Lý Đức Trụ sở dĩ có ấn tượng với Nguyễn Chấn Nhạc cũng là vì có một lần Vương Tử Quân đến tỉnh họp, Khương Long Cương đã từng chỉ vào Nguyễn Chấn Nhạc và giới thiệu thật long trọng với hắn. Điều làm cho hắn cảm thấy ấn tượng nhất chính là một câu nói của Khương Long Cương:
- Đức Trụ, đó là bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, bí thư Nguyễn Chấn Nhạc.
Lý Đức Trụ biết rõ Vương Tử Quân trước kia là chủ tịch thành phố Đông Bộ, bây giờ người kia lại cùng hàng với bí thư Vương, như vậy hắn dựa vào trực giác của mình mà đưa bí thư Nguyễn Chấn Nhạc vào trong hàng ngũ kẻ thù chính trị của lãnh đạo mình.
- Bí thư Vương, tôi không những thấy bí thư Nguyễn Chấn Nhạc, còn thấy anh ấy đi cùng bí thư Lâm Trường Công của thành phố Tam Hồ.
Lý Đức Trụ thấy giống như Vương Tử Quân không quan tâm đến lời nói của mình, thế là vội vàng lên tiếng.
Nguyễn Chấn Nhạc đi cùng Lâm Trường Công, Vương Tử Quân nghe mà không khỏi híp mắt lại. Tuy hai người này đi cùng với nhau một chỗ là rất bình thường, thế nhưng từ lời nói của Lý Đức Trụ, Vương Tử Quân lại cảm thấy có gì đó không đúng, chẳng qua lúc này căn bản không thể nói rõ là không đúng ở chỗ nào.
Vương Tử Quân cau mày trầm ngâm một chút, sau đó chậm rãi híp mắt lại, lúc này hắn quyết định tạm thời bỏ qua sự việc Nguyễn Chấn Nhạc và Lâm Trường Công đi cùng với nhau. Lúc này điều quan trọng nhất đối với hắn chính là gặp mặt Thạch Kiên Quân.
- Tút tút tút!
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Vương Tử Quân khẽ nhấn nút nghe, chợt nghe thấy trong điện thoại vang lên âm thanh của Chúc Vu Bình:
- Bí thư, ngài có bận gì không?
- Vu Bình, tôi ở trên xe, có chuyện gì sao?
Chúc Vu Bình có hơi dừng lại, sau đó mới trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, bí thư Nguyễn đã đạt thành hiệp nghị với thành phố Tam Hồ, hai thành phố sẽ liên hợp kiến thiết một con đường cấp tỉnh đi thông qua tỉnh Chiết Giang.
- Đồng thời tôi có nghe nói thông qua liên hệ với bí thư Nguyễn, công ty công nghệ truyền thông Thần Huy đạt thành hiệp nghị với thành phố Tam Hồ, sẽ đầu tư sáu trăm triệu vào thành phố Tam Hồ.
...
Thạch Kiên Quân ngồi trong phòng làm việc nhìn lên bản kế hoạch hợp tác giữa thành phố Tam Hồ và Đông Bộ đặt trên bàn, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng đầu óc lại liên tục sản sinh nhiều ý nghĩ.
Thạch Kiên Quân là chủ tịch tỉnh Sơn Nam, hắn hiểu bản hợp tác kia có ý nghĩa như thế nào. Một khi xây dựng con đường nối liền hai thành phố, hơn nữa còn có hạng mục của công ty công nghệ truyền thông Thần Huy, địa vị kinh tế của thành phố Tam Hồ sẽ ngày càng tăng tiến.
- Hạng mục này thật sự rất tốt.
Tuy đã đoán được ý nghĩa của sự việc, nhưng Thạch Kiên Quân sẽ tuyệt đối không vạch trần. Đối với hắn thì càng cạnh tranh mạnh mẽ, như vậy sẽ càng có lợi cho xu hướng xúc tiến phát triển kinh tế, cũng càng có lợi cho hắn xử lý các công tác phối hợp trong tỉnh Sơn Nam.
Lâm Trường Công và Nguyễn Chấn Nhạc ngồi song song trên ghế sa lông, nhưng lúc này biểu hiện của hai người lại rất khác nhau. Tuy Lâm Trường Công lớn tuổi hơn Nguyễn Chấn Nhạc rất nhiều, thế nhưng hắn cũng không thể che giấu cảm xúc tốt như Nguyễn Chấn Nhạc, sau khi nghe Thạch Kiên Quân khích lệ, gương mặt khẽ run lên.
- Chủ tịch Thạch, con đường này có số vốn đầu tư hơn ba trăm triệu, hai thành phố sẽ bỏ ra một trăm năm mươi triệu, còn lại một phần tài chính, kính mong chính quyền tỉnh giúp đỡ một chút.
Nguyễn Chấn Nhạc đưa mắt nhìn Thạch Kiên Quân, sau đó khẽ nói.
Tỉnh Sơn Nam gần đây thật sự chú tâm giúp đỡ các địa phương làm đường, chỉ cần địa phương tự bỏ ra một nửa tiền, phần còn lại thì phòng tài chính tỉnh sẽ cố gắng giúp đỡ. Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến Nguyễn Chấn Nhạc, Thạch Kiên Quân càng không thể không coi trọng.
- Điều này tôi sẽ cố gắng. Đúng rồi, bí thư Trường Công, khi nào thì hạng mục của công ty Thần Huy bắt đầu xây dựng?
Thạch Kiên Quân uống một ngụm trà, sau đó đưa mắt nhìn Lâm Trường Công.
- Chủ tịch Thạch, chúng tôi đã đạt thành hiệp nghị với công ty Thần Huy, hiện tại đã chọn xong địa điểm, tháng năm sẽ động thổ thi công.
Lâm Trường Công nói đến đây thì vẻ mặt có vài phần hưng phấn:
- Giám đốc Triệu của công ty Thần Huy nói bọn họ rất có lòng tin với sự kiện xây dựng nhà máy lần này, đây sẽ là một trung tâm sản xuất mỗi năm hơn một triệu chiếc tivi, một khi xây dựng xong thì sẽ trở thành địa phương sản xuất tivi đứng đầu cả nước.
Tuy chỉ có bốn chữ “ đứng đầu cả nước “ , thế nhưng dòng chữ này lại được nói ra cực kỳ khí phách, cực kỳ uy lực.
Đối với một tỉnh thì thành tích lớn nhất chính là đứng đầu quốc tế, nhưng muốn đứng đầu quốc tế cũng không đơn giản, bình thường căn bản không thể nào tìm được những hạng mục như vậy. Nếu so với đứng đầu quốc tế thì đứng đầu cả nước có vẻ kém hơn, thế nhưng dù sao cũng làm cho các tỉnh thành chung quanh phải lau mắt nhìn.
Thạch Kiên Quân cũng muốn làm ra thành tích, tuy hắn hiểu hạng mục xây dựng nhà máy của công ty công nghệ truyền thông Thần Huy chính là của Nguyễn Chấn Nhạc giới thiệu cho thành phố Tam Hồ, trong sự kiện này ẩn giấu rất nhiều mục đích không cho ai biết, nhưng hắn vẫn chân thành nghe xong bản báo cáo của Lâm Trường Công.
- Trường Công, thành phố Tam Hồ của các anh làm rất tốt, các anh phải nắm chặt công tác với công ty Thần Huy bên kia, cần phải chứng thực hạng mục này.
Thạch Kiên Quân nói xong thì quay sang cười với Nguyễn Chấn Nhạc:
- Chấn Nhạc ở lại một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Tuy chủ tịch Thạch không nói lời tiễn khách nhưng Lâm Trường Công biết lúc này mình cần phải đi, hắn đứng lên cáo từ Thạch Kiên Quân, sau đó nhìn thoáng qua Nguyễn Chấn Nhạc, cuối cùng mới nở nụ cười rời khỏi phòng làm việc của Thạch Kiên Quân.
Lâm Trường Công có thể trở thành một bí thư thị ủy thì trí tuệ cũng không phải là thấp, hắn cũng hiểu trên đời không có bữa cơm trưa miễn phí, Nguyễn Chấn Nhạc chủ động giúp đỡ thành phố Tam Hồ trở thành thành phố trọng điểm với mục đích gì, hắn hiểu rất rõ.
Nhưng có một số việc dù anh biết kết quả cuối cùng là gì nhưng vẫn không thể không làm, Nguyễn Chấn Nhạc cho Lâm Trường Công một cơ hội như vậy. Tuy hắn hiểu Nguyễn Chấn Nhạc kết hợp với thành phố Tam Hồ ở sự kiện lần này chủ yếu là vì muốn đả kích thành phố La Nam, chống lại Vương Tử Quân, thế nhưng hắn căn bản không thể không phối hợp.
Tuy Lâm Trường Công và Vương Tử Quân có quan hệ rất tốt, thế nhưng khi mà các thành phố đang tranh chấp với nhau, hắn cũng không để tình cảm trộn lẫn vào bên trong. Dù sao hắn cũng là bí thư thành phố Tam Hồ, đại biểu cho lợi ích của nhân dân thành phố Tam Hồ.
- Cậu Vương, đành phải xin lỗi cậu.
Lâm Trường Công thầm nghĩ như vậy, hắn cất bước đi về phía khu văn phòng tỉnh ủy. Lúc này trong phòng làm việc của Thạch Kiên Quân, chủ tịch Thạch đang trầm giọng nói với Nguyễn Chấn Nhạc:
- Chấn Nhạc, Đông Bộ tiến lên vị trí thành phố trọng điểm hầu như đã là chắc chắn, cậu cần gì phải trộn lẫn vào sự kiện lần này?
Vẻ mặt Nguyễn Chấn Nhạc vẫn rất nghiêm cẩn, hắn cười cười nói:
- Chủ tịch Thạch, thành phố Đông Bộ chúng tôi cùng hợp tác với thành phố Tam Hồ, chủ yếu là vì phát triển góc bù giữa hai bên, thông qua con đường nối liền hai thành phố thì chúng tôi có thể tạo ra vòng tròn phát triển của riêng mình, vì vậy càng có thể xúc tiến và đẩy mạnh hai thành phố cùng phát triển.
- Đức Trụ, đó là bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, bí thư Nguyễn Chấn Nhạc.
Lý Đức Trụ biết rõ Vương Tử Quân trước kia là chủ tịch thành phố Đông Bộ, bây giờ người kia lại cùng hàng với bí thư Vương, như vậy hắn dựa vào trực giác của mình mà đưa bí thư Nguyễn Chấn Nhạc vào trong hàng ngũ kẻ thù chính trị của lãnh đạo mình.
- Bí thư Vương, tôi không những thấy bí thư Nguyễn Chấn Nhạc, còn thấy anh ấy đi cùng bí thư Lâm Trường Công của thành phố Tam Hồ.
Lý Đức Trụ thấy giống như Vương Tử Quân không quan tâm đến lời nói của mình, thế là vội vàng lên tiếng.
Nguyễn Chấn Nhạc đi cùng Lâm Trường Công, Vương Tử Quân nghe mà không khỏi híp mắt lại. Tuy hai người này đi cùng với nhau một chỗ là rất bình thường, thế nhưng từ lời nói của Lý Đức Trụ, Vương Tử Quân lại cảm thấy có gì đó không đúng, chẳng qua lúc này căn bản không thể nói rõ là không đúng ở chỗ nào.
Vương Tử Quân cau mày trầm ngâm một chút, sau đó chậm rãi híp mắt lại, lúc này hắn quyết định tạm thời bỏ qua sự việc Nguyễn Chấn Nhạc và Lâm Trường Công đi cùng với nhau. Lúc này điều quan trọng nhất đối với hắn chính là gặp mặt Thạch Kiên Quân.
- Tút tút tút!
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Vương Tử Quân khẽ nhấn nút nghe, chợt nghe thấy trong điện thoại vang lên âm thanh của Chúc Vu Bình:
- Bí thư, ngài có bận gì không?
- Vu Bình, tôi ở trên xe, có chuyện gì sao?
Chúc Vu Bình có hơi dừng lại, sau đó mới trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, bí thư Nguyễn đã đạt thành hiệp nghị với thành phố Tam Hồ, hai thành phố sẽ liên hợp kiến thiết một con đường cấp tỉnh đi thông qua tỉnh Chiết Giang.
- Đồng thời tôi có nghe nói thông qua liên hệ với bí thư Nguyễn, công ty công nghệ truyền thông Thần Huy đạt thành hiệp nghị với thành phố Tam Hồ, sẽ đầu tư sáu trăm triệu vào thành phố Tam Hồ.
...
Thạch Kiên Quân ngồi trong phòng làm việc nhìn lên bản kế hoạch hợp tác giữa thành phố Tam Hồ và Đông Bộ đặt trên bàn, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng đầu óc lại liên tục sản sinh nhiều ý nghĩ.
Thạch Kiên Quân là chủ tịch tỉnh Sơn Nam, hắn hiểu bản hợp tác kia có ý nghĩa như thế nào. Một khi xây dựng con đường nối liền hai thành phố, hơn nữa còn có hạng mục của công ty công nghệ truyền thông Thần Huy, địa vị kinh tế của thành phố Tam Hồ sẽ ngày càng tăng tiến.
- Hạng mục này thật sự rất tốt.
Tuy đã đoán được ý nghĩa của sự việc, nhưng Thạch Kiên Quân sẽ tuyệt đối không vạch trần. Đối với hắn thì càng cạnh tranh mạnh mẽ, như vậy sẽ càng có lợi cho xu hướng xúc tiến phát triển kinh tế, cũng càng có lợi cho hắn xử lý các công tác phối hợp trong tỉnh Sơn Nam.
Lâm Trường Công và Nguyễn Chấn Nhạc ngồi song song trên ghế sa lông, nhưng lúc này biểu hiện của hai người lại rất khác nhau. Tuy Lâm Trường Công lớn tuổi hơn Nguyễn Chấn Nhạc rất nhiều, thế nhưng hắn cũng không thể che giấu cảm xúc tốt như Nguyễn Chấn Nhạc, sau khi nghe Thạch Kiên Quân khích lệ, gương mặt khẽ run lên.
- Chủ tịch Thạch, con đường này có số vốn đầu tư hơn ba trăm triệu, hai thành phố sẽ bỏ ra một trăm năm mươi triệu, còn lại một phần tài chính, kính mong chính quyền tỉnh giúp đỡ một chút.
Nguyễn Chấn Nhạc đưa mắt nhìn Thạch Kiên Quân, sau đó khẽ nói.
Tỉnh Sơn Nam gần đây thật sự chú tâm giúp đỡ các địa phương làm đường, chỉ cần địa phương tự bỏ ra một nửa tiền, phần còn lại thì phòng tài chính tỉnh sẽ cố gắng giúp đỡ. Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến Nguyễn Chấn Nhạc, Thạch Kiên Quân càng không thể không coi trọng.
- Điều này tôi sẽ cố gắng. Đúng rồi, bí thư Trường Công, khi nào thì hạng mục của công ty Thần Huy bắt đầu xây dựng?
Thạch Kiên Quân uống một ngụm trà, sau đó đưa mắt nhìn Lâm Trường Công.
- Chủ tịch Thạch, chúng tôi đã đạt thành hiệp nghị với công ty Thần Huy, hiện tại đã chọn xong địa điểm, tháng năm sẽ động thổ thi công.
Lâm Trường Công nói đến đây thì vẻ mặt có vài phần hưng phấn:
- Giám đốc Triệu của công ty Thần Huy nói bọn họ rất có lòng tin với sự kiện xây dựng nhà máy lần này, đây sẽ là một trung tâm sản xuất mỗi năm hơn một triệu chiếc tivi, một khi xây dựng xong thì sẽ trở thành địa phương sản xuất tivi đứng đầu cả nước.
Tuy chỉ có bốn chữ “ đứng đầu cả nước “ , thế nhưng dòng chữ này lại được nói ra cực kỳ khí phách, cực kỳ uy lực.
Đối với một tỉnh thì thành tích lớn nhất chính là đứng đầu quốc tế, nhưng muốn đứng đầu quốc tế cũng không đơn giản, bình thường căn bản không thể nào tìm được những hạng mục như vậy. Nếu so với đứng đầu quốc tế thì đứng đầu cả nước có vẻ kém hơn, thế nhưng dù sao cũng làm cho các tỉnh thành chung quanh phải lau mắt nhìn.
Thạch Kiên Quân cũng muốn làm ra thành tích, tuy hắn hiểu hạng mục xây dựng nhà máy của công ty công nghệ truyền thông Thần Huy chính là của Nguyễn Chấn Nhạc giới thiệu cho thành phố Tam Hồ, trong sự kiện này ẩn giấu rất nhiều mục đích không cho ai biết, nhưng hắn vẫn chân thành nghe xong bản báo cáo của Lâm Trường Công.
- Trường Công, thành phố Tam Hồ của các anh làm rất tốt, các anh phải nắm chặt công tác với công ty Thần Huy bên kia, cần phải chứng thực hạng mục này.
Thạch Kiên Quân nói xong thì quay sang cười với Nguyễn Chấn Nhạc:
- Chấn Nhạc ở lại một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Tuy chủ tịch Thạch không nói lời tiễn khách nhưng Lâm Trường Công biết lúc này mình cần phải đi, hắn đứng lên cáo từ Thạch Kiên Quân, sau đó nhìn thoáng qua Nguyễn Chấn Nhạc, cuối cùng mới nở nụ cười rời khỏi phòng làm việc của Thạch Kiên Quân.
Lâm Trường Công có thể trở thành một bí thư thị ủy thì trí tuệ cũng không phải là thấp, hắn cũng hiểu trên đời không có bữa cơm trưa miễn phí, Nguyễn Chấn Nhạc chủ động giúp đỡ thành phố Tam Hồ trở thành thành phố trọng điểm với mục đích gì, hắn hiểu rất rõ.
Nhưng có một số việc dù anh biết kết quả cuối cùng là gì nhưng vẫn không thể không làm, Nguyễn Chấn Nhạc cho Lâm Trường Công một cơ hội như vậy. Tuy hắn hiểu Nguyễn Chấn Nhạc kết hợp với thành phố Tam Hồ ở sự kiện lần này chủ yếu là vì muốn đả kích thành phố La Nam, chống lại Vương Tử Quân, thế nhưng hắn căn bản không thể không phối hợp.
Tuy Lâm Trường Công và Vương Tử Quân có quan hệ rất tốt, thế nhưng khi mà các thành phố đang tranh chấp với nhau, hắn cũng không để tình cảm trộn lẫn vào bên trong. Dù sao hắn cũng là bí thư thành phố Tam Hồ, đại biểu cho lợi ích của nhân dân thành phố Tam Hồ.
- Cậu Vương, đành phải xin lỗi cậu.
Lâm Trường Công thầm nghĩ như vậy, hắn cất bước đi về phía khu văn phòng tỉnh ủy. Lúc này trong phòng làm việc của Thạch Kiên Quân, chủ tịch Thạch đang trầm giọng nói với Nguyễn Chấn Nhạc:
- Chấn Nhạc, Đông Bộ tiến lên vị trí thành phố trọng điểm hầu như đã là chắc chắn, cậu cần gì phải trộn lẫn vào sự kiện lần này?
Vẻ mặt Nguyễn Chấn Nhạc vẫn rất nghiêm cẩn, hắn cười cười nói:
- Chủ tịch Thạch, thành phố Đông Bộ chúng tôi cùng hợp tác với thành phố Tam Hồ, chủ yếu là vì phát triển góc bù giữa hai bên, thông qua con đường nối liền hai thành phố thì chúng tôi có thể tạo ra vòng tròn phát triển của riêng mình, vì vậy càng có thể xúc tiến và đẩy mạnh hai thành phố cùng phát triển.
/1843
|