Ninh Thư thấy dáng vẻ tiếc nuối của Liên Băng Mộng, có chút không hiểu nổi, làm gì mà nhìn cô như vậy.
Liên Băng Mộng nói với Ninh Thư: Tại sao cô cứ ngủ trong giờ lên lớp vậy, bộ dạng chán chường của cô khiến người ta thấy rất lo lắng đấy.
Ninh Thư phủi phủi bụi ở phía sau, nhìn Liên Băng Mộng: Cô cũng không phải không biết triệu hoán thú của ta là một cây cỏ, làm sao mà chiến đấu đây?
Cô vốn dĩ cũng chỉ là người qua đường đến để quan sát xung quanh.
Người mạnh thì tự khắc sẽ mạnh, cô xem cô ngủ như vậy... Liên Băng Mộng thở dài một hơi: Ta cũng không biết nên nói với cô như thế nào nữa.
Đây chính là học bá, không có cách nào để nói chuyện với những kẻ đội sổ.
Đến giờ ăn trưa, Ninh Thư về nhà, nhìn thấy tiểu Đậu Đinh ngồi tu luyện trên ghế sofa, người nhỏ như vậy, ngồi ở trên ghế sofa trông rất nhỏ bé.
Bà Nhạc đã bày sẵn đồ ăn trên bàn, bữa trưa rất phong phú, có đến hai món.
Trong nhà có chút tiền, bà Nhạc cũng vui lòng cải thiện một chút thức ăn cho mọi người.
Hơn nữa, tu luyện Tuyệt Thế Võ Công cũng cần một nguồn năng lượng lớn, sắc mặt của mẫu thân đã khá hơn so với trước kia một chút, không phải vất vả ngày đêm nữa, hơn nữa tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, cơ thể sẽ càng ngày càng tốt lên.
Mẹ. Ninh Thư ngồi xuống, bà Nhạc cười nói với Ninh Thư: Con đã về đấy à, chờ cha con về rồi ăn cơm.
Ninh Thư chống cằm nhìn bà, cười hì hì nói: Con cảm thấy bỗng nhiên mẹ rất xinh đẹp.
Nói vớ vẩn gì đấy. Bà Nhạc véo khẽ mũi Ninh Thư: Người đã già rồi, không so được với lúc còn trẻ.
Mẹ, mẹ cũng đi mua một ít đồ trang sức để đeo đi, chắc chắn rất đẹp. Ninh Thư vừa cười vừa nói: Dù sao nhà cũng có một chút tiền rồi, không phải túng thiếu giống như trước nữa, mẹ cũng nên trang điểm một chút, ân ái với cha.
Con lại nói linh tinh rồi, trong nhà có được một chút tiền cũng không dễ dàng gì, đừng phung phí. Mặc dù mẹ đang quát lớn với Ninh Thư, nhưng trên khuôn mặt vẫn nở một nụ cười, hiển nhiên cuộc sống gần đây thoải mái hơn rồi, người cũng thoải mái không kém.
Tiền kiếm được là để tiêu, không có tiền con gái lại đi kiếm. Ninh Thư chống cằm nói, bây giờ đi giết chút ma thú, làm chút ma pháp, trong nhà liền có tiền.
Chỉ cần mạnh hơn, kiếm chút tiền khá dễ dàng, nhưng thực lực nhỏ yếu, kiếm tiền có chút không dễ dàng.
Tỷ tỷ, tỷ đã về. Tiểu Đậu Đinh nhảy từ trên ghế sofa xuống, nhào vào lòng Ninh Thư, Ninh Thư bị tiểu Đậu Đinh lao đến khiến mình lùi về sau mấy bước, hô lên mấy tiếng.
Đậu Đinh, đệ cần phải khống chế sức của mình biết không? Ninh Thư ngồi xổm xuống nắm lấy bả vai tiểu Đậu Đinh: Không cần phải tu luyện suốt như vậy, cũng nên ra ngoài chơi với những đứa trẻ khác một chút.
Có gì vui đâu, bọn nó đều đánh không lại đệ, sau đó lại về nhà mách với người lớn, chẳng có ý thú vị cả. Tiểu Đậu Đinh quệt miệng nói.
Thấy chưa, tỷ đã nói rồi, chỉ cần tu luyện cho tốt, nhất định sẽ rất mạnh. Ninh Thư vừa cười vừa nói.
Tiểu Đậu Đinh gật đầu: Đệ nhất định sẽ thật mạnh mẽ, bảo vệ mọi người.
Ông Nhạc về ăn cơm xong lại đi làm, Ninh Thư thì đến phòng tu luyện.
Nhạc gia bởi vì có Tụ Linh trận, linh khí rất dồi dào, tu luyện được sẽ rất dễ chịu.
Đến giờ đến học viện, Ninh Thư liền đi đến học viện, Ninh Thư cảm giác mình đến học viện vốn dĩ chẳng có tác dụng gì, cứ nhìn mọi người huấn luyện triệu hoán thú của mình.
Thời gian hơn một tháng trôi qua rất nhanh, cuộc thi ở học viện cũng chuẩn bị bắt đầu.
Mà Tiểu Thảo vẫn chưa tỉnh dậy, không biết còn ngủ bao lâu nữa.
Ninh Thư nói chuyện cùng với vầng sáng màu xanh, trước đây đều không có hồi âm, lúc này lại có đáp lại, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong đầu cô: Chủ nhân...
Ninh Thư kinh ngạc một chút, năng lực này từ sinh vật đơn bào phát triển thành loài người?
Ngươi tỉnh rồi à? Ninh Thư đưa Tiểu Thảo triệu hoán ra, Tiểu Thảo lơ lửng ở trước mặt Ninh Thư.
Cái tên này nhìn không có gì thay đổi cả.
Lần này lớn lên thành hình dáng gì rồi, cho ta xem nào. Ninh Thư vắt chéo hai chân hỏi.
Chủ nhân, người nhìn kỹ nhé. Giọng nói rất dịu dàng từ một bé gái vang lên.
Tiểu Thảo mọc ra rất nhiều dây, Ninh Thư nhìn, không có gì khác biệt cả.
Dây mọc ra rất nhiều lá cây, nở ra rất nhiều nụ hoa, tất cả nụ hoa trong nháy mắt đều nở rộ, quả thực vô cùng đẹp.
Ái chà, biết chưng diện rồi đấy? Ninh Thư nhìn những bông hoa mọc trên dây không nói nên lời.
Chủ nhân... Tiểu Thảo khá tủi thân: Hoa này của người ta có phấn hoa có thể ký sinh, có thể mọc ra rất nhiều cỏ.
Cái này... Rất mạnh nha!
Rất tốt, rất tốt. Ninh Thư lập tức vừa cười vừa nói, bây giờ không chỉ có thể quấn quanh, còn có lực sát thương của ký sinh, có chút giống bào tử.
Cảm nhận được Ninh Thư rất vui, Tiểu Thảo vươn lá cây gãi gãi Ninh Thư: Cảm ơn chủ nhân...
Nhưng điều Ninh Thư vui nhất là Tiểu Thảo có trí tuệ, lời nói mặc dù non nớt, nhưng rốt cuộc có trí tuệ, có thể giao tiếp với nhau.
Nhưng cho đến bây giờ, chỉ có thể dựa vào cảm ứng tâm linh của bọn họ.
Nghe nói triệu hoán thú lớn mạnh rồi có thể biến thành người, không biết Tiểu Thảo có cơ hội làm người hay không.
Ninh Thư đem hết tất cả Trí Tuệ đan cho Tiểu Thảo.
Rắc phấn hoa lên người của ta, xem có hiệu quả gì? Ninh Thư nói.
Chủ nhân, rắc phấn hoa lên người sẽ rất đau, còn mọc ra cỏ nữa? Giọng của Tiểu Thảo yếu đuối khác thường, chỉ là nghe thấy giọng này, Ninh Thư cũng cảm giác có một cô bé loli mỏng manh đứng trước mặt mình, đôi mắt ướt nhẹp nhìn mình chằm chằm.
Chà, làm như cô không đọc sách bao giờ sao?
Phấn hoa làm sao có thể mọc thành cỏ được, không phải hạt mới có thể mọc thành cỏ sao?
Không sao, ta muốn thử một chút, ngươi có thể khống chế những phấn hoa này không?
Dây hoa quấn lấy người Ninh Thư, những bông hoa tươi đua nhau nở rộ, rất đẹp, không ai ngờ đến những bông hoa xinh đẹp như vậy lại giấu trong mình sát khí.
Phấn hoa dính trên da, Ninh Thư chớp mắt như có vật gì đâm vào da vậy, rất đau, dường như có thứ gì đó mọc rễ nảy mầm trên da cô.
Mau mau rút đi. Ninh Thư cắn răng chịu đựng nói.
Tiểu Thảo vội vàng thu dây hoa quấn trên người Ninh Thư lại.
Lại có được một kỹ năng mới.
Tiểu Thảo tuy nhỏ bé yếu đuối, nhưng sức sống rất mạnh có thể so với những động vật triệu hoán thú kia, cho dù chém đứt dây, cũng không gây tổn hại cho Tiểu Thảo.
Nhưng nuôi dưỡng Tiểu Thảo, Ninh Thư suy nghĩ rất nhiều.
Trong đó lòng chua xót cũng không bằng người ngoài nói.
Rất tốt, không tệ chút nào. Ninh Thư khích lệ Tiểu Thảo, như vậy trong trận quyết đấu tỷ lệ ta có thể đánh bại Liên Băng Mộng lại nhiều hơn vài phần.
Trong lòng Ninh Thư khá sợ viên ngọc thần bí đó?
Con át chủ bài của Liên Băng Mộng chắc cũng không ít, mặc dù có vài con triệu hoán thú rất lợi hại, nhưng ai biết Liên Băng Mộng có đủ sức để gọi ra bao nhiêu triệu hoán thú.
Với sự duy trì của viên ngọc thần bí, Liên Băng Mộng chắc chắn thể hiện mạnh hơn nhiều so với cô.
Chủ nhân, chủ nhân... Giọng nói dịu dàng của Tiểu Thảo gọi Ninh Thư.
Sao vậy?
Người ta chỉ muốn gọi chủ nhân thôi mà.
Ninh Thư:...
Trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác bất an, trước đây ghét bỏ Tiểu Thảo là một đứa thiểu năng trí tuệ, nhưng bây giờ lại sinh ra linh trí, có chút phát triển theo hướng lắm lời.
Liên Băng Mộng nói với Ninh Thư: Tại sao cô cứ ngủ trong giờ lên lớp vậy, bộ dạng chán chường của cô khiến người ta thấy rất lo lắng đấy.
Ninh Thư phủi phủi bụi ở phía sau, nhìn Liên Băng Mộng: Cô cũng không phải không biết triệu hoán thú của ta là một cây cỏ, làm sao mà chiến đấu đây?
Cô vốn dĩ cũng chỉ là người qua đường đến để quan sát xung quanh.
Người mạnh thì tự khắc sẽ mạnh, cô xem cô ngủ như vậy... Liên Băng Mộng thở dài một hơi: Ta cũng không biết nên nói với cô như thế nào nữa.
Đây chính là học bá, không có cách nào để nói chuyện với những kẻ đội sổ.
Đến giờ ăn trưa, Ninh Thư về nhà, nhìn thấy tiểu Đậu Đinh ngồi tu luyện trên ghế sofa, người nhỏ như vậy, ngồi ở trên ghế sofa trông rất nhỏ bé.
Bà Nhạc đã bày sẵn đồ ăn trên bàn, bữa trưa rất phong phú, có đến hai món.
Trong nhà có chút tiền, bà Nhạc cũng vui lòng cải thiện một chút thức ăn cho mọi người.
Hơn nữa, tu luyện Tuyệt Thế Võ Công cũng cần một nguồn năng lượng lớn, sắc mặt của mẫu thân đã khá hơn so với trước kia một chút, không phải vất vả ngày đêm nữa, hơn nữa tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, cơ thể sẽ càng ngày càng tốt lên.
Mẹ. Ninh Thư ngồi xuống, bà Nhạc cười nói với Ninh Thư: Con đã về đấy à, chờ cha con về rồi ăn cơm.
Ninh Thư chống cằm nhìn bà, cười hì hì nói: Con cảm thấy bỗng nhiên mẹ rất xinh đẹp.
Nói vớ vẩn gì đấy. Bà Nhạc véo khẽ mũi Ninh Thư: Người đã già rồi, không so được với lúc còn trẻ.
Mẹ, mẹ cũng đi mua một ít đồ trang sức để đeo đi, chắc chắn rất đẹp. Ninh Thư vừa cười vừa nói: Dù sao nhà cũng có một chút tiền rồi, không phải túng thiếu giống như trước nữa, mẹ cũng nên trang điểm một chút, ân ái với cha.
Con lại nói linh tinh rồi, trong nhà có được một chút tiền cũng không dễ dàng gì, đừng phung phí. Mặc dù mẹ đang quát lớn với Ninh Thư, nhưng trên khuôn mặt vẫn nở một nụ cười, hiển nhiên cuộc sống gần đây thoải mái hơn rồi, người cũng thoải mái không kém.
Tiền kiếm được là để tiêu, không có tiền con gái lại đi kiếm. Ninh Thư chống cằm nói, bây giờ đi giết chút ma thú, làm chút ma pháp, trong nhà liền có tiền.
Chỉ cần mạnh hơn, kiếm chút tiền khá dễ dàng, nhưng thực lực nhỏ yếu, kiếm tiền có chút không dễ dàng.
Tỷ tỷ, tỷ đã về. Tiểu Đậu Đinh nhảy từ trên ghế sofa xuống, nhào vào lòng Ninh Thư, Ninh Thư bị tiểu Đậu Đinh lao đến khiến mình lùi về sau mấy bước, hô lên mấy tiếng.
Đậu Đinh, đệ cần phải khống chế sức của mình biết không? Ninh Thư ngồi xổm xuống nắm lấy bả vai tiểu Đậu Đinh: Không cần phải tu luyện suốt như vậy, cũng nên ra ngoài chơi với những đứa trẻ khác một chút.
Có gì vui đâu, bọn nó đều đánh không lại đệ, sau đó lại về nhà mách với người lớn, chẳng có ý thú vị cả. Tiểu Đậu Đinh quệt miệng nói.
Thấy chưa, tỷ đã nói rồi, chỉ cần tu luyện cho tốt, nhất định sẽ rất mạnh. Ninh Thư vừa cười vừa nói.
Tiểu Đậu Đinh gật đầu: Đệ nhất định sẽ thật mạnh mẽ, bảo vệ mọi người.
Ông Nhạc về ăn cơm xong lại đi làm, Ninh Thư thì đến phòng tu luyện.
Nhạc gia bởi vì có Tụ Linh trận, linh khí rất dồi dào, tu luyện được sẽ rất dễ chịu.
Đến giờ đến học viện, Ninh Thư liền đi đến học viện, Ninh Thư cảm giác mình đến học viện vốn dĩ chẳng có tác dụng gì, cứ nhìn mọi người huấn luyện triệu hoán thú của mình.
Thời gian hơn một tháng trôi qua rất nhanh, cuộc thi ở học viện cũng chuẩn bị bắt đầu.
Mà Tiểu Thảo vẫn chưa tỉnh dậy, không biết còn ngủ bao lâu nữa.
Ninh Thư nói chuyện cùng với vầng sáng màu xanh, trước đây đều không có hồi âm, lúc này lại có đáp lại, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong đầu cô: Chủ nhân...
Ninh Thư kinh ngạc một chút, năng lực này từ sinh vật đơn bào phát triển thành loài người?
Ngươi tỉnh rồi à? Ninh Thư đưa Tiểu Thảo triệu hoán ra, Tiểu Thảo lơ lửng ở trước mặt Ninh Thư.
Cái tên này nhìn không có gì thay đổi cả.
Lần này lớn lên thành hình dáng gì rồi, cho ta xem nào. Ninh Thư vắt chéo hai chân hỏi.
Chủ nhân, người nhìn kỹ nhé. Giọng nói rất dịu dàng từ một bé gái vang lên.
Tiểu Thảo mọc ra rất nhiều dây, Ninh Thư nhìn, không có gì khác biệt cả.
Dây mọc ra rất nhiều lá cây, nở ra rất nhiều nụ hoa, tất cả nụ hoa trong nháy mắt đều nở rộ, quả thực vô cùng đẹp.
Ái chà, biết chưng diện rồi đấy? Ninh Thư nhìn những bông hoa mọc trên dây không nói nên lời.
Chủ nhân... Tiểu Thảo khá tủi thân: Hoa này của người ta có phấn hoa có thể ký sinh, có thể mọc ra rất nhiều cỏ.
Cái này... Rất mạnh nha!
Rất tốt, rất tốt. Ninh Thư lập tức vừa cười vừa nói, bây giờ không chỉ có thể quấn quanh, còn có lực sát thương của ký sinh, có chút giống bào tử.
Cảm nhận được Ninh Thư rất vui, Tiểu Thảo vươn lá cây gãi gãi Ninh Thư: Cảm ơn chủ nhân...
Nhưng điều Ninh Thư vui nhất là Tiểu Thảo có trí tuệ, lời nói mặc dù non nớt, nhưng rốt cuộc có trí tuệ, có thể giao tiếp với nhau.
Nhưng cho đến bây giờ, chỉ có thể dựa vào cảm ứng tâm linh của bọn họ.
Nghe nói triệu hoán thú lớn mạnh rồi có thể biến thành người, không biết Tiểu Thảo có cơ hội làm người hay không.
Ninh Thư đem hết tất cả Trí Tuệ đan cho Tiểu Thảo.
Rắc phấn hoa lên người của ta, xem có hiệu quả gì? Ninh Thư nói.
Chủ nhân, rắc phấn hoa lên người sẽ rất đau, còn mọc ra cỏ nữa? Giọng của Tiểu Thảo yếu đuối khác thường, chỉ là nghe thấy giọng này, Ninh Thư cũng cảm giác có một cô bé loli mỏng manh đứng trước mặt mình, đôi mắt ướt nhẹp nhìn mình chằm chằm.
Chà, làm như cô không đọc sách bao giờ sao?
Phấn hoa làm sao có thể mọc thành cỏ được, không phải hạt mới có thể mọc thành cỏ sao?
Không sao, ta muốn thử một chút, ngươi có thể khống chế những phấn hoa này không?
Dây hoa quấn lấy người Ninh Thư, những bông hoa tươi đua nhau nở rộ, rất đẹp, không ai ngờ đến những bông hoa xinh đẹp như vậy lại giấu trong mình sát khí.
Phấn hoa dính trên da, Ninh Thư chớp mắt như có vật gì đâm vào da vậy, rất đau, dường như có thứ gì đó mọc rễ nảy mầm trên da cô.
Mau mau rút đi. Ninh Thư cắn răng chịu đựng nói.
Tiểu Thảo vội vàng thu dây hoa quấn trên người Ninh Thư lại.
Lại có được một kỹ năng mới.
Tiểu Thảo tuy nhỏ bé yếu đuối, nhưng sức sống rất mạnh có thể so với những động vật triệu hoán thú kia, cho dù chém đứt dây, cũng không gây tổn hại cho Tiểu Thảo.
Nhưng nuôi dưỡng Tiểu Thảo, Ninh Thư suy nghĩ rất nhiều.
Trong đó lòng chua xót cũng không bằng người ngoài nói.
Rất tốt, không tệ chút nào. Ninh Thư khích lệ Tiểu Thảo, như vậy trong trận quyết đấu tỷ lệ ta có thể đánh bại Liên Băng Mộng lại nhiều hơn vài phần.
Trong lòng Ninh Thư khá sợ viên ngọc thần bí đó?
Con át chủ bài của Liên Băng Mộng chắc cũng không ít, mặc dù có vài con triệu hoán thú rất lợi hại, nhưng ai biết Liên Băng Mộng có đủ sức để gọi ra bao nhiêu triệu hoán thú.
Với sự duy trì của viên ngọc thần bí, Liên Băng Mộng chắc chắn thể hiện mạnh hơn nhiều so với cô.
Chủ nhân, chủ nhân... Giọng nói dịu dàng của Tiểu Thảo gọi Ninh Thư.
Sao vậy?
Người ta chỉ muốn gọi chủ nhân thôi mà.
Ninh Thư:...
Trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác bất an, trước đây ghét bỏ Tiểu Thảo là một đứa thiểu năng trí tuệ, nhưng bây giờ lại sinh ra linh trí, có chút phát triển theo hướng lắm lời.
/1471
|