Ninh Thư đi đến cửa động, hắng giọng gào to: “Nàiiiiiiiiiiiiiiiiii, thứ ngu ngục độc ác kia, ra đây chơi với tao nào.”
Thanh niên xức nước hoa:……
Ninh Thư nhặt cục đá trên mặt đất, ném vào trong động.
Bên trong truyền tới tiếng phần phật phần phật quét trên mặt đất, ngay sau đó là tiếng đập cánh gào thét chấn động.
Một con rồng khổng lồ lao vút ra khỏi cửa hang.
Cả người con rồng sáng chói lấp lánh, toàn thân được bao bọc bởi lớp vảy trắng tinh trong suốt, vì vậy mới có tên gọi là rồng pha lê.
Con rồng đập cánh, phẫn nộ rít gào với Ninh Thư.
Sau đó, phun một quả cầu lửa về phía Ninh Thư đang đứng.
Ninh Thư né tránh cầu lửa, cầu lửa đập lên mặt đất nổ tung, ngay cả đá cục cũng tan thành chất lỏng.
Ninh Thư siết chặt nắm đấm, nhảy lên lưng rồng pha lê, nện một quyền trên lưng con rồng.
Rồng pha lê đau đớn gào to ra tiếng, mở miệng nói ngôn ngữ của nhân loại: “Loài người thấp hèn!”
Ninh Thư kinh ngạc: “Ô hô, cu cậu nói được tiếng người à, thế thì dễ dàng giao tiếp hơn rồi.”
“Nghe này, bọn tôi định tới chỗ của tộc tinh linh, cậu giúp bọn tôi đoạn đường này nhé.” Ninh Thư nói.
“Láo xược, dám làm nhục loài rồng vĩ đại.” Rồng pha lê loạng choạng thân thể, muốn vứt Ninh Thư đang bám trên lưng xuống đất.
Ninh Thư lại nện thêm một quyền lên lưng rồng pha lê, con rồng đau đớn gào rống, ngã mạnh xuống mặt đất.
Nguyên mảng đại địa chấn động một cái.
Ninh Thư bóp pháp quyết, định trụ thân thể rồng pha lê.
Sau đó nắm chân kéo rồng pha lê thẳng một đường tới bên cạnh dòng suối.
Vứt xuống nước tắm rửa.
Rồng pha lê:……
Loài người ti tiện!
Ninh Thư khiêng rồng pha lê bự con đi về.
Người xức nước hoa vỗ vỗ rồng pha lê: “Khá đấy.”
Ninh Thư khiêng rồng pha lê trở về, thấy giáo y đại thúc đứng cạnh thanh niên tóc bạc đang im như thóc.
Mái tóc bạc rất dài, gió khẽ thổi qua phất phơ vài sợi.
Ninh Thư luôn có cảm giác hắn không phải người.
Hai người đứng cạnh nhau giữa khu rừng, mà cứ như bước ra từ trong truyện tranh,…… dị voãi!
Ninh Thư vác rồng pha lê đi tới, giải trừ phù định thân trên thân rồng.
Thanh niên xức nước hoa:……
Ninh Thư nhặt cục đá trên mặt đất, ném vào trong động.
Bên trong truyền tới tiếng phần phật phần phật quét trên mặt đất, ngay sau đó là tiếng đập cánh gào thét chấn động.
Một con rồng khổng lồ lao vút ra khỏi cửa hang.
Cả người con rồng sáng chói lấp lánh, toàn thân được bao bọc bởi lớp vảy trắng tinh trong suốt, vì vậy mới có tên gọi là rồng pha lê.
Con rồng đập cánh, phẫn nộ rít gào với Ninh Thư.
Sau đó, phun một quả cầu lửa về phía Ninh Thư đang đứng.
Ninh Thư né tránh cầu lửa, cầu lửa đập lên mặt đất nổ tung, ngay cả đá cục cũng tan thành chất lỏng.
Ninh Thư siết chặt nắm đấm, nhảy lên lưng rồng pha lê, nện một quyền trên lưng con rồng.
Rồng pha lê đau đớn gào to ra tiếng, mở miệng nói ngôn ngữ của nhân loại: “Loài người thấp hèn!”
Ninh Thư kinh ngạc: “Ô hô, cu cậu nói được tiếng người à, thế thì dễ dàng giao tiếp hơn rồi.”
“Nghe này, bọn tôi định tới chỗ của tộc tinh linh, cậu giúp bọn tôi đoạn đường này nhé.” Ninh Thư nói.
“Láo xược, dám làm nhục loài rồng vĩ đại.” Rồng pha lê loạng choạng thân thể, muốn vứt Ninh Thư đang bám trên lưng xuống đất.
Ninh Thư lại nện thêm một quyền lên lưng rồng pha lê, con rồng đau đớn gào rống, ngã mạnh xuống mặt đất.
Nguyên mảng đại địa chấn động một cái.
Ninh Thư bóp pháp quyết, định trụ thân thể rồng pha lê.
Sau đó nắm chân kéo rồng pha lê thẳng một đường tới bên cạnh dòng suối.
Vứt xuống nước tắm rửa.
Rồng pha lê:……
Loài người ti tiện!
Ninh Thư khiêng rồng pha lê bự con đi về.
Người xức nước hoa vỗ vỗ rồng pha lê: “Khá đấy.”
Ninh Thư khiêng rồng pha lê trở về, thấy giáo y đại thúc đứng cạnh thanh niên tóc bạc đang im như thóc.
Mái tóc bạc rất dài, gió khẽ thổi qua phất phơ vài sợi.
Ninh Thư luôn có cảm giác hắn không phải người.
Hai người đứng cạnh nhau giữa khu rừng, mà cứ như bước ra từ trong truyện tranh,…… dị voãi!
Ninh Thư vác rồng pha lê đi tới, giải trừ phù định thân trên thân rồng.