Từ nhỏ tới lớn, người ủy thác đều khinh khỉnh coi thường người em gái “riêng” này.
Chưa bao giờ thừa nhận với bên ngoài rằng Đinh Ngưng Điệp là em gái mình.
Mà luôn thẳng thắn khẳng định, đây là con rơi con rớt bên ngoài của ba mình.
Người ủy thác khắc sâu chuyện Đinh Diên phản bội mẹ mình, vì vậy nên quan hệ giữa hai cha con không hề tốt đẹp.
Mà phe còn lại chính là Đinh Diên và Đinh Ngưng Điệp.
Mỗi lần Đinh Ngưng Điệp nhìn Đinh Diên, đều dùng ánh mắt dịu dàng ngưỡng mộ, dáng vẻ rụt rè muốn thân nhưng không lại dám gần.
Pha trà cho Đinh Diên, âm thầm làm việc cho Đinh Diên.
Khiến người ba này mát long mát dạ, nên mỗi lần có chuyện, Đinh Diên đều vô tình có ý bênh vực cô ta.
May mắn đây là một cặp cha con đấy, bằng không Ninh Thư thực sự nghi ngờ quan hệ giữa hai người.
Đinh Diên bảo Đinh Ngưng Điệp xin lỗi Ninh Thư, đôi mắt Đinh Ngưng Điệp trong trẻo ầng ậc nước, khóe mi đẫm nước, thuần khiết trong sáng, lông mi dính nước, dài hơn bình thường.
Nhưng Ninh Thư lại không phải đàn ông, nếu đổi lại thành tên đàn ông khác, chắc chắn sẽ đổ gục dưới ánh mắt đáng thương này, cả người có lẽ sẽ nhũn thành nước luôn.
Ninh Thư ngước mắt nhìn thẳng vào Đinh Ngưng Điệp.
“Giờ cô xin lỗi thì có ích gì, cô đã quan hệ dây dưa với Bạch Hàn Mặc bao lâu nay, nếu không phải bây giờ cháy nhà mới lòi mặt chuột, thì không biết cô định giấu giếm chuyện này tới tận bao giờ.” Mặt mẹ Đinh xanh mét, nhìn chồng mình với ánh mắt thất vọng không để đâu cho hết.
Mẹ Đinh là phu nhân nhà giàu, cư xử nhã nhặn.
Lúc mẹ Đinh Ngưng Điệp ôm cô ta tới cửa, mẹ Đinh cũng lo toan chu toàn hết thảy.
Nhưng giờ phút này bà tức run cả người, cười lạnh nhìn Đinh Diên, “Ông tính thế nào đây, Bạch Hàn Mặc là hôn phu của con gái tôi đấy.”
Đinh Diên nhíu chặt chân mày, mất kiên nhẫn với mẹ Đinh đang cáu giận: “Dù sao thì chuyện cũng là nhà họ Đinh chúng ta liên hôn với nhà họ Bạch……”
Đinh Diên còn chưa nói hết lời, đã bị mẹ Đinh bén nhọn cắt ngang: “Họ Đinh kia, ông tính toán giỏi quá nhỉ, chuyện hai nhà liên hôn, chỉ cần là con gái của ông là được chứ gì!”
“Vậy con gái của tôi, Tuyết Tình của tôi thì sao, mặt mũi Tuyết Tình của tôi để ở đâu hả?”
Mấy năm nay, quan hệ vợ chồng của hai người chẳng ra sao cả, rất hờ hững, thậm chí có thể nói dùng từ lạnh nhạt để hình dung.
Ninh Thư duỗi tay nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của mẹ Đinh, kéo bà ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Thôi mà mẹ, mẹ không nên gấp gáp vội vàng, giờ có sốt ruột cũng không giải quyết được chuyện gì.”
Mẹ Đinh hít một hơi thật sâu, ngồi xuống, nhìn Đinh Ngưng Điệp quỳ trên mặt đất, trong mắt tràn ngập ghét bỏ từ tận trong tâm can.
Trước kia bỏ mặc làm ngơ cô ta, hiện tại thì chán ghét, ghê tởm đến phát ói.
Đinh Ngưng Điệp co rúm người lại, nước mắt lã chã nhìn Ninh Thư: “Chị ơi, em xin lỗi, em sai rồi, em biết anh ấy là anh rể của mình, nhưng em lại trót yêu anh ấy quá nhiều, nếu không có anh ấy em chết mất.”
“Em biết cái mạng cỏ của em khiến người người căm ghét, nhưng anh rể là người duy nhất em muốn có được trong đời.”
Lời của Đinh Ngưng Điệp ẩn chứa nhiều điều, vừa thể hiện mình đáng thương ra sao, sống ở đây hèn mọn thế nào, cái gì cũng không có, đồng thời cũng bày tỏ lập trường của cô ta.
Khi nhắc tới Bạch Hàn Mặc còn xưng anh rể, đây rõ ràng đang chọc ngoáy vào vết thương người đối diện.
Sống trong gia đình tài phiệt từ bé đến lớn, thực sự có thể trong sáng sao, ha ha bà mày khinh……
Đừng quên, Đinh Ngưng Điệp có một bà mẹ diễn viên.
Cô ta vẫn luôn lén trợ cấp sinh hoạt cho mẹ.
Mẹ Đinh tức đến run cả người, lồng ngực phập phồng lên xuống, sớm biết thế này thì lúc trước phải nhúng đầu cô ta vào bồn cầu, dùng sáu lít nước thanh tẩy đi cái linh hồn dơ dáy, đáng ghê tởm của cô ta đi, tốt nhất là nhúng cho chết đuối luôn mới phải.
Ninh Thư bình tĩnh hỏi: “Không có anh rể của cô, cô sẽ không sống?”
Ninh Thư cũng dùng hai từ “anh rể” đáp lại, xem đứa nào ghê tởm đứa nào.
Hàng mi đẫm nước của Đinh Ngưng Điệp run rẩy như thể rất sợ Ninh Thư, cuối cùng kiên định gật đầu:“Đúng vậy, chị ơi, em với Bạch Hàn Mặc là thật lòng yêu nhau.”
“Chị và Bạch Hàn Mặc mới chỉ đính hôn, chưa phải vợ chồng thực sự, vẫn chưa kết hôn, đối với tình yêu này, em muốn đấu tranh giành lấy.”
Mẹ Đinh tức tới bật dậy, Ninh Thư vội kéo tay mẹ Đinh: “Mẹ, đừng nổi nóng, ngồi xuống đã.”
Mẹ Đinh lại hít một hơi thật sâu, ngồi xuống.
Đinh Ngưng Điệp chảy nước mắt, tỏ vẻ hèn mọn: “Chị ơi, em xin chị, xin chị tác thành cho em với Bạch Hàn Mặc, không có anh ấy……”
“Tôi biết, không có anh ta cô sẽ chết.” Ninh Thư nở nụ cười: “Vậy cô đi chết luôn đi.”
Đinh Ngưng Điệp ngu người, Đinh Diên không vui nói: “Tuyết Tình, nó là em gái con.”
Ninh Thư gật gật đầu: “Chỉ cần nó dám chết, con sẽ đền mạng mình cho nó.”
Tiểu bạch hoa này nhìn thì mềm yếu, yếu ớt, hay chảy nước mắt như hoa lê dính mưa (lê hoa đái vũ), tỏ vẻ yếu đuối đến mức giống như không có đàn ông bảo hộ thì hương tan ngọc nát.
Nhưng nội tâm và tinh thần đều không khác gì con gián, ngắt đầu vẫn kiên cường sống sót thêm được mấy ngày, dù người khác có nhảy sông thắt cổ, thì còn khướt đám người này mới chịu buông tay tìm chết.
Đinh Ngưng Điệp cúi đầu rơi lệ: “Em biết chị không tha lỗi cho em mà.”
Ninh Thư ngắm móng tay được chăm sóc tỉ mỉ của mình, nói: “Không có Bạch Hàn Mặc cô sẽ chết, đã vậy cô đi chết đi, bởi vì không có chuyện tôi nhường cho cô đâu.”
“Chỉ cần cô dám chết, tôi sẽ đền mạng cho cô ngay. À không, chúng ta nên cùng chết đi, tay nắm tay nhảy lầu với nhau, khẳng định sẽ chết thôi. Mà cho dù không chết được cũng sẽ cùng tàn tật đấy, cô dám chết không?”
“Cô thật sự dám sao?” Ninh Thư chống cằm nghiêng đầu nhìn Đinh Ngưng Điệp.
Đinh Ngưng Điệp cúi đầu lã chã, khóc như hoa lê đái vũ.
Ninh Thư vô cùng chán ghét loại phụ nữ hở ra một tí lại chảy nước mắt thế này.
Bị vỡ tuyến lệ hay gì, mà mắt suốt ngày ướt nhèm nhẹp.
Nào có phải, chúng nó nào có thật sự muốn khóc, mà vì nước mắt là vũ khí của chúng nó.
Rõ ràng là Đinh Ngưng Điệp và anh rể của mình làm ra chuyện đáng xấu hổ, không để ý đến luân thường đạo lý.
Chòi má, người ta đã nói ròi mà, đấy là vì người ta hok thể kìm lòng trước tình yêu đích thực nên mới phải đấu tranh giành cho mình.
Giờ còn bày ra dáng vẻ khóc sướt mướt, cứ như Ninh Thư và mẹ Đinh bắt nạt cô ta vậy.
“Khóc lóc cái gì, thế cuối cùng cô có chết hay không? Nếu không dám chết thì đừng hơi tí là mở miệng nói sống không nổi, muốn chết cơ à, định hù dọa ai chứ?” Ninh Thư châm chọc nói.
Đinh Diên thở dài bảo Ninh Thư: “Tuyết Tình, đừng dọa con bé nữa.”
“Ờ, đúng rồi, là con hùng hổ doạ nạt, đe nẹt nó, là con bắt nó bò lên giường vị hôn phu của con, là con ép nó đoạt vị hôn phu của con, con ép nó tới trước mặt con tuyên bố chủ quyền, ép nó tới nói sẽ không từ bỏ tình yêu đích thực.” Ninh Thư nhún vai, nhìn Đinh Diên.
“Lão già à, kể cả tim ba có bị lệch, muốn thiên vị nó, thì cũng đừng thể hiện rõ tim ba lệch tới nách rồi chứ.”
Đinh Diên thấy ánh mắt đầy thù hận của vợ mình, đành bất đắc dĩ nói: “Em gái con số khổ từ bé.”
Đinh Diên chắc chắn đang nói đỡ cho Đinh Ngưng Điệp. Con người mà, luôn thích thiên vị kẻ yếu, hơn nữa Đinh Ngưng Điệp thân cận với Đinh Diên từ nhỏ.
“Số khổ?” Ninh Thư nhún vai: “Nó thành con riêng là do con à?”
Lúc trước là do đứa nào gieo nhân xuống hả?
Đinh Diên:……
“Lại nói nữa, nó khổ ở chỗ nào, quần áo thì toàn mặc đồ hàng hiệu, tiền tiêu vặt cũng tới sáu con số, còn cứu tế được mẹ ruột, không nhìn ra nó số khổ ở chỗ nào đâu đấy.” Ninh Thư vẫn luôn nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của mẹ Đinh.
“Tuyết Tình, em gái con là người rất yếu ớt, rất mẫn cảm tự ti. Còn con thì khác, con mạnh mẽ kiên cường, ba nhất định sẽ tìm cho con một người đàn ông khác tốt hơn Bạch Hàn Mặc.”
Đinh Diên không muốn mất hôn sự với nhà họ Bạch, trong lòng lại thiên vị Đinh Ngưng Điệp.
Ninh Thư ồ một tiếng: “Nói gọn lại có nghĩa là, bởi vì do con kiên cường nên thành con sai đúng không, bởi vì con kiên cường nên phải nhường cho người tự ti mẫn cảm là nó hả?”
Chưa bao giờ thừa nhận với bên ngoài rằng Đinh Ngưng Điệp là em gái mình.
Mà luôn thẳng thắn khẳng định, đây là con rơi con rớt bên ngoài của ba mình.
Người ủy thác khắc sâu chuyện Đinh Diên phản bội mẹ mình, vì vậy nên quan hệ giữa hai cha con không hề tốt đẹp.
Mà phe còn lại chính là Đinh Diên và Đinh Ngưng Điệp.
Mỗi lần Đinh Ngưng Điệp nhìn Đinh Diên, đều dùng ánh mắt dịu dàng ngưỡng mộ, dáng vẻ rụt rè muốn thân nhưng không lại dám gần.
Pha trà cho Đinh Diên, âm thầm làm việc cho Đinh Diên.
Khiến người ba này mát long mát dạ, nên mỗi lần có chuyện, Đinh Diên đều vô tình có ý bênh vực cô ta.
May mắn đây là một cặp cha con đấy, bằng không Ninh Thư thực sự nghi ngờ quan hệ giữa hai người.
Đinh Diên bảo Đinh Ngưng Điệp xin lỗi Ninh Thư, đôi mắt Đinh Ngưng Điệp trong trẻo ầng ậc nước, khóe mi đẫm nước, thuần khiết trong sáng, lông mi dính nước, dài hơn bình thường.
Nhưng Ninh Thư lại không phải đàn ông, nếu đổi lại thành tên đàn ông khác, chắc chắn sẽ đổ gục dưới ánh mắt đáng thương này, cả người có lẽ sẽ nhũn thành nước luôn.
Ninh Thư ngước mắt nhìn thẳng vào Đinh Ngưng Điệp.
“Giờ cô xin lỗi thì có ích gì, cô đã quan hệ dây dưa với Bạch Hàn Mặc bao lâu nay, nếu không phải bây giờ cháy nhà mới lòi mặt chuột, thì không biết cô định giấu giếm chuyện này tới tận bao giờ.” Mặt mẹ Đinh xanh mét, nhìn chồng mình với ánh mắt thất vọng không để đâu cho hết.
Mẹ Đinh là phu nhân nhà giàu, cư xử nhã nhặn.
Lúc mẹ Đinh Ngưng Điệp ôm cô ta tới cửa, mẹ Đinh cũng lo toan chu toàn hết thảy.
Nhưng giờ phút này bà tức run cả người, cười lạnh nhìn Đinh Diên, “Ông tính thế nào đây, Bạch Hàn Mặc là hôn phu của con gái tôi đấy.”
Đinh Diên nhíu chặt chân mày, mất kiên nhẫn với mẹ Đinh đang cáu giận: “Dù sao thì chuyện cũng là nhà họ Đinh chúng ta liên hôn với nhà họ Bạch……”
Đinh Diên còn chưa nói hết lời, đã bị mẹ Đinh bén nhọn cắt ngang: “Họ Đinh kia, ông tính toán giỏi quá nhỉ, chuyện hai nhà liên hôn, chỉ cần là con gái của ông là được chứ gì!”
“Vậy con gái của tôi, Tuyết Tình của tôi thì sao, mặt mũi Tuyết Tình của tôi để ở đâu hả?”
Mấy năm nay, quan hệ vợ chồng của hai người chẳng ra sao cả, rất hờ hững, thậm chí có thể nói dùng từ lạnh nhạt để hình dung.
Ninh Thư duỗi tay nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của mẹ Đinh, kéo bà ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Thôi mà mẹ, mẹ không nên gấp gáp vội vàng, giờ có sốt ruột cũng không giải quyết được chuyện gì.”
Mẹ Đinh hít một hơi thật sâu, ngồi xuống, nhìn Đinh Ngưng Điệp quỳ trên mặt đất, trong mắt tràn ngập ghét bỏ từ tận trong tâm can.
Trước kia bỏ mặc làm ngơ cô ta, hiện tại thì chán ghét, ghê tởm đến phát ói.
Đinh Ngưng Điệp co rúm người lại, nước mắt lã chã nhìn Ninh Thư: “Chị ơi, em xin lỗi, em sai rồi, em biết anh ấy là anh rể của mình, nhưng em lại trót yêu anh ấy quá nhiều, nếu không có anh ấy em chết mất.”
“Em biết cái mạng cỏ của em khiến người người căm ghét, nhưng anh rể là người duy nhất em muốn có được trong đời.”
Lời của Đinh Ngưng Điệp ẩn chứa nhiều điều, vừa thể hiện mình đáng thương ra sao, sống ở đây hèn mọn thế nào, cái gì cũng không có, đồng thời cũng bày tỏ lập trường của cô ta.
Khi nhắc tới Bạch Hàn Mặc còn xưng anh rể, đây rõ ràng đang chọc ngoáy vào vết thương người đối diện.
Sống trong gia đình tài phiệt từ bé đến lớn, thực sự có thể trong sáng sao, ha ha bà mày khinh……
Đừng quên, Đinh Ngưng Điệp có một bà mẹ diễn viên.
Cô ta vẫn luôn lén trợ cấp sinh hoạt cho mẹ.
Mẹ Đinh tức đến run cả người, lồng ngực phập phồng lên xuống, sớm biết thế này thì lúc trước phải nhúng đầu cô ta vào bồn cầu, dùng sáu lít nước thanh tẩy đi cái linh hồn dơ dáy, đáng ghê tởm của cô ta đi, tốt nhất là nhúng cho chết đuối luôn mới phải.
Ninh Thư bình tĩnh hỏi: “Không có anh rể của cô, cô sẽ không sống?”
Ninh Thư cũng dùng hai từ “anh rể” đáp lại, xem đứa nào ghê tởm đứa nào.
Hàng mi đẫm nước của Đinh Ngưng Điệp run rẩy như thể rất sợ Ninh Thư, cuối cùng kiên định gật đầu:“Đúng vậy, chị ơi, em với Bạch Hàn Mặc là thật lòng yêu nhau.”
“Chị và Bạch Hàn Mặc mới chỉ đính hôn, chưa phải vợ chồng thực sự, vẫn chưa kết hôn, đối với tình yêu này, em muốn đấu tranh giành lấy.”
Mẹ Đinh tức tới bật dậy, Ninh Thư vội kéo tay mẹ Đinh: “Mẹ, đừng nổi nóng, ngồi xuống đã.”
Mẹ Đinh lại hít một hơi thật sâu, ngồi xuống.
Đinh Ngưng Điệp chảy nước mắt, tỏ vẻ hèn mọn: “Chị ơi, em xin chị, xin chị tác thành cho em với Bạch Hàn Mặc, không có anh ấy……”
“Tôi biết, không có anh ta cô sẽ chết.” Ninh Thư nở nụ cười: “Vậy cô đi chết luôn đi.”
Đinh Ngưng Điệp ngu người, Đinh Diên không vui nói: “Tuyết Tình, nó là em gái con.”
Ninh Thư gật gật đầu: “Chỉ cần nó dám chết, con sẽ đền mạng mình cho nó.”
Tiểu bạch hoa này nhìn thì mềm yếu, yếu ớt, hay chảy nước mắt như hoa lê dính mưa (lê hoa đái vũ), tỏ vẻ yếu đuối đến mức giống như không có đàn ông bảo hộ thì hương tan ngọc nát.
Nhưng nội tâm và tinh thần đều không khác gì con gián, ngắt đầu vẫn kiên cường sống sót thêm được mấy ngày, dù người khác có nhảy sông thắt cổ, thì còn khướt đám người này mới chịu buông tay tìm chết.
Đinh Ngưng Điệp cúi đầu rơi lệ: “Em biết chị không tha lỗi cho em mà.”
Ninh Thư ngắm móng tay được chăm sóc tỉ mỉ của mình, nói: “Không có Bạch Hàn Mặc cô sẽ chết, đã vậy cô đi chết đi, bởi vì không có chuyện tôi nhường cho cô đâu.”
“Chỉ cần cô dám chết, tôi sẽ đền mạng cho cô ngay. À không, chúng ta nên cùng chết đi, tay nắm tay nhảy lầu với nhau, khẳng định sẽ chết thôi. Mà cho dù không chết được cũng sẽ cùng tàn tật đấy, cô dám chết không?”
“Cô thật sự dám sao?” Ninh Thư chống cằm nghiêng đầu nhìn Đinh Ngưng Điệp.
Đinh Ngưng Điệp cúi đầu lã chã, khóc như hoa lê đái vũ.
Ninh Thư vô cùng chán ghét loại phụ nữ hở ra một tí lại chảy nước mắt thế này.
Bị vỡ tuyến lệ hay gì, mà mắt suốt ngày ướt nhèm nhẹp.
Nào có phải, chúng nó nào có thật sự muốn khóc, mà vì nước mắt là vũ khí của chúng nó.
Rõ ràng là Đinh Ngưng Điệp và anh rể của mình làm ra chuyện đáng xấu hổ, không để ý đến luân thường đạo lý.
Chòi má, người ta đã nói ròi mà, đấy là vì người ta hok thể kìm lòng trước tình yêu đích thực nên mới phải đấu tranh giành cho mình.
Giờ còn bày ra dáng vẻ khóc sướt mướt, cứ như Ninh Thư và mẹ Đinh bắt nạt cô ta vậy.
“Khóc lóc cái gì, thế cuối cùng cô có chết hay không? Nếu không dám chết thì đừng hơi tí là mở miệng nói sống không nổi, muốn chết cơ à, định hù dọa ai chứ?” Ninh Thư châm chọc nói.
Đinh Diên thở dài bảo Ninh Thư: “Tuyết Tình, đừng dọa con bé nữa.”
“Ờ, đúng rồi, là con hùng hổ doạ nạt, đe nẹt nó, là con bắt nó bò lên giường vị hôn phu của con, là con ép nó đoạt vị hôn phu của con, con ép nó tới trước mặt con tuyên bố chủ quyền, ép nó tới nói sẽ không từ bỏ tình yêu đích thực.” Ninh Thư nhún vai, nhìn Đinh Diên.
“Lão già à, kể cả tim ba có bị lệch, muốn thiên vị nó, thì cũng đừng thể hiện rõ tim ba lệch tới nách rồi chứ.”
Đinh Diên thấy ánh mắt đầy thù hận của vợ mình, đành bất đắc dĩ nói: “Em gái con số khổ từ bé.”
Đinh Diên chắc chắn đang nói đỡ cho Đinh Ngưng Điệp. Con người mà, luôn thích thiên vị kẻ yếu, hơn nữa Đinh Ngưng Điệp thân cận với Đinh Diên từ nhỏ.
“Số khổ?” Ninh Thư nhún vai: “Nó thành con riêng là do con à?”
Lúc trước là do đứa nào gieo nhân xuống hả?
Đinh Diên:……
“Lại nói nữa, nó khổ ở chỗ nào, quần áo thì toàn mặc đồ hàng hiệu, tiền tiêu vặt cũng tới sáu con số, còn cứu tế được mẹ ruột, không nhìn ra nó số khổ ở chỗ nào đâu đấy.” Ninh Thư vẫn luôn nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của mẹ Đinh.
“Tuyết Tình, em gái con là người rất yếu ớt, rất mẫn cảm tự ti. Còn con thì khác, con mạnh mẽ kiên cường, ba nhất định sẽ tìm cho con một người đàn ông khác tốt hơn Bạch Hàn Mặc.”
Đinh Diên không muốn mất hôn sự với nhà họ Bạch, trong lòng lại thiên vị Đinh Ngưng Điệp.
Ninh Thư ồ một tiếng: “Nói gọn lại có nghĩa là, bởi vì do con kiên cường nên thành con sai đúng không, bởi vì con kiên cường nên phải nhường cho người tự ti mẫn cảm là nó hả?”
/1471
|