Quê của Lâm Trạch Viễn cũng ở nông thôn, mỗi khi đến mùa xuân thì trước sau nhà đều nở đầy hoa táo, trên cây táo cũng có nhiều tổ chim, đám trẻ trong làng thường đi bắt chim non vào mùa hè.
Bố của Lâm Trạch Viễn khác với những người khác trong thôn, dù có đói bụng nghèo hèn cũng phải cho Lâm Trạch Viễn đến trường học tập đàng hoàng. Sau này học lên cấp ha, Lâm Trạch Viễn thường xuyên đeo theo một túi khoai lang luộc và đi bộ mười dặm đến trường, đó là lương khô của hắn, thường thì ăn một bữa và nhịn cả ngày. Khi còn nhỏ hắn cố gắng chống chọi, thành tích học tập cũng cực kỳ tốt, khi thi đậu đại học thì thôn đốt pháo ba ngày, còn chiếu phim hai ngày liền, thật sự còn náo nhiệt hơn ngày hội.
Nhiều năm qua đi, bây giờ Lâm Trạch Viễn địa vị cao có thói quen mỗi tuần đi cắt tóc một lần, hơn nữa mùa hè nóng nực sẽ thay nhiều chiếc áo sơ mi, nhưng trong tâm tính vẫn là một người nhà quê, con nhà nghèo hèn phát triển lên, trước nay chưa từng biến đổi. Tên hồi nhỏ của lão là Lâm Thạch Đầu, sau này mới được đổi lại là Lâm Trạch Viễn, tuy sửa tên nhưng họ hàng quê quán thì cả đời không đổi.
Lâm Trạch Viễn trước nay vẫn giữ cách xưng hô nhà quê, không chịu thay đổi, thậm chí cách gọi tên cũng theo kiểu nông dân, gọi thẳng là Lam Dĩnh Nhi chứ không gọi là con gái, cũng không có thói quen gọi là nha đầu.
Mỗi ngày lúc ra khỏi cửa, khi tài xế và thư ký chờ bên ngoài cửa, lão luôn hét lên với Lâm Dĩnh Nhi:
- Dĩnh Nhi, đưa giấy vệ sinh(cặp công văn) ra đây cho bố!
Lâm Dĩnh Nhi lại cười:
- Bố, không nên gọi như vậy, phải nói là cặp công, và giấy vệ sinh cũng không phải gọi như vậy, phải nói là khăn lau mặt. Nhắc nhở bao nhiêu lần mà bố vẫn không chịu đổi cách gọi.
Lâm Trạch Viễn trừng mắt:
- Thế nào? Tôi không đổi thì có ai cách chức không? Hoặc là đổi thì sẽ được điều vào chính phủ sao?
Con gái Lâm Dĩnh Nhi trừng mắt nhìn, lúc này Lâm Trạch Viễn mới tủm tỉm kẹp cặp công văn ra khỏi nhà.
Vì động tác kẹp cặp công văn mà vợ con đã uốn nắn bao lần: Cần cầm cặp trên tay, ngàn vạn lần đừng kẹp nơi nách. Thế nhưng Lâm Trạch Viễn sống chết không thay đổi, thế nên có lúc vợ tức giận mà không suy nghĩ gì nói:
- Anh cầm cặp trên tay thì còn ra dáng nhà quan; kẹp cặp trong nách thì giống như một đứa nhân viên thu tiền điện.
Lâm Trạch Viễn bị cách so sánh của vợ chọc cười, lão chăm chú nói:
- Được, đồng chí quan sát rất cẩn thận, nói đúng điểm, có thể nói là kinh điển.
Cũng may mỗi lần Lâm Trạch Viễn đi làm thì có lái xe và thư ký đến đón, vừa ra khỏi cửa thì đã bị thư ký giành lấy cặp, thế cho nên vợ con mới bỏ qua, tùy ý lão muốn làm gì thì làm.
Nhưng Lâm Trạch Viễn có một thói quen không sửa, đó chính là những trường hợp gặp mặt lãnh đạo cao tầng, lão đến bây giờ vẫn chưa từng kiêng kỵ mình có xuất thân từ nông thôn. Lão thẳng thắn nói vài chục năm trước khi còn nhỏ mình thường theo cha mẹ đi làm từ mờ sáng đến tối mịt, bữa cơm không có gì ăn, đói bụng đỏ mắt, cuộc sống kham khổ. Nói chung là cuộc sống gian khổ mới tạo ra lão, tất nhiên cũng không thể nào rời khỏi sự bồi dưỡng của tổ chức, sự việc gì cũng rõ ràng.
Lâm Trạch Viễn nói như vậy thì mắt có hơi ướt, ngoài miệng lại nở nụ cười như không có gì, tuyệt đối không làm ra vẻ, ngược lại làm cho lãnh đạo bắt chặt tay lão, hoặc vỗ vai hoặc dùng giọng thấm thía nói:
- Tiểu Lâm, rất tốt, tổ chức có thể nói là cực kỳ xem trọng cậu.
Cứ như vậy vài chục năm mà con đường làm quan của Lâm Trạch Viễn dần bước lên mây xanh, hầu như ít khi nào gặp phải vấn đề, tất nhiên nó cũng không thoát khỏi những cố gắng của bản thân hắn.
Hôm nay Lâm Trạch Viễn vốn dặn con gái không gặp vị khách nào cả, không ngờ lại có một người đến tận nhà, đồng thời xã Tây Hà Tử trong miệng Vương Tử Quân lại gợi nên trong lòng lão cuộc sống nông thôn thời còn trẻ. Những năm nay cũng có nhiều báo cáo đến từ cơ sở, nhưng phần lớn đều là tốt khoe xấu che, tất nhiên lão cũng hiểu những quan viên bên dưới muốn có thành tích, muốn thăng quan tiến chức, từ trên xuống dưới không ai nói thật, dù nói thật cũng là lấy thành tích và lấy lòng.
Nhưng báo cáo của Vương Tử Quân rất chân thật, rất đã ghiền, đỡ thèm, làm cho Lâm Trạch Viễn nghe mà hứng thú dào dạt. Lão cảm thấy đã lâu rồi mình chưa được nghe một báo cáo có hương vị như vậy.
Vương Tử Quân thì đều cố gắng trả lời những vấn đề của Lâm Trạch Viễn, vì hắn kiếp trước từng nghiên cứu qua những phương châm quan trọng trong chính sách của quốc gia, vì thế nói chuyện có mười phần lo lắng. Hơn nữa kiếp trước hắn cũng hiểu vị bí thư Lâm này, thế cho nên những lời nói của hắn luôn làm cho bí thư Vương sinh ra cảm giác cộng minh rất mạnh.
Nếu so sánh với một Lâm Trạch Viễn tràn đầy hứng thú thì Vương Tử Quân cũng không kém, lần này đối mặt với bí thư Lâm làm hắn cảm thấy nhiều phương diện mới lạ, học được nhiều thứ, ích lợi không nhỏ.
Khi hai bên hăng say trao đổi thì cũng không còn ý niệm về thời gian, khi Dĩnh Nhi tiến vào trong phòng khách thì hai người còn đang trò chuyện rất hăng say.
- Thưa hai vị đại bí thư, đã đến giờ cơm rồi.
Lâm Dĩnh Nhi bụng đói kêu vang, cuối cùng nàng cũng không chống đỡ nổi mà nói lời kháng nghị với bố.
Vương Tử Quân nhìn đồng hồ treo tường, rõ ràng đã hơn mười một giờ.
- Tử Quân, trưa nay ở lại nếm thử món cá của tôi, hì hì, tôi nói cho cậu biết, tôi là người nấu cá tuyệt đỉnh, nha đầu này cũng là một con mèo tham ăn cá, thế cho nên mới thường xuyên theo tôi náo loạn thế này.
Lâm Trạch Viễn đắc ý nói.
Có thể ở lại dùng một bữa cơm trong nhà của bí thư tỉnh ủy, hơn nữa còn được chính bí thư chủ động nói lời mời, đây là cơ hội mà không biết có bao nhiêu người trong quan trường cầu còn chưa được. Vương Tử Quân biết rõ lúc này nếu khiêm nhượng thì rõ ràng là không phóng khoáng, thế cho nên hắn nói:
- À, cháu cũng như Dĩnh Nhi thôi, cũng xem như có lộc ăn uống.
Lúc này Vương Tử Quân cũng đã đổi cách xưng hô với Lâm Trạch Viễn.
- Như vậy mới tốt, đảm bảo cậu không ăn không biết, ăn vào sẽ không thể nào quên được món cá đặc biệt của tôi.
Lâm Trạch Viễn thấy Vương Tử Quân thoải mái nhận lời thì rất vui vẻ, lão đứng lên kích động đi làm cá.
Trong phòng khách chỉ còn lại Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi, lúc này Lâm Dĩnh Nhi dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Vương Tử Quân, tất nhiên phần lớn là ánh mắt dò xét.
- Anh đúng là rất giỏi, hàn huyên với bố tôi lâu như vậy, chưa từng có ai vào nhà nói chuyện với bố tôi hơn một giờ, tất nhiên trừ tôi ra.
Vương Tử Quân cười nhạt một tiếng, dù hắn là người trọng sinh nhưng vẫn không quá am hiểu cách liên hệ với các cô gái, bây giờ nghe Dĩnh Nhi mở lời khích lệ thì cũng chỉ biết lẳng lặng uống nước để ứng phó mà thôi.
- Bố tôi làm cá Tương Hương rất ngon, vì bữa cơm lần này mà tôi phải đến năn nỉ ba lần vào lúc cuối tuần, không ngờ anh lại đến đúng lúc, xem như có lộc ăn. Nhưng cũng không dễ dàng cho anh như vậy, nếu không anh đi đánh vài ván cờ với tôi, thế nào?
Đánh cờ, đây chính là món ruột của Vương Tử Quân, Lâm Dĩnh Nhi thấy Vương Tử Quân gật đầu thì chậm rãi chạy lên lầu lấy xuống một bàn cờ.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng xoa chân múa tay của Lâm Dĩnh Nhi, hắn thầm nghĩ nha đầu này chắc chắn có trình độ không thấp, thế là cũng không khinh thường, chuyên chú đánh cờ.
Từ nhỏ bố đã dạy Vương Tử Quân chơi cờ tướng, thế là dần dần có chút yêu mến, hai bố con cũng thường xuyên đánh cờ với nhau.
Lúc đầu thì Vương Tử Quân có ý nhường Lâm Dĩnh Nhi, sau đó đánh một lúc thì quên mất, liên tục xuất tuyệt chiêu, Lâm Dĩnh Nhi bị ép vào đường cùng.
- Nha đầu, thua rồi kìa.
Vương Tử Quân quay đầu ra sau nhìn, thấy Lâm Trạch Viễn đang đeo tạp dề đứng phía sau, tay trái còn cầm một cái chảo, tay phải có vài búi tỏi, bộ dạng khá buồn cười, nào giống như một vị bí thư tỉnh ủy? Giống như một bác gái nông thôn hơn.
Lâm Dĩnh Nhi thấy bố đi đến thì lập tức nói lời xin trợ giúp:
- Bố, anh ấy ức hiếp con, con không muốn đánh với anh ta nữa, bố đánh với con đi.
Lâm Trạch Viễn thấy vậy thì vui vẻ đồng ý, lão cởi bỏ tạp dề ném cho Vương Tử Quân, sau đó chính mình chuẩn bị tiến lên thay thế.
Bố của Lâm Trạch Viễn khác với những người khác trong thôn, dù có đói bụng nghèo hèn cũng phải cho Lâm Trạch Viễn đến trường học tập đàng hoàng. Sau này học lên cấp ha, Lâm Trạch Viễn thường xuyên đeo theo một túi khoai lang luộc và đi bộ mười dặm đến trường, đó là lương khô của hắn, thường thì ăn một bữa và nhịn cả ngày. Khi còn nhỏ hắn cố gắng chống chọi, thành tích học tập cũng cực kỳ tốt, khi thi đậu đại học thì thôn đốt pháo ba ngày, còn chiếu phim hai ngày liền, thật sự còn náo nhiệt hơn ngày hội.
Nhiều năm qua đi, bây giờ Lâm Trạch Viễn địa vị cao có thói quen mỗi tuần đi cắt tóc một lần, hơn nữa mùa hè nóng nực sẽ thay nhiều chiếc áo sơ mi, nhưng trong tâm tính vẫn là một người nhà quê, con nhà nghèo hèn phát triển lên, trước nay chưa từng biến đổi. Tên hồi nhỏ của lão là Lâm Thạch Đầu, sau này mới được đổi lại là Lâm Trạch Viễn, tuy sửa tên nhưng họ hàng quê quán thì cả đời không đổi.
Lâm Trạch Viễn trước nay vẫn giữ cách xưng hô nhà quê, không chịu thay đổi, thậm chí cách gọi tên cũng theo kiểu nông dân, gọi thẳng là Lam Dĩnh Nhi chứ không gọi là con gái, cũng không có thói quen gọi là nha đầu.
Mỗi ngày lúc ra khỏi cửa, khi tài xế và thư ký chờ bên ngoài cửa, lão luôn hét lên với Lâm Dĩnh Nhi:
- Dĩnh Nhi, đưa giấy vệ sinh(cặp công văn) ra đây cho bố!
Lâm Dĩnh Nhi lại cười:
- Bố, không nên gọi như vậy, phải nói là cặp công, và giấy vệ sinh cũng không phải gọi như vậy, phải nói là khăn lau mặt. Nhắc nhở bao nhiêu lần mà bố vẫn không chịu đổi cách gọi.
Lâm Trạch Viễn trừng mắt:
- Thế nào? Tôi không đổi thì có ai cách chức không? Hoặc là đổi thì sẽ được điều vào chính phủ sao?
Con gái Lâm Dĩnh Nhi trừng mắt nhìn, lúc này Lâm Trạch Viễn mới tủm tỉm kẹp cặp công văn ra khỏi nhà.
Vì động tác kẹp cặp công văn mà vợ con đã uốn nắn bao lần: Cần cầm cặp trên tay, ngàn vạn lần đừng kẹp nơi nách. Thế nhưng Lâm Trạch Viễn sống chết không thay đổi, thế nên có lúc vợ tức giận mà không suy nghĩ gì nói:
- Anh cầm cặp trên tay thì còn ra dáng nhà quan; kẹp cặp trong nách thì giống như một đứa nhân viên thu tiền điện.
Lâm Trạch Viễn bị cách so sánh của vợ chọc cười, lão chăm chú nói:
- Được, đồng chí quan sát rất cẩn thận, nói đúng điểm, có thể nói là kinh điển.
Cũng may mỗi lần Lâm Trạch Viễn đi làm thì có lái xe và thư ký đến đón, vừa ra khỏi cửa thì đã bị thư ký giành lấy cặp, thế cho nên vợ con mới bỏ qua, tùy ý lão muốn làm gì thì làm.
Nhưng Lâm Trạch Viễn có một thói quen không sửa, đó chính là những trường hợp gặp mặt lãnh đạo cao tầng, lão đến bây giờ vẫn chưa từng kiêng kỵ mình có xuất thân từ nông thôn. Lão thẳng thắn nói vài chục năm trước khi còn nhỏ mình thường theo cha mẹ đi làm từ mờ sáng đến tối mịt, bữa cơm không có gì ăn, đói bụng đỏ mắt, cuộc sống kham khổ. Nói chung là cuộc sống gian khổ mới tạo ra lão, tất nhiên cũng không thể nào rời khỏi sự bồi dưỡng của tổ chức, sự việc gì cũng rõ ràng.
Lâm Trạch Viễn nói như vậy thì mắt có hơi ướt, ngoài miệng lại nở nụ cười như không có gì, tuyệt đối không làm ra vẻ, ngược lại làm cho lãnh đạo bắt chặt tay lão, hoặc vỗ vai hoặc dùng giọng thấm thía nói:
- Tiểu Lâm, rất tốt, tổ chức có thể nói là cực kỳ xem trọng cậu.
Cứ như vậy vài chục năm mà con đường làm quan của Lâm Trạch Viễn dần bước lên mây xanh, hầu như ít khi nào gặp phải vấn đề, tất nhiên nó cũng không thoát khỏi những cố gắng của bản thân hắn.
Hôm nay Lâm Trạch Viễn vốn dặn con gái không gặp vị khách nào cả, không ngờ lại có một người đến tận nhà, đồng thời xã Tây Hà Tử trong miệng Vương Tử Quân lại gợi nên trong lòng lão cuộc sống nông thôn thời còn trẻ. Những năm nay cũng có nhiều báo cáo đến từ cơ sở, nhưng phần lớn đều là tốt khoe xấu che, tất nhiên lão cũng hiểu những quan viên bên dưới muốn có thành tích, muốn thăng quan tiến chức, từ trên xuống dưới không ai nói thật, dù nói thật cũng là lấy thành tích và lấy lòng.
Nhưng báo cáo của Vương Tử Quân rất chân thật, rất đã ghiền, đỡ thèm, làm cho Lâm Trạch Viễn nghe mà hứng thú dào dạt. Lão cảm thấy đã lâu rồi mình chưa được nghe một báo cáo có hương vị như vậy.
Vương Tử Quân thì đều cố gắng trả lời những vấn đề của Lâm Trạch Viễn, vì hắn kiếp trước từng nghiên cứu qua những phương châm quan trọng trong chính sách của quốc gia, vì thế nói chuyện có mười phần lo lắng. Hơn nữa kiếp trước hắn cũng hiểu vị bí thư Lâm này, thế cho nên những lời nói của hắn luôn làm cho bí thư Vương sinh ra cảm giác cộng minh rất mạnh.
Nếu so sánh với một Lâm Trạch Viễn tràn đầy hứng thú thì Vương Tử Quân cũng không kém, lần này đối mặt với bí thư Lâm làm hắn cảm thấy nhiều phương diện mới lạ, học được nhiều thứ, ích lợi không nhỏ.
Khi hai bên hăng say trao đổi thì cũng không còn ý niệm về thời gian, khi Dĩnh Nhi tiến vào trong phòng khách thì hai người còn đang trò chuyện rất hăng say.
- Thưa hai vị đại bí thư, đã đến giờ cơm rồi.
Lâm Dĩnh Nhi bụng đói kêu vang, cuối cùng nàng cũng không chống đỡ nổi mà nói lời kháng nghị với bố.
Vương Tử Quân nhìn đồng hồ treo tường, rõ ràng đã hơn mười một giờ.
- Tử Quân, trưa nay ở lại nếm thử món cá của tôi, hì hì, tôi nói cho cậu biết, tôi là người nấu cá tuyệt đỉnh, nha đầu này cũng là một con mèo tham ăn cá, thế cho nên mới thường xuyên theo tôi náo loạn thế này.
Lâm Trạch Viễn đắc ý nói.
Có thể ở lại dùng một bữa cơm trong nhà của bí thư tỉnh ủy, hơn nữa còn được chính bí thư chủ động nói lời mời, đây là cơ hội mà không biết có bao nhiêu người trong quan trường cầu còn chưa được. Vương Tử Quân biết rõ lúc này nếu khiêm nhượng thì rõ ràng là không phóng khoáng, thế cho nên hắn nói:
- À, cháu cũng như Dĩnh Nhi thôi, cũng xem như có lộc ăn uống.
Lúc này Vương Tử Quân cũng đã đổi cách xưng hô với Lâm Trạch Viễn.
- Như vậy mới tốt, đảm bảo cậu không ăn không biết, ăn vào sẽ không thể nào quên được món cá đặc biệt của tôi.
Lâm Trạch Viễn thấy Vương Tử Quân thoải mái nhận lời thì rất vui vẻ, lão đứng lên kích động đi làm cá.
Trong phòng khách chỉ còn lại Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi, lúc này Lâm Dĩnh Nhi dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Vương Tử Quân, tất nhiên phần lớn là ánh mắt dò xét.
- Anh đúng là rất giỏi, hàn huyên với bố tôi lâu như vậy, chưa từng có ai vào nhà nói chuyện với bố tôi hơn một giờ, tất nhiên trừ tôi ra.
Vương Tử Quân cười nhạt một tiếng, dù hắn là người trọng sinh nhưng vẫn không quá am hiểu cách liên hệ với các cô gái, bây giờ nghe Dĩnh Nhi mở lời khích lệ thì cũng chỉ biết lẳng lặng uống nước để ứng phó mà thôi.
- Bố tôi làm cá Tương Hương rất ngon, vì bữa cơm lần này mà tôi phải đến năn nỉ ba lần vào lúc cuối tuần, không ngờ anh lại đến đúng lúc, xem như có lộc ăn. Nhưng cũng không dễ dàng cho anh như vậy, nếu không anh đi đánh vài ván cờ với tôi, thế nào?
Đánh cờ, đây chính là món ruột của Vương Tử Quân, Lâm Dĩnh Nhi thấy Vương Tử Quân gật đầu thì chậm rãi chạy lên lầu lấy xuống một bàn cờ.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng xoa chân múa tay của Lâm Dĩnh Nhi, hắn thầm nghĩ nha đầu này chắc chắn có trình độ không thấp, thế là cũng không khinh thường, chuyên chú đánh cờ.
Từ nhỏ bố đã dạy Vương Tử Quân chơi cờ tướng, thế là dần dần có chút yêu mến, hai bố con cũng thường xuyên đánh cờ với nhau.
Lúc đầu thì Vương Tử Quân có ý nhường Lâm Dĩnh Nhi, sau đó đánh một lúc thì quên mất, liên tục xuất tuyệt chiêu, Lâm Dĩnh Nhi bị ép vào đường cùng.
- Nha đầu, thua rồi kìa.
Vương Tử Quân quay đầu ra sau nhìn, thấy Lâm Trạch Viễn đang đeo tạp dề đứng phía sau, tay trái còn cầm một cái chảo, tay phải có vài búi tỏi, bộ dạng khá buồn cười, nào giống như một vị bí thư tỉnh ủy? Giống như một bác gái nông thôn hơn.
Lâm Dĩnh Nhi thấy bố đi đến thì lập tức nói lời xin trợ giúp:
- Bố, anh ấy ức hiếp con, con không muốn đánh với anh ta nữa, bố đánh với con đi.
Lâm Trạch Viễn thấy vậy thì vui vẻ đồng ý, lão cởi bỏ tạp dề ném cho Vương Tử Quân, sau đó chính mình chuẩn bị tiến lên thay thế.
/1843
|