang nghiệp chướng, những loại oán khí này sẽ quấn chặt lấy cơ thể, có thể không giết thì đừng giết, giết những người không liên quan chỉ khiến mình thêm tốn sức. Ninh Thư nói, Nhưng nếu người ta cứ muốn giết ta, thì đương nhiên ta không thể để người ta giết rồi.
Thanh Việt gật đầu: Có nhân thì mới có quả.
Ninh Thư và Thanh Việt đứng ở cổng thôn đợi Giang Lạc, rất lâu sau Giang Lạng mới đi ra, lúc đi ra trên mặt nó xuất hiện mấy vết thương, y phục cũng bẩn thỉu, thế nhưng bước chân lại rất nhanh nhẹn.
Nhìn thấy Ninh Thư và Thanh Việt, Giang Lạc liền bước nhanh hơn, Ninh Thư hỏi nó: Giải quyết xong rồi à?
Giang Lạc ừm một tiếng.
Ninh Thư gật đầu: Xem như bớt đi được một chuyện.
Ninh Thư có chút hiếu kỳ hỏi: Ngươi đối phó với kẻ giết mẹ ngươi như thế nào đấy?
Giang Lạc bình tĩnh trả lời: Con móc mắt, cắt tai, đánh gãy chân của hắn, biến hắn thành một lợn rồi ném vào trong chum rượu, đây gọi là ngâm xương, sau đó con đưa hắn đên trước mộ của mẹ, để hắn chuộc tội với bà ấy.
Sư tôn, con không hề giết hắn. Giang Lạc cười để lộ hàm răng của mình, nó nói với Ninh Thư.
Ninh Thư:...
Đúng là sự dày vò kinh khủng, loại dày vò này tuyệt đối đạt trình độ đau khổ năm sao, còn khổ sở hơn cả chết.
Giang Lạc thấy Ninh Thư không nói gì, nó liền nói: Con không hận họ đã coi thường con, nhưng mà mẹ của con là con người, không hề có sức mạnh, bà ấy bị người của ma tộc cưỡng hiếp mà không thể phán kháng được, tại sao họ lại giết bà ấy.
Ninh Thư trầm mặc một chút rồi nói: Vì sợ, vì giận cá chém thớt.
Mẹ của Giang Lạc mới là người chịu nhiều đau khổ nhất, những người kia không đi tìm người của ma tộc mà lại đi xét xử người bị hại, sao mà đáng giận đến thế.
Nhất là họ lại còn giết luôn bà ấy.
Bởi vì ma tộc quá mạnh, làm cho người ta sợ hãi, mà mẹ của Giang Lạc thì lại nhỏ bé, yếu ớt, hơn nữa lại là nữ nhân, cho nên mới bị người ta cho rằng bà ta vừa không còn trinh tiết vừa dâm đãng phóng túng, bà lại còn sinh ra một đứa trẻ nghiệp chướng như Giang Lạc nữa.
Nếu như chuyện đã xử lí xong rồi thì chúng ta đi thôi. Ninh Thư nói.
Ba người bọn họ đi càng lúc càng xa, không ít người lặng lẽ đi theo họ.
Ninh Thư dĩ nhiên biết là có người đang đi theo, đi theo thì cứ đi đi, nếu như bọn họ muốn nhảy ra để giúp đỡ Trường Sinh môn càng thêm nổi tiếng thì Ninh Thư rất sẵn lòng.
Muốn lấy được Khai Thiên rìu thì phải chuẩn bị thật tốt những trường hợp xấu nhất.
Sư tôn, nếu như Trường Sinh môn đã là một tông phái, thế thì cũng nên có tông môn chứ. Giang Lạc hỏi cô.
Vùng đất của tông phái còn chưa chọn xong, chờ đến lúc tìm được tiên sơn, chúng ta sẽ lập tông môn ở đấy.
Dọc đường đi, những việc khổ cực làm bẩn tay đều do Giang Lạc làm, Ninh Thư chỉ đứng đằng sau nhặt bảo vật. Lại có thể gặp được đủ loại bảo vật như thế này, Ninh Thư không còn sợ hãi như trước, thẳng thừng nhặt vào túi.
Muốn lập ra một tông môn chắc chắn phải có nguồn tài nguyên, từ bây giờ trở đi họ bắt đầy tích lũy tài nguyên.
Gặp phải con yêu thú không mạnh lắm, Ninh Thư sẽ để cho Giang Lạc đối phó, cơ thể Giang Lạc lúc nào cũng trong tình trạng vết thương cũ chưa lành đã lại xuất hiện thêm vết thương mới.
Nếu như gặp phải con yêu thú mạnh mẽ, Ninh Thư sẽ tự đối phó, lúc đánh nhau cũng không quên mang cả Giang Lạc theo, Giang Lạc thực sự cảm thấy đau khổ.
Mỗi khi gặp phải tình huống nguy hiểm nhất thì mới chịu ra tay cứu giúp, Giang Lạc cảm thấy mình đã bước đến Quỷ Môn quan quá nhiều lần rồi.
Trong lòng rất tức giận, cuối cũng vẫn chỉ có thể bất đắc dĩ để một nha đầu còn bé hơn cả mình túm cổ.
Giang Lạc ôm đầu.
Chắc là thấy Giang Lạc là đệ tử của Ninh Thư, cho nên Thanh Việt đã cho nó một pháp khí khá tốt, người tu luyện Tuyệt Thế Võ Công đều là những người khỏe mạnh.
Pháp khí mà Thanh Việt cho Giang Lạc là Trường Giản (roi dài), nó giúp cho sức chiến đấu của Giang Lạc tăng lên rất nhiều.
Ninh Thư đột nhiên nhận ra rằng, sau này đệ tử của cô sẽ ngày càng nhiều, nhất định phải cho bọn họ vũ khí gì đấy.
Ninh Thư nhìn Thanh Việt, hắn cũng quay đầu lại nhìn cô, Có chuyện gì?
Chúng ta cũng coi như là bạn tốt đúng không. Ninh Thư nói với Thanh Việt.
Thanh Việt không biết nên lắc đầu hay gật đầu: Ừm, miễn cưỡng coi là vậy đi.
Vậy thì ngươi thuận tay giúp ta chế tạo mấy cái pháp khí đi, để ta cho mấy đứa tiểu bối, nếu như ngươi có chuyện gì, ta sẽ giúp ngươi giải quyết trước tiên. Ninh Thư vỗ ngực nói.
Cô cũng được coi là tổ sư gia, trong tay cô mà không có vài cái pháp khí thì còn có uy nghiêm gì trước mặt tiểu bối nữa.
Thanh Việt lặng lẽ nhìn Ninh Thư: Ta làm gì có chuyện gì không thể giải quyết được ở đây?
Ninh Thư:...
Đừng nói như vậy chứ, những chuyện gặp trong cuộc sống nhiều không tả xiết, ai mà biết được một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì. Ninh Thư cầm lấy củ nhân sâm nói với Thanh Việt.
Củ nhân sâm này có bốn chân, đúng là rất giống một đứa bé, muốn trở thành một đứa trẻ hoàn toàn thì phải cần thời gian và cơ duyên.
Thanh Việt nhìn củ nhân sâm rồi lại nhìn cơ thể chạy bổ nhào của Ninh Thư, sau đó hắn bị cô đuổi kịp, nhưng vẫn trầm mặc không nói gì.
Lúc rảnh rỗi, ta sẽ chế tạo một ít. Thanh Việt nói.
Ninh Thư liền cười híp mắt: Cảm ơn ngươi.
Cho ngươi cái túi yêu thú này này, một củ nhân sâm muốn thành hình không hề dễ dàng gì, người nuôi dưỡng nó đi. Thanh Việt đưa cho Ninh Thư một cái túi.
Ninh Thư cầm lấy chiếc túi, cô cho củ nhân sâm vào trong túi, chờ sau này tìm được ngọn núi cho tông phái, cô sẽ nuôi củ nhân sâm này trong tông môn.
Xem ra cô rất kiêu ngạo.
Giang Lạc nhìn thấy sư tôn của mình tiện tay nhặt lên được một món bảo bối, nó líu lưỡi không ngừng, tại sao nó chưa báo giờ tìm được bảo bối gì.
Mấy viên nội đan của yêu thú là thứ mà hắn vất vả giết yêu thú mới có được.
Nhìn sư tôn của mình chỉ cần khom lưng là có thể nhặt được bảo bối, trong lòng Giang Lạc cảm thấy chua chát, nó cũng khom người xem thử xem có thể nhặt được gì không.
Thế nhưng nó không nhìn thấy cái gì cả.
Đến tối, bọn họ liền dựng lều nghỉ tạm, tiện thể tu luyện luôn.
Ninh Thư vẫn bắt Giang Lạc đi tìm thỏ rừng, gà rừng gì đấy về nướng ăn.
Giang Lạc vô cùng bất đắc dĩ.
Cuối cùng Giang Lạc cũng không nhịn nổi nữa, nó cảm thấy cả cơ thể tràn đầy sức mạnh, hắn có thể giết hết những người coi thường hắn như vậy.
Ninh Thư kéo Giang Lạc lại, cô hỏi: Ngươi định làm gì?
Những tên tu sĩ có thể tìm đến đây chắc chắn là do bọn họ tiết lộ, đệ tử phải giết hết bọn họ. Giang Lạc âm trầm nói.
Ninh Thư đảo mắt khinh thường: Không được tùy tiện ra tay, những người uy hiếp chúng ta chỉ có bọn tu sĩ, bây giờ ngươi đã bước chân vào cánh cửa tu luyện rồi, không thể ra tay với những người phàm này.
Nhưng mà trước đây bọn họ đã lăng mạ con, giết cả mẹ của con, sư tôn bắt đệ tử nhẫn nhịn thì đệ tử cũng không hiểu tu luyện có tác dụng gì nữa. Toàn thân Giang Lạc run rẩy, ánh mắt đỏ ngầu, ma khí trên người không ngừng bốc ra.
Ninh Thư nói: Ai giết mẹ của ngươi thì ngươi đi giết kẻ đấy, lấy mạng đền mạng, nhưng mà những người đã coi thường ngươi này không hề làm hại đến tính mạng của ngươi, chỉ có thể dạy dỗ thôi, bọn họ là người phàm, ngươi giết họ thì chỉ có thể khiến cho công sức tu luyện của ngươi trở nên vô ích, tu luyện vốn là chống lại trời đất mà thành, có thể giết những kẻ nên giết, thế nhưng giết những người không có sức phản kháng này thì ngươi có khác gì những người đã coi thường ngươi đâu.
Giang Lạc mím chặt môi, cuối cùng nó nói: Đệ tử nhớ rõ rồi.
Ninh Thư gật đầu: Đi đi, chúng ta sẽ chờ ngươi ở cổng thôn.
Ninh Thư và Thanh Việt đi về phía cổng thôn, Thanh Việt nhìn Ninh Thư, hắn nói: Những tên tu sĩ khác đều không xem người phàm ra gì, cô thực sự không hề giống họ.
Không có gì là không giống cả, mỗi khi giết một người, trên người sẽ mang nghiệp chướng, những loại oán khí này sẽ quấn chặt lấy cơ thể, có thể không giết thì đừng giết, giết những người không liên quan chỉ khiến mình thêm tốn sức. Ninh Thư nói, Nhưng nếu người ta cứ muốn giết ta, thì đương nhiên ta không thể để người ta giết rồi.
Thanh Việt gật đầu: Có nhân thì mới có quả.
Ninh Thư và Thanh Việt đứng ở cổng thôn đợi Giang Lạc, rất lâu sau Giang Lạng mới đi ra, lúc đi ra trên mặt nó xuất hiện mấy vết thương, y phục cũng bẩn thỉu, thế nhưng bước chân lại rất nhanh nhẹn.
Nhìn thấy Ninh Thư và Thanh Việt, Giang Lạc liền bước nhanh hơn, Ninh Thư hỏi nó: Giải quyết xong rồi à?
Giang Lạc ừm một tiếng.
Ninh Thư gật đầu: Xem như bớt đi được một chuyện.
Ninh Thư có chút hiếu kỳ hỏi: Ngươi đối phó với kẻ giết mẹ ngươi như thế nào đấy?
Giang Lạc bình tĩnh trả lời: Con móc mắt, cắt tai, đánh gãy chân của hắn, biến hắn thành một lợn rồi ném vào trong chum rượu, đây gọi là ngâm xương, sau đó con đưa hắn đên trước mộ của mẹ, để hắn chuộc tội với bà ấy.
Sư tôn, con không hề giết hắn. Giang Lạc cười để lộ hàm răng của mình, nó nói với Ninh Thư.
Ninh Thư:...
Đúng là sự dày vò kinh khủng, loại dày vò này tuyệt đối đạt trình độ đau khổ năm sao, còn khổ sở hơn cả chết.
Giang Lạc thấy Ninh Thư không nói gì, nó liền nói: Con không hận họ đã coi thường con, nhưng mà mẹ của con là con người, không hề có sức mạnh, bà ấy bị người của ma tộc cưỡng hiếp mà không thể phán kháng được, tại sao họ lại giết bà ấy.
Ninh Thư trầm mặc một chút rồi nói: Vì sợ, vì giận cá chém thớt.
Mẹ của Giang Lạc mới là người chịu nhiều đau khổ nhất, những người kia không đi tìm người của ma tộc mà lại đi xét xử người bị hại, sao mà đáng giận đến thế.
Nhất là họ lại còn giết luôn bà ấy.
Bởi vì ma tộc quá mạnh, làm cho người ta sợ hãi, mà mẹ của Giang Lạc thì lại nhỏ bé, yếu ớt, hơn nữa lại là nữ nhân, cho nên mới bị người ta cho rằng bà ta vừa không còn trinh tiết vừa dâm đãng phóng túng, bà lại còn sinh ra một đứa trẻ nghiệp chướng như Giang Lạc nữa.
Nếu như chuyện đã xử lí xong rồi thì chúng ta đi thôi. Ninh Thư nói.
Ba người bọn họ đi càng lúc càng xa, không ít người lặng lẽ đi theo họ.
Ninh Thư dĩ nhiên biết là có người đang đi theo, đi theo thì cứ đi đi, nếu như bọn họ muốn nhảy ra để giúp đỡ Trường Sinh môn càng thêm nổi tiếng thì Ninh Thư rất sẵn lòng.
Muốn lấy được Khai Thiên rìu thì phải chuẩn bị thật tốt những trường hợp xấu nhất.
Sư tôn, nếu như Trường Sinh môn đã là một tông phái, thế thì cũng nên có tông môn chứ. Giang Lạc hỏi cô.
Vùng đất của tông phái còn chưa chọn xong, chờ đến lúc tìm được tiên sơn, chúng ta sẽ lập tông môn ở đấy.
Dọc đường đi, những việc khổ cực làm bẩn tay đều do Giang Lạc làm, Ninh Thư chỉ đứng đằng sau nhặt bảo vật. Lại có thể gặp được đủ loại bảo vật như thế này, Ninh Thư không còn sợ hãi như trước, thẳng thừng nhặt vào túi.
Muốn lập ra một tông môn chắc chắn phải có nguồn tài nguyên, từ bây giờ trở đi họ bắt đầy tích lũy tài nguyên.
Gặp phải con yêu thú không mạnh lắm, Ninh Thư sẽ để cho Giang Lạc đối phó, cơ thể Giang Lạc lúc nào cũng trong tình trạng vết thương cũ chưa lành đã lại xuất hiện thêm vết thương mới.
Nếu như gặp phải con yêu thú mạnh mẽ, Ninh Thư sẽ tự đối phó, lúc đánh nhau cũng không quên mang cả Giang Lạc theo, Giang Lạc thực sự cảm thấy đau khổ.
Mỗi khi gặp phải tình huống nguy hiểm nhất thì mới chịu ra tay cứu giúp, Giang Lạc cảm thấy mình đã bước đến Quỷ Môn quan quá nhiều lần rồi.
Trong lòng rất tức giận, cuối cũng vẫn chỉ có thể bất đắc dĩ để một nha đầu còn bé hơn cả mình túm cổ.
Giang Lạc ôm đầu.
Chắc là thấy Giang Lạc là đệ tử của Ninh Thư, cho nên Thanh Việt đã cho nó một pháp khí khá tốt, người tu luyện Tuyệt Thế Võ Công đều là những người khỏe mạnh.
Pháp khí mà Thanh Việt cho Giang Lạc là Trường Giản (roi dài), nó giúp cho sức chiến đấu của Giang Lạc tăng lên rất nhiều.
Ninh Thư đột nhiên nhận ra rằng, sau này đệ tử của cô sẽ ngày càng nhiều, nhất định phải cho bọn họ vũ khí gì đấy.
Ninh Thư nhìn Thanh Việt, hắn cũng quay đầu lại nhìn cô, Có chuyện gì?
Chúng ta cũng coi như là bạn tốt đúng không. Ninh Thư nói với Thanh Việt.
Thanh Việt không biết nên lắc đầu hay gật đầu: Ừm, miễn cưỡng coi là vậy đi.
Vậy thì ngươi thuận tay giúp ta chế tạo mấy cái pháp khí đi, để ta cho mấy đứa tiểu bối, nếu như ngươi có chuyện gì, ta sẽ giúp ngươi giải quyết trước tiên. Ninh Thư vỗ ngực nói.
Cô cũng được coi là tổ sư gia, trong tay cô mà không có vài cái pháp khí thì còn có uy nghiêm gì trước mặt tiểu bối nữa.
Thanh Việt lặng lẽ nhìn Ninh Thư: Ta làm gì có chuyện gì không thể giải quyết được ở đây?
Ninh Thư:...
Đừng nói như vậy chứ, những chuyện gặp trong cuộc sống nhiều không tả xiết, ai mà biết được một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì. Ninh Thư cầm lấy củ nhân sâm nói với Thanh Việt.
Củ nhân sâm này có bốn chân, đúng là rất giống một đứa bé, muốn trở thành một đứa trẻ hoàn toàn thì phải cần thời gian và cơ duyên.
Thanh Việt nhìn củ nhân sâm rồi lại nhìn cơ thể chạy bổ nhào của Ninh Thư, sau đó hắn bị cô đuổi kịp, nhưng vẫn trầm mặc không nói gì.
Lúc rảnh rỗi, ta sẽ chế tạo một ít. Thanh Việt nói.
Ninh Thư liền cười híp mắt: Cảm ơn ngươi.
Cho ngươi cái túi yêu thú này này, một củ nhân sâm muốn thành hình không hề dễ dàng gì, người nuôi dưỡng nó đi. Thanh Việt đưa cho Ninh Thư một cái túi.
Ninh Thư cầm lấy chiếc túi, cô cho củ nhân sâm vào trong túi, chờ sau này tìm được ngọn núi cho tông phái, cô sẽ nuôi củ nhân sâm này trong tông môn.
Xem ra cô rất kiêu ngạo.
Giang Lạc nhìn thấy sư tôn của mình tiện tay nhặt lên được một món bảo bối, nó líu lưỡi không ngừng, tại sao nó chưa báo giờ tìm được bảo bối gì.
Mấy viên nội đan của yêu thú là thứ mà hắn vất vả giết yêu thú mới có được.
Nhìn sư tôn của mình chỉ cần khom lưng là có thể nhặt được bảo bối, trong lòng Giang Lạc cảm thấy chua chát, nó cũng khom người xem thử xem có thể nhặt được gì không.
Thế nhưng nó không nhìn thấy cái gì cả.
Đến tối, bọn họ liền dựng lều nghỉ tạm, tiện thể tu luyện luôn.
Ninh Thư vẫn bắt Giang Lạc đi tìm thỏ rừng, gà rừng gì đấy về nướng ăn.
Giang Lạc vô cùng bất đắc dĩ.
/1471
|