- Cậu hiểu tôi nói gì không?
Thạch Kiên Quân đưa mắt nhìn Nguyễn Chấn Nhạc đang mở miệng đi đường vòng, sau đó thản nhiên nói.
Nguyễn Chấn Nhạc thấy Thạch Kiên Quân nhìn mình như vậy, hắn cũng không tiếp tục mở miệng nói nhiều mà dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi không thể không làm như vậy, nếu như để cho thành phố La Nam trở thành thành phố trọng tâm, áp lực của tôi sẽ là rất lớn.
Áp lực của tôi sẽ là rất lớn, tuy chỉ là tám chữ nhưng bên trong giống như ẩn giấu bí mật rất lớn. Sau khi nghe được tám chữ này thì Thạch Kiên Quân cũng không nói gì thêm, hắn nhìn Nguyễn Chấn Nhạc, lặng lẽ không nói lời nào.
Nguyễn Chấn Nhạc cũng không nói gì, hắn biết rõ Thạch Kiên Quân sẽ hiểu nổi khổ tâm của mình. Hắn nhìn thấy rõ ràng sự kiện liên quan đến Lục Ngọc Hùng, tuy sự điều chỉnh vê thực lực giữa Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân không liên quan đến hắn, thế nhưng hắn lại cảm nhận được nguy cơ của mình trong sự điều chỉnh lần này.
Nguyễn Chấn Nhạc biết rõ Vương Tử Quân có tác dụng thế nào trong sự kiện này, hắn cảm thấy đối phương càng ngày càng đẩy mạnh lực ảnh hưởng ở tỉnh Sơn Nam, làm cho hắn càng nghĩ càng thấy cấp bách. Bây giờ có sự kiện thành phố trọng tâm, hắn cũng không thể nào chịu được, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp để chèn ép tên khốn luôn làm mình rơi vào thế bị động kia.
Thành phố trọng tâm là một cơ hội lớn, Nguyễn Chấn Nhạc ý thức được điều này.
- Cậu cảm thấy Tam Hồ sẽ là đối thủ của thành phố La Nam sao?
Thạch Kiên Quân dù cảm thấy rất hứng thú với hạng mục ở thành phố Tam Hồ, thế nhưng lại không xem trọng Tam Hồ trong cạnh tranh với thành phố La Nam.
- Tất nhiên là rất tin tưởng.
Nguyễn Chấn Nhạc nói rồi chỉ về phía bản đồ sau lưng Thạch Kiên Quân:
- Thành phố Tam Hồ vốn là trung tâm ở phía nam của tỉnh Sơn Nam, trước khi Vương Tử Quân đến thành phố La Nam thì địa vị này căn bản chưa từng thay đổi. Dù bây giờ hào quang đã bị thành phố La Nam cướp đi, thế nhưng địa vị trung tâm vẫn chưa thể dao động.
Thạch Kiên Quân nhìn ngón tay tràn đầy tự tin của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn khẽ thở dài một hơi. Dù hắn không có nhiều hảo cảm với thành phố Tam Hồ, thế nhưng cũng không thể không thừa nhận lời nói của Nguyễn Chấn Nhạc là rất có đạo lý.
Chưa nói đến những thứ khác, hắn không nói những trong lòng biết rõ Nguyễn Chấn Nhạc cũng hiểu được, mà Nguyễn Chấn Nhạc đã quyết tâm ở phương diện này, hắn có nói gì cũng phí công vô dụng.
Hơn nữa cạnh tranh là một việc tốt với Thạch Kiên Quân.
Nguyễn Chấn Nhạc rời khỏi phòng làm việc của Thạch Kiên Quân được mười phút, Vương Tử Quân đi đến phòng chủ tịch tỉnh. Trước khí Vương Tử Quân đi vào phòng, Thạch Kiên Quân còn muốn suy nghĩ xem mình nên đứng ở vị trí nào trong cuộc tranh chấp lần này. Nhưng sau khi Vương Tử Quân đi vào phòng, nụ cười trên mặt hắn càng thêm dào dạt.
- Tử Quân đến đấy à, mời ngồi.
Thạch Kiên Quân phất tay với Vương Tử Quân, sau đó nói với thư ký:
- Tử Quân thích uống Hồng Trà, mau pha trà Đại Hồng Bào của tôi cho cậu ấy.
Thư ký biết rõ địa vị của Vương Tử Quân không giống người thường trong mắt lãnh đạo của mình, thế nên đồng ý một tiếng, sau đó đưa một ly trà thơm nồng đến trước mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân lên tiếng cảm ơn, sau đó hắn cười nói với Thạch Kiên Quân:
- Chủ tịch Thạch, nếu như sớm biết chỗ này của ngài có Đại Hồng Bào, có lẽ tôi đã sớm chạy đến. Mỗi ngày đến đây báo cáo với ngài, nếu không uống sạch trà của ngài thì sẽ tuyệt đối không lui binh.
Thạch Kiên Quân nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại, hắn bật cười nói:
- Tử Quân này, cậu cũng đừng ba hoa ở chỗ tôi, tôi phân ra cho cậu nửa cân không được sao? Nếu như cậu mỗi ngày đều chạy đến trèo lên đây, thật sự tôi cũng khó thể nào đóng cửa được.
Thạch Kiên Quân nhận được nhiều lợi ích ở sự kiện Lục Ngọc Hùng, hầu như là nắm nhiều tiện nghi. Tuy Vương Tử Quân không nói gì, thế nhưng hắn biết rõ mình thiếu nợ Vương Tử Quân một phần nhân tình ở sự kiện Lục Ngọc Hùng.
Những chuyện thế này căn bản không thể nói quá rõ, mọi người thầm hiểu là được.
- Chủ tịch Thạch, lần này tỉnh Sơn Nam chúng ta cho ra quyết sách với thành phố trọng tâm, tôi cảm thấy quyết sách này của tỉnh là cực kỳ anh minh, thành phố La Nam chúng tôi sẽ tích cực hưởng ứng. Kinh xin lãnh đạo tạo điều kiện cho thành phố La Nam chúng tôi một cơ hội.
Vương Tử Quân nói rồi đưa văn kiện trong tay cho Thạch Kiên Quân.
Thạch Kiên Quân quét mắt nhìn văn kiện, sau đó đặt lên mặt bàn của mình, hắn trầm giọng nói:
- Tử Quân, xét ở phương diện cá nhân thì tôi rất đồng tình cho thành phố La Nam tiến lên làm thành phố trọng điểm ở khu vực phía nam tỉnh Sơn Nam, nhưng tôi không những là anh của cậu, còn là chủ tịch tỉnh Sơn Nam. Vì vậy tôi không thể xử lý sự việc lần này có trộn lẫn tình cảm, nhất định phải giữ thăng bằng, nếu không muốn xảy ra vấn đề.
Vương Tử Quân nghe những lời đường hoàng của Thạch Kiên Quân, hắn liên tục gật đầu, đợi đến khi Thạch Kiên Quân nói xong thì Vương Tử Quân mới cười nói:
- Chủ tịch Thạch, tuy thành phố La Nam là kém nhất trong các thành phố phía nam tỉnh Sơn Nam, phát triển chậm chạp, thế nhưng tôi lại cảm thấy chúng tôi rất có ưu thế.
- La Nam tất nhiên là có ưu thế, đồng thời ưu thế đó là không nhỏ, đặc biệt là tốc độ phát triển kinh tế gần đây là quá mạnh mẽ, làm cho tỉnh Sơn Nam có nhiều thể diện. Nhưng các cậu có ưu thế cũng có khuyết điểm, dù sao thì ăn một miếng cơm cũng khó thể mập lên được. Tử Quân, nếu cậu muốn nắm trong tay kết quả thành phố trọng tâm, cậu cần phải bỏ ra nhiều công sức ở để phát triển La Nam.
Thạch Kiên Quân nói lời thấm thía, nhưng trong lòng hắn rốt cuộc nghĩ gì thì căn bản không ai biết được. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt lập lờ nước đôi của Thạch Kiên Quân, sau đó cười cười nói:
- Chủ tịch Thạch nói đúng, chúng tôi nhất định sẽ bỏ ra nhiều công sức hơn, sẽ nhất định cố gắng đưa thành phố La Nam tiến lên vị trí có sức cạnh tranh.
Hai ngày qua Vương Tử Quân đã chạy đi gặp mặt đa số thường ủy tỉnh ủy, trong đó số thường ủy tỏ thái độ giúp đỡ thành phố La Nam là không nhiều, nhưng không có phản đối, đại đa số đều tỏ ra lập lời nước đôi.
Vương Tử Quân cũng không cảm thấy phản ứng của mọi người như vậy là có vấn đề, dù sao thì đám người kia cũng là kẻ trà trộn quan trường nhiều năm, tuyệt đối không bao giờ nói điều gì chắc chắn, mọi việc đều phải chừa đường sống cho mình. Rất nhiều sự việc dù trong lòng bọn họ có kế hoạch, thế nhưng sẽ tuyệt đối không mở miệng nói ra lời khẳng định.
Nếu mở miệng khẳng định, sự việc thật sự là như vậy, tất nhiên sẽ là đại cát. Nhưng nếu có xảy ra vấn đề, sẽ trực tiếp làm tổn hại uy tín của lãnh đạo.
Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, tất nhiên lão sẽ bày tỏ thái độ cực kỳ khẳng định với sự kiện La Nam muốn tiến lên làm trọng điểm phía nam, lại yêu cầu La Nam đẩy nhanh tiến độ phát triển kinh tế, thúc đẩy cả thành phố phát triển.
Thạch Kiên Quân đưa mắt nhìn Nguyễn Chấn Nhạc đang mở miệng đi đường vòng, sau đó thản nhiên nói.
Nguyễn Chấn Nhạc thấy Thạch Kiên Quân nhìn mình như vậy, hắn cũng không tiếp tục mở miệng nói nhiều mà dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi không thể không làm như vậy, nếu như để cho thành phố La Nam trở thành thành phố trọng tâm, áp lực của tôi sẽ là rất lớn.
Áp lực của tôi sẽ là rất lớn, tuy chỉ là tám chữ nhưng bên trong giống như ẩn giấu bí mật rất lớn. Sau khi nghe được tám chữ này thì Thạch Kiên Quân cũng không nói gì thêm, hắn nhìn Nguyễn Chấn Nhạc, lặng lẽ không nói lời nào.
Nguyễn Chấn Nhạc cũng không nói gì, hắn biết rõ Thạch Kiên Quân sẽ hiểu nổi khổ tâm của mình. Hắn nhìn thấy rõ ràng sự kiện liên quan đến Lục Ngọc Hùng, tuy sự điều chỉnh vê thực lực giữa Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân không liên quan đến hắn, thế nhưng hắn lại cảm nhận được nguy cơ của mình trong sự điều chỉnh lần này.
Nguyễn Chấn Nhạc biết rõ Vương Tử Quân có tác dụng thế nào trong sự kiện này, hắn cảm thấy đối phương càng ngày càng đẩy mạnh lực ảnh hưởng ở tỉnh Sơn Nam, làm cho hắn càng nghĩ càng thấy cấp bách. Bây giờ có sự kiện thành phố trọng tâm, hắn cũng không thể nào chịu được, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp để chèn ép tên khốn luôn làm mình rơi vào thế bị động kia.
Thành phố trọng tâm là một cơ hội lớn, Nguyễn Chấn Nhạc ý thức được điều này.
- Cậu cảm thấy Tam Hồ sẽ là đối thủ của thành phố La Nam sao?
Thạch Kiên Quân dù cảm thấy rất hứng thú với hạng mục ở thành phố Tam Hồ, thế nhưng lại không xem trọng Tam Hồ trong cạnh tranh với thành phố La Nam.
- Tất nhiên là rất tin tưởng.
Nguyễn Chấn Nhạc nói rồi chỉ về phía bản đồ sau lưng Thạch Kiên Quân:
- Thành phố Tam Hồ vốn là trung tâm ở phía nam của tỉnh Sơn Nam, trước khi Vương Tử Quân đến thành phố La Nam thì địa vị này căn bản chưa từng thay đổi. Dù bây giờ hào quang đã bị thành phố La Nam cướp đi, thế nhưng địa vị trung tâm vẫn chưa thể dao động.
Thạch Kiên Quân nhìn ngón tay tràn đầy tự tin của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn khẽ thở dài một hơi. Dù hắn không có nhiều hảo cảm với thành phố Tam Hồ, thế nhưng cũng không thể không thừa nhận lời nói của Nguyễn Chấn Nhạc là rất có đạo lý.
Chưa nói đến những thứ khác, hắn không nói những trong lòng biết rõ Nguyễn Chấn Nhạc cũng hiểu được, mà Nguyễn Chấn Nhạc đã quyết tâm ở phương diện này, hắn có nói gì cũng phí công vô dụng.
Hơn nữa cạnh tranh là một việc tốt với Thạch Kiên Quân.
Nguyễn Chấn Nhạc rời khỏi phòng làm việc của Thạch Kiên Quân được mười phút, Vương Tử Quân đi đến phòng chủ tịch tỉnh. Trước khí Vương Tử Quân đi vào phòng, Thạch Kiên Quân còn muốn suy nghĩ xem mình nên đứng ở vị trí nào trong cuộc tranh chấp lần này. Nhưng sau khi Vương Tử Quân đi vào phòng, nụ cười trên mặt hắn càng thêm dào dạt.
- Tử Quân đến đấy à, mời ngồi.
Thạch Kiên Quân phất tay với Vương Tử Quân, sau đó nói với thư ký:
- Tử Quân thích uống Hồng Trà, mau pha trà Đại Hồng Bào của tôi cho cậu ấy.
Thư ký biết rõ địa vị của Vương Tử Quân không giống người thường trong mắt lãnh đạo của mình, thế nên đồng ý một tiếng, sau đó đưa một ly trà thơm nồng đến trước mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân lên tiếng cảm ơn, sau đó hắn cười nói với Thạch Kiên Quân:
- Chủ tịch Thạch, nếu như sớm biết chỗ này của ngài có Đại Hồng Bào, có lẽ tôi đã sớm chạy đến. Mỗi ngày đến đây báo cáo với ngài, nếu không uống sạch trà của ngài thì sẽ tuyệt đối không lui binh.
Thạch Kiên Quân nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại, hắn bật cười nói:
- Tử Quân này, cậu cũng đừng ba hoa ở chỗ tôi, tôi phân ra cho cậu nửa cân không được sao? Nếu như cậu mỗi ngày đều chạy đến trèo lên đây, thật sự tôi cũng khó thể nào đóng cửa được.
Thạch Kiên Quân nhận được nhiều lợi ích ở sự kiện Lục Ngọc Hùng, hầu như là nắm nhiều tiện nghi. Tuy Vương Tử Quân không nói gì, thế nhưng hắn biết rõ mình thiếu nợ Vương Tử Quân một phần nhân tình ở sự kiện Lục Ngọc Hùng.
Những chuyện thế này căn bản không thể nói quá rõ, mọi người thầm hiểu là được.
- Chủ tịch Thạch, lần này tỉnh Sơn Nam chúng ta cho ra quyết sách với thành phố trọng tâm, tôi cảm thấy quyết sách này của tỉnh là cực kỳ anh minh, thành phố La Nam chúng tôi sẽ tích cực hưởng ứng. Kinh xin lãnh đạo tạo điều kiện cho thành phố La Nam chúng tôi một cơ hội.
Vương Tử Quân nói rồi đưa văn kiện trong tay cho Thạch Kiên Quân.
Thạch Kiên Quân quét mắt nhìn văn kiện, sau đó đặt lên mặt bàn của mình, hắn trầm giọng nói:
- Tử Quân, xét ở phương diện cá nhân thì tôi rất đồng tình cho thành phố La Nam tiến lên làm thành phố trọng điểm ở khu vực phía nam tỉnh Sơn Nam, nhưng tôi không những là anh của cậu, còn là chủ tịch tỉnh Sơn Nam. Vì vậy tôi không thể xử lý sự việc lần này có trộn lẫn tình cảm, nhất định phải giữ thăng bằng, nếu không muốn xảy ra vấn đề.
Vương Tử Quân nghe những lời đường hoàng của Thạch Kiên Quân, hắn liên tục gật đầu, đợi đến khi Thạch Kiên Quân nói xong thì Vương Tử Quân mới cười nói:
- Chủ tịch Thạch, tuy thành phố La Nam là kém nhất trong các thành phố phía nam tỉnh Sơn Nam, phát triển chậm chạp, thế nhưng tôi lại cảm thấy chúng tôi rất có ưu thế.
- La Nam tất nhiên là có ưu thế, đồng thời ưu thế đó là không nhỏ, đặc biệt là tốc độ phát triển kinh tế gần đây là quá mạnh mẽ, làm cho tỉnh Sơn Nam có nhiều thể diện. Nhưng các cậu có ưu thế cũng có khuyết điểm, dù sao thì ăn một miếng cơm cũng khó thể mập lên được. Tử Quân, nếu cậu muốn nắm trong tay kết quả thành phố trọng tâm, cậu cần phải bỏ ra nhiều công sức ở để phát triển La Nam.
Thạch Kiên Quân nói lời thấm thía, nhưng trong lòng hắn rốt cuộc nghĩ gì thì căn bản không ai biết được. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt lập lờ nước đôi của Thạch Kiên Quân, sau đó cười cười nói:
- Chủ tịch Thạch nói đúng, chúng tôi nhất định sẽ bỏ ra nhiều công sức hơn, sẽ nhất định cố gắng đưa thành phố La Nam tiến lên vị trí có sức cạnh tranh.
Hai ngày qua Vương Tử Quân đã chạy đi gặp mặt đa số thường ủy tỉnh ủy, trong đó số thường ủy tỏ thái độ giúp đỡ thành phố La Nam là không nhiều, nhưng không có phản đối, đại đa số đều tỏ ra lập lời nước đôi.
Vương Tử Quân cũng không cảm thấy phản ứng của mọi người như vậy là có vấn đề, dù sao thì đám người kia cũng là kẻ trà trộn quan trường nhiều năm, tuyệt đối không bao giờ nói điều gì chắc chắn, mọi việc đều phải chừa đường sống cho mình. Rất nhiều sự việc dù trong lòng bọn họ có kế hoạch, thế nhưng sẽ tuyệt đối không mở miệng nói ra lời khẳng định.
Nếu mở miệng khẳng định, sự việc thật sự là như vậy, tất nhiên sẽ là đại cát. Nhưng nếu có xảy ra vấn đề, sẽ trực tiếp làm tổn hại uy tín của lãnh đạo.
Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, tất nhiên lão sẽ bày tỏ thái độ cực kỳ khẳng định với sự kiện La Nam muốn tiến lên làm trọng điểm phía nam, lại yêu cầu La Nam đẩy nhanh tiến độ phát triển kinh tế, thúc đẩy cả thành phố phát triển.
/1843
|