Bệnh Không Thể yêu

Chương 28 - Chương 27

/48


Nói xong những lời này, cô phát hiện Tả Dịch nhìn chằm chằm vào cô.

Cô đưa tay sờ sờ mặt của mình, nghi ngờ hỏi: Mặt tôi... có dính gì sao?

Tả Dịch hít sâu một hơi, vẻ mặt ngưng trọng hỏi cô: Không có, anh muốn hỏi em, vừa rồi anh ấy nói với em những gì.

Kiều San thành thật trả lời, truyền lại y lời của Ứng Sênh Nam cho anh không xót một chữ.

Tả Dịch gật đầu một cái, vẫn lạnh nhạt, lại hỏi: Kiều San, chút chú ý của em chẳng lẽ không phải nên chú ý tới anh theo đuổi em sao?

Lời này ngược lại làm cho Kiều San sửng sốt, cô chớp chớp mắt, một hồi lâu mới phản ứng lại, dùng móng vuốt vỗ vỗ vai anh, vẻ mặt xót xa nói: Tôi biết Ứng Sênh Nam ép buộc anh quá chặt, tôi hiểu, mẹ tôi cũng như vậy, cả ngày ép tôi tìm bạn trai, cho nên hai chúng ta... cùng một lứa bên trời lận đận.

Nói xong còn vỗ vỗ vai anh, ngẩng đầu nhìn hành lang bệnh viện: Đi thôi, đi lên đi thăm Văn Văn, chắc hẳn lát nữa Giản Thời Chương sẽ đến.

Kiều San bước nhanh về phía trước, Tả Dịch theo sát phía sau, nhìn chằm chằm vào ót của cô, có xúc động kéo cô trở lại, ôm cô lên khiêng trên vai, cứ như vậy mà nghênh ngang đi lên.

Ừ... Anh có chút tức giận.

Văn Văn đang nằm ở trên giường xem truyện tranh, Quách Phỉ ngồi ở một bên gọt táo. Thấy bọn họ đi vào, Quách Phỉ đứng dậy ra dấu bọn họ tùy ý ngồi, Văn Văn thả quyển truyện xuống chào hỏi bọn họ: Chào chú Tả, chào mẹ Kiều, ba Tiêu vừa đi, hai người có thấy ba không?

Kiều San: Tiếu Già cũng tới sao?

Quách Phỉ gật đầu: Đúng vậy, anh ấy nhìn từ cửa sổ xuống thấy hai người đi lên thì rời đi trước.

Cái anh này... Đi rồi cũng tốt, bớt xấu hổ.

Hai ngày trước, Kiều San đã thương lượng đối sách với Văn Văn xong. Cô nháy mắt với Văn Văn, cô bé lập tức hiểu ngầm, dụng giọng điệu của tiểu đại nhân cảm khái nói: Ai, mẹ, con muốn nghe mẹ đánh đàn dương cầm.

Quách Phỉ đang cẩn thận gọt táo, không ngẩng đầu hỏi bé: Bệnh viện làm gì có Piano? Đừng làm rộn, chờ con xuất viện, mỗi ngày mẹ sẽ đán đành cho con nghe.

Kiều San mượn cơ hội xen vào: Nếu tôi nhớ không lầm, phía sau bệnh viện có một nhà có Piano, là bệnh viện mua để cho bệnh nhân giết thời gian, không bằng chúng ta đến đó đi?

Quách Phỉ không biết bọn họ đang tính toán gì, dịu dàng hỏi con gái: Con thật sự muốn nghe mẹ đánh đàn sao? Muốn nghe bài gì đây?

Văn Văn cúi đầu trầm tư một látm ngẩng đầu nói: Ừm... Con muốn nghe mẹ đánh bài Con trùng bay , nhị hồ Piano hợp tấu thì càng tốt hơn. Con bé quay đầu nhìn về phía Tả Dịch, Chú Tả, chú biết kéo nhị hồ không?

Tả Dịch phản xạ có điều kiện lùi về sau, hai tay ngăn phía trước, Không biết.

Kiều San nhìn Tả Dịch bình thường nghiêm trang, nhớ tới âm nhị hồ như giết bò kia, hai vai không khỏi bắt đầu run rẩy, không kiềm được mà cười ra tiếng.

Ba người còn lại trong phòng đồng thời nhìn cô. Tả Dịch thu hồi động tác tay, nghiêm chỉnh đứng thẳng, mặt sa sầm thấp giọng hỏi cô: Anh biết em đang cười cái gì, chuyện đó em còn tính cười bao lâu?

Kiều San phụt cười ra tiếng: Tiếng nhị hồ anh kéo đó đủ để tôi cười một năm, ha ha ha ha...

Tiếng cười của Kiều San vừa mới ngừng, Giản Thời Chương gõ cửa đi tới. Anh quen thuộc đặt trái lênbàn, xoay người cười nói với Văn Văn: Văn Văn, mấy ngày nay ở bệnh viện thế nào? Có nghe lời bác sĩ không? Có ngoan không?

Văn Văn gật đầu: Ngoan ạ! Chú nam thần, cháu vô cùng ngoan đấy ạ! Đúng rồi, chú nam thần tới thật đúng lúc, cháu muốn nghe hợp tấu nhị hồ Piano! Mẹ đánh đàn dương cầm chú kéo nhị hồ được không?

Sắc mặt Quách Phỉ biến đổi rõ rệt, siết chặc dao gọt trái cây nói: Không được, Văn Văn, ngài Giản bận như vậy làm sao có thể trình diễn cho một mình con? Đừng làm rộn nữa.

Không sao, anh có thời gian, cô bạn nhỏ muốn nghe anh thì có thể kéo mấy khúc. Giản Thời Chương ôn hòa cười một tiếng.

Văn Văn vui sướng vỗ tay, mềm mại nói: Tốt quá! Tốt quá! Cảm ơn chú nam thần!

Kiều San kéo Quách Phỉ, xoay người sang chỗ khác nhỏ giọng nói: Hiếm khi con bé có yêu cầu, nên thỏa mãn cho con bé chút đi, ân oán của cô và ngài Giản phải đặt sang bên, được không?

Quách Phỉ chần chừ không chắc, Kiều San lại nói: Cô Quách, cô nên biết, quá trình chiến đấu của Văn Văn và căn bệnh hết sức gian khổ, nếu có thể dỗ con bé vui vẻ thì sao lại không làm?

Quách Phỉ nhìn về phía Giản Thời Chương, dùng giọng điệu khách sáo nói: Vậy thì làm phiền ngài Giản rồi.

Giản Thời Chương khẽ gật đầu, Đừng khách sáo, nên làm thôi.

Đối diện bệnh viện có một quán cho thuê đàn, Giản Thời Chương đi vào trong thuê một nhị hồ. Ở trong phòng nghỉ rộng rãi, có ba bệnh nhân ngồi ở một bên vây xem, Tả Dịch ôm Văn Văn và Kiều San đứng ở một bên.

Quách Phỉ mở nắp đàn Piano lên, thử mấy âm, cảm thấy không có vấn đề mới khẽ gật đầu với Giản Thời Chương. Nhị hồ của Giản Thời Chương đã chuẩn bị xong, đợi đoạn mở đầu trong trẻo của Côn trùng bay vang lên, Giản Thời Chương cũng kéo theo mấy âm thấp ai uyển, lúc nốt dừng thì dừng lại, ánh mắt rơi vào gò má Quách Phỉ, chưa hề dời đi.

Văn Văn hát theo nhạc đệm Piano của Quách Phỉ, giọng trẻ con non nớt nhẹ nhàng hát: Bầu trời đen kịt rủ xuống, trời đầy sao phát sáng đi theo, côn trùng bay, côn trùng bay, bạn ở nơi đâu nhớ đến ai...

Toàn bộ thế giới dường như an tĩnh lại, Piano du dương, giọng trẻ con mềm mại.

Lúc xong được nửa đoạn, lúc Piano chỉ còn lại mấy âm cuối cùng, Quách Phỉ ngẩng đầu nhìn về phía Giản Thời Chương.

Âm nhị hồ nối tiếp đúng chỗ, dây trong vững vàng hùng hậu, dây ngoài cao vút sáng ngời, làn điệu dung hợp trong âm dương như khóc như tố. Bài Côn trùng bay được Giản Thời Chương kéo thành một sự bi thương không cần nói cũng biết, Quách Phỉ

/48

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status