BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 1680: Đi tìm tiểu thanh mai của tôi
/2416
|
Lộ Tu Triệt đi mấy bước lên bục giảng, bộ dạng nắm chắc trong lòng, cầm bút phấn ở trước bảng đen, suy nghĩ một lát, bắt đầu viết. Trong đầu cậu ghi nhớ các bước Nhạc Thính Phong viết, nhưng, mỗi một bước cậu luôn phải tự mình tính toán trên bảng đen, không thì, thầy giáo chắc chắn nghi ngờ. Thầy giáo dạy toán đứng sau lưng cậu, luôn nhìn vào mỗi bước cậu viết. Lộ Tu Triệt làm xong câu hỏi mất sáu bảy phút, viết xong đặt phấn bút xuống, muốn đi xuống lại bị thầy giáo gọi lại. Cậu giật thót mình, không phải là thầy phát hiện điều gì chứ, cảm thấy việc này cậu không thể nghĩ ra được, chuẩn bị phê bình cậu sao?
“Hôm nay tôi phải biểu dương Lộ Tu Triệt với mọi người. Câu hỏi này tôi bảo em lên làm, vốn không nghĩ em có thể làm ra, tôi chính là thấy em ở bên dưới đang nói chuyện với Nhạc Thính Phong, cho nên muốn xem xem em có nghe thấy kỹ càng không, nhưng, tôi không ngờ em lại có thể làm ra hơn nữa còn làm hoàn hảo như thế...”
Thầy giáo dạy Toán lưu loát khen Lộ Tu Triệt một lượt, thật sự khiến cậu vô cùng bất ngờ. Hơn nữa, Lộ Tu Triệt càng nghe càng cảm thấy ngại, cậu đâu có biết làm, đây không phải đều là phải cảm ơn Nhạc Thính Phong sao. Kết quả giờ lại khen cậu thành thế này, cậu cảm thấy da mặt đều nóng lên rồi. Cậu vội nói: “Thầy nó như vậy em ngại quá, em... cái này đều là điều nên làm, em chỉ là may mắn, vừa hay... vừa hay hôm qua Nhạc Thính Phong đã giảng cho em câu hỏi này, cho nên em mới biết làm, nếu không thì, em cũng không làm ra được.”
Thầy giáo dạy toán vui vẻ vỗ vỗ vai cậu: “Bất luận thế nào, em có thể trả lời câu hỏi này thầy rất vui, sau này mọi người đều phải học tập Lộ Tu Triệt...”
Lộ Tu Triệt cuối cùng đỏ mặt xuống khỏi bục giảng, lại được khen tiếp, đúng là không còn mặt mũi nào gặp người nữa. Nhạc Thính Phong thấp giọng nói: “Nhớ kỹ việc đã đồng ý với tớ.”
“Yên tâm, không dám quên.”
Nhạc đệm lên lớp qua đi, vừa tới khi hết tiết, Lộ Tu Triệt liền kéo Nhạc Thính Phong chạy ra ngoài, cậu lại muốn xem xem Dư Viễn Phàm có đi quét nhà vệ sinh không. Muốn tìm Dư Viễn Phàm không hề khó, ở đâu đông người thì đi đến đó là được rồi. Trước cửa nhà vệ sinh nam ồn ào chặn bởi một đống người, có người thổi còi đang hét. Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt tới rồi, họ đương nhiên nhường đường, chỉ nhìn thấy trong nhà vệ sinh, Dư Viễn Phàm đang cầm cây lau nhà, thật sự đang lau sàn. Nhưng không ngừng có người đi qua đi lại, chỗ vừa lau xong, rất nhanh liền có dấu chân, lại bẩn rồi. Dư Viễn Phàm lại cũng không tức giận, không bốc hỏa, giẫm bẩn thì cậu tiếp tục lau, lau đi lau lại hết lần này tới lần khác. Cậu cúi đầu, dường như không bị chút ảnh hưởng nào, của tiếng cười chế giễu bên ngoài. Nhạc Thính Phong nhìn cậu ta một lát, quay người nói với Lộ Tu Triệt: “Đi thôi.”
Đi ra khỏi đám người, Lộ Tu Triệt kinh ngạc nói: “Tên nhóc này lại đúng là tới quét dọn, cậu ta muốn làm gì?”
Lộ Tu Triệt vốn cho rằng Dư Viễn Phàm trải qua việc lần này có lẽ sẽ không tới trường nữa, không ngờ, cậu đúng là coi thường cậu ta rồi. Bị sỉ nhục thành như thế, còn có thể tiếp tục lau sàn không hề lên tiếng. Nhạc Thính Phong nhìn thời gian: “Vội cái gì, từ từ xem, cậu ta tiết sau có lẽ sẽ vẫn đang quét nhà vệ sinh, phòng học không thể tới rồi, cậu giúp tôi xin nghỉ với thầy, tôi tiết sau không lên lớp.”
Lộ Tu Triệt kinh ngạc: “Không lên lớp? Cậu muốn làm gì, cậu trốn học à?”
Nhạc Thính Phong đi về phòng học, thu dọn xong đồ, khoác cặp sách lên muốn đi.“Này này, cậu đi làm gì thế?”
Nhạc Thính Phong vừa đi vừa giơ tay lên: “Đi tìm tiểu thanh mai của tôi.”
“Hôm nay tôi phải biểu dương Lộ Tu Triệt với mọi người. Câu hỏi này tôi bảo em lên làm, vốn không nghĩ em có thể làm ra, tôi chính là thấy em ở bên dưới đang nói chuyện với Nhạc Thính Phong, cho nên muốn xem xem em có nghe thấy kỹ càng không, nhưng, tôi không ngờ em lại có thể làm ra hơn nữa còn làm hoàn hảo như thế...”
Thầy giáo dạy Toán lưu loát khen Lộ Tu Triệt một lượt, thật sự khiến cậu vô cùng bất ngờ. Hơn nữa, Lộ Tu Triệt càng nghe càng cảm thấy ngại, cậu đâu có biết làm, đây không phải đều là phải cảm ơn Nhạc Thính Phong sao. Kết quả giờ lại khen cậu thành thế này, cậu cảm thấy da mặt đều nóng lên rồi. Cậu vội nói: “Thầy nó như vậy em ngại quá, em... cái này đều là điều nên làm, em chỉ là may mắn, vừa hay... vừa hay hôm qua Nhạc Thính Phong đã giảng cho em câu hỏi này, cho nên em mới biết làm, nếu không thì, em cũng không làm ra được.”
Thầy giáo dạy toán vui vẻ vỗ vỗ vai cậu: “Bất luận thế nào, em có thể trả lời câu hỏi này thầy rất vui, sau này mọi người đều phải học tập Lộ Tu Triệt...”
Lộ Tu Triệt cuối cùng đỏ mặt xuống khỏi bục giảng, lại được khen tiếp, đúng là không còn mặt mũi nào gặp người nữa. Nhạc Thính Phong thấp giọng nói: “Nhớ kỹ việc đã đồng ý với tớ.”
“Yên tâm, không dám quên.”
Nhạc đệm lên lớp qua đi, vừa tới khi hết tiết, Lộ Tu Triệt liền kéo Nhạc Thính Phong chạy ra ngoài, cậu lại muốn xem xem Dư Viễn Phàm có đi quét nhà vệ sinh không. Muốn tìm Dư Viễn Phàm không hề khó, ở đâu đông người thì đi đến đó là được rồi. Trước cửa nhà vệ sinh nam ồn ào chặn bởi một đống người, có người thổi còi đang hét. Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt tới rồi, họ đương nhiên nhường đường, chỉ nhìn thấy trong nhà vệ sinh, Dư Viễn Phàm đang cầm cây lau nhà, thật sự đang lau sàn. Nhưng không ngừng có người đi qua đi lại, chỗ vừa lau xong, rất nhanh liền có dấu chân, lại bẩn rồi. Dư Viễn Phàm lại cũng không tức giận, không bốc hỏa, giẫm bẩn thì cậu tiếp tục lau, lau đi lau lại hết lần này tới lần khác. Cậu cúi đầu, dường như không bị chút ảnh hưởng nào, của tiếng cười chế giễu bên ngoài. Nhạc Thính Phong nhìn cậu ta một lát, quay người nói với Lộ Tu Triệt: “Đi thôi.”
Đi ra khỏi đám người, Lộ Tu Triệt kinh ngạc nói: “Tên nhóc này lại đúng là tới quét dọn, cậu ta muốn làm gì?”
Lộ Tu Triệt vốn cho rằng Dư Viễn Phàm trải qua việc lần này có lẽ sẽ không tới trường nữa, không ngờ, cậu đúng là coi thường cậu ta rồi. Bị sỉ nhục thành như thế, còn có thể tiếp tục lau sàn không hề lên tiếng. Nhạc Thính Phong nhìn thời gian: “Vội cái gì, từ từ xem, cậu ta tiết sau có lẽ sẽ vẫn đang quét nhà vệ sinh, phòng học không thể tới rồi, cậu giúp tôi xin nghỉ với thầy, tôi tiết sau không lên lớp.”
Lộ Tu Triệt kinh ngạc: “Không lên lớp? Cậu muốn làm gì, cậu trốn học à?”
Nhạc Thính Phong đi về phòng học, thu dọn xong đồ, khoác cặp sách lên muốn đi.“Này này, cậu đi làm gì thế?”
Nhạc Thính Phong vừa đi vừa giơ tay lên: “Đi tìm tiểu thanh mai của tôi.”
/2416
|