Vương Tử Quân đứng ở bên cạnh xem hai cha con đánh cờ tướng, trình độ cờ vua của Lâm Trạch Viễn có thể nói là bí hiểm hạng nhất, hắn chỉ cần nhìn qua vài lượt thì cho ra phán đoán này. Nhưng lão đánh cờ quá do dự, giống như suy nghĩ rất lâu mới ra tay, sau đó lại chọn được cờ bình thường, thế cho nên hay biến thành dở.
Vương Tử Quân lúc đầu còn có chút buồn bực, nhưng ngay sau đó hắn đã hiểu, vị bí thư này cố ý muốn cho con gái vui vẻ, hơn nữa còn rất biết cách che giấu. Xem ra làm quan lớn thì phần máu mủ tình thân trong người cũng khó thể nào mất đi được.
Lâm Trạch Viễn thấy Vương Tử Quân đứng sau lưng mình không nói một lời, lại thấy con gái ở trước mặt đang hoan hô vui vẻ khiêu chiến với mình, lão chợt thấy mềm lòng. Khoảnh khắc này lão thầm hận tiểu tử kia không có mắt, rõ ràng không biết nhường, cứ háo thắng, đúng là lớn gan.
Lâm Trạch Viễn quay đầu nhìn Vương Tử Quân, lão nở nụ cười, mà chính Vương Tử Quân cũng nhìn ra ý nghĩa: Đó là lão làm bố đá cố gắng hết sức. Sau đó Lâm Dĩnh Nhi cũng nhìn thấy biểu hiện của bố mình, nàng tranh thủ thời gian nói:
- Tử Quân, anh vào phòng bếp xem, có thể làm ra vài món nữa không?
Vương Tử Quân đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra xem, có lẽ Lâm gia rất ít khi nấu cơm, thế cho nên trong tủ lạnh ngoài những thứ như thịt khô, thịt bò, mộc nhĩ, đậu hũ, nấm hương, bánh phỏ, củ lạc, cũng chỉ còn hai túi rau cải.
Vương Tử Quân nhìn xuyên thấu qua cửa kính nhà bếp thấy hai bố con Lâm Trạch Viễn vẫn đánh cờ trong sân, hắn thoáng thấy rau cỏ mơn mởn bên ngoài, thế là chợt vui mừng quá đỗi, thầm nghĩ rau cỏ xanh tươi được trồng ngoài kia. Thế là hắn thầm suy tính bốn món ăn: Lạc nấu dấm, thịt heo hầm bánh phở, đậu hũ xào mộc nhĩ, món canh thịt bò Tây Hồ.
Vương Tử Quân thấy thời gian cũng không còn sớm, hắn quyết định thứ tự làm từng món. Trước tiên cắt đậu hũ ngâm nước ấm, sau đó ra sân hái rau xà lách và vài trái ớt đỏ, rửa sạch bỏ vào tủ lạnh, lại bắt đầu cắt thịt bò, thịt khô.
Công tác chuẩn bị sẵn sàng, hắn bắt đầu xào thịt khô trên chảo, phi tỏi bốc mùi thơm nức mũi, bỏ vào đủ loại gia vị. Sau đó mở nồi hầm, cắt thịt bò và nấm bỏ vào nồi; lại bóc lạc, dùng dấm chua và đường trắng làm nước dùng, vì tránh cho lạc bị đen nên hắn chuẩn bị lót rau xuống dưới, đặt những thứ đã chuẩn bị lên trên.
Ba món ăn căn bản đã hoàn công, cuối cùng món đậu hũ xào mộc nhĩ đã xong, thế là trong lòng thầm đắc ý, xem ra mình trù tính cũng không tệ, nửa giờ thì có thêm bốn món. Thế là khi mà Lâm Dĩnh Nhi ồn ào muốn ăn cơm thì món ăn cuối cùng đã xong rất đúng lúc.
Lâm Trạch Viễn đi đến bàn cơm xem xét: Cộng thêm món cá Tương Hương của mình, vừa vặn có bốn món, có một món canh. Lão không khỏi lắp bắp kinh hãi, thầm khen ngợi: Tiểu tử này khá tốt, làm việc lưu loát.
Phải nói là Vương Tử Quân đã có được hiệu quả ngoài ý muốn, ba người ăn cơm rất vui vẻ, ăn khá nhiều. Lâm Trạch Viễn làm món cá thật sự rất ngon, nhưng lão lại chỉ chú tâm vào những món của Vương Tử Quân.
Khi Lâm Trạch Viễn đặt chén xuống thì Vương Tử Quân cũng ăn xong, chỉ còn lại một mình Lâm Dĩnh Nhi đang chậm rãi nhai nuốt, xem ra cũng là ăn nhiều hơn thường ngày. Lâm Trạch Viễn thấy con gái ăn cơm rất ngon miệng, thế là nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
- Bố, hôm nay thật sự rất vui. Này, bí thư Tiểu Vương, sau này còn có ngày nghỉ không? Tôi muốn tìm anh đánh cờ, anh có thể chuẩn bị sẵn, sau này tôi sẽ đánh anh thua tơi tả, không cho giữ lại một mảnh giáp nào.
Lâm Trạch Viễn thấy con gái vui vẻ thì cũng rất vui sướng, lão đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, cả hai cùng cười.
- Bí thư Lâm, tỉnh ủy có phải còn thiếu một vị trí phó thư ký trưởng không?
Hai mắt Lâm Trạch Viễn chợt lóe lên, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, lão khẽ gật đầu với Vương Tử Quân rồi nói chỉ một chữ:
- Thiếu!
...
Vương Quang Vinh ngồi trên một cái ghế kiểu cổ, lão chậm rãi lật qua vài trang “Tư Trì Thông Giám”.
- Ông ơi, dùng cơm trưa thôi!
Triệu Tuyết Hoa thắt một cái tạp dề tiến về phía Vương Quang Vinh rồi nói.
- Tử Quân còn chưa về sao?
Vương Quang Vinh đặt sách xuống rồi chợt nhớ đến đứa con đi ra khỏi nhà từ sáng.
Triệu Tuyết Hoa ai oán nói:
- Tôi thấy đứa con này xuống nông thôn và kiến thức nhiều hơn không ít, tâm tính cũng khó đoán hơn, vừa về đến nhà đã chạy đi mất.
Vương Quang Vinh lắc đầu cười, cũng không nói gì.
Hai người vừa ngồi vào bàn cơm thì có tiếng gõ cửa.
- Anh xem, con anh xuống xã làm bí thư, bây giờ về nhà còn bày vẽ như vậy, chính mình có chìa khóa mà còn gõ cửa bắt mẹ ra mở mới chịu.
Triệu Tuyết Hoa vừa nói vừa vui vẻ ra mở cửa cho con trai.
Triệu Tuyết Hoa vừa mở cửa vừa oán trách:
- Tiểu tử thối, còn biết về dùng...
Triệu Tuyết Hoa còn chưa kịp nói xong thì ngây cả người, vì trước mặt vốn không phải là con trai Vương Tử Quân của mình, chính là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi, trên gương mặt trắng nõn là chiếc kính gọng vàng, rất có bộ dạng tri thức.
- Chào chị, tôi là Chu Toàn Thư khoa sinh học, giáo sư Vương có ở nhà không?
Người đàn ông trung niên vừa thấy Triệu Tuyết Hoa thì gương mặt xuất hiện nụ cười sáng lạn.
Triệu Tuyết Hoa thấy người ngoài cửa rất xa lạ, lại đến nhà lúc đang dùng cơm, trong lòng cũng không vui. Nhưng sau khi nghe xong giới thiệu thì tâm tình cũng điều chỉnh trở lại, bà nhiệt tình nói:
- Thì ra là giáo sư Chu, anh Vương có ở nhà, mời anh vào nhà ngồi chơi.
Vương Quang Vinh nghe được đoạn đối thoại bên ngoài cũng chạy ra xem, khi thấy Chu Toàn Thư thì có chút buồn bực:
“Sao tên này lại tìm đến tận cửa rồi?”
Vương Quang Vinh thầm nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nhiệt tình mời đồng sự vào nhà, hơn nữa cùng đến với Chu Toàn Thư còn có một tiểu tử hơn hai mươi tuổi.
Tiểu tử này có vài phần giống như Chu Toàn Thư, cũng gương mặt trắng nõn, nhìn qua hào hoa phong nhã, có vài phần thận trọng, trong tay còn xách theo hai chai rượu và vài thứ gì đó.
Sau khi vào cửa thì tiểu tử kia đặt những món có lẽ là lễ vật xuống, sau đó ném ánh mắt về phía Chu Toàn Thư.
Hai vợ chồng Vương Quang Vinh thật sự không biết có gì xảy ra, dù lão là người Vương gia nhưng trước nay chưa từng cậy thế, nhưng cũng không phải chưa từng gặp tình huống thế này.
- Giáo sư Vương, chỉ là một chú ý tứ, thật sự có chút thành kính, mong ngài nhận cho.
Chu Toàn Thư nở nụ cười sáng lạn rồi cười nói với Vương Quang Vinh.
- Giáo sư Chu, anh quá khách khí rồi, chúng ta cũng không phải người ngoài, anh đến đưa theo lễ vật, rõ ràng là không khách khí.
Vương Quang Vinh biết người đến cúi đầu sẽ có điều cần nhờ vả, thế cho nên đối mặt với tình huống Chu Toàn Thư đến thăm thì tỏ ra rất cẩn thận.
Chu Toàn Thư thấy Vương Quang Vinh nói mình không phải là người ngoài thì rõ ràng có chút kích động, hắn nhìn thoáng qua tiểu tử trẻ tuổi bên cạnh rồi nói:
- Giáo sư Vương, hai ta đồng sự nhiều năm, hôm nay nhân dịp trung thu, tôi đưa con đến thăm nhà anh.
Hai người đàn ông ngồi nói chuyện, Triệu Tuyết Hoa đã bưng trà lên, sau đó ngồi xuống. Lúc này Chu Toàn Thư chỉ vào tên thanh niên rồi nói:
- Giáo sư Vương, đây là cháu ngoại trai của tôi, là Cao Tiến Hưng.
Người thanh niên kia thấy giới thiệu đến mình thì cuống quýt đứng lên gật đầu chào.
- Tiểu tử này rất tốt, rất có tinh thần.
Vương Quang Vinh cũng không biết đối phương là ai, chỉ có thể khen thưởng một câu.
- Tiến Hưng, cháu cũng đừng đứng đấy nữa, mau chào hỏi giáo sư Vương, sau này cậu công tác dưới tay giáo sư...À không, là thư ký trưởng Vương, cần cố gắng làm việc, cần thường xuyên xin chỉ thị và báo cáo với thư ký trưởng, như vậy mới là làm tốt công tác.
Chu Toàn Thư khoát tay cho cháu trai, tỏ ý hắn có thể ngồi xuống.
Chu Toàn Thư vừa nói ra khỏi miệng như vậy thì Vương Quang Vinh chợt hiểu vấn đề, hiểu có gì xảy ra. Xem ra trên đời này không có tường không lọt gió, chỉ cần liên quan đến vấn đề nhân sự, chỉ cần gió động cỏ lay thì mọi người cũng sẽ biết.
Vương Tử Quân lúc đầu còn có chút buồn bực, nhưng ngay sau đó hắn đã hiểu, vị bí thư này cố ý muốn cho con gái vui vẻ, hơn nữa còn rất biết cách che giấu. Xem ra làm quan lớn thì phần máu mủ tình thân trong người cũng khó thể nào mất đi được.
Lâm Trạch Viễn thấy Vương Tử Quân đứng sau lưng mình không nói một lời, lại thấy con gái ở trước mặt đang hoan hô vui vẻ khiêu chiến với mình, lão chợt thấy mềm lòng. Khoảnh khắc này lão thầm hận tiểu tử kia không có mắt, rõ ràng không biết nhường, cứ háo thắng, đúng là lớn gan.
Lâm Trạch Viễn quay đầu nhìn Vương Tử Quân, lão nở nụ cười, mà chính Vương Tử Quân cũng nhìn ra ý nghĩa: Đó là lão làm bố đá cố gắng hết sức. Sau đó Lâm Dĩnh Nhi cũng nhìn thấy biểu hiện của bố mình, nàng tranh thủ thời gian nói:
- Tử Quân, anh vào phòng bếp xem, có thể làm ra vài món nữa không?
Vương Tử Quân đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra xem, có lẽ Lâm gia rất ít khi nấu cơm, thế cho nên trong tủ lạnh ngoài những thứ như thịt khô, thịt bò, mộc nhĩ, đậu hũ, nấm hương, bánh phỏ, củ lạc, cũng chỉ còn hai túi rau cải.
Vương Tử Quân nhìn xuyên thấu qua cửa kính nhà bếp thấy hai bố con Lâm Trạch Viễn vẫn đánh cờ trong sân, hắn thoáng thấy rau cỏ mơn mởn bên ngoài, thế là chợt vui mừng quá đỗi, thầm nghĩ rau cỏ xanh tươi được trồng ngoài kia. Thế là hắn thầm suy tính bốn món ăn: Lạc nấu dấm, thịt heo hầm bánh phở, đậu hũ xào mộc nhĩ, món canh thịt bò Tây Hồ.
Vương Tử Quân thấy thời gian cũng không còn sớm, hắn quyết định thứ tự làm từng món. Trước tiên cắt đậu hũ ngâm nước ấm, sau đó ra sân hái rau xà lách và vài trái ớt đỏ, rửa sạch bỏ vào tủ lạnh, lại bắt đầu cắt thịt bò, thịt khô.
Công tác chuẩn bị sẵn sàng, hắn bắt đầu xào thịt khô trên chảo, phi tỏi bốc mùi thơm nức mũi, bỏ vào đủ loại gia vị. Sau đó mở nồi hầm, cắt thịt bò và nấm bỏ vào nồi; lại bóc lạc, dùng dấm chua và đường trắng làm nước dùng, vì tránh cho lạc bị đen nên hắn chuẩn bị lót rau xuống dưới, đặt những thứ đã chuẩn bị lên trên.
Ba món ăn căn bản đã hoàn công, cuối cùng món đậu hũ xào mộc nhĩ đã xong, thế là trong lòng thầm đắc ý, xem ra mình trù tính cũng không tệ, nửa giờ thì có thêm bốn món. Thế là khi mà Lâm Dĩnh Nhi ồn ào muốn ăn cơm thì món ăn cuối cùng đã xong rất đúng lúc.
Lâm Trạch Viễn đi đến bàn cơm xem xét: Cộng thêm món cá Tương Hương của mình, vừa vặn có bốn món, có một món canh. Lão không khỏi lắp bắp kinh hãi, thầm khen ngợi: Tiểu tử này khá tốt, làm việc lưu loát.
Phải nói là Vương Tử Quân đã có được hiệu quả ngoài ý muốn, ba người ăn cơm rất vui vẻ, ăn khá nhiều. Lâm Trạch Viễn làm món cá thật sự rất ngon, nhưng lão lại chỉ chú tâm vào những món của Vương Tử Quân.
Khi Lâm Trạch Viễn đặt chén xuống thì Vương Tử Quân cũng ăn xong, chỉ còn lại một mình Lâm Dĩnh Nhi đang chậm rãi nhai nuốt, xem ra cũng là ăn nhiều hơn thường ngày. Lâm Trạch Viễn thấy con gái ăn cơm rất ngon miệng, thế là nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
- Bố, hôm nay thật sự rất vui. Này, bí thư Tiểu Vương, sau này còn có ngày nghỉ không? Tôi muốn tìm anh đánh cờ, anh có thể chuẩn bị sẵn, sau này tôi sẽ đánh anh thua tơi tả, không cho giữ lại một mảnh giáp nào.
Lâm Trạch Viễn thấy con gái vui vẻ thì cũng rất vui sướng, lão đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, cả hai cùng cười.
- Bí thư Lâm, tỉnh ủy có phải còn thiếu một vị trí phó thư ký trưởng không?
Hai mắt Lâm Trạch Viễn chợt lóe lên, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, lão khẽ gật đầu với Vương Tử Quân rồi nói chỉ một chữ:
- Thiếu!
...
Vương Quang Vinh ngồi trên một cái ghế kiểu cổ, lão chậm rãi lật qua vài trang “Tư Trì Thông Giám”.
- Ông ơi, dùng cơm trưa thôi!
Triệu Tuyết Hoa thắt một cái tạp dề tiến về phía Vương Quang Vinh rồi nói.
- Tử Quân còn chưa về sao?
Vương Quang Vinh đặt sách xuống rồi chợt nhớ đến đứa con đi ra khỏi nhà từ sáng.
Triệu Tuyết Hoa ai oán nói:
- Tôi thấy đứa con này xuống nông thôn và kiến thức nhiều hơn không ít, tâm tính cũng khó đoán hơn, vừa về đến nhà đã chạy đi mất.
Vương Quang Vinh lắc đầu cười, cũng không nói gì.
Hai người vừa ngồi vào bàn cơm thì có tiếng gõ cửa.
- Anh xem, con anh xuống xã làm bí thư, bây giờ về nhà còn bày vẽ như vậy, chính mình có chìa khóa mà còn gõ cửa bắt mẹ ra mở mới chịu.
Triệu Tuyết Hoa vừa nói vừa vui vẻ ra mở cửa cho con trai.
Triệu Tuyết Hoa vừa mở cửa vừa oán trách:
- Tiểu tử thối, còn biết về dùng...
Triệu Tuyết Hoa còn chưa kịp nói xong thì ngây cả người, vì trước mặt vốn không phải là con trai Vương Tử Quân của mình, chính là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi, trên gương mặt trắng nõn là chiếc kính gọng vàng, rất có bộ dạng tri thức.
- Chào chị, tôi là Chu Toàn Thư khoa sinh học, giáo sư Vương có ở nhà không?
Người đàn ông trung niên vừa thấy Triệu Tuyết Hoa thì gương mặt xuất hiện nụ cười sáng lạn.
Triệu Tuyết Hoa thấy người ngoài cửa rất xa lạ, lại đến nhà lúc đang dùng cơm, trong lòng cũng không vui. Nhưng sau khi nghe xong giới thiệu thì tâm tình cũng điều chỉnh trở lại, bà nhiệt tình nói:
- Thì ra là giáo sư Chu, anh Vương có ở nhà, mời anh vào nhà ngồi chơi.
Vương Quang Vinh nghe được đoạn đối thoại bên ngoài cũng chạy ra xem, khi thấy Chu Toàn Thư thì có chút buồn bực:
“Sao tên này lại tìm đến tận cửa rồi?”
Vương Quang Vinh thầm nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nhiệt tình mời đồng sự vào nhà, hơn nữa cùng đến với Chu Toàn Thư còn có một tiểu tử hơn hai mươi tuổi.
Tiểu tử này có vài phần giống như Chu Toàn Thư, cũng gương mặt trắng nõn, nhìn qua hào hoa phong nhã, có vài phần thận trọng, trong tay còn xách theo hai chai rượu và vài thứ gì đó.
Sau khi vào cửa thì tiểu tử kia đặt những món có lẽ là lễ vật xuống, sau đó ném ánh mắt về phía Chu Toàn Thư.
Hai vợ chồng Vương Quang Vinh thật sự không biết có gì xảy ra, dù lão là người Vương gia nhưng trước nay chưa từng cậy thế, nhưng cũng không phải chưa từng gặp tình huống thế này.
- Giáo sư Vương, chỉ là một chú ý tứ, thật sự có chút thành kính, mong ngài nhận cho.
Chu Toàn Thư nở nụ cười sáng lạn rồi cười nói với Vương Quang Vinh.
- Giáo sư Chu, anh quá khách khí rồi, chúng ta cũng không phải người ngoài, anh đến đưa theo lễ vật, rõ ràng là không khách khí.
Vương Quang Vinh biết người đến cúi đầu sẽ có điều cần nhờ vả, thế cho nên đối mặt với tình huống Chu Toàn Thư đến thăm thì tỏ ra rất cẩn thận.
Chu Toàn Thư thấy Vương Quang Vinh nói mình không phải là người ngoài thì rõ ràng có chút kích động, hắn nhìn thoáng qua tiểu tử trẻ tuổi bên cạnh rồi nói:
- Giáo sư Vương, hai ta đồng sự nhiều năm, hôm nay nhân dịp trung thu, tôi đưa con đến thăm nhà anh.
Hai người đàn ông ngồi nói chuyện, Triệu Tuyết Hoa đã bưng trà lên, sau đó ngồi xuống. Lúc này Chu Toàn Thư chỉ vào tên thanh niên rồi nói:
- Giáo sư Vương, đây là cháu ngoại trai của tôi, là Cao Tiến Hưng.
Người thanh niên kia thấy giới thiệu đến mình thì cuống quýt đứng lên gật đầu chào.
- Tiểu tử này rất tốt, rất có tinh thần.
Vương Quang Vinh cũng không biết đối phương là ai, chỉ có thể khen thưởng một câu.
- Tiến Hưng, cháu cũng đừng đứng đấy nữa, mau chào hỏi giáo sư Vương, sau này cậu công tác dưới tay giáo sư...À không, là thư ký trưởng Vương, cần cố gắng làm việc, cần thường xuyên xin chỉ thị và báo cáo với thư ký trưởng, như vậy mới là làm tốt công tác.
Chu Toàn Thư khoát tay cho cháu trai, tỏ ý hắn có thể ngồi xuống.
Chu Toàn Thư vừa nói ra khỏi miệng như vậy thì Vương Quang Vinh chợt hiểu vấn đề, hiểu có gì xảy ra. Xem ra trên đời này không có tường không lọt gió, chỉ cần liên quan đến vấn đề nhân sự, chỉ cần gió động cỏ lay thì mọi người cũng sẽ biết.
/1843
|