Ninh Thư không muốn ở chung một chỗ với ba người này, kiểu ở đâu lại còn dùng ánh mắt uy hiếp nhìn cô nữa chứ.
Ninh Thư nói thẳng: “Ờ, đúng ròi đấy, tôi không thích, vậy nên cút bai các anh em nhé*.”
(chỗ này tác giả chơi chữ, tạm biệt 再见 zaijian giống âm đọc với 再贱 Zaijian trong bản gốc của tác giả. Nhưng 贱 mang nghĩa nghèo hèn rẻ mạt, khinh bỉ xem thường. Chắc kiểu tác giả muốn bái bai theo kiểu khinh bỉ gây hài.)
Ninh Thư xoay người rời đi, các bẹn là cường giả, là mây bay trên trời cơ mà, còn tôi chỉ là con sâu cái kiến, ngọn cỏ ven đường, cứ để tôi tự chơi một mình là được.
Tên xức nước hoa ngăn Ninh Thư lại: “Sao khó tính thế nhở?”
“Cô không muốn biết cách tạo nên thế giới nữa à?” Thanh niên tóc bạc hỏi.
“Không muốn.”
“Ỏ, chắc chắn cô phải biết cách xây dựng thế giới đó, khi A Oản còn là nhiệm vụ giả cao cấp, cũng không quan tâm tới chuyện tạo ra thế giới, tới lúc trở thành nhiệm vụ giả siêu cấp rồi mới bắt đầu khẩn trương xây dựng thế giới.” Tên xức nước hoa bảo.
“A Oản là ai?” Ninh Thư hỏi.
“A Oản à, cứ coi như là nhiệm vụ giả mạnh nhất trong phái nữ các cô đi.” Tên xức nước hoa đáp.
Ninh Thư hỏi: “Thế sao cô ấy không đến đây?”
“Việc này phụ thuộc vào sắp xếp của nhiệm vụ.” Tên xức nước hoa nói: “Cô ngu thật hay giả ngu vậy, công đức dâng tới tận miệng mà còn không thèm nhặt.”
Thành tóc bạc cầm sách da tinh xảo trên tay: “Ra vẻ, làm màu, tự cao tự đại là biểu hiện của sự nghèo hèn và thiếu tình thương.”
“Cô cảm thấy chúng tôi không tôn trọng cô à?” Dưới ánh mặt trời mái tóc của thanh niên tóc bạc chói sáng rực rỡ.
Hắn chỉ cần đứng đó thôi, cũng sừng sững như một vị quý tộc nghiêm trang cổ xưa.
Ninh Thư nhún vai: “Nếu tôi ngang ngược nghèo hèn, vậy thì…” Ninh Thư chỉ chỉ đại thúc giáo y: “Vậy thì tên này có khác gì đám bẹt boi thiếu tình thương.”
“Còn tốt hơn cô chán, đã yếu còn thích ra gió.” Đại thúc khinh thường nói.
Ninh Thư chậc chậc chậc mấy tiếng, “Giờ anh cũng yếu như gà.”
Tên xức nước hoa kéo tay Ninh Thư: “Cãi nhau làm gì, làm sao để tới chỗ tộc tinh linh được đây?”
Ninh Thư nói: “Đi bộ.”
Tên xức nước hoa vuốt tóc: “Thì đi bộ.”
“Dù sao cũng lâu rồi chưa làm nhiệm vụ.”
“Thế giờ chúng ta đi hướng nào?” Ninh Thư hỏi.
“Tôi định hướng được tộc tinh linh ở phía này.” Đại thúc nói, đánh giá Ninh Thư: “Ai như cô chả có chút tiến bộ nào.”
Ninh Thư: Muah ha ha ha……
“Cảm ơn đã quá khen, tôi thuộc kiểu người không quên sơ tâm.” Ninh Thư phản bác nói.
(sơ tâm: tâm nguyện lúc ban đầu)
Đại thúc hai tay chống nạnh, trịch thượng nhìn Ninh Thư: “Kẻ yếu mới viện phải lý do lý trấu.”
Ninh Thư: Bày đặt ngầu lòi các thứ đồ ……
Một hàng bốn người đi về hướng dẫn tới tộc tinh linh, trên đường Ninh Thư hỏi han, trao đổi vài vấn đề với tên xức nước hoa.
Giáo y đại thúc đi đằng trước, mặc nguyên cây đen tạo vẻ rất cấm dục, vô cảm, kín kẽ từ đầu tới chân.
Chỉ để lộ ra đôi bàn tay với khuôn mặt.
Ninh Thư nói thẳng: “Ờ, đúng ròi đấy, tôi không thích, vậy nên cút bai các anh em nhé*.”
(chỗ này tác giả chơi chữ, tạm biệt 再见 zaijian giống âm đọc với 再贱 Zaijian trong bản gốc của tác giả. Nhưng 贱 mang nghĩa nghèo hèn rẻ mạt, khinh bỉ xem thường. Chắc kiểu tác giả muốn bái bai theo kiểu khinh bỉ gây hài.)
Ninh Thư xoay người rời đi, các bẹn là cường giả, là mây bay trên trời cơ mà, còn tôi chỉ là con sâu cái kiến, ngọn cỏ ven đường, cứ để tôi tự chơi một mình là được.
Tên xức nước hoa ngăn Ninh Thư lại: “Sao khó tính thế nhở?”
“Cô không muốn biết cách tạo nên thế giới nữa à?” Thanh niên tóc bạc hỏi.
“Không muốn.”
“Ỏ, chắc chắn cô phải biết cách xây dựng thế giới đó, khi A Oản còn là nhiệm vụ giả cao cấp, cũng không quan tâm tới chuyện tạo ra thế giới, tới lúc trở thành nhiệm vụ giả siêu cấp rồi mới bắt đầu khẩn trương xây dựng thế giới.” Tên xức nước hoa bảo.
“A Oản là ai?” Ninh Thư hỏi.
“A Oản à, cứ coi như là nhiệm vụ giả mạnh nhất trong phái nữ các cô đi.” Tên xức nước hoa đáp.
Ninh Thư hỏi: “Thế sao cô ấy không đến đây?”
“Việc này phụ thuộc vào sắp xếp của nhiệm vụ.” Tên xức nước hoa nói: “Cô ngu thật hay giả ngu vậy, công đức dâng tới tận miệng mà còn không thèm nhặt.”
Thành tóc bạc cầm sách da tinh xảo trên tay: “Ra vẻ, làm màu, tự cao tự đại là biểu hiện của sự nghèo hèn và thiếu tình thương.”
“Cô cảm thấy chúng tôi không tôn trọng cô à?” Dưới ánh mặt trời mái tóc của thanh niên tóc bạc chói sáng rực rỡ.
Hắn chỉ cần đứng đó thôi, cũng sừng sững như một vị quý tộc nghiêm trang cổ xưa.
Ninh Thư nhún vai: “Nếu tôi ngang ngược nghèo hèn, vậy thì…” Ninh Thư chỉ chỉ đại thúc giáo y: “Vậy thì tên này có khác gì đám bẹt boi thiếu tình thương.”
“Còn tốt hơn cô chán, đã yếu còn thích ra gió.” Đại thúc khinh thường nói.
Ninh Thư chậc chậc chậc mấy tiếng, “Giờ anh cũng yếu như gà.”
Tên xức nước hoa kéo tay Ninh Thư: “Cãi nhau làm gì, làm sao để tới chỗ tộc tinh linh được đây?”
Ninh Thư nói: “Đi bộ.”
Tên xức nước hoa vuốt tóc: “Thì đi bộ.”
“Dù sao cũng lâu rồi chưa làm nhiệm vụ.”
“Thế giờ chúng ta đi hướng nào?” Ninh Thư hỏi.
“Tôi định hướng được tộc tinh linh ở phía này.” Đại thúc nói, đánh giá Ninh Thư: “Ai như cô chả có chút tiến bộ nào.”
Ninh Thư: Muah ha ha ha……
“Cảm ơn đã quá khen, tôi thuộc kiểu người không quên sơ tâm.” Ninh Thư phản bác nói.
(sơ tâm: tâm nguyện lúc ban đầu)
Đại thúc hai tay chống nạnh, trịch thượng nhìn Ninh Thư: “Kẻ yếu mới viện phải lý do lý trấu.”
Ninh Thư: Bày đặt ngầu lòi các thứ đồ ……
Một hàng bốn người đi về hướng dẫn tới tộc tinh linh, trên đường Ninh Thư hỏi han, trao đổi vài vấn đề với tên xức nước hoa.
Giáo y đại thúc đi đằng trước, mặc nguyên cây đen tạo vẻ rất cấm dục, vô cảm, kín kẽ từ đầu tới chân.
Chỉ để lộ ra đôi bàn tay với khuôn mặt.