BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 1681: Em cào nát mặt nam sinh đó rồi
/2416
|
Lộ Tu Triệt nghe thấy lời của Nhạc Thính Phong, khoé miệng giật giật một cái, mẹ... kiếp!
Cậu hét ở phía sau: “Vậy có cần tôi đi đưa cậu không...”
“Không cần.”
Lộ Tu Triệt nghe thấy tiếng của Nhạc Thính Phong, bĩu bĩu môi, thật không nói nghĩa khí, tự mình đi tìm tiểu thanh mai rồi. Nhưng, hôm nay có chút kỳ lạ, thường ngày Nhạc Thính Phong rất ít khi trốn học, hôm nay sao lại không lên lớp đi tìm Thanh Ti? Lẽ nào là chỗ Thanh Ti có hoạt động gì?
Lộ Tu Triệt lại rất muốn đi theo, nhưng cậu mà đi thì ai xin nghỉ?
Nhạc Thính Phong đi xuống tầng, sắp lên lớp rồi, rất nhiều học sinh đều đang chạy về phía lớp học, duy chỉ có cậu đi ngược hướng người khác. Kết quả khi đi tới tầng 2, cậu phát hiện Dư Viễn Phàm cầm cây lau nhà đang lau mặt sàn cầu thang, hình như trên đất bị người ta rắc đồ. Nhạc Thính Phong đứng trên bậc, từ trên cao nhìn xuống cậu một lát, mới mở miệng: “Nhường đường.”
Cậu vừa mở miệng, người Dư Viễn Phàm run mạnh một cái, sau đó ngẩn ra đó giống như không thể động đậy. Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: “Tránh ra, cậu chặn đường tôi, tôi không muốn nói lần thứ 3 nữa đâu.”
Giọng nói lạnh lùng giống như vứt một cục đá không tan nổi vào cảnh sắc tươi đẹp, Dư Viễn Phàm nghe thấy giọng nói đó càng cương cứng, sợ hãi theo bản năng hơn. Cậu khó khăn xê dịch cơ thể cứng đờ của mình, chuyển sang bên cạnh, để ra đường đi. Nhạc Thính Phong từ từ đi xuống bậc, khi đi qua Dư Viễn Phàm, mắt không nhìn sang, đến chút dư quang cũng không cho cậu ta. Dư Viễn Phàm sợ hãi trước sau không dám ngẩng đầu lên đợi tới khi Nhạc Thính Phong đi xa rồi, cậu mới ngẩng đầu nhìn một cái. Tay nắm cây lau nhà nắm chặt lại từng chút một, loại người giống như từ trong xương cốt lọt ra sự cao quý trời sinh này, dường như mãi mãi đều sẽ không cúi đầu nhìn người khác, cái người khác đi qua là đường, nơi cậu ta đi qua, đều là giẫm lên đỉnh đầu người khác, mãi mãi đều phải giẫm một chân lên người ta. Dư Viễn Phàm cúi thấp đầu, lau sạch từng chút một dấu chân của Nhạc Thính Phong. Cậu trở về rồi, cậu không thể giống như trước kia, cậu phải nhịn...
Nhạc Thính Phong đi tới dưới tầng, không nhịn được cười nhạt một tiếng. Có thể nhẫn nại tới bước này, xem ra ngày tháng sau này có chút thú vị rồi. Cậu bước ra khỏi trường, đi qua đường cái tới trường tiểu học đối diện. Hôm nay cậu không lên lớp tiết cuối cùng, là đặc biệt đến đón Thanh Ti, vì Thanh Ti đánh nhau với người ta, còn cào mặt người ta, chủ nhiệm lớp cô bé muốn bảo Thanh Ti gọi phụ huynh. Thanh Ti không dám nói với bố mẹ, cho nên phụ huynh này, đương nhiên là người làm anh trai Nhạc Thính Phong này tới rồi. Khi cậu đi tới trường tiểu học, trong trường rất yên tĩnh, đều lên lớp rồi. Nhạc Thính Phong quen cửa quen đường lên tầng đứng ở cửa lớp của Thanh Ti, gõ gõ cửa, lễ phép nói: “Làm phiền một chút, thưa cô, em tìm em gái em một chút.”
Cậu nhìn về phía Thanh Ti, mỉm cười: “Thanh Ti...”
Thanh Ti vừa nhìn thấy Nhạc Thính Phong mắt liền sáng lên, vội đứng lên, chạy ra: “Anh, anh tới rồi.”
Nhạc Thính Phong xoa xoa đầu Thanh Ti: “Đi thu dọn đồ, đeo cặp sách, chúng ta đi gặp chủ nhiệm lớp các em, sau đó về nhà.”
Thanh Ti gật gật đầu, chạy về đeo lại cặp sách: “Cô Chu, em đi gặp thầy chủ nhiệm đây.”
“Đi đi.”
Nhạc Thính Phong đưa tay kéo tay Thanh Ti, cùng tới văn phòng. Đứng ngoài cửa, Thanh Ti kéo kéo tay Nhạc Thính Phong: “Anh, em có hơi căng thẳng.”
Nhạc Thính Phong véo mặt cô: “Có gì căng thẳng, anh không phải ở đây sao?”
Thanh Ti nhỏ giọng nói: “Nhưng em đã cào mặt nam sinh đó, em... em sợ... thầy....”
Cậu hét ở phía sau: “Vậy có cần tôi đi đưa cậu không...”
“Không cần.”
Lộ Tu Triệt nghe thấy tiếng của Nhạc Thính Phong, bĩu bĩu môi, thật không nói nghĩa khí, tự mình đi tìm tiểu thanh mai rồi. Nhưng, hôm nay có chút kỳ lạ, thường ngày Nhạc Thính Phong rất ít khi trốn học, hôm nay sao lại không lên lớp đi tìm Thanh Ti? Lẽ nào là chỗ Thanh Ti có hoạt động gì?
Lộ Tu Triệt lại rất muốn đi theo, nhưng cậu mà đi thì ai xin nghỉ?
Nhạc Thính Phong đi xuống tầng, sắp lên lớp rồi, rất nhiều học sinh đều đang chạy về phía lớp học, duy chỉ có cậu đi ngược hướng người khác. Kết quả khi đi tới tầng 2, cậu phát hiện Dư Viễn Phàm cầm cây lau nhà đang lau mặt sàn cầu thang, hình như trên đất bị người ta rắc đồ. Nhạc Thính Phong đứng trên bậc, từ trên cao nhìn xuống cậu một lát, mới mở miệng: “Nhường đường.”
Cậu vừa mở miệng, người Dư Viễn Phàm run mạnh một cái, sau đó ngẩn ra đó giống như không thể động đậy. Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: “Tránh ra, cậu chặn đường tôi, tôi không muốn nói lần thứ 3 nữa đâu.”
Giọng nói lạnh lùng giống như vứt một cục đá không tan nổi vào cảnh sắc tươi đẹp, Dư Viễn Phàm nghe thấy giọng nói đó càng cương cứng, sợ hãi theo bản năng hơn. Cậu khó khăn xê dịch cơ thể cứng đờ của mình, chuyển sang bên cạnh, để ra đường đi. Nhạc Thính Phong từ từ đi xuống bậc, khi đi qua Dư Viễn Phàm, mắt không nhìn sang, đến chút dư quang cũng không cho cậu ta. Dư Viễn Phàm sợ hãi trước sau không dám ngẩng đầu lên đợi tới khi Nhạc Thính Phong đi xa rồi, cậu mới ngẩng đầu nhìn một cái. Tay nắm cây lau nhà nắm chặt lại từng chút một, loại người giống như từ trong xương cốt lọt ra sự cao quý trời sinh này, dường như mãi mãi đều sẽ không cúi đầu nhìn người khác, cái người khác đi qua là đường, nơi cậu ta đi qua, đều là giẫm lên đỉnh đầu người khác, mãi mãi đều phải giẫm một chân lên người ta. Dư Viễn Phàm cúi thấp đầu, lau sạch từng chút một dấu chân của Nhạc Thính Phong. Cậu trở về rồi, cậu không thể giống như trước kia, cậu phải nhịn...
Nhạc Thính Phong đi tới dưới tầng, không nhịn được cười nhạt một tiếng. Có thể nhẫn nại tới bước này, xem ra ngày tháng sau này có chút thú vị rồi. Cậu bước ra khỏi trường, đi qua đường cái tới trường tiểu học đối diện. Hôm nay cậu không lên lớp tiết cuối cùng, là đặc biệt đến đón Thanh Ti, vì Thanh Ti đánh nhau với người ta, còn cào mặt người ta, chủ nhiệm lớp cô bé muốn bảo Thanh Ti gọi phụ huynh. Thanh Ti không dám nói với bố mẹ, cho nên phụ huynh này, đương nhiên là người làm anh trai Nhạc Thính Phong này tới rồi. Khi cậu đi tới trường tiểu học, trong trường rất yên tĩnh, đều lên lớp rồi. Nhạc Thính Phong quen cửa quen đường lên tầng đứng ở cửa lớp của Thanh Ti, gõ gõ cửa, lễ phép nói: “Làm phiền một chút, thưa cô, em tìm em gái em một chút.”
Cậu nhìn về phía Thanh Ti, mỉm cười: “Thanh Ti...”
Thanh Ti vừa nhìn thấy Nhạc Thính Phong mắt liền sáng lên, vội đứng lên, chạy ra: “Anh, anh tới rồi.”
Nhạc Thính Phong xoa xoa đầu Thanh Ti: “Đi thu dọn đồ, đeo cặp sách, chúng ta đi gặp chủ nhiệm lớp các em, sau đó về nhà.”
Thanh Ti gật gật đầu, chạy về đeo lại cặp sách: “Cô Chu, em đi gặp thầy chủ nhiệm đây.”
“Đi đi.”
Nhạc Thính Phong đưa tay kéo tay Thanh Ti, cùng tới văn phòng. Đứng ngoài cửa, Thanh Ti kéo kéo tay Nhạc Thính Phong: “Anh, em có hơi căng thẳng.”
Nhạc Thính Phong véo mặt cô: “Có gì căng thẳng, anh không phải ở đây sao?”
Thanh Ti nhỏ giọng nói: “Nhưng em đã cào mặt nam sinh đó, em... em sợ... thầy....”
/2416
|