Vì nguyên chủ kiên cường, mạnh mẽ, nên cô ấy phải từ bỏ, bởi vì nguyên chủ kiên cường, nên cho dù cô ấy bị tổn thương thì cũng không có chuyện gì cả, ai bảo cô ấy là người mạnh mẽ, có chủ kiến cơ chứ.
Còn cô ta thì khác, cô ta là con riêng, phải chịu đựng, lúc nào cũng sống trong tự ti mẫn cảm, cho nên phải cẩn thận che chở cho cô ta.
Đinh Diên không thích Ninh Thư cãi nhem nhẻm này.
Con bé này không hề có tí tẹo tôn trọng nào với người cha này, không ngoan ngoãn dễ bảo như Đinh Ngưng Điệp, luôn nhẹ giọng gọi ba ơi, dùng ánh mắt ngưỡng mộ kính trọng nhìn ông.
Chưa kể ánh mắt đứa con gái lớn dành cho ông đầy khinh thường, hệt như kiểu ông ta là tội phạm vậy.
Tóm lại là khiến ông rất chướng tai gai mắt.
“Lời của ba không phải ý như vậy, nói cho cùng thì em gái con với Bạch Hàn Mặc cũng đã gạo nấu thành cơm rồi, Tuyết Tình, con ưu tú hơn em gái, nhất định sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn thôi.” Đinh Diên chau mày, nén giận bảo.
Ông ta muốn giải quyết chuyện này trong hoà bình.
Ninh Thư chống cằm: “Giờ lại do con giỏi giang, hoàn thiện nên thành ra con sai à, nó trừ bỏ nước mắt nước mũi, không có chỗ nào tốt ra, giờ quay ra cắn ngược trở lại thành lý do để đè đầu cưỡi cổ con thế à.”
Ai bảo bà chị giỏi giang quá làm gì, tôi không đúng tí nào thật đấy thì có sao, khó lắm mới có người đàn ông yêu thương tôi, vì bà chị ưu tú quá thế nên bà chị bỏ lại cho tôi đi, tôi dùng đồ thừa của chị được mà.
Đây là lần đầu tiên Ninh Thư gặp phải hoàn cảnh này, kẻ yếu có lý, người mạnh phải tuân theo lý lẽ đó rời đi.
Logic của trộm cướp có khác.
Chẳng lẽ Đinh Diên không thấy chuyện này thiếu i-ốt hả?
Đương nhiên ông ta biết rõ, nhưng vì thiên vị Đinh Ngưng Điệp nên đẩy con gái lớn thành kẻ hy sinh.
Đinh Ngưng Điệp yên lặng rơi nước mắt, từng giọt nước mắt lăn trên má, khóc đến ngây thơ thoát tục, vừa nấc vừa nói: “Em là bị người khác hãm hại, trong một lần tụ tập, bị người ta bỏ thuốc, mơ hồ phát sinh quan hệ với anh rể, chứ không phải do em cố ý đâu.”
Ninh Thư gật đầu: “Làm ơn lau sạch nước mắt nước mũi đi được không, cô có biết phải chứng kiến cảnh cô khóc khiến tôi ghê tởm tới độ nào không hả?”
Đinh Ngưng Điệp yên lặng rơi lệ, cắn môi, mong manh đáng thương vô cùng.
"Giờ cả nhà đang giải quyết vấn đề, chứ không phải khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Con đừng có hùng hổ dọa con bé thế nữa.” Đinh Diên nói.
Ninh Thư nhún vai, là một tiểu bạch hoa, chỉ cần khóc sao cho đẹp, nhu nhược yếu ớt, làm tròn nhiệm vụ tự khắc có người ra mặt thay cô ta.
“Còn gì thương lượng nữa, chẳng phải ba muốn Đinh Ngưng Điệp thay thế tôi, thay tôi thành người nhà họ Đinh liên hôn với nhà họ Bạch đấy sao? Trong lòng ba nghĩ kỹ hết cả rồi, còn nói cái gì mà thương với chả lượng. Ba mang nó tới đây là để cười vào mặt tôi thôi chứ gì.” Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Đinh Diên đen như đáy nồi: “Lòng bàn tay mu bàn tay cũng đều là thịt, hai đứa đều là con gái của ba, làm gì có bất công gì ở đây, nói gì đi nữa thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Chứ giờ con nói phải làm sao, phương hướng gì ít yếu hại thì chọn cái đó chứ sao, còn chuyện gì có lợi hơn thì chọn cái đó chứ gì nữa.”
Ninh Thư hiểu ý của Đinh Diên, nhưng người ủy thác nuốt không trôi cục tức này, tìm cái lợi tránh cái hại là bản năng, đây là tính toán có lợi nhất cho nhà họ Đinh.
Nhưng thực sự nguyên chủ không nuốt trôi được cơn uất nghẹn này.
Sự tình phát triển rất có thể sắp chệch đường ray.
Ninh Thư thấy rõ rành rành bộ dạng Đinh Ngưng Điệp buồn bã tủi thân thật đấy, nhưng đằng sau thì làm ngư ông đắc lợi, chiếm hết chỗ tốt, còn ở đó đòi chết này chét nọ.
Cmn khiến người khác tức muốn ngu luôn.
Không chỉ vậy kết cục sau này của người ủy thác thảm thôi rồi.
Rõ ràng là mẹ Đinh Ngưng Điệp vì tham vinh hoa phú quý mới sinh đứa con gái này.
Mấy năm này nhà họ Đinh nuôi Đinh Ngưng Điệp lớn thành người, không để thiếu ăn thiếu mặc, cùng lắm chỉ bỏ qua sự tồn tại của cô ta.
Chẳng lẽ phải cung phụng một đứa con riêng như tổ tông mới chịu?
Mà vào mắt kẻ khác thì cô ta quá đáng thương, đáng thương hết phần thiên hạ.
Bị người nhà hắt hủi, chưa bao giờ được ai tôn trọng, Bạch Hàn Mặc cảm thấy người sai là mẹ Đinh và người ủy thác.
Mới khiến người hắn yêu ngậm đắng nuốt cay.
Sau chuyện này, người ủy thác và mẹ cô ấy mới hận Đinh Ngưng Điệp thấu xương, mắng chửi Đinh Ngưng Điệp rất khó nghe.
Không đánh thì mắng.
Mỗi lần Bạch Hàn Mặc đều hóa thân thành quàng tử chạy tới giải cứu Đinh Ngưng Điệp trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Ninh Thư nhìn Đinh Ngưng Điệp, Đinh Ngưng Điệp vẫn luôn quỳ trên mặt đất, vì đầu gối hơi đau nên cô ta phải dịch người đi.
Ninh Thư làm như không thấy: “Cho dù cô đã xảy ra quan hệ với anh rể của cô, nhưng sau đó sao cô lại dám ém nhẹm chuyện này đi hả? Có phải cô không định nói cho ai biết chuyện mờ ám hai người đã làm phải không hả?”
“Em……” Đinh Ngưng Điệp nghẹn lời.
Đinh Ngưng Điệp ra vẻ ngây thơ vô tội.
Từ khi có một đêm kiều diễm, mê hồn kia.
Bạch Hàn Mặc vẫn luôn quấn lấy cô ta, lại còn dùng chuyện này để uy hiếp cô ta.
Đinh Ngưng Điệp đã từng cự tuyệt Bạch Hàn Mặc, bởi cô ta biết Bạch Hàn Mặc là vị hôn phu của chị gái.
Cho dù trái tim cô ta đã chìm sâu vào trong mối tình này, nhưng trước khi biết rõ được tâm tư của Bạch Hàn Mặc, cô ta chỉ có thể lén lút thế thôi.
Nghĩ đến điều đó, trái tim Đinh Ngưng Điệp lại đau đớn không thôi.
“Đừng nói với tôi rằng các người không cầm lòng được.” Ninh Thư cười khẩy nhìn Đinh Ngưng Điệp.
Đinh Ngưng Điệp chảy nước mắt, “Nếu chị không thể tha thứ cho em, vậy em sẽ ra nước ngoài, rời khỏi Bạch Hàn Mặc.”
“Để tôi xem, ai dám rời khỏi tôi, không có sự cho phép của tôi mà dám rời đi!”
Một giọng nói lạnh lùng truyền từ cửa vào.
Ninh Thư nhìn về phía cửa, thấy Bạch Hàn Mặc mặc âu phục được cắt may theo thiết kế và số đo riêng đứng trước cửa.
Bạch Hàn Mặc có đôi lông mày dài gần đến tóc mai, cả người mang theo khí tức tà mị.
Khí thế ghê gớm, hormone nồng nặc, có cảm giác ‘trên đời này chỉ có ông đây là trâu bò nhất’.
Bá khí đế vương tỏa ra chu vi hai mét tám quanh người.
Dáng người cao lớn, đẹp trai, còn là cá sấu lớn trong làng kinh tế, chỉ cần dậm một chân một cái là kinh tế của cả nước phải run rẩy vài cái.
Quỷ mới biết trong nhà Bạch Hàn Mặc có bao nhiêu tiền.
Có tiền mới có thể mua sắm thỏa thích, thẻ quẹt tẹt bô, có như thế mới có thể đền bù sương gió khổ đau Đinh Ngưng Điệp đã chịu.
Bạch Hàn Mặc thấy Đinh Ngưng Điệp quỳ trên mặt đất, hơi nhíu mày, bước nhanh tới kéo cô ta đứng dậy.
Đinh Ngưng Điệp quỳ lâu rồi nên đầu gối đau nhức không chịu được.
Bị Bạch Hàn Mặc lôi kéo, vậy là cô ta ngã luôn vào ngực Bạch Hàn Mặc.
Đinh Ngưng Điệp vội vàng đẩy Bạch Hàn Mặc ra, sắc mặt Bạch Hàn Mặc trầm xuống, trực tiếp ôm lấy vòng eo của Đinh Ngưng Điệp.
Chỉ việc nho nhỏ đấy thôi cũng đã khiến mặt Đinh Ngưng Điệp đỏ ửng.
Trên mặt vẫn còn hằn vệt nước mắt, lại bày ra bộ dáng thẹn thùng.
Ninh Thư nhìn tới đau mắt hột.
Mẹ Đinh muốn nổi giận, Ninh Thư lại nắm chặt tay của mẹ Đinh lại.
Ninh Thư nhìn thân thể hai người dính chặt vào nhau, mở miệng nói: “Vị hôn thê chính thức là tôi còn đang ở đây, các người cảm thấy ôm nhau như vậy ổn sao?”
Sắc mặt Đinh Ngưng Điệp tái mét, vội vàng đẩy Bạch Hàn Mặc ra.
Mặt Bạch Hàn Mặc càng đen hơn, lạnh lùng nói với Đinh Ngưng Điệp: “Ai cho em có can đảm đẩy tôi ra?”
Đôi mắt Đinh Ngưng Điệp ngập nước, nước dính lên lông mi, nước mắt muốn rớt mà không rớt được.
Ninh Thư rất bội phục Đinh Ngưng Điệp, sắc mặt này thần kỳ thật chớ, y hệt con tắc kè hoa, muốn đỏ liền đỏ, muốn trắng liền trắng.
Chòi má ông bà ông vải ơi, nước mắt trong suốt như giọt sương, khiến ai nhìn cũng nhũn cả người.
Bạch Hàn Mặc thấy Đinh Ngưng Điệp như vậy, sắc mặt lại càng đen như đít nồi, lo lắng đau lòng, trực tiếp bế cô ta lên, cởi áo của mình khoác cho cô ta.
“Đã là thời đại nào rồi còn bắt người khác quỳ, quả khiến tôi mở rộng tầm mắt mà.” Bạch Hàn Mặc lướt nhìn toàn bộ người nhà họ Đinh trong phòng.
“Không phải, do em……” Đinh Ngưng Điệp liên tục giải thích.
“Không cần phải nói, anh biết rõ mà.” Bạch Hàn Mặc ngắt lời Đinh Ngưng Điệp.
Đinh Ngưng Điệp co người nhìn thoáng qua Ninh Thư và mẹ Đinh, trên mặt hết đỏ lại trắng cố giải thích: “Không, không phải, không phải như anh nghĩ đâu……”
Còn cô ta thì khác, cô ta là con riêng, phải chịu đựng, lúc nào cũng sống trong tự ti mẫn cảm, cho nên phải cẩn thận che chở cho cô ta.
Đinh Diên không thích Ninh Thư cãi nhem nhẻm này.
Con bé này không hề có tí tẹo tôn trọng nào với người cha này, không ngoan ngoãn dễ bảo như Đinh Ngưng Điệp, luôn nhẹ giọng gọi ba ơi, dùng ánh mắt ngưỡng mộ kính trọng nhìn ông.
Chưa kể ánh mắt đứa con gái lớn dành cho ông đầy khinh thường, hệt như kiểu ông ta là tội phạm vậy.
Tóm lại là khiến ông rất chướng tai gai mắt.
“Lời của ba không phải ý như vậy, nói cho cùng thì em gái con với Bạch Hàn Mặc cũng đã gạo nấu thành cơm rồi, Tuyết Tình, con ưu tú hơn em gái, nhất định sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn thôi.” Đinh Diên chau mày, nén giận bảo.
Ông ta muốn giải quyết chuyện này trong hoà bình.
Ninh Thư chống cằm: “Giờ lại do con giỏi giang, hoàn thiện nên thành ra con sai à, nó trừ bỏ nước mắt nước mũi, không có chỗ nào tốt ra, giờ quay ra cắn ngược trở lại thành lý do để đè đầu cưỡi cổ con thế à.”
Ai bảo bà chị giỏi giang quá làm gì, tôi không đúng tí nào thật đấy thì có sao, khó lắm mới có người đàn ông yêu thương tôi, vì bà chị ưu tú quá thế nên bà chị bỏ lại cho tôi đi, tôi dùng đồ thừa của chị được mà.
Đây là lần đầu tiên Ninh Thư gặp phải hoàn cảnh này, kẻ yếu có lý, người mạnh phải tuân theo lý lẽ đó rời đi.
Logic của trộm cướp có khác.
Chẳng lẽ Đinh Diên không thấy chuyện này thiếu i-ốt hả?
Đương nhiên ông ta biết rõ, nhưng vì thiên vị Đinh Ngưng Điệp nên đẩy con gái lớn thành kẻ hy sinh.
Đinh Ngưng Điệp yên lặng rơi nước mắt, từng giọt nước mắt lăn trên má, khóc đến ngây thơ thoát tục, vừa nấc vừa nói: “Em là bị người khác hãm hại, trong một lần tụ tập, bị người ta bỏ thuốc, mơ hồ phát sinh quan hệ với anh rể, chứ không phải do em cố ý đâu.”
Ninh Thư gật đầu: “Làm ơn lau sạch nước mắt nước mũi đi được không, cô có biết phải chứng kiến cảnh cô khóc khiến tôi ghê tởm tới độ nào không hả?”
Đinh Ngưng Điệp yên lặng rơi lệ, cắn môi, mong manh đáng thương vô cùng.
"Giờ cả nhà đang giải quyết vấn đề, chứ không phải khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Con đừng có hùng hổ dọa con bé thế nữa.” Đinh Diên nói.
Ninh Thư nhún vai, là một tiểu bạch hoa, chỉ cần khóc sao cho đẹp, nhu nhược yếu ớt, làm tròn nhiệm vụ tự khắc có người ra mặt thay cô ta.
“Còn gì thương lượng nữa, chẳng phải ba muốn Đinh Ngưng Điệp thay thế tôi, thay tôi thành người nhà họ Đinh liên hôn với nhà họ Bạch đấy sao? Trong lòng ba nghĩ kỹ hết cả rồi, còn nói cái gì mà thương với chả lượng. Ba mang nó tới đây là để cười vào mặt tôi thôi chứ gì.” Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Đinh Diên đen như đáy nồi: “Lòng bàn tay mu bàn tay cũng đều là thịt, hai đứa đều là con gái của ba, làm gì có bất công gì ở đây, nói gì đi nữa thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Chứ giờ con nói phải làm sao, phương hướng gì ít yếu hại thì chọn cái đó chứ sao, còn chuyện gì có lợi hơn thì chọn cái đó chứ gì nữa.”
Ninh Thư hiểu ý của Đinh Diên, nhưng người ủy thác nuốt không trôi cục tức này, tìm cái lợi tránh cái hại là bản năng, đây là tính toán có lợi nhất cho nhà họ Đinh.
Nhưng thực sự nguyên chủ không nuốt trôi được cơn uất nghẹn này.
Sự tình phát triển rất có thể sắp chệch đường ray.
Ninh Thư thấy rõ rành rành bộ dạng Đinh Ngưng Điệp buồn bã tủi thân thật đấy, nhưng đằng sau thì làm ngư ông đắc lợi, chiếm hết chỗ tốt, còn ở đó đòi chết này chét nọ.
Cmn khiến người khác tức muốn ngu luôn.
Không chỉ vậy kết cục sau này của người ủy thác thảm thôi rồi.
Rõ ràng là mẹ Đinh Ngưng Điệp vì tham vinh hoa phú quý mới sinh đứa con gái này.
Mấy năm này nhà họ Đinh nuôi Đinh Ngưng Điệp lớn thành người, không để thiếu ăn thiếu mặc, cùng lắm chỉ bỏ qua sự tồn tại của cô ta.
Chẳng lẽ phải cung phụng một đứa con riêng như tổ tông mới chịu?
Mà vào mắt kẻ khác thì cô ta quá đáng thương, đáng thương hết phần thiên hạ.
Bị người nhà hắt hủi, chưa bao giờ được ai tôn trọng, Bạch Hàn Mặc cảm thấy người sai là mẹ Đinh và người ủy thác.
Mới khiến người hắn yêu ngậm đắng nuốt cay.
Sau chuyện này, người ủy thác và mẹ cô ấy mới hận Đinh Ngưng Điệp thấu xương, mắng chửi Đinh Ngưng Điệp rất khó nghe.
Không đánh thì mắng.
Mỗi lần Bạch Hàn Mặc đều hóa thân thành quàng tử chạy tới giải cứu Đinh Ngưng Điệp trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Ninh Thư nhìn Đinh Ngưng Điệp, Đinh Ngưng Điệp vẫn luôn quỳ trên mặt đất, vì đầu gối hơi đau nên cô ta phải dịch người đi.
Ninh Thư làm như không thấy: “Cho dù cô đã xảy ra quan hệ với anh rể của cô, nhưng sau đó sao cô lại dám ém nhẹm chuyện này đi hả? Có phải cô không định nói cho ai biết chuyện mờ ám hai người đã làm phải không hả?”
“Em……” Đinh Ngưng Điệp nghẹn lời.
Đinh Ngưng Điệp ra vẻ ngây thơ vô tội.
Từ khi có một đêm kiều diễm, mê hồn kia.
Bạch Hàn Mặc vẫn luôn quấn lấy cô ta, lại còn dùng chuyện này để uy hiếp cô ta.
Đinh Ngưng Điệp đã từng cự tuyệt Bạch Hàn Mặc, bởi cô ta biết Bạch Hàn Mặc là vị hôn phu của chị gái.
Cho dù trái tim cô ta đã chìm sâu vào trong mối tình này, nhưng trước khi biết rõ được tâm tư của Bạch Hàn Mặc, cô ta chỉ có thể lén lút thế thôi.
Nghĩ đến điều đó, trái tim Đinh Ngưng Điệp lại đau đớn không thôi.
“Đừng nói với tôi rằng các người không cầm lòng được.” Ninh Thư cười khẩy nhìn Đinh Ngưng Điệp.
Đinh Ngưng Điệp chảy nước mắt, “Nếu chị không thể tha thứ cho em, vậy em sẽ ra nước ngoài, rời khỏi Bạch Hàn Mặc.”
“Để tôi xem, ai dám rời khỏi tôi, không có sự cho phép của tôi mà dám rời đi!”
Một giọng nói lạnh lùng truyền từ cửa vào.
Ninh Thư nhìn về phía cửa, thấy Bạch Hàn Mặc mặc âu phục được cắt may theo thiết kế và số đo riêng đứng trước cửa.
Bạch Hàn Mặc có đôi lông mày dài gần đến tóc mai, cả người mang theo khí tức tà mị.
Khí thế ghê gớm, hormone nồng nặc, có cảm giác ‘trên đời này chỉ có ông đây là trâu bò nhất’.
Bá khí đế vương tỏa ra chu vi hai mét tám quanh người.
Dáng người cao lớn, đẹp trai, còn là cá sấu lớn trong làng kinh tế, chỉ cần dậm một chân một cái là kinh tế của cả nước phải run rẩy vài cái.
Quỷ mới biết trong nhà Bạch Hàn Mặc có bao nhiêu tiền.
Có tiền mới có thể mua sắm thỏa thích, thẻ quẹt tẹt bô, có như thế mới có thể đền bù sương gió khổ đau Đinh Ngưng Điệp đã chịu.
Bạch Hàn Mặc thấy Đinh Ngưng Điệp quỳ trên mặt đất, hơi nhíu mày, bước nhanh tới kéo cô ta đứng dậy.
Đinh Ngưng Điệp quỳ lâu rồi nên đầu gối đau nhức không chịu được.
Bị Bạch Hàn Mặc lôi kéo, vậy là cô ta ngã luôn vào ngực Bạch Hàn Mặc.
Đinh Ngưng Điệp vội vàng đẩy Bạch Hàn Mặc ra, sắc mặt Bạch Hàn Mặc trầm xuống, trực tiếp ôm lấy vòng eo của Đinh Ngưng Điệp.
Chỉ việc nho nhỏ đấy thôi cũng đã khiến mặt Đinh Ngưng Điệp đỏ ửng.
Trên mặt vẫn còn hằn vệt nước mắt, lại bày ra bộ dáng thẹn thùng.
Ninh Thư nhìn tới đau mắt hột.
Mẹ Đinh muốn nổi giận, Ninh Thư lại nắm chặt tay của mẹ Đinh lại.
Ninh Thư nhìn thân thể hai người dính chặt vào nhau, mở miệng nói: “Vị hôn thê chính thức là tôi còn đang ở đây, các người cảm thấy ôm nhau như vậy ổn sao?”
Sắc mặt Đinh Ngưng Điệp tái mét, vội vàng đẩy Bạch Hàn Mặc ra.
Mặt Bạch Hàn Mặc càng đen hơn, lạnh lùng nói với Đinh Ngưng Điệp: “Ai cho em có can đảm đẩy tôi ra?”
Đôi mắt Đinh Ngưng Điệp ngập nước, nước dính lên lông mi, nước mắt muốn rớt mà không rớt được.
Ninh Thư rất bội phục Đinh Ngưng Điệp, sắc mặt này thần kỳ thật chớ, y hệt con tắc kè hoa, muốn đỏ liền đỏ, muốn trắng liền trắng.
Chòi má ông bà ông vải ơi, nước mắt trong suốt như giọt sương, khiến ai nhìn cũng nhũn cả người.
Bạch Hàn Mặc thấy Đinh Ngưng Điệp như vậy, sắc mặt lại càng đen như đít nồi, lo lắng đau lòng, trực tiếp bế cô ta lên, cởi áo của mình khoác cho cô ta.
“Đã là thời đại nào rồi còn bắt người khác quỳ, quả khiến tôi mở rộng tầm mắt mà.” Bạch Hàn Mặc lướt nhìn toàn bộ người nhà họ Đinh trong phòng.
“Không phải, do em……” Đinh Ngưng Điệp liên tục giải thích.
“Không cần phải nói, anh biết rõ mà.” Bạch Hàn Mặc ngắt lời Đinh Ngưng Điệp.
Đinh Ngưng Điệp co người nhìn thoáng qua Ninh Thư và mẹ Đinh, trên mặt hết đỏ lại trắng cố giải thích: “Không, không phải, không phải như anh nghĩ đâu……”
/1471
|