Cô gái kia vừa nói như vậy thì Vương Tử Quân thầm vui mừng, không tiếp khách? Chẳng phải nói rõ bí thư đang ở nhà sao?
Vương Tử Quân nghĩ đến đây thì dùng giọng hời hợt nói:
- Tôi cũng ở trong khu nhà số hai này, bí thư Vương muốn đến xem bí thư Lâm, để xem bí thư Lâm có rảnh không?
Cô bé nghe nói đến khu nhà số hai, cũng không biết bí thư Vương là ai, nàng cũng không dám lỗ mãng, vì vậy tranh thủ thời gian nói với Vương Tử Quân:
- Vậy anh vào chờ chút, tôi vào nói với bố một tiếng.
Vương Tử Quân đi vào trong sân thì đưa mắt đánh giá chung quanh, nơi này giống như trong nhà ông nội mình, nhưng trong nhà ông nội là hoa cỏ, nhà bí thư Lâm thì có vài thân cây cao lớn, có Ngọc Lan, Hoa Quế, Tuyết Tùng, dưới thân cây cũng có hoa cỏ, ong bướm rạo rực, có vài con giun đang bò trên lớp đất mềm, hoàn toàn giống như một nông trường.
Trên một cái xích đu dưới thân cây đại thụ bày một quyển sách tiếng Anh, có lẽ là cô gái vừa rồi đang học tiếng anh.
- Bố của tôi cho anh đi vào, nhưng tôi nhắc nhở anh, đừng chiếm dụng quá nhiều thời gian của bố tôi, hôm nay ông ấy có chuyện quan trọng cần làm.
Cô bé kia nói đến đây thì trừng mắt với Vương Tử Quân rất khoa trương.
Vương Tử Quân thấy cô bé này tinh nghịch đáng yêu như vậy thì có chút buồn cười, hắn giả vờ như thành thật nói:
- Tôi sẽ nhớ kỹ, làm xong sẽ đi ngay.
Co bé kia thấy lời cảnh cáo có hiệu quả thì vui vẻ trở lại, sau đó vui tươi đưa hắn vào trong phòng khách.
Phòng khách trong nhà bí thư Lâm và trong nhà ông nội Vương Tử Quân là không khác gì nhau nhưng màu sắc có vẻ than thoát hơn. Vương Tử Quân đi vào phòng khách thì thấy một người đàn ông kiếp trước thường thấy trên chương trình thời sự, đối phương đang ngồi trên ghế sa lông, nhưng lúc này trẻ hơn kiếp trước của Vương Tử Quân rất nhiều.
- Tiểu tử, bí thư Vương nhà cậu ở đâu? Cho ông ấy vào đi.
Bí thư Lâm ngẩng đầu lên nhìn Vương Tử Quân, sua đó dùng giọng ôn hòa nói.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn người đàn ông kiếp trước quyền cao chức trọng, trong lòng rất bình tĩnh, hắn khẽ gật đầu rồi dùng giọng cung kính nói:
- Chào bí thư Lâm, tôi là Vương Tử Quân, là bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử huyện Hồng Bắc thành phố Giang Châu.
Lâm Trạch Viễn dù là bí thư tỉnh ủy, tâm tư như biển, nhưng lão đối mặt với lời giải thích như vậy lại không tự chủ được phải ngây người. Sau khi nghe lời con gái báo cáo, lão còn tưởng rằng sẽ là bí thư cấp dưới nào đó đến đây, không ngờ vị bí thư Vương chính là cậu thanh niên dung dung trấn định này.
- Vừa rồi anh gạt tôi?
Cô gái giật mình nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, lúc này nàng mới kịp phản ứng.
- Thật xin lỗi, tôi cũng không có biện pháp, nếu như không nói như vậy thì chỉ sợ hôm nay không được gặp bí thư Lâm. Nhưng tôi cũng không gạt cô, tôi thật sự ở trong khu nhà số hai này.
Vương Tử Quân khoát tay hối lỗi với cô gái, trên mặt lộ ra nụ cười xảo quyệt.
- Ha ha, Dĩnh Nhi, chút tiểu thông minh của con cũng có lúc mất linh sao? Đến đây, tiểu tử, cậu ngồi đi.
Con gái có tâm tình vui vẻ làm cho Lâm Trạch Viễn có chút thoải mái, lão lập tức trêu ghẹo con gái, đồng thời chỉ xuống ghế sa lông cho Vương Tử Quân ngồi xuống.
Bí thư tỉnh ủy đúng là bí thư tỉnh ủy, chỉ bằng vào khí độ này cũng không phải người thường có thể sánh được. Cô bé kia bị bố giễu cợt mà vểnh miệng nhỏ nhắn rồi giậm chân, nhưng bố tiếp khách thì nàng cũng khách khí rót cho Vương Tử Quân một ly nước, thể hiện trình độ giáo dục tốt đẹp.
- Tiểu tử, à, không, phải là bí thư Vương, cậu đến đây tìm tôi có việc gì không?
Bí thư Lâm nói mà gương mặt vẫn treo nụ cười.
Vương Tử Quân nãy giờ luôn chú tâm đến phản ứng của bí thư Lâm, lúc này nghe đối phương hỏi như vậy thì lập tức nghiêm trang nói:
- Bí thư Lâm, nếu như tôi nói, vì tôi gặp qua một vị quan phó phòng nhân sự, cho nên muốn đến nhìn xem bí thư tỉnh ủy thì có bộ dạng thế nào? Ngài sẽ tin sao?
Từ lúc Vương Tử Quân vào cửa thì Lâm Trạch Viễn đã bắt đầu dò xét người thanh niên ăn mặc trang phục bình thường dám đến gõ cửa nhà bí thư tỉnh ủy trước mặt, từ lúc bắt đầu nhìn thì đã thầm nở nụ cười, lão không hiểu vì sao lại thích tiểu tử kia, cảm thấy ánh mắt tiểu tử kia rất trong.
Lâm Trạch Viễn lăn lộn quan trường nhiều năm, đã gặp qua đủ hạng người, thường thấy những ánh mắt tràn đầy dục vọng nhìn về phía mình, vì thế lão rất thích những ánh mắt trong suốt như vậy. Lão nhìn Vương Tử Quân bình tĩnh tự nhiên, không kiêu ngạo không xu nịnh trước mặt, không khỏi thầm gật đầu.
Sau khi biết rõ thân phận của Lâm Trạch Viễn, cũng không phải không có người có thể bình tĩnh và chậm rãi trò chuyện, nhưng những người như vậy phải là cán bộ chấp chưởng một phương hoặc là chư hầu quyền lớn, cũng có thể là tướng sĩ cấp cao. Cũng không phải trong số đó không có thanh niên, nhưng đó là một tên con cháu nhân tài của một nhà quan thượng lưu ở Bắc Kinh.
Dù những danh xưng nhiều ít gì cũng có tác dụng, thế nhưng nếu bản thân không có tài năng, chỉ dựa vào chút bản lĩnh mồm mép cũng không được như vậy. Lúc Lâm Trạch Viễn gặp mặt cậu thanh niên ở thủ đô kia thì thầm líu lưỡi, thầm nghĩ người này là nhân tài trong đám bạn đồng lứa, không ngờ hôm nay lại có một người chủ động đến tận cửa.
Vương gia thật sự có phúc khí, trong đời thứ ba có một tồn tại thế này. Dù đối phương không giới thiệu rõ thân phận của mình, nhưng vài câu ngắn ngủi vừa rồi đã giới thiệu rõ ràng lắm rồi.
Lâm Trạch Viễn nhìn người thanh niên trước mặt mà trong lòng chợt có ý nói đùa, lão chợt nghiêm túc nhìn Vương Tử Quân rồi nói:
- Tôi không tin.
- Mặc kệ ngài có tin hay không, dù sao thì tôi cũng tin.
Thật ra khi Lâm Trạch Viễn cố ý nói ra một câu làm khó tiểu tử này, lão đã nghĩ đến vài câu trả lời, thế nhưng không ngờ tiểu tử này lại thuận miệng nói ra một câu như thế, không khỏi làm lão bật cười vui vẻ.
- Khanh khách!
Cô gái tên là Dĩnh Nhi cũng cười không thở ra hơi, nàng vừa cúi người vừa chỉ vào Vương Tử Quân rồi dùng giọng không kiêng nể gì nói:
- Anh...Anh rõ ràng là một tên vô lại.
Vương Tử Quân nghe lời đánh giá của cô gái mà không mở miệng phản bác, trước khi hắn đến nhà Lâm Trạch Viễn, dù không có sắn kế hoạch nhưng lại xác định cho mình một phương châm. Hắn biết rất rõ, đừng nói là hắn, dù là Nhị thúc đến đây cũng không thể nào có thể làm cho bí thư tỉnh ủy ra quyết định gì khác, nếu như mình đến bàn luận theo phương pháp thông thường, tám phần sẽ là tan rã mất vui, hơn nữa còn lưu lại ấn tượng không biết lượng sức trong mắt lãnh đạo, là ấn tượng về một người chưa trưởng thành trên phương diện chính trị.
Thoải mái để không bị khinh thường, muốn nói thì đơn giản, muốn làm được mới khó khăn. Vì để bố mình có thể phát triển, cũng vì cột chặt gia tộc họ Vương lên chiếc chiến xa của bí thư Lâm tương lai vô hạn này, dù có khó chịu thế nào thì Vương Tử Quân cũng nhịn được. Thế là hắn ôm quyết tâm không thành công thì tiếp tục xả thân để tiến lên ngăn con sóng dữ bằng bất cứ giá nào.
Lâm Trạch Viễn nghe xong lời của con gái thì khẽ lắc đầu, lại dùng giọng đầy vui vẻ nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Tiểu Vương, cậu đừng quan tâm đến những lời của con bé này.
Lâm Trạch Viễn nói xong thì khoát tay với con gái:
- Dĩnh Nhi, đi ra học bài, bố bàn luận với Tiểu Vương.
- Được rồi, bố, cũng đừng quên đi chuyện đại sự hôm nay đấy nhé?
Dĩnh Nhi cũng có chút không tình nguyện.
Khi Dĩnh Nhi đi ra thì phòng khách yên tĩnh lại, nhưng lúc này bầu không khí hài hòa trước đó giống như cũng bị cô gái đưa đi.
Lâm Trạch Viễn làm quan nhiều năm, tích lũy theo ngày tháng, thế cho nên có một cảm giác không giận nhưng phát uy. Lão là bí thư tỉnh ủy, những người biết rõ thân phận này mà đứng trước mặt lão sẽ không thể không nơm nớp lo sợ, dù là thư ký của lão là một vị cán bộ cấp chính xứ với độ tuổi chỉ hơn ba mươi cũng không thể nào bình tâm trước mặt lão vài phút.
"Xem ra khảo nghiệm thật sự bây giờ mới đến!"
Vương Tử Quân cảm nhận được áp lực khắp nơi trong không khí, trong lòng thầm cảm khái quan uy của bí thư tỉnh ủy, vừa căng thẳng tìm kiếm những thông tin về vị bí thư tỉnh ủy này vào kiếp trước.
Hai người cứ ngồi đối diện với nhau như vậy, sau ba bốn phút, thấy Vương Tử Quân vẫn bình chân như vại, vẫn là vẻ mặt bất động, Lâm Trạch Viễn cuối cùng cũng mở miệng:
- Bí thư Vương, cậu đã đến tìm tôi, vậy nói tôi nghe về tình huống của xã Tây Hà Tử, cũng đừng nói mạnh miệng, đừng nói suông, không khách sáo, tôi chỉ muốn nghe lời nói thật.
Vương Tử Quân đã sớm nghĩ đến tình huống này, hắn nhanh chóng chỉnh lý ý nghĩ trong đầu, sau đó dùng giọng đâu vào đấy báo cáo:
- Bí thư Lâm, xã Tây Hà Tử có thể dùng một chữ để khái quát, là quá nghèo, nhưng tôi có lòng tin quyết tâm chỉ trong hai năm sẽ thực hiện ba cái chuyển biến, biện pháp cụ thể gồm...
Vương Tử Quân giới thiệu, Lâm Trạch Viễn nghe rất chân thành, đặc biệt là vấn đề nông nghiệp và kinh doanh, thỉnh thoảng lại chen vào vài câu. Vốn đã đoán được thân phận của Vương Tử Quân, lão chỉ muốn nói ra một câu như vậy để mở đầu, nhưng Vương Tử Quân kết hợp kinh nghiệm kiếp trước và hướng đi chính trị để lên tiếng, thế cho nên Lâm Trạch Viễn bị thu hút.
- Cậu cảm thấy nên thủ tiêu thuế nông nghiệp sao?
Lâm Trạch Viễn uống một hớp nước rồi nói với vẻ mặt đầy ngưng trọng.
- Đúng vậy, bí thư Lâm, dù phương án này không phù hợp với tình hình trong nước, nhưng tôi tin mười năm sau sẽ chậm rãi được thực hiện.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ khẳng định đối với những gì sẽ được thực hiện vào tương lai.
Vương Tử Quân nghĩ đến đây thì dùng giọng hời hợt nói:
- Tôi cũng ở trong khu nhà số hai này, bí thư Vương muốn đến xem bí thư Lâm, để xem bí thư Lâm có rảnh không?
Cô bé nghe nói đến khu nhà số hai, cũng không biết bí thư Vương là ai, nàng cũng không dám lỗ mãng, vì vậy tranh thủ thời gian nói với Vương Tử Quân:
- Vậy anh vào chờ chút, tôi vào nói với bố một tiếng.
Vương Tử Quân đi vào trong sân thì đưa mắt đánh giá chung quanh, nơi này giống như trong nhà ông nội mình, nhưng trong nhà ông nội là hoa cỏ, nhà bí thư Lâm thì có vài thân cây cao lớn, có Ngọc Lan, Hoa Quế, Tuyết Tùng, dưới thân cây cũng có hoa cỏ, ong bướm rạo rực, có vài con giun đang bò trên lớp đất mềm, hoàn toàn giống như một nông trường.
Trên một cái xích đu dưới thân cây đại thụ bày một quyển sách tiếng Anh, có lẽ là cô gái vừa rồi đang học tiếng anh.
- Bố của tôi cho anh đi vào, nhưng tôi nhắc nhở anh, đừng chiếm dụng quá nhiều thời gian của bố tôi, hôm nay ông ấy có chuyện quan trọng cần làm.
Cô bé kia nói đến đây thì trừng mắt với Vương Tử Quân rất khoa trương.
Vương Tử Quân thấy cô bé này tinh nghịch đáng yêu như vậy thì có chút buồn cười, hắn giả vờ như thành thật nói:
- Tôi sẽ nhớ kỹ, làm xong sẽ đi ngay.
Co bé kia thấy lời cảnh cáo có hiệu quả thì vui vẻ trở lại, sau đó vui tươi đưa hắn vào trong phòng khách.
Phòng khách trong nhà bí thư Lâm và trong nhà ông nội Vương Tử Quân là không khác gì nhau nhưng màu sắc có vẻ than thoát hơn. Vương Tử Quân đi vào phòng khách thì thấy một người đàn ông kiếp trước thường thấy trên chương trình thời sự, đối phương đang ngồi trên ghế sa lông, nhưng lúc này trẻ hơn kiếp trước của Vương Tử Quân rất nhiều.
- Tiểu tử, bí thư Vương nhà cậu ở đâu? Cho ông ấy vào đi.
Bí thư Lâm ngẩng đầu lên nhìn Vương Tử Quân, sua đó dùng giọng ôn hòa nói.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn người đàn ông kiếp trước quyền cao chức trọng, trong lòng rất bình tĩnh, hắn khẽ gật đầu rồi dùng giọng cung kính nói:
- Chào bí thư Lâm, tôi là Vương Tử Quân, là bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử huyện Hồng Bắc thành phố Giang Châu.
Lâm Trạch Viễn dù là bí thư tỉnh ủy, tâm tư như biển, nhưng lão đối mặt với lời giải thích như vậy lại không tự chủ được phải ngây người. Sau khi nghe lời con gái báo cáo, lão còn tưởng rằng sẽ là bí thư cấp dưới nào đó đến đây, không ngờ vị bí thư Vương chính là cậu thanh niên dung dung trấn định này.
- Vừa rồi anh gạt tôi?
Cô gái giật mình nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, lúc này nàng mới kịp phản ứng.
- Thật xin lỗi, tôi cũng không có biện pháp, nếu như không nói như vậy thì chỉ sợ hôm nay không được gặp bí thư Lâm. Nhưng tôi cũng không gạt cô, tôi thật sự ở trong khu nhà số hai này.
Vương Tử Quân khoát tay hối lỗi với cô gái, trên mặt lộ ra nụ cười xảo quyệt.
- Ha ha, Dĩnh Nhi, chút tiểu thông minh của con cũng có lúc mất linh sao? Đến đây, tiểu tử, cậu ngồi đi.
Con gái có tâm tình vui vẻ làm cho Lâm Trạch Viễn có chút thoải mái, lão lập tức trêu ghẹo con gái, đồng thời chỉ xuống ghế sa lông cho Vương Tử Quân ngồi xuống.
Bí thư tỉnh ủy đúng là bí thư tỉnh ủy, chỉ bằng vào khí độ này cũng không phải người thường có thể sánh được. Cô bé kia bị bố giễu cợt mà vểnh miệng nhỏ nhắn rồi giậm chân, nhưng bố tiếp khách thì nàng cũng khách khí rót cho Vương Tử Quân một ly nước, thể hiện trình độ giáo dục tốt đẹp.
- Tiểu tử, à, không, phải là bí thư Vương, cậu đến đây tìm tôi có việc gì không?
Bí thư Lâm nói mà gương mặt vẫn treo nụ cười.
Vương Tử Quân nãy giờ luôn chú tâm đến phản ứng của bí thư Lâm, lúc này nghe đối phương hỏi như vậy thì lập tức nghiêm trang nói:
- Bí thư Lâm, nếu như tôi nói, vì tôi gặp qua một vị quan phó phòng nhân sự, cho nên muốn đến nhìn xem bí thư tỉnh ủy thì có bộ dạng thế nào? Ngài sẽ tin sao?
Từ lúc Vương Tử Quân vào cửa thì Lâm Trạch Viễn đã bắt đầu dò xét người thanh niên ăn mặc trang phục bình thường dám đến gõ cửa nhà bí thư tỉnh ủy trước mặt, từ lúc bắt đầu nhìn thì đã thầm nở nụ cười, lão không hiểu vì sao lại thích tiểu tử kia, cảm thấy ánh mắt tiểu tử kia rất trong.
Lâm Trạch Viễn lăn lộn quan trường nhiều năm, đã gặp qua đủ hạng người, thường thấy những ánh mắt tràn đầy dục vọng nhìn về phía mình, vì thế lão rất thích những ánh mắt trong suốt như vậy. Lão nhìn Vương Tử Quân bình tĩnh tự nhiên, không kiêu ngạo không xu nịnh trước mặt, không khỏi thầm gật đầu.
Sau khi biết rõ thân phận của Lâm Trạch Viễn, cũng không phải không có người có thể bình tĩnh và chậm rãi trò chuyện, nhưng những người như vậy phải là cán bộ chấp chưởng một phương hoặc là chư hầu quyền lớn, cũng có thể là tướng sĩ cấp cao. Cũng không phải trong số đó không có thanh niên, nhưng đó là một tên con cháu nhân tài của một nhà quan thượng lưu ở Bắc Kinh.
Dù những danh xưng nhiều ít gì cũng có tác dụng, thế nhưng nếu bản thân không có tài năng, chỉ dựa vào chút bản lĩnh mồm mép cũng không được như vậy. Lúc Lâm Trạch Viễn gặp mặt cậu thanh niên ở thủ đô kia thì thầm líu lưỡi, thầm nghĩ người này là nhân tài trong đám bạn đồng lứa, không ngờ hôm nay lại có một người chủ động đến tận cửa.
Vương gia thật sự có phúc khí, trong đời thứ ba có một tồn tại thế này. Dù đối phương không giới thiệu rõ thân phận của mình, nhưng vài câu ngắn ngủi vừa rồi đã giới thiệu rõ ràng lắm rồi.
Lâm Trạch Viễn nhìn người thanh niên trước mặt mà trong lòng chợt có ý nói đùa, lão chợt nghiêm túc nhìn Vương Tử Quân rồi nói:
- Tôi không tin.
- Mặc kệ ngài có tin hay không, dù sao thì tôi cũng tin.
Thật ra khi Lâm Trạch Viễn cố ý nói ra một câu làm khó tiểu tử này, lão đã nghĩ đến vài câu trả lời, thế nhưng không ngờ tiểu tử này lại thuận miệng nói ra một câu như thế, không khỏi làm lão bật cười vui vẻ.
- Khanh khách!
Cô gái tên là Dĩnh Nhi cũng cười không thở ra hơi, nàng vừa cúi người vừa chỉ vào Vương Tử Quân rồi dùng giọng không kiêng nể gì nói:
- Anh...Anh rõ ràng là một tên vô lại.
Vương Tử Quân nghe lời đánh giá của cô gái mà không mở miệng phản bác, trước khi hắn đến nhà Lâm Trạch Viễn, dù không có sắn kế hoạch nhưng lại xác định cho mình một phương châm. Hắn biết rất rõ, đừng nói là hắn, dù là Nhị thúc đến đây cũng không thể nào có thể làm cho bí thư tỉnh ủy ra quyết định gì khác, nếu như mình đến bàn luận theo phương pháp thông thường, tám phần sẽ là tan rã mất vui, hơn nữa còn lưu lại ấn tượng không biết lượng sức trong mắt lãnh đạo, là ấn tượng về một người chưa trưởng thành trên phương diện chính trị.
Thoải mái để không bị khinh thường, muốn nói thì đơn giản, muốn làm được mới khó khăn. Vì để bố mình có thể phát triển, cũng vì cột chặt gia tộc họ Vương lên chiếc chiến xa của bí thư Lâm tương lai vô hạn này, dù có khó chịu thế nào thì Vương Tử Quân cũng nhịn được. Thế là hắn ôm quyết tâm không thành công thì tiếp tục xả thân để tiến lên ngăn con sóng dữ bằng bất cứ giá nào.
Lâm Trạch Viễn nghe xong lời của con gái thì khẽ lắc đầu, lại dùng giọng đầy vui vẻ nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Tiểu Vương, cậu đừng quan tâm đến những lời của con bé này.
Lâm Trạch Viễn nói xong thì khoát tay với con gái:
- Dĩnh Nhi, đi ra học bài, bố bàn luận với Tiểu Vương.
- Được rồi, bố, cũng đừng quên đi chuyện đại sự hôm nay đấy nhé?
Dĩnh Nhi cũng có chút không tình nguyện.
Khi Dĩnh Nhi đi ra thì phòng khách yên tĩnh lại, nhưng lúc này bầu không khí hài hòa trước đó giống như cũng bị cô gái đưa đi.
Lâm Trạch Viễn làm quan nhiều năm, tích lũy theo ngày tháng, thế cho nên có một cảm giác không giận nhưng phát uy. Lão là bí thư tỉnh ủy, những người biết rõ thân phận này mà đứng trước mặt lão sẽ không thể không nơm nớp lo sợ, dù là thư ký của lão là một vị cán bộ cấp chính xứ với độ tuổi chỉ hơn ba mươi cũng không thể nào bình tâm trước mặt lão vài phút.
"Xem ra khảo nghiệm thật sự bây giờ mới đến!"
Vương Tử Quân cảm nhận được áp lực khắp nơi trong không khí, trong lòng thầm cảm khái quan uy của bí thư tỉnh ủy, vừa căng thẳng tìm kiếm những thông tin về vị bí thư tỉnh ủy này vào kiếp trước.
Hai người cứ ngồi đối diện với nhau như vậy, sau ba bốn phút, thấy Vương Tử Quân vẫn bình chân như vại, vẫn là vẻ mặt bất động, Lâm Trạch Viễn cuối cùng cũng mở miệng:
- Bí thư Vương, cậu đã đến tìm tôi, vậy nói tôi nghe về tình huống của xã Tây Hà Tử, cũng đừng nói mạnh miệng, đừng nói suông, không khách sáo, tôi chỉ muốn nghe lời nói thật.
Vương Tử Quân đã sớm nghĩ đến tình huống này, hắn nhanh chóng chỉnh lý ý nghĩ trong đầu, sau đó dùng giọng đâu vào đấy báo cáo:
- Bí thư Lâm, xã Tây Hà Tử có thể dùng một chữ để khái quát, là quá nghèo, nhưng tôi có lòng tin quyết tâm chỉ trong hai năm sẽ thực hiện ba cái chuyển biến, biện pháp cụ thể gồm...
Vương Tử Quân giới thiệu, Lâm Trạch Viễn nghe rất chân thành, đặc biệt là vấn đề nông nghiệp và kinh doanh, thỉnh thoảng lại chen vào vài câu. Vốn đã đoán được thân phận của Vương Tử Quân, lão chỉ muốn nói ra một câu như vậy để mở đầu, nhưng Vương Tử Quân kết hợp kinh nghiệm kiếp trước và hướng đi chính trị để lên tiếng, thế cho nên Lâm Trạch Viễn bị thu hút.
- Cậu cảm thấy nên thủ tiêu thuế nông nghiệp sao?
Lâm Trạch Viễn uống một hớp nước rồi nói với vẻ mặt đầy ngưng trọng.
- Đúng vậy, bí thư Lâm, dù phương án này không phù hợp với tình hình trong nước, nhưng tôi tin mười năm sau sẽ chậm rãi được thực hiện.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ khẳng định đối với những gì sẽ được thực hiện vào tương lai.
/1843
|