Liên Băng Mộng thật sự từ trước tới nay chưa từng gặp ai nhạy cảm lại thích suy nghĩ vớ vẩn giống như Nhạc Song Song.
Trước đây nàng làm nhiệm vụ cùng với binh lính của mình, sống với nhau rất vui vẻ.
Tại sao Nhạc Song Song lại khác với mấy binh lính hào sảng kia vậy.
Nhạc Song Song, ta chẳng qua lo cô đi lạc mà thôi, cô kích động như vậy làm gì. Liên Băng Mộng cau mày: Ta cảm thấy cô đã thay đổi rồi, trước đây chí ít còn hiền lành đáng yêu, từ khi thực lực của ta mạnh hơn, cô cứ ngại ngùng không tự nhiên như vậy.
Liên Băng Mộng thiếu mỗi cái nói thẳng là Ninh Thư đố kị mình.
Thực lực của cô mạnh, thực lực của ta yếu, chúng ta không hợp làm bạn mà thôi. Ninh Thư nói thẳng luôn, nhìn tổng thể như một đồ gốm sứ tinh xảo lại có một cái nắp bằng sắt thép.
Không nên hợp lại với nhau cảm giác không được hài hòa cho lắm.
Trước đây lúc mà ta còn yếu kém, cô đối với ta rất tốt, bây giờ thực lực của ta mạnh rồi, có thể bảo kê cho cô rồi, bây giờ cô lại tỏ ra như vậy, cô thật già mồm. Sắc mặt Liên Băng Mộng rất khó coi.
Ta hy vọng chúng ta có thể làm bạn cùng nhau tiến về phía trước.
Ninh Thư: →_→
Thực ra trong suy nghĩ của Liên Băng Mộng là chê thực lực của cô thấp kém, nếu không tại sao lúc mà thành lập đội binh lính, lại không mời cô vào.
Cũng biết cô đi vào là khách không mời mà đến.
Cùng nhau lớn mạnh quả thực chỉ như chuyện đùa.
Ngươi có quan điểm của ngươi, ta có quan điểm của ta, chỉ có thể nói không hợp lại được mà thôi.
Nhạc Song Song, cô cần gì, ta có thể cho cô mượn, khi nào lớn mạnh rồi trả lại cho ta là được. Liên Băng Mộng nói: Bán đứng mình sẽ không được lâu dài đâu.
Ninh Thư lật sách, vừa cười vừa nói: Ta không bán đứng mình, cũng không phải như cô nghĩ, cô muốn biết quả trí tuệ tại sao lại có được không, ta nói ta tự mình hái được cô có tin không?
Liên Băng Mộng không nói câu nào, trán hiện lên đầy chữ không tin.
Nhìn đi, cô nói thật, mà không có ai tin.
Văn đạo sư mặc trang phục của đạo sư đi đến, dịu dàng nói: Một tháng sau học viện tổ chức cuộc thi, cho nên trong khoảng thời gian này mọi người phải luyện tập nhiều hơn.
Thắng sẽ có phần thưởng nha. Nghe thấy giọng của thầy dịu dàng khác thường, khiến một người bình thường tục tằng như Ninh Thư nghe mà cũng thấy toàn thân như đang ngâm ở trong suối nước nóng vậy.
Bây giờ đến phòng tập đi.
Người khác đều đang tập luyện đối chiến, Ninh Thư chỉ ngồi ở trong góc, nhìn người khác quyết đấu.
Liên Băng Mộng cơ bản đã đánh bại cả trận chỉ trong nháy mắt, hơn nữa dáng vẻ như không tốn chút sức nào đã quật ngã người khác rồi.
Liên Băng Mộng thật sự rất mạnh đấy...
Đúng rồi, đây là chỉ là một con triệu hoán thú của cô ta thôi, những triệu hoán thú khác đều vô cùng mạnh...
Vừa xinh đẹp lại mạnh mẽ...
Nghe nói Tứ hoàng tử và Mục Tử Kỳ đều thích cô ta...
Nữ thần thực sự...
Ninh Thư nghe được những lời này từ quần chúng xung quanh, Liên Băng Mộng quả thực rất hấp dẫn, mạnh mẽ tự tôn, chí ít cũng quyến rũ hơn so với những cô gái dựa vào đàn ông kia.
Ninh Thư cũng không chiến đấu một mất một còn với cô ta.
Nguyên chủ chỉ hy vọng mình có đủ sức mạnh, đánh bại Liên Băng Mộng.
Ở học viện chiến đấu một tháng xong, đánh bại Liên Băng Mộng ở một nơi tương tự.
Trong lòng Ninh Thư có một nỗi nghi hoặc, chính là viên ngọc trên người Liên Băng Mộng kia là thứ gì?
Liên Băng Mộng có thể từ một phế vật biến thành thiên tài, hơn nữa lại có lực tinh thần mạnh như thế có thể khống chế nhiều triệu hoán thú đến như vậy.
Chậu hoa của trò đâu? Văn đạo sư cúi đầu xuống nhìn Ninh Thư nghịch nghịch móng tay.
Ninh Thư đứng lên: Ta cất đi rồi.
Tiểu Thảo bây giờ còn đang chìm trong giấc ngủ, ai biết khi nào có thể tỉnh lại, nếu như một tháng sau Tiểu Thảo không thể tỉnh lại, cô chỉ có thể một mình lên võ đài gặp đối thủ.
Lúc rảnh rỗi, nên nói chuyện nhiều hơn với triệu hoán thú của trò... Hình như nhớ tới triệu hoán thú của Ninh Thư là một cây cỏ, cũng không tiện nói gì thêm: Luyện tập chăm chỉ vào.
Vâng... Ninh Thư gật đầu.
Trò nên sớm đến khoa thực vật học đi, như vậy mới có thể luyện tập thực sự được. Văn đạo sĩ nói.
Cảm ơn thầy. Ninh Thư gật đầu.
Thực ra cô muốn học khoa thực vật, mọi người ở khoa thực vật chỉ biết nhận tư chất tự nhiên, thực vật cũng có loại mạnh như triệu hoán thú, như các loại hoa ăn thịt người, là một loại thực vật có lực sát thương rất lớn.
Nhạc Song Song không vào được lớp thực vật, mới đến lớp này.
Thực sự rất buồn.
Hơn nữa học phí bồi dưỡng lớp thực vật không phải Nhạc Song Song không thể chấp nhận được.
Văn đạo sĩ suy nghĩ một chút, nhìn Ninh Thư một cách dịu dàng nói: Hoặc là trò luyện thêm võ sư, trở thành một võ sư, chí ít cũng có chút năng lực bảo vệ mình.
Nhưng thông thường phụ nữ đều chịu không nổi khổ cực như vậy. Văn đạo sĩ góp ý với Ninh Thư.
Võ sư vốn dĩ mạnh không tưởng, chính là một điểm công phu quyền cước mà thôi, giống như luyện Thiết Sa chưởng mỗi ngày đều phải lấy tay xúc cát vậy.
Nhưng Ninh Thư vẫn rất cảm kích Văn đạo sĩ đã cho mình ý kiến: Cảm ơn thầy.
Trò là học trò của ta, ta hy vọng tất cả học trò của ta đều có thể trở thành một người mạnh mẽ. Thầy Văn dịu dàng nói.
Ninh Thư thật sự muốn cho giơ ngón tay cái về phía Văn đạo sĩ, thầy giáo tốt!
Thực sự là một người rất khoan dung.
Thưa thầy, ta có chuyện muốn hỏi người. Liên Băng Mộng đi đến hỏi Văn đạo sĩ.
Văn đạo sĩ gật đầu rất ôn nhu: Có chuyện gì?
Tại sao ta không thể đồng thời triệu hoán mấy con thú vậy, mỗi lần chỉ có thể triệu hoán một con? Liên Băng Mộng hỏi.
Ninh Thư:...
Câu hỏi của học bá đều rất trâu bò như thế đấy biết chưa.
Vẫn là liên quan đến lực tinh thần, hãy tập luyện nhiều hơn. Văn đạo sĩ rất dịu dàng: Trò mạnh hơn so với điểm bắt đầu của người khác, cứ từ từ, dần dần sẽ tăng số lượng thú triệu hoán được.
Hai người vừa nói vừa đi.
Ninh Thư bỗng cảm thấy Liên Băng Mộng có gì đó với Văn đạo sĩ.
Lúc Văn đạo sĩ nói chuyện với cô, Liên Băng Mộng không nên xen vào câu chuyện.
Có điều Văn đạo sĩ quả thực rất đẹp trai, quan trọng nhất là vô cùng dịu dàng, dịu dàng lại còn mạnh mẽ, vừa trưởng thành vừa thận trọng.
Nghe nói triệu hoán thú của Văn đạo sĩ là một con rồng vàng, hơn nữa còn là rồng vàng đã trưởng thành, có sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Ninh Thư thấy Liên Băng Mộng nói những lời này với Văn đạo sĩ, hai người đứng cùng nhau khá là đẹp đôi.
Ninh Thư thu hồi lại cái ý bà tám, kiểm tra không gian ý thức, nhìn thấy vòng sáng xanh của Tiểu Thảo đã lớn hơn một chút, đang dần dần lớn mạnh, Ninh Thư thử nói chuyện với Tiểu Thảo, nhưng đối phương không một chút hứng thú đáp lại.
Tên này thực sự ngủ như chết rồi.
Trong phòng luyện tập, các loại triệu hoán thú tập trung lại một chỗ, sau khi kết thúc trận đấu, Văn đạo sư sẽ nhắc nhở các học viên, nói cho học viên biết nhược điểm ở chỗ nào.
Ninh Thư ngồi thẳng xuống đất bắt đầu tu luyện, bây giờ khí công trong đan điền của cô đã tạo thành hình rồng, nhưng cũng không biết có thể biến thành màu vàng được hay không, một khi khí công đã có màu vàng, lực chiến đấu của cô sẽ mạnh hơn.
Nhạc Song Song, thầy đã đi rồi, cô vẫn còn ngủ. Liên Băng Mộng đẩy Ninh Thư một cái.
Ninh Thư mở mắt, thấy khuôn mặt ửng hồng Liên Băng Mộng, tôn lên vẻ đẹp diễm lệ rung động lòng người của nàng, càng chắc chắn rằng Liên Băng Mộng thích Văn đạo sĩ.
Không ngờ Liên Băng Mộng mạnh mẽ như vậy lại thích một người đàn ông như Văn đạo sĩ.
Ninh Thư đứng lên, Liên Băng Mộng nhìn Ninh Thư từ trên xuống dưới rồi lắc đầu.
Trước đây nàng làm nhiệm vụ cùng với binh lính của mình, sống với nhau rất vui vẻ.
Tại sao Nhạc Song Song lại khác với mấy binh lính hào sảng kia vậy.
Nhạc Song Song, ta chẳng qua lo cô đi lạc mà thôi, cô kích động như vậy làm gì. Liên Băng Mộng cau mày: Ta cảm thấy cô đã thay đổi rồi, trước đây chí ít còn hiền lành đáng yêu, từ khi thực lực của ta mạnh hơn, cô cứ ngại ngùng không tự nhiên như vậy.
Liên Băng Mộng thiếu mỗi cái nói thẳng là Ninh Thư đố kị mình.
Thực lực của cô mạnh, thực lực của ta yếu, chúng ta không hợp làm bạn mà thôi. Ninh Thư nói thẳng luôn, nhìn tổng thể như một đồ gốm sứ tinh xảo lại có một cái nắp bằng sắt thép.
Không nên hợp lại với nhau cảm giác không được hài hòa cho lắm.
Trước đây lúc mà ta còn yếu kém, cô đối với ta rất tốt, bây giờ thực lực của ta mạnh rồi, có thể bảo kê cho cô rồi, bây giờ cô lại tỏ ra như vậy, cô thật già mồm. Sắc mặt Liên Băng Mộng rất khó coi.
Ta hy vọng chúng ta có thể làm bạn cùng nhau tiến về phía trước.
Ninh Thư: →_→
Thực ra trong suy nghĩ của Liên Băng Mộng là chê thực lực của cô thấp kém, nếu không tại sao lúc mà thành lập đội binh lính, lại không mời cô vào.
Cũng biết cô đi vào là khách không mời mà đến.
Cùng nhau lớn mạnh quả thực chỉ như chuyện đùa.
Ngươi có quan điểm của ngươi, ta có quan điểm của ta, chỉ có thể nói không hợp lại được mà thôi.
Nhạc Song Song, cô cần gì, ta có thể cho cô mượn, khi nào lớn mạnh rồi trả lại cho ta là được. Liên Băng Mộng nói: Bán đứng mình sẽ không được lâu dài đâu.
Ninh Thư lật sách, vừa cười vừa nói: Ta không bán đứng mình, cũng không phải như cô nghĩ, cô muốn biết quả trí tuệ tại sao lại có được không, ta nói ta tự mình hái được cô có tin không?
Liên Băng Mộng không nói câu nào, trán hiện lên đầy chữ không tin.
Nhìn đi, cô nói thật, mà không có ai tin.
Văn đạo sư mặc trang phục của đạo sư đi đến, dịu dàng nói: Một tháng sau học viện tổ chức cuộc thi, cho nên trong khoảng thời gian này mọi người phải luyện tập nhiều hơn.
Thắng sẽ có phần thưởng nha. Nghe thấy giọng của thầy dịu dàng khác thường, khiến một người bình thường tục tằng như Ninh Thư nghe mà cũng thấy toàn thân như đang ngâm ở trong suối nước nóng vậy.
Bây giờ đến phòng tập đi.
Người khác đều đang tập luyện đối chiến, Ninh Thư chỉ ngồi ở trong góc, nhìn người khác quyết đấu.
Liên Băng Mộng cơ bản đã đánh bại cả trận chỉ trong nháy mắt, hơn nữa dáng vẻ như không tốn chút sức nào đã quật ngã người khác rồi.
Liên Băng Mộng thật sự rất mạnh đấy...
Đúng rồi, đây là chỉ là một con triệu hoán thú của cô ta thôi, những triệu hoán thú khác đều vô cùng mạnh...
Vừa xinh đẹp lại mạnh mẽ...
Nghe nói Tứ hoàng tử và Mục Tử Kỳ đều thích cô ta...
Nữ thần thực sự...
Ninh Thư nghe được những lời này từ quần chúng xung quanh, Liên Băng Mộng quả thực rất hấp dẫn, mạnh mẽ tự tôn, chí ít cũng quyến rũ hơn so với những cô gái dựa vào đàn ông kia.
Ninh Thư cũng không chiến đấu một mất một còn với cô ta.
Nguyên chủ chỉ hy vọng mình có đủ sức mạnh, đánh bại Liên Băng Mộng.
Ở học viện chiến đấu một tháng xong, đánh bại Liên Băng Mộng ở một nơi tương tự.
Trong lòng Ninh Thư có một nỗi nghi hoặc, chính là viên ngọc trên người Liên Băng Mộng kia là thứ gì?
Liên Băng Mộng có thể từ một phế vật biến thành thiên tài, hơn nữa lại có lực tinh thần mạnh như thế có thể khống chế nhiều triệu hoán thú đến như vậy.
Chậu hoa của trò đâu? Văn đạo sư cúi đầu xuống nhìn Ninh Thư nghịch nghịch móng tay.
Ninh Thư đứng lên: Ta cất đi rồi.
Tiểu Thảo bây giờ còn đang chìm trong giấc ngủ, ai biết khi nào có thể tỉnh lại, nếu như một tháng sau Tiểu Thảo không thể tỉnh lại, cô chỉ có thể một mình lên võ đài gặp đối thủ.
Lúc rảnh rỗi, nên nói chuyện nhiều hơn với triệu hoán thú của trò... Hình như nhớ tới triệu hoán thú của Ninh Thư là một cây cỏ, cũng không tiện nói gì thêm: Luyện tập chăm chỉ vào.
Vâng... Ninh Thư gật đầu.
Trò nên sớm đến khoa thực vật học đi, như vậy mới có thể luyện tập thực sự được. Văn đạo sĩ nói.
Cảm ơn thầy. Ninh Thư gật đầu.
Thực ra cô muốn học khoa thực vật, mọi người ở khoa thực vật chỉ biết nhận tư chất tự nhiên, thực vật cũng có loại mạnh như triệu hoán thú, như các loại hoa ăn thịt người, là một loại thực vật có lực sát thương rất lớn.
Nhạc Song Song không vào được lớp thực vật, mới đến lớp này.
Thực sự rất buồn.
Hơn nữa học phí bồi dưỡng lớp thực vật không phải Nhạc Song Song không thể chấp nhận được.
Văn đạo sĩ suy nghĩ một chút, nhìn Ninh Thư một cách dịu dàng nói: Hoặc là trò luyện thêm võ sư, trở thành một võ sư, chí ít cũng có chút năng lực bảo vệ mình.
Nhưng thông thường phụ nữ đều chịu không nổi khổ cực như vậy. Văn đạo sĩ góp ý với Ninh Thư.
Võ sư vốn dĩ mạnh không tưởng, chính là một điểm công phu quyền cước mà thôi, giống như luyện Thiết Sa chưởng mỗi ngày đều phải lấy tay xúc cát vậy.
Nhưng Ninh Thư vẫn rất cảm kích Văn đạo sĩ đã cho mình ý kiến: Cảm ơn thầy.
Trò là học trò của ta, ta hy vọng tất cả học trò của ta đều có thể trở thành một người mạnh mẽ. Thầy Văn dịu dàng nói.
Ninh Thư thật sự muốn cho giơ ngón tay cái về phía Văn đạo sĩ, thầy giáo tốt!
Thực sự là một người rất khoan dung.
Thưa thầy, ta có chuyện muốn hỏi người. Liên Băng Mộng đi đến hỏi Văn đạo sĩ.
Văn đạo sĩ gật đầu rất ôn nhu: Có chuyện gì?
Tại sao ta không thể đồng thời triệu hoán mấy con thú vậy, mỗi lần chỉ có thể triệu hoán một con? Liên Băng Mộng hỏi.
Ninh Thư:...
Câu hỏi của học bá đều rất trâu bò như thế đấy biết chưa.
Vẫn là liên quan đến lực tinh thần, hãy tập luyện nhiều hơn. Văn đạo sĩ rất dịu dàng: Trò mạnh hơn so với điểm bắt đầu của người khác, cứ từ từ, dần dần sẽ tăng số lượng thú triệu hoán được.
Hai người vừa nói vừa đi.
Ninh Thư bỗng cảm thấy Liên Băng Mộng có gì đó với Văn đạo sĩ.
Lúc Văn đạo sĩ nói chuyện với cô, Liên Băng Mộng không nên xen vào câu chuyện.
Có điều Văn đạo sĩ quả thực rất đẹp trai, quan trọng nhất là vô cùng dịu dàng, dịu dàng lại còn mạnh mẽ, vừa trưởng thành vừa thận trọng.
Nghe nói triệu hoán thú của Văn đạo sĩ là một con rồng vàng, hơn nữa còn là rồng vàng đã trưởng thành, có sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Ninh Thư thấy Liên Băng Mộng nói những lời này với Văn đạo sĩ, hai người đứng cùng nhau khá là đẹp đôi.
Ninh Thư thu hồi lại cái ý bà tám, kiểm tra không gian ý thức, nhìn thấy vòng sáng xanh của Tiểu Thảo đã lớn hơn một chút, đang dần dần lớn mạnh, Ninh Thư thử nói chuyện với Tiểu Thảo, nhưng đối phương không một chút hứng thú đáp lại.
Tên này thực sự ngủ như chết rồi.
Trong phòng luyện tập, các loại triệu hoán thú tập trung lại một chỗ, sau khi kết thúc trận đấu, Văn đạo sư sẽ nhắc nhở các học viên, nói cho học viên biết nhược điểm ở chỗ nào.
Ninh Thư ngồi thẳng xuống đất bắt đầu tu luyện, bây giờ khí công trong đan điền của cô đã tạo thành hình rồng, nhưng cũng không biết có thể biến thành màu vàng được hay không, một khi khí công đã có màu vàng, lực chiến đấu của cô sẽ mạnh hơn.
Nhạc Song Song, thầy đã đi rồi, cô vẫn còn ngủ. Liên Băng Mộng đẩy Ninh Thư một cái.
Ninh Thư mở mắt, thấy khuôn mặt ửng hồng Liên Băng Mộng, tôn lên vẻ đẹp diễm lệ rung động lòng người của nàng, càng chắc chắn rằng Liên Băng Mộng thích Văn đạo sĩ.
Không ngờ Liên Băng Mộng mạnh mẽ như vậy lại thích một người đàn ông như Văn đạo sĩ.
Ninh Thư đứng lên, Liên Băng Mộng nhìn Ninh Thư từ trên xuống dưới rồi lắc đầu.
/1471
|