Ổ Tiếu Lam bị cưỡng chế luân hồi, suy ra những việc cô làm ở thế giới này đều trở thành vô nghĩa!
Đã vậy, thế giới này còn sắp sửa tan vỡ, cho nên Ổ Tiếu Lam sẽ không còn chốn quay về.
Hầy……
Rồng pha lê đi săn đã trở lại, khóe miệng còn dính vệt máu, cả thân thể ám mùi máu tươi.
Nghỉ ngơi ổn thỏa, lại bắt đầu lên đường.
Hành trình di chuyển vô cùng nhàm chán, thanh niên xức nước hoa lấy bộ bài tú lơ khơ ra, phe phẩy (bài poker, bài tây): “Chúng ta đánh bài đi.”
Ninh Thư:……
Làm nhiệm vụ còn mang theo bài tú lơ khơ?!
Ninh Thư dịch người tới, hỏi: “Đánh thắng thì được gì?”
“Lực tín ngưỡng.” Thanh niên xức nước hoa đáp.
Ninh Thư yên lặng nhích người ra xa, trò này cô hold không nổi.
“Không chơi hả?” Thanh niên xức nước hoa hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư vội vàng xua tay.
Thanh niên xức nước hoa lại hỏi đại thúc và thanh niên tóc bạc: “Các cậu muốn chơi không?”
Thanh niên tóc bạc lật sách của mình, còn đại thúc không trả lời.
Thanh niên xức nước hoa chỉ có thể buồn thỉu buồn thiu, thui thủi ngồi chơi một mình trò Klondike.
Ninh Thư ngồi tu luyện ở bên, thầm nhớ lại tư liệu của Tộc Tinh Linh.
Tinh linh có tuổi thọ cao, tính cách cao quý, ưu nhã, thông minh, xinh đẹp, gần như hòa thành một với thiên nhiên, am hiểu sử dụng ma pháp và cung tiễn.
Cư trú trong rừng rậm, tạo thành vương quốc tương đối rời rạc, đối xử với nhau bình đẳng thân thiện. Tinh linh thường tuân theo quy tắc cái thiện (lawful good), bọn họ căm thù chủng tộc tà ác, nhưng lại thân thiện, hòa ái với những chủng tộc tốt đẹp khác.
Sở hữu Cây Sinh Mệnh, có suối nguồn sinh mệnh, được trời ban cho giọng ca thánh thiện như tiếng nước chảy róc rách.
Chủng tộc như vậy sẽ không có dã tâm, không bao giờ muốn cướp đoạt thứ gì của tự nhiên.
Khác với loài người tham lam, chỉ vì lòng tham của mình mà có thể phá hủy cả vị diện.
Xem ra, thanh niên tóc bạc và thanh niên xức nước hoa đều muốn hốt Tộc tinh linh về thế giới của bản thân, bài xích nhân loại.
Ninh Thư cảm thấy loài người tựa như châu chấu, cào cào vậy, đi tới chỗ nào, chỗ nấy đều không còn một cọng cỏ.
Rõ ràng nhỏ bé yếu ớt, gặp phải thương tổn có thể lấy mất sinh mệnh của họ, nhưng lại có một mặt ngoan cường đến thế.
Rõ ràng rất nhỏ bé yếu ớt, nhưng lại gom góp được may mắn cực đại.
Ninh Thư thầm nghĩ, nếu sau này xây dựng thế giới của mình thành công, cô nhất định sẽ để cho thế giới tự do phát triển.
Tuyệt đối không cho phép trí tuệ nhân loại khống chế được tri thức.
Nghĩ xa quá rồi, giờ tới cái bóng của thế giới mới còn chưa thấy đâu.
Trải qua mấy ngày bôn ba, ba người kia không ăn gì hết, Ninh Thư có Tích Cốc Đan, mấy ngày không ăn vẫn ổn.
Lâu lâu cho rồng pha lê nghỉ ngơi ăn uống.
Ninh Thư rất ít giao lưu với ba người kia, ngay cả ba người họ cũng hiếm khi trò chuyện với nhau.
Đã vậy, thế giới này còn sắp sửa tan vỡ, cho nên Ổ Tiếu Lam sẽ không còn chốn quay về.
Hầy……
Rồng pha lê đi săn đã trở lại, khóe miệng còn dính vệt máu, cả thân thể ám mùi máu tươi.
Nghỉ ngơi ổn thỏa, lại bắt đầu lên đường.
Hành trình di chuyển vô cùng nhàm chán, thanh niên xức nước hoa lấy bộ bài tú lơ khơ ra, phe phẩy (bài poker, bài tây): “Chúng ta đánh bài đi.”
Ninh Thư:……
Làm nhiệm vụ còn mang theo bài tú lơ khơ?!
Ninh Thư dịch người tới, hỏi: “Đánh thắng thì được gì?”
“Lực tín ngưỡng.” Thanh niên xức nước hoa đáp.
Ninh Thư yên lặng nhích người ra xa, trò này cô hold không nổi.
“Không chơi hả?” Thanh niên xức nước hoa hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư vội vàng xua tay.
Thanh niên xức nước hoa lại hỏi đại thúc và thanh niên tóc bạc: “Các cậu muốn chơi không?”
Thanh niên tóc bạc lật sách của mình, còn đại thúc không trả lời.
Thanh niên xức nước hoa chỉ có thể buồn thỉu buồn thiu, thui thủi ngồi chơi một mình trò Klondike.
Ninh Thư ngồi tu luyện ở bên, thầm nhớ lại tư liệu của Tộc Tinh Linh.
Tinh linh có tuổi thọ cao, tính cách cao quý, ưu nhã, thông minh, xinh đẹp, gần như hòa thành một với thiên nhiên, am hiểu sử dụng ma pháp và cung tiễn.
Cư trú trong rừng rậm, tạo thành vương quốc tương đối rời rạc, đối xử với nhau bình đẳng thân thiện. Tinh linh thường tuân theo quy tắc cái thiện (lawful good), bọn họ căm thù chủng tộc tà ác, nhưng lại thân thiện, hòa ái với những chủng tộc tốt đẹp khác.
Sở hữu Cây Sinh Mệnh, có suối nguồn sinh mệnh, được trời ban cho giọng ca thánh thiện như tiếng nước chảy róc rách.
Chủng tộc như vậy sẽ không có dã tâm, không bao giờ muốn cướp đoạt thứ gì của tự nhiên.
Khác với loài người tham lam, chỉ vì lòng tham của mình mà có thể phá hủy cả vị diện.
Xem ra, thanh niên tóc bạc và thanh niên xức nước hoa đều muốn hốt Tộc tinh linh về thế giới của bản thân, bài xích nhân loại.
Ninh Thư cảm thấy loài người tựa như châu chấu, cào cào vậy, đi tới chỗ nào, chỗ nấy đều không còn một cọng cỏ.
Rõ ràng nhỏ bé yếu ớt, gặp phải thương tổn có thể lấy mất sinh mệnh của họ, nhưng lại có một mặt ngoan cường đến thế.
Rõ ràng rất nhỏ bé yếu ớt, nhưng lại gom góp được may mắn cực đại.
Ninh Thư thầm nghĩ, nếu sau này xây dựng thế giới của mình thành công, cô nhất định sẽ để cho thế giới tự do phát triển.
Tuyệt đối không cho phép trí tuệ nhân loại khống chế được tri thức.
Nghĩ xa quá rồi, giờ tới cái bóng của thế giới mới còn chưa thấy đâu.
Trải qua mấy ngày bôn ba, ba người kia không ăn gì hết, Ninh Thư có Tích Cốc Đan, mấy ngày không ăn vẫn ổn.
Lâu lâu cho rồng pha lê nghỉ ngơi ăn uống.
Ninh Thư rất ít giao lưu với ba người kia, ngay cả ba người họ cũng hiếm khi trò chuyện với nhau.