Mấy người bên cạnh Liên Băng Mộng, đều là những nhân vật phong vân trong học viện, nam tuấn tú nữ xinh đẹp.
Ninh Thư không định gây hấn gì với Liên Băng Mộng, dù sao tâm nguyện của Nhạc Song Song là trở nên mạnh mẽ, đồng thời đánh bại Liên Băng Mộng.
Dù sao một tháng sau học viện có một cuộc tỉ thí, kiểm tra khả năng điều khiển triệu hoán thú của hội viên.
Cuộc thi này rất quan trọng, chiến thắng sẽ giành được các loại giải thưởng.
Có thể đánh bại Liên Băng Mộng trong trường hợp quang minh chính đại thì tốt.
“Nhạc Song Song.” Liên Băng Mộng nhìn thấy Ninh Thư liền gọi cô một tiếng.
Ninh Thư có chút bất đắc dĩ, định chuồn khỏi đó, coi như không nghe thấy.
“Nhạc Song Song, Nhạc Song Song...”
Ninh Thư xoay người đi về phía Liên Băng Mộng, chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”
“Một kì nghỉ không gặp, cô đã làm những gì?” Liên Băng Mộng lấy hai viên Ma tinh ra đưa cho Ninh Thư: “Này, cho cô, đây là Ma tinh chúng ta đi rèn luyện lấy được, triệu hoán thú của cô quá yếu.”
“Cái này quá quý giá, ta không thể nhận.” Ninh Thư vẫy tay.
“Cho cô thì cô cứ cầm.” Liên Băng Mộng dúi Ma tinh cho Ninh Thư.
Ninh Thư cười cười, nhận Ma tinh, lấy một quả trí tuệ ra: “Đây là quà đáp lễ của ta.”
Luận giá trị, quả trí tuệ còn quý giá hơn Ma tinh.
Liên Băng Mộng nhìn thấy quả trí tuệ đỏ rực trong tay Ninh Thư có chút sững sờ, nghi hoặc hỏi: “Quả trí tuệ của cô lấy từ đâu, ta nhớ lần trước ta cho cô quả trí tuệ cô không nhận mà.”
Liên Băng Mộng lấy quả trí tuệ qua nhìn một chút, đây đúng là quả trí tuệ không sai, thế nhưng thứ này sao có thể ở trên người Nhạc Song Song.
Nhìn thấy ánh mắt ngập tràn sự nghi hoặc xen lẫn sự kinh ngạc của Liên Băng Mộng, trong lòng Ninh Thư bỗng nhiên nảy sinh một loại cảm giác vui sướng chưa từng có.
Đây không phải là cảm xúc của Ninh Thư, mà là cảm xúc ẩn nấp trong tim Nhạc Song Song.
Bây giờ có thể lấy ra thứ có giá trị cao hơn cả đồ của Liên Băng Mộng, cảm thấy có thể ưỡn thẳng lưng mà sống rồi.
Vĩnh viễn bố thí và vĩnh viễn đòi hỏi có tính chất giống nhau, một cái bất lực hoàn trả, một cái bất lực chống đỡ.
“Đây là ta tình cờ có được, cô cho ta Ma tinh, ta cho cô quả trí tuệ!” Ninh Thư nói.
Liên Băng Mộng nhíu chặt lông mày, bắt lấy cổ tay Ninh Thư: “Nhạc Song Song, có phải cô đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Liên Băng Mộng không quá tin tưởng Nhạc Song Song có thể có được thứ này, Nhạc Song Song chính là kẻ đến một đồng của công hội cho cũng muốn cầm về.
Loại quả trí tuệ này có giá mấy nghìn đồng vàng.
“Ta không sao, quả trí tuệ này nguồn gốc trong sạch, không như cô nghĩ đâu.” Ninh Thư bình thản nói.
“Được rồi, người ta bằng lòng dùng quả trí tuệ để trao đổi thì cứ đổi đi.” Mục Tử Kỳ lạnh nhạt nói: “Người ta muốn ra vẻ sĩ diện thì thành toàn cho nàng ta.”
“Thông thường loại dân thường này dùng lòng tự trọng kỳ quặc để che giấu sự tự ti trong nội tâm.” Mục Tử Kỳ tỏ vẻ hờ hững.
Ninh Thư nhìn thoáng qua Mục Tử Kỳ, nhớ đến đại tiểu thư Mục gia chết ở rừng cây ăn thịt người.
Thấy dáng vẻ bình thản của Mục Tử Kỳ, đoán rằng không phải tỷ tỷ ruột của hắn, các nhành của gia tộc rất nhiều, ai biết tiểu thư Mục gia đã xảy ra chuyện gì.
“Quả trí tuệ của cô thì tự cầm lấy đi, ta không cần quả trí tuệ của cô, còn Ma tinh, cũng không phải thứ gì quý giá, cô cũng nhận lấy đi.” Liên Băng Mộng ném quả trí tuệ trong tay cho Ninh Thư.
Ninh Thư bắt lấy quả trí tuệ, ném hai viên Ma tinh cho Liên Băng Mộng: “Ta không có lý do gì nhận đồ của cô.”
Không hiểu vì sao lần nào Liên Băng Mộng cũng không hỏi người khác có muốn hay không, đã đưa đồ cho người khác.
Không tỏ vẻ chân thiện mỹ thì không được à, nói là coi người ta là bạn bè, lại coi người ta giống như con chó vậy, thỉnh thoảng thưởng cho một khúc xương.
Cả đời đều phải nấp dưới bóng kẻ khác.
Thậm chí người khác cũng không biết tên của cô, thấy cô liền nói, đó là tay sai dựa dẫm vào Liên Băng Mộng, trong nhà nghèo túng phải dựa vào sự cứu giúp của Liên Băng Mộng.
Liên Băng Mộng nhận lấy Ma tinh, nhíu mày bất ngờ: “Ta phát hiện con người cô rất kỳ lạ, ta coi cô là bạn, gắng sức giúp cô trở nên mạnh mẽ, cô lại bày ra bộ dạng này, câu nệ không chút hào phóng nào.”
“Nhận đồ của ta, khiến cô mất mặt vậy sao?” Vẻ mặt Liên Băng Mộng lạnh lùng: “Ta coi cô là bạn, muốn làm cho cô nhanh chóng trở nên mạnh mẽ mà thôi.”
“Cô nói với nàng ta nhiều như vậy làm gì, đơn giản chính là trong lòng đố kị thiên phú của cô, đố kị triệu hoán thú mạnh mẽ của cô, giữa bạn bè sẽ cạnh tranh lẫn nhau, nàng ta đố kị cô.” Mục Tử Kỳ nói với Liên Băng Mộng.
“Ta mà gặp loại người này, sẽ chẳng thèm để ý, là bùn nhão thì mãi mãi là bùn nhão, cô cũng không nên phí công với loại người này, không cùng một thế giới thì cần gì dây dưa.”
“Thường dân đúng là thích dùng cách này để ra vẻ mình coi tiền tài như rác rưởi.”
“Rõ ràng trong lòng ham hư vinh, còn muốn ra vẻ...”
Mấy tên nam nhân xuất chúng bên cạnh Liên Băng Ngọc khó chịu nói.
Ninh Thư hờ hững, người biết đố kị, biết tự ti không phải quá bình thường sao?
Nhưng Nhạc Song Song đi bên cạnh Liên Băng Mộng, chỉ cần làm điều khiến Liên Băng Mộng không vui, liền bị chụp cái mũ không biết tốt xấu, có lòng tự ái đáng thương của thường dân.
Không muốn làm bạn với Liên Băng Mộng, xùy, ngươi không biết tốt xấu...
Cho ngươi đồ đạc còn không muốn, xùy, sao ngươi lại không biết tốt xấu như vậy...
Không muốn tiếp nhận.
Tình nguyện ngước mắt nhìn Liên Băng Mông cao cao tại thượng, tình nguyện để Liên Băng Mộng coi thường cô.
Đây là một tình bạn có sự chênh lệch quá lớn.
Tội cho Liên Băng Mộng, làm bạn với nàng ta, nghĩ cho nàng ta, cuối cùng lại nhận được kết quả như này.
Đúng là không thể hiểu nổi!
“Tùy cô thôi, về sau cô cần gì có thể tới tìm ta.” Vẻ mặt Liên Băng Mộng lạnh nhạt, xoay người liền đi.
“Cảm ơn.” Ninh Thư nói một tiếng cám ơn.
Rõ ràng là cô quá không biết tốt xấu rồi, Liên Băng Mộng cũng mặc kệ cô rồi.
Bùn loãng không thể trát tường!
Ninh Thư vào phòng học, ngồi xuống bên cạnh Liên Băng Mộng, Liên Băng Mộng không thèm liếc Ninh Thư lần nào.
Ninh Thư ung dung tự tại, rút một quyển sách ở giá sách phía sau phòng học ra đọc, thỉnh thoảng xem không gian ý thức, vùng sáng màu xanh đang chuyển động, đang dần lớn mạnh.
Tiểu Thảo còn đang ngủ say, đoán chừng là lúc trước hấp thu năng lượng quá mãnh liệt rồi, sau khi tỉnh lại chắc chắn có sự đột phá!
Ninh Thư chỉ mong đầu óc của nó sáng sủa một chút, năng lực của nó đã không tệ, dù gì cũng đã giết rất nhiều ma thú ở dãy núi Viên Mệnh.
Chỉ là dây leo quấn quít cũng đủ khiến người ta nhức hết cả đầu.
Liên Băng Mộng bên cạnh thấy Ninh Thư ngẩn người nhìn chằm chằm quyển sách, huơ tay trước mặt cô, Ninh Thư hoàn hồn nghi hoặc nhìn Liên Băng Mộng.
“Nhạc Song Song, có phải cô có chuyện gì giấu ta, thực lực yếu kém cũng không sao, nhưng vì việc này mà làm ra những chuyện bán rẻ nhân cách linh hồn mình thì hơi mất mặt đấy.”
Ninh Thư mỉm cười: “Bán rẻ nhân cách và linh hồn của mình không hề mất mặt, chuyện mất mặt chính là không bán được giá cao.”
“Ngụy biện.” Liên Băng Mộng nhìn chằm chằm Ninh Thư: “Ta coi cô là bạn, không muốn nhân cách hay linh hồn gì của cô cả, cô lại cảm thấy ta giống như hại cô.”
Ninh Thư không định gây hấn gì với Liên Băng Mộng, dù sao tâm nguyện của Nhạc Song Song là trở nên mạnh mẽ, đồng thời đánh bại Liên Băng Mộng.
Dù sao một tháng sau học viện có một cuộc tỉ thí, kiểm tra khả năng điều khiển triệu hoán thú của hội viên.
Cuộc thi này rất quan trọng, chiến thắng sẽ giành được các loại giải thưởng.
Có thể đánh bại Liên Băng Mộng trong trường hợp quang minh chính đại thì tốt.
“Nhạc Song Song.” Liên Băng Mộng nhìn thấy Ninh Thư liền gọi cô một tiếng.
Ninh Thư có chút bất đắc dĩ, định chuồn khỏi đó, coi như không nghe thấy.
“Nhạc Song Song, Nhạc Song Song...”
Ninh Thư xoay người đi về phía Liên Băng Mộng, chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”
“Một kì nghỉ không gặp, cô đã làm những gì?” Liên Băng Mộng lấy hai viên Ma tinh ra đưa cho Ninh Thư: “Này, cho cô, đây là Ma tinh chúng ta đi rèn luyện lấy được, triệu hoán thú của cô quá yếu.”
“Cái này quá quý giá, ta không thể nhận.” Ninh Thư vẫy tay.
“Cho cô thì cô cứ cầm.” Liên Băng Mộng dúi Ma tinh cho Ninh Thư.
Ninh Thư cười cười, nhận Ma tinh, lấy một quả trí tuệ ra: “Đây là quà đáp lễ của ta.”
Luận giá trị, quả trí tuệ còn quý giá hơn Ma tinh.
Liên Băng Mộng nhìn thấy quả trí tuệ đỏ rực trong tay Ninh Thư có chút sững sờ, nghi hoặc hỏi: “Quả trí tuệ của cô lấy từ đâu, ta nhớ lần trước ta cho cô quả trí tuệ cô không nhận mà.”
Liên Băng Mộng lấy quả trí tuệ qua nhìn một chút, đây đúng là quả trí tuệ không sai, thế nhưng thứ này sao có thể ở trên người Nhạc Song Song.
Nhìn thấy ánh mắt ngập tràn sự nghi hoặc xen lẫn sự kinh ngạc của Liên Băng Mộng, trong lòng Ninh Thư bỗng nhiên nảy sinh một loại cảm giác vui sướng chưa từng có.
Đây không phải là cảm xúc của Ninh Thư, mà là cảm xúc ẩn nấp trong tim Nhạc Song Song.
Bây giờ có thể lấy ra thứ có giá trị cao hơn cả đồ của Liên Băng Mộng, cảm thấy có thể ưỡn thẳng lưng mà sống rồi.
Vĩnh viễn bố thí và vĩnh viễn đòi hỏi có tính chất giống nhau, một cái bất lực hoàn trả, một cái bất lực chống đỡ.
“Đây là ta tình cờ có được, cô cho ta Ma tinh, ta cho cô quả trí tuệ!” Ninh Thư nói.
Liên Băng Mộng nhíu chặt lông mày, bắt lấy cổ tay Ninh Thư: “Nhạc Song Song, có phải cô đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Liên Băng Mộng không quá tin tưởng Nhạc Song Song có thể có được thứ này, Nhạc Song Song chính là kẻ đến một đồng của công hội cho cũng muốn cầm về.
Loại quả trí tuệ này có giá mấy nghìn đồng vàng.
“Ta không sao, quả trí tuệ này nguồn gốc trong sạch, không như cô nghĩ đâu.” Ninh Thư bình thản nói.
“Được rồi, người ta bằng lòng dùng quả trí tuệ để trao đổi thì cứ đổi đi.” Mục Tử Kỳ lạnh nhạt nói: “Người ta muốn ra vẻ sĩ diện thì thành toàn cho nàng ta.”
“Thông thường loại dân thường này dùng lòng tự trọng kỳ quặc để che giấu sự tự ti trong nội tâm.” Mục Tử Kỳ tỏ vẻ hờ hững.
Ninh Thư nhìn thoáng qua Mục Tử Kỳ, nhớ đến đại tiểu thư Mục gia chết ở rừng cây ăn thịt người.
Thấy dáng vẻ bình thản của Mục Tử Kỳ, đoán rằng không phải tỷ tỷ ruột của hắn, các nhành của gia tộc rất nhiều, ai biết tiểu thư Mục gia đã xảy ra chuyện gì.
“Quả trí tuệ của cô thì tự cầm lấy đi, ta không cần quả trí tuệ của cô, còn Ma tinh, cũng không phải thứ gì quý giá, cô cũng nhận lấy đi.” Liên Băng Mộng ném quả trí tuệ trong tay cho Ninh Thư.
Ninh Thư bắt lấy quả trí tuệ, ném hai viên Ma tinh cho Liên Băng Mộng: “Ta không có lý do gì nhận đồ của cô.”
Không hiểu vì sao lần nào Liên Băng Mộng cũng không hỏi người khác có muốn hay không, đã đưa đồ cho người khác.
Không tỏ vẻ chân thiện mỹ thì không được à, nói là coi người ta là bạn bè, lại coi người ta giống như con chó vậy, thỉnh thoảng thưởng cho một khúc xương.
Cả đời đều phải nấp dưới bóng kẻ khác.
Thậm chí người khác cũng không biết tên của cô, thấy cô liền nói, đó là tay sai dựa dẫm vào Liên Băng Mộng, trong nhà nghèo túng phải dựa vào sự cứu giúp của Liên Băng Mộng.
Liên Băng Mộng nhận lấy Ma tinh, nhíu mày bất ngờ: “Ta phát hiện con người cô rất kỳ lạ, ta coi cô là bạn, gắng sức giúp cô trở nên mạnh mẽ, cô lại bày ra bộ dạng này, câu nệ không chút hào phóng nào.”
“Nhận đồ của ta, khiến cô mất mặt vậy sao?” Vẻ mặt Liên Băng Mộng lạnh lùng: “Ta coi cô là bạn, muốn làm cho cô nhanh chóng trở nên mạnh mẽ mà thôi.”
“Cô nói với nàng ta nhiều như vậy làm gì, đơn giản chính là trong lòng đố kị thiên phú của cô, đố kị triệu hoán thú mạnh mẽ của cô, giữa bạn bè sẽ cạnh tranh lẫn nhau, nàng ta đố kị cô.” Mục Tử Kỳ nói với Liên Băng Mộng.
“Ta mà gặp loại người này, sẽ chẳng thèm để ý, là bùn nhão thì mãi mãi là bùn nhão, cô cũng không nên phí công với loại người này, không cùng một thế giới thì cần gì dây dưa.”
“Thường dân đúng là thích dùng cách này để ra vẻ mình coi tiền tài như rác rưởi.”
“Rõ ràng trong lòng ham hư vinh, còn muốn ra vẻ...”
Mấy tên nam nhân xuất chúng bên cạnh Liên Băng Ngọc khó chịu nói.
Ninh Thư hờ hững, người biết đố kị, biết tự ti không phải quá bình thường sao?
Nhưng Nhạc Song Song đi bên cạnh Liên Băng Mộng, chỉ cần làm điều khiến Liên Băng Mộng không vui, liền bị chụp cái mũ không biết tốt xấu, có lòng tự ái đáng thương của thường dân.
Không muốn làm bạn với Liên Băng Mộng, xùy, ngươi không biết tốt xấu...
Cho ngươi đồ đạc còn không muốn, xùy, sao ngươi lại không biết tốt xấu như vậy...
Không muốn tiếp nhận.
Tình nguyện ngước mắt nhìn Liên Băng Mông cao cao tại thượng, tình nguyện để Liên Băng Mộng coi thường cô.
Đây là một tình bạn có sự chênh lệch quá lớn.
Tội cho Liên Băng Mộng, làm bạn với nàng ta, nghĩ cho nàng ta, cuối cùng lại nhận được kết quả như này.
Đúng là không thể hiểu nổi!
“Tùy cô thôi, về sau cô cần gì có thể tới tìm ta.” Vẻ mặt Liên Băng Mộng lạnh nhạt, xoay người liền đi.
“Cảm ơn.” Ninh Thư nói một tiếng cám ơn.
Rõ ràng là cô quá không biết tốt xấu rồi, Liên Băng Mộng cũng mặc kệ cô rồi.
Bùn loãng không thể trát tường!
Ninh Thư vào phòng học, ngồi xuống bên cạnh Liên Băng Mộng, Liên Băng Mộng không thèm liếc Ninh Thư lần nào.
Ninh Thư ung dung tự tại, rút một quyển sách ở giá sách phía sau phòng học ra đọc, thỉnh thoảng xem không gian ý thức, vùng sáng màu xanh đang chuyển động, đang dần lớn mạnh.
Tiểu Thảo còn đang ngủ say, đoán chừng là lúc trước hấp thu năng lượng quá mãnh liệt rồi, sau khi tỉnh lại chắc chắn có sự đột phá!
Ninh Thư chỉ mong đầu óc của nó sáng sủa một chút, năng lực của nó đã không tệ, dù gì cũng đã giết rất nhiều ma thú ở dãy núi Viên Mệnh.
Chỉ là dây leo quấn quít cũng đủ khiến người ta nhức hết cả đầu.
Liên Băng Mộng bên cạnh thấy Ninh Thư ngẩn người nhìn chằm chằm quyển sách, huơ tay trước mặt cô, Ninh Thư hoàn hồn nghi hoặc nhìn Liên Băng Mộng.
“Nhạc Song Song, có phải cô có chuyện gì giấu ta, thực lực yếu kém cũng không sao, nhưng vì việc này mà làm ra những chuyện bán rẻ nhân cách linh hồn mình thì hơi mất mặt đấy.”
Ninh Thư mỉm cười: “Bán rẻ nhân cách và linh hồn của mình không hề mất mặt, chuyện mất mặt chính là không bán được giá cao.”
“Ngụy biện.” Liên Băng Mộng nhìn chằm chằm Ninh Thư: “Ta coi cô là bạn, không muốn nhân cách hay linh hồn gì của cô cả, cô lại cảm thấy ta giống như hại cô.”
/1471
|