“Có phải bọn họ uy hiếp em không?” Bạch Hàn Mặc hỏi Đinh Ngưng Điệp, ánh mắt lạnh băng nhìn người trong phòng.
“Người của Bạch Hàn Mặc tôi mà các người cũng dám động tới.”
Đinh Ngưng Điệp gấp tới độ muốn chết: “Không phải, thật sự không phải, anh nghe em nói……”
“Được rồi, chuyện của nhà họ Đinh tôi hiểu rất rõ.” Ánh mắt của Bạch Hàn Mặc đặt trên người Ninh Thư và mẹ Đinh.
Hiển nhiên cho rằng Ninh Thư và mẹ Đinh là thủ phạm.
Ninh Thư vô cảm nhìn hai người, thấy Đinh Ngưng Điệp giải thích nửa ngày vẫn chẳng nói được cái gì có ích ra cả.
Có giỏi thì nói thật xem nào.
“Có chuyện gì nói thẳng đi, hôm nay tôi ở chỗ này, không ai có thể làm gì được em.” Bạch Hàn Mặc hùng hồn tuyên bố.
Ninh Thư không tức giận thản nhiên nhắc nhở: “Tôi mới là vị hôn thê của anh, chuyện này anh không có lời nào giải thích cho tôi à?”
“Từ trước tới nay chỉ có người khác giải thích với tôi, không có chuyện Bạch Hàn Mặc tôi phải làm vậy với người khác cả.” Bạch Hàn Mặc lạnh nhạt bảo.
Ninh Thư bình tĩnh gạt chăn, thả chân xuống giường xỏ giày, ngồi trên mép giường nhìn Bạch Hàn Mặc và Đinh Ngưng Điệp: “Hai đứa chúng mày tằng tịu, mèo mả gà đồng với nhau, chẳng lẽ không định giải thích gì với tao à?”
“Tuyết Tình, con nói linh tinh gì vậy?” Đinh Diên sợ Bạch Hàn Mặc tức giận, lập tức quát Ninh Thư.
Ninh Thư:……
Ninh Thư cảm thấy thân phận trâu-chó của Bạch Hàn Mặc là cái bug lớn nhất trong cái thế giới này.
Giống như chuyện kinh tế của cả thế giới đều tóm gọn trong tay nhà họ Bạch, còn những người khác chỉ có thể quỳ gối húp canh thừa nước cặn mà nhà họ Bạch thải ra. Một mình một cõi, trên đời này chỉ có hắn là trâu-bò nhất.
Thiết lập thế giới này sai rồi, đề nghị ông trời sửa gấp.
“Cô muốn giải thích cái gì, người tôi muốn cưới là con gái nhà họ Đinh, ai nói con gái Đinh gia chỉ có mình cô chứ?” Bạch Hàn Mặc thong thả ung dung nói.
Bạch Hàn Mặc nói với Đinh Ngưng Điệp: “Bọn họ đánh em à, trước kia bọn họ đối xử với em thế nào, hôm nay em cứ đối đãi lại như thế với bọn họ.”
“Có tôi chống lưng cho em, em muốn làm gì cũng được.”
Đinh Ngưng Điệp lắc đầu, mặt khúm núm: “Không có chuyện gì đâu, anh đi nhanh đi, đây là chuyện nhà của bọn em, chuyện giữa chúng ta về sau hãy nói.”
Bạch Hàn Mặc không vui, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Đinh Ngưng Điệp, lòng hắn lại mềm nhũn.
“Dù em mềm lòng, lúc trước có kẻ bắt nạt em, em không phản kích được, nhưng giờ, em đã trở thành người phụ nữ của tôi rồi, em không cần phải sợ cái gì hết.”
“Muốn làm gì cũng được.”
Đinh Ngưng Điệp lắc đầu, vẫn trưng ra cái dáng vẻ bị bắt nạt mà không dám đánh trả.
Ninh Thư:……
Vì cái đóe gì mà tình yêu của đám người này lúc nào cũng phải chà đạp lên người khác vậy, như thế mới thể hiện được tình yêu thiên trường địa cửu của chúng mày à?
Bạch Hàn Mặc chạy tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, chống lưng cho Đinh Ngưng Điệp.
Còn bảo muốn làm cái gì cũng được?
Ngoại tình không hề giải thích lấy một câu, giờ còn chĩa mũi dùi vào cô, muốn đối phó vị hôn thê danh chính ngôn thuận?
Ninh Thư cảm thấy hai kẻ này quả thực trời sinh một đôi, cá mè một lứa.
Bạch Hàn Mặc là ‘tôi mạnh nên tôi có lý’, Đinh Ngưng Điệp là ‘tôi yếu nên tôi có quyền’.
Chân lý của đất trời này đều được hai đứa chúng mà bao trọn hết.
Phiền thật sự luôn á, Ninh Thư nhìn chằm chằm hai người này, mắc i?a dễ sợ.
“Đi thôi, dù hôm nay em có làm gì thì đám người này cũng không dám đối xử tệ với em.” Bạch Hàn Mặc dịu dàng nói với Đinh Ngưng Điệp.
Hành động của Bạch Hàn Mặc là khao khát của phái nữ, đối xử với người khác lãnh khốc vô tình, chỉ đối xử đặc biệt với mình tôi thôi.
“Thôi mà, đừng như vậy.” Đinh Ngưng Điệp khẽ lắc đầu nói, cắn môi, có vẻ bối rối sợ hãi.
Nhìn cái bản mặt này xem, người không biết chuyện chắc chắn nghĩ Đinh Ngưng Điệp có chuyện gì đó.
Ninh Thư dám thề rằng Đinh Ngưng Điệp sẽ không làm gì hết, cô ta không cần làm gì cả, chỉ cần ở đấy diễn vẻ nhu nhược yếu đuối, đáng thương buồn tủi, xinh đẹp động lòng người là đủ.
Còn mấy chuyện khác cứ để đám đàn ông ra mặt là xong.
Mẹ Đinh tức muốn chết, chưa từng thấy con người nào dithoa, vô sỉ như vậy.
Người ủy thác và mẹ Đinh hận hai kẻ này thấu xương, một nửa là vì Đinh Ngưng Điệp, nửa còn lại là vì thái độ của Bạch Hàn Mặc.
Thái độ của Bạch Hàn Mặc chẳng phải đang muốn lăng nhục người khác hay sao, đã không bồi thường gì còn đòi bôi tro trát trấu lên mặt người ta.
Đcm, bà biết mài trâu-bò rồi!
Đây chính là lý do vì sao người ủy thác và mẹ Đinh bị đuổi khỏi nhà.
Bên ngoài còn lan truyền mấy tin đồn vu khống này nọ, nào là ác độc, nào là không có tính người, ngay cả em gái cũng hãm hại này kia.
Trên thực tế tất cả đều do Bạch Hàn Mặc ám chỉ với Đinh Diên, phải cho mẹ của Đinh Ngưng Điệp một danh phận.
Mẹ Đinh bá chiếm thân phận phu nhân nhà họ Đinh, khiến mẹ Đinh Ngưng Điệp trở thành người thứ ba, vì vậy thân phận của Đinh Ngưng Điệp mới là con riêng.
Chỉ cần bà mẹ minh tinh của Đinh Ngưng Điệp được chính thức gả cho Đinh Diên, thì Đinh Ngưng Điệp không còn là con riêng nữa.
Đinh Ngưng Điệp ở trước mặt Bạch Hàn Mặc, chắc chắn không nói thẳng với hắn bắt Đinh Diên cưới mẹ của mình, chỉ nói mẹ ruột và ba cô ta là tình yêu đích thực.
Nhưng lại bị Đinh phu nhân bá chiếm vị trí vợ chính thức.
Nói chung cái culon gì được chụp cái danh tình yêu đích thực vào cũng thành đúng cả.
Trừ tình yêu thì trong não đám người này còn nhét được gì nữa đâu.
Nếu có ai xúc phạm tới Đinh Ngưng Điệp, đứa nào dám coi thường cô ta, tới cuối đều sẽ bị vả mặt hết.
Đinh Ngưng Điệp đi tham gia tiệc tối, đám cậu ấm cô chiêu con nhà giàu đã cười nhạo cô ta, phút chót sẽ bị Bạch Hàn Mặc vả cho không trượt phát nào.
Ninh Thư hít sâu một hơi, vẫy tay gọi Đinh Ngưng Điệp: “Lại đây, tôi có vài lời muốn nói với cô.”
Sắc mặt Đinh Ngưng Điệp tức thì tái mét như tờ giấy.
Tay nắm chặt lấy váy của mình, chậm rãi đi về phía Ninh Thư.
Đúng kiểu sợ đến run hết cả người nhưng không thể từ chối.
Ninh Thư:……
Bà mợ, oscar nợ chị đẹp này một cái cúp nữ chính xuất sắc nhất gòy.
Bạch Hàn Mặc giữ tay Đinh Ngưng Điệp lại: “Gọi em qua thì em lập tức nghe lời đi sang à, sao lại nghe lời như vậy chứ?”
Đinh Ngưng Điệp nhẹ nhõm thở phào một hơi, khiến sắc mặt Bạch Hàn Mặc càng âm trầm hơn, tưởng tượng ra đủ chuyện cô bé đáng thương này phải trải qua ở Đinh gia mấy ngày nay.
Trong lòng Bạch Hàn Mặc hạ quyết tâm, nói với Đinh Diên: “Tôi muốn cưới Đinh Ngưng Điệp, vốn chỉ nói nhà họ Bạch liên hôn với nhà họ Đinh, nên chỉ cần là con gái của nhà họ Đinh là được.”
Đinh Diên nhìn thoáng qua Ninh Thư và mẹ Đinh, gật đầu: “Được.”
Đinh Diên đồng ý, khiến mẹ Đinh sững sờ, cả người như dây diều bị kéo căng rồi thả đứt.
Ninh Thư nắm chặt bàn tay mẹ Đinh, không để bà quá xúc động, bây giờ gây loạn thì mọi chuyện bung bét hết.
Mẹ Đinh đỏ mắt, quay đầu nhìn Ninh Thư, Ninh Thư khẽ lắc đầu với bà.
Mẹ Đinh nhắm mắt lại.
Bạch Hàn Mặc thấy mẹ Đinh tuyệt vọng và Ninh Thư không nói gì, lập tức nở nụ cười tà mị, nói với Đinh Diên: “Con sẽ nhanh chóng cưới Đinh Ngưng Điệp, bây giờ Đinh Ngưng Điệp là người phụ nữ của con, ai động tới cô ấy chính là động vào nhà họ Bạch chúng con.”
“Chăm sóc Đinh Ngưng Điệp cho tốt.”
“Chuyện này con yên tâm.” Đinh Diên lập tức đáp.
Sắc mặt Đinh Ngưng Điệp rạng rỡ như ánh bình minh, thẹn thùng cúi đầu.
Bạch Hàn Mặc xoay người rời đi, Đinh Ngưng Điệp theo sát phía sau tiễn hắn.
Trong phòng còn lại một nhà ba người, Đinh Diên nói với mẹ Đinh: “Bà yên tâm, tôi sẽ tìm cho Tuyết Tình một nhà chồng tốt.”
Mẹ Đinh mở mắt, gào thét: “CÚT……”
Da mặt Đinh Diên run lên, sắc mặt khó coi, cảm thấy rất mất mặt, xoay người bỏ đi.
Rầm một tiếng đóng cửa lại.
Đinh Diên vừa rời khỏi, mẹ Đinh liền cầm lấy tay Ninh Thư, đỏ mắt hỏi Ninh Thư: “Tuyết Tình, con gái của mẹ, giờ con phải sống thế nào đây?”
“Còn có thể thế nào nữa mẹ ơi, không gả cho dạng người bạc bẽo Bạch Hàn Mặc là nhờ ông trời rủ lòng thương, còn may là con chưa kết hôn với hắn, nếu chẳng may con kết hôn với hắn rồi mới xảy ra chuyện này thì phiền phức hơn nhiều.” Nếu chuyện phát sinh sau khi kết hôn, thế mới xôn xao cẩu đó mẹ tôi ạ.
“Người của Bạch Hàn Mặc tôi mà các người cũng dám động tới.”
Đinh Ngưng Điệp gấp tới độ muốn chết: “Không phải, thật sự không phải, anh nghe em nói……”
“Được rồi, chuyện của nhà họ Đinh tôi hiểu rất rõ.” Ánh mắt của Bạch Hàn Mặc đặt trên người Ninh Thư và mẹ Đinh.
Hiển nhiên cho rằng Ninh Thư và mẹ Đinh là thủ phạm.
Ninh Thư vô cảm nhìn hai người, thấy Đinh Ngưng Điệp giải thích nửa ngày vẫn chẳng nói được cái gì có ích ra cả.
Có giỏi thì nói thật xem nào.
“Có chuyện gì nói thẳng đi, hôm nay tôi ở chỗ này, không ai có thể làm gì được em.” Bạch Hàn Mặc hùng hồn tuyên bố.
Ninh Thư không tức giận thản nhiên nhắc nhở: “Tôi mới là vị hôn thê của anh, chuyện này anh không có lời nào giải thích cho tôi à?”
“Từ trước tới nay chỉ có người khác giải thích với tôi, không có chuyện Bạch Hàn Mặc tôi phải làm vậy với người khác cả.” Bạch Hàn Mặc lạnh nhạt bảo.
Ninh Thư bình tĩnh gạt chăn, thả chân xuống giường xỏ giày, ngồi trên mép giường nhìn Bạch Hàn Mặc và Đinh Ngưng Điệp: “Hai đứa chúng mày tằng tịu, mèo mả gà đồng với nhau, chẳng lẽ không định giải thích gì với tao à?”
“Tuyết Tình, con nói linh tinh gì vậy?” Đinh Diên sợ Bạch Hàn Mặc tức giận, lập tức quát Ninh Thư.
Ninh Thư:……
Ninh Thư cảm thấy thân phận trâu-chó của Bạch Hàn Mặc là cái bug lớn nhất trong cái thế giới này.
Giống như chuyện kinh tế của cả thế giới đều tóm gọn trong tay nhà họ Bạch, còn những người khác chỉ có thể quỳ gối húp canh thừa nước cặn mà nhà họ Bạch thải ra. Một mình một cõi, trên đời này chỉ có hắn là trâu-bò nhất.
Thiết lập thế giới này sai rồi, đề nghị ông trời sửa gấp.
“Cô muốn giải thích cái gì, người tôi muốn cưới là con gái nhà họ Đinh, ai nói con gái Đinh gia chỉ có mình cô chứ?” Bạch Hàn Mặc thong thả ung dung nói.
Bạch Hàn Mặc nói với Đinh Ngưng Điệp: “Bọn họ đánh em à, trước kia bọn họ đối xử với em thế nào, hôm nay em cứ đối đãi lại như thế với bọn họ.”
“Có tôi chống lưng cho em, em muốn làm gì cũng được.”
Đinh Ngưng Điệp lắc đầu, mặt khúm núm: “Không có chuyện gì đâu, anh đi nhanh đi, đây là chuyện nhà của bọn em, chuyện giữa chúng ta về sau hãy nói.”
Bạch Hàn Mặc không vui, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Đinh Ngưng Điệp, lòng hắn lại mềm nhũn.
“Dù em mềm lòng, lúc trước có kẻ bắt nạt em, em không phản kích được, nhưng giờ, em đã trở thành người phụ nữ của tôi rồi, em không cần phải sợ cái gì hết.”
“Muốn làm gì cũng được.”
Đinh Ngưng Điệp lắc đầu, vẫn trưng ra cái dáng vẻ bị bắt nạt mà không dám đánh trả.
Ninh Thư:……
Vì cái đóe gì mà tình yêu của đám người này lúc nào cũng phải chà đạp lên người khác vậy, như thế mới thể hiện được tình yêu thiên trường địa cửu của chúng mày à?
Bạch Hàn Mặc chạy tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, chống lưng cho Đinh Ngưng Điệp.
Còn bảo muốn làm cái gì cũng được?
Ngoại tình không hề giải thích lấy một câu, giờ còn chĩa mũi dùi vào cô, muốn đối phó vị hôn thê danh chính ngôn thuận?
Ninh Thư cảm thấy hai kẻ này quả thực trời sinh một đôi, cá mè một lứa.
Bạch Hàn Mặc là ‘tôi mạnh nên tôi có lý’, Đinh Ngưng Điệp là ‘tôi yếu nên tôi có quyền’.
Chân lý của đất trời này đều được hai đứa chúng mà bao trọn hết.
Phiền thật sự luôn á, Ninh Thư nhìn chằm chằm hai người này, mắc i?a dễ sợ.
“Đi thôi, dù hôm nay em có làm gì thì đám người này cũng không dám đối xử tệ với em.” Bạch Hàn Mặc dịu dàng nói với Đinh Ngưng Điệp.
Hành động của Bạch Hàn Mặc là khao khát của phái nữ, đối xử với người khác lãnh khốc vô tình, chỉ đối xử đặc biệt với mình tôi thôi.
“Thôi mà, đừng như vậy.” Đinh Ngưng Điệp khẽ lắc đầu nói, cắn môi, có vẻ bối rối sợ hãi.
Nhìn cái bản mặt này xem, người không biết chuyện chắc chắn nghĩ Đinh Ngưng Điệp có chuyện gì đó.
Ninh Thư dám thề rằng Đinh Ngưng Điệp sẽ không làm gì hết, cô ta không cần làm gì cả, chỉ cần ở đấy diễn vẻ nhu nhược yếu đuối, đáng thương buồn tủi, xinh đẹp động lòng người là đủ.
Còn mấy chuyện khác cứ để đám đàn ông ra mặt là xong.
Mẹ Đinh tức muốn chết, chưa từng thấy con người nào dithoa, vô sỉ như vậy.
Người ủy thác và mẹ Đinh hận hai kẻ này thấu xương, một nửa là vì Đinh Ngưng Điệp, nửa còn lại là vì thái độ của Bạch Hàn Mặc.
Thái độ của Bạch Hàn Mặc chẳng phải đang muốn lăng nhục người khác hay sao, đã không bồi thường gì còn đòi bôi tro trát trấu lên mặt người ta.
Đcm, bà biết mài trâu-bò rồi!
Đây chính là lý do vì sao người ủy thác và mẹ Đinh bị đuổi khỏi nhà.
Bên ngoài còn lan truyền mấy tin đồn vu khống này nọ, nào là ác độc, nào là không có tính người, ngay cả em gái cũng hãm hại này kia.
Trên thực tế tất cả đều do Bạch Hàn Mặc ám chỉ với Đinh Diên, phải cho mẹ của Đinh Ngưng Điệp một danh phận.
Mẹ Đinh bá chiếm thân phận phu nhân nhà họ Đinh, khiến mẹ Đinh Ngưng Điệp trở thành người thứ ba, vì vậy thân phận của Đinh Ngưng Điệp mới là con riêng.
Chỉ cần bà mẹ minh tinh của Đinh Ngưng Điệp được chính thức gả cho Đinh Diên, thì Đinh Ngưng Điệp không còn là con riêng nữa.
Đinh Ngưng Điệp ở trước mặt Bạch Hàn Mặc, chắc chắn không nói thẳng với hắn bắt Đinh Diên cưới mẹ của mình, chỉ nói mẹ ruột và ba cô ta là tình yêu đích thực.
Nhưng lại bị Đinh phu nhân bá chiếm vị trí vợ chính thức.
Nói chung cái culon gì được chụp cái danh tình yêu đích thực vào cũng thành đúng cả.
Trừ tình yêu thì trong não đám người này còn nhét được gì nữa đâu.
Nếu có ai xúc phạm tới Đinh Ngưng Điệp, đứa nào dám coi thường cô ta, tới cuối đều sẽ bị vả mặt hết.
Đinh Ngưng Điệp đi tham gia tiệc tối, đám cậu ấm cô chiêu con nhà giàu đã cười nhạo cô ta, phút chót sẽ bị Bạch Hàn Mặc vả cho không trượt phát nào.
Ninh Thư hít sâu một hơi, vẫy tay gọi Đinh Ngưng Điệp: “Lại đây, tôi có vài lời muốn nói với cô.”
Sắc mặt Đinh Ngưng Điệp tức thì tái mét như tờ giấy.
Tay nắm chặt lấy váy của mình, chậm rãi đi về phía Ninh Thư.
Đúng kiểu sợ đến run hết cả người nhưng không thể từ chối.
Ninh Thư:……
Bà mợ, oscar nợ chị đẹp này một cái cúp nữ chính xuất sắc nhất gòy.
Bạch Hàn Mặc giữ tay Đinh Ngưng Điệp lại: “Gọi em qua thì em lập tức nghe lời đi sang à, sao lại nghe lời như vậy chứ?”
Đinh Ngưng Điệp nhẹ nhõm thở phào một hơi, khiến sắc mặt Bạch Hàn Mặc càng âm trầm hơn, tưởng tượng ra đủ chuyện cô bé đáng thương này phải trải qua ở Đinh gia mấy ngày nay.
Trong lòng Bạch Hàn Mặc hạ quyết tâm, nói với Đinh Diên: “Tôi muốn cưới Đinh Ngưng Điệp, vốn chỉ nói nhà họ Bạch liên hôn với nhà họ Đinh, nên chỉ cần là con gái của nhà họ Đinh là được.”
Đinh Diên nhìn thoáng qua Ninh Thư và mẹ Đinh, gật đầu: “Được.”
Đinh Diên đồng ý, khiến mẹ Đinh sững sờ, cả người như dây diều bị kéo căng rồi thả đứt.
Ninh Thư nắm chặt bàn tay mẹ Đinh, không để bà quá xúc động, bây giờ gây loạn thì mọi chuyện bung bét hết.
Mẹ Đinh đỏ mắt, quay đầu nhìn Ninh Thư, Ninh Thư khẽ lắc đầu với bà.
Mẹ Đinh nhắm mắt lại.
Bạch Hàn Mặc thấy mẹ Đinh tuyệt vọng và Ninh Thư không nói gì, lập tức nở nụ cười tà mị, nói với Đinh Diên: “Con sẽ nhanh chóng cưới Đinh Ngưng Điệp, bây giờ Đinh Ngưng Điệp là người phụ nữ của con, ai động tới cô ấy chính là động vào nhà họ Bạch chúng con.”
“Chăm sóc Đinh Ngưng Điệp cho tốt.”
“Chuyện này con yên tâm.” Đinh Diên lập tức đáp.
Sắc mặt Đinh Ngưng Điệp rạng rỡ như ánh bình minh, thẹn thùng cúi đầu.
Bạch Hàn Mặc xoay người rời đi, Đinh Ngưng Điệp theo sát phía sau tiễn hắn.
Trong phòng còn lại một nhà ba người, Đinh Diên nói với mẹ Đinh: “Bà yên tâm, tôi sẽ tìm cho Tuyết Tình một nhà chồng tốt.”
Mẹ Đinh mở mắt, gào thét: “CÚT……”
Da mặt Đinh Diên run lên, sắc mặt khó coi, cảm thấy rất mất mặt, xoay người bỏ đi.
Rầm một tiếng đóng cửa lại.
Đinh Diên vừa rời khỏi, mẹ Đinh liền cầm lấy tay Ninh Thư, đỏ mắt hỏi Ninh Thư: “Tuyết Tình, con gái của mẹ, giờ con phải sống thế nào đây?”
“Còn có thể thế nào nữa mẹ ơi, không gả cho dạng người bạc bẽo Bạch Hàn Mặc là nhờ ông trời rủ lòng thương, còn may là con chưa kết hôn với hắn, nếu chẳng may con kết hôn với hắn rồi mới xảy ra chuyện này thì phiền phức hơn nhiều.” Nếu chuyện phát sinh sau khi kết hôn, thế mới xôn xao cẩu đó mẹ tôi ạ.
/1471
|