Bệnh Không Thể yêu

Chương 22 - Chương 22

/48


Cách nghĩ của Kiều San rất đơn giản, thay vì cho anh ta hi vọng, không bằng chặt đứt hi vọng của anh ta. Đối với Tiếu Già mà nói có thể là tàn nhẫn nhất thời, nhưng cũng là tính toán lâu dài.

*

... Khi bạn cảm thấy ban ngày càng đáng để mong chờ hơn so với mộng đẹp, lúc trái tim dường như cuối cùng cũng ngóng trông ai đó, chứng tỏ bạn đã thích hoặc bắt đầu thầm mến.

Nhìn thấy những lời này ở trên trang blog của Ứng Sênh Nam, ngực Tả Dịch như bị gõ mạnh một cái. Cái này... hình như đang nói anh?

Năm giờ sáng ngày hôm sau, Tả Dịch thức dậy đúng giờ, nhanh chóng xuống giường đánh răng, rửa mặt thay quần áo.

Caravat màu đỏ phối với áo sơ mi trắng đã được ủi thẳng, tay áo chỉnh tề xắn tới khuỷu tay. Anh soi gương mấy giây, lại thả tay áo sơ mi xuống, cẩn thận cài khuy tay áo.

Xong xuôi thì đã là 5 giờ 30 phút, anh rót một ly rượu đỏ ngồi xuống quầy bar, giống như ngồi trên đống lửa nhìn kim đồng hồ.

Anh mở wetchat lên, nhìn thấy Kiều San like một bài viết của Ứng Sênh Nam.

Like là có ý gì? Là không có ý vị, cô cũng nghĩ như vậy sao?

Chắc là không, dù sao cô cũng thầm mến mình. Nghĩ như vậy, Tả Dịch lại cười rộ lên, nhìn thấy bụi bám trong kính, nụ cười có chút ngớ ngẩn, lập tức thu lại nụ cười, đổi lại vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn.

Vừa đến sáu giờ, anh liền đứng dậy sửa sang lại cổ áo, đứng phía sau cửa, chờ người ở nhà đối diện ấn chuông cửa.

Một phút, hai phút, ba phút... mười phút.

Ting ting...

Cuối cùng chuông cửa cũng vang lên, tiếng chuông cửa vẫn chưa vang hết thì anh đã nhanh chóng mở cửa, vẻ mặt vô cảm nhìn người ngoài cửa.

Mới sáng sớm Kiều San bị mặt lạnh của Tả Dịch dọa cho hết hồn, cô xoa xoa ngực của mình nói: Sáng sớm xụ mặt làm gì vậy hả? Cô giơ tay lên, dùng hai ngón tay kéo khóe môi của anh thành một đường cong, Như vậy này, luôn mỉm cười thế giới mới tuyệt vời, mới tìm được bạn gái.

Tả Dịch nhìn cô.

... Bà mai đều bắt chuyện với đàn ông như thế sao? Chủ động chạm vào thân thể của người đó? Ừm, không tệ, cứ tiếp tục duy trì.

Tâm tình Tả Dịch vui vẻ đón cô vào nhà, từ trong phòng bếp lấy túi bảo vệ môi trường ra đưa cho cô, nhỏ giọng dặn dò nói: Túi màu xanh là đựng thức ăn mặn, màu đỏ là thức ăn chay, còn màu vàng thì là đồ hải sản.

Kiều San hỏi anh: Không phải chúng ta ăn sáng ở chợ sao?

Tả Dịch nói: Sáu giờ sáng thích hợp vận động, tám giờ mới là thời gian tốt nhất để ăn sáng, hiểu không? Anh vươn cánh tay tới, nghiêm túc nói: Giúp tôi xắn tay áo lên đi.

Kiều San ăn cơm chưa từng chú trọng như vậy, chỉ có thể cái hiểu cái không gật đầu một cái, cúi đầu xuống giúp anh cởi khuy tay áo, xắn tay áo lên. Bởi vì đứng sai hướng, cô không nhìn thấy khuy tay áo, vì vậy chui qua dưới tay người đàn ông, thay đổi vị trí khác, thoải mái giúp anh cởi khuya tay áo, ngón tay linh hoạt nắm ống tay, cẩn thận xắn lên trên cánh tay vững chắc của người đàn ông.

Tả Dịch cúi đầu nhìn cô gái đang nghiêm túc giúp anh xắn tay áo, trong lúc lơ đãng khóe môi nổi lên ý cười rõ ràng lần nữa.

Ban ngày anh đi làm, buổi tối thường hay tăng ca, thời gian làm việc như vậy e rằng chỉ có thể ở chùng với Kiều San buổi sáng. Trước kia nhiệm vụ mua thức ăn đều là trợ lý giải quyết, hiện tại dứt khoát sắp xếp thời gian đi siêu thị mua thức ăn, nhân tiện vơ vét người nào đó.

Anh dự tính bảy rưỡi về đến nhà nấu cơm, tám giờ ăn sáng, chín giờ đi làm, thì cũng có nghĩa anh có nửa tiếng ở chung với Kiều San.

Tả Dịch dẫn Kiều San đến siêu thị rau củ ở gần đó, nơi này năm giờ mỗi ngày mở cửa, chừng sáu giờ bên trong đã đầy ấp người, có nhiều ông lão bà lão chọn trước quán rau củ tươi.

Đi theo Tả Dịch một mạch đến quầy bán thịt, Kiều San thiếu ngủ trầm trọng cúi đầu mặt ủ mày chau, hé nửa con mắt đi về phía trước. Tả Dịch dừng lại ở chỗ quán ức già, Kiều San vẫn cúi đầu đi về phía trước nên không hề ngoài ý muốn đụng vào một người đàn ông, ví tiền trong tay người đàn ông rơi xuống đất, rớt dưới tủ đông.

Cú va chạm này khiến Kiều San hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng quỳ hai gối xuống nấm úp xuống đất tìm ví tiền dưới tủ đông. Cô giúp người đàn ông nhặt ví tiền lên, lúc dùng tay phủi bụi dính trên ví của người đàn ông thì nhìn thấy bên trong có bức ảnh một người phụ nữ, ngũ quan của người phụ nữ này nhìn rất quen mắt. Cô nhìn chằm chằm bức ảnh đến sững sờ, sau lưng truyền đến một giọng nói trầm thấp: Này cô?

Kiều San đứng dậy, trả ví tiền lại cho người đàn ông đó: Xin lỗi xin lỗi, thật sự xin lỗi.

Người đàn ông nở nụ cười: Không sao.

Kiều San nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông thì kinh ngạc kêu thành tiếng: Anh... Anh có phải tên là Giản Thời Chương?

Người chế tác âm nhạc kim bài Giản Thời Chương đó!

Giản Thời Chương mặc quần áo rất thoải mái, người đàn ông ba mươi lăm tuổi được bão dưỡng kỹ càng, trên làn da trắng nõn không có chút nếp nhăn, đôi mắt sạch sẽ trong suốt, tính tình hiền hoà, không hề có cảm giác xa cách, tuyệt đối không giống người chế tác âm nhạc kim bài được rất nhiều đại gia trong giới giải trí nâng ở lòng bàn tay.

Giản Thời Chương? Tả Dịch ở một bên chọn ức gà, quay đầu, trơ mắt nhìn thấy Kiều San đụng vào trong ngực người ta, tiếp đó lại nhìn cô không hề câu hệ tiểu tiết quỳ rạp trên mặt đất.

Anh đi qua túm lấy mũ trùm đầu ở đằng sau Kiều San, kéo cô ra phía sau mình. Kiều San không thích bị anh kéo mũ trùm đầu, vừa để ý mũ trùm đầu ở sau lưng vừa thì thầm, dùng ngón tay chọc chọc lưng anh.

Tả Dịch, sao cậu lại ở đây? Giản Thời Chương buồn cười nhìn anh, lại nhìn cô gái ở phía sau anh, hỏi: Bạn gái của cậu à?

Tả Dịch còn chưa mở miệng, Kiều San đã giành nói trước: Ai là bạn gái của anh ta chứ, hai người biết nhau sao?

Tả Dịch chỉ vào Giản Thời Chương giới thiệu nói: Sư phụ tôi.

Kiều San trợn mắt há mồm: Sư phụ? Sư phụ gì?

Giản Thời Chương lời ít mà ý nhiều: Là tôi dạy cậu ấy đàn nhị hồ, đáng tiếc ngày thường cậu ấy không có nhiều thời gian, lại không chịu bỏ thời gian ra luyện, đến nay vẫn chưa học thành tài.

Nhớ tới âm nhị hồ giết bò của Tả Dịch, Kiều San cúi đầu cố gắng hết mức không cười ra tiếng.

Nhưng lại nhịn không được...

Người chế tác âm nhạc kim bài Giản Thời Chương dùng khúc nhị hồ mà nổi danh, anh ta làm nhạc đệm cho phim truyền hình cổ trang, gần như đều có khúc điệu uyển chuyển. Có một thầy giáo lợi hại như thế mà Tả Dịch lại kéo ra âm nhị hồ như vậy, quả thật là làm nhục sư môn, Giản Thời Chương không đá Tả Dịch ra khỏi sư môn thật sự là không thể tin nổi.

Vẻ mặt Giản Thời Chương buồn cười nhìn cô Kiều, Tả Dịch cũng quay đầu nhìn cô, thấy cô cúi đầu hai vai run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng khanh khách , mặt đen như đáy nồi: Cô cười cái gì?

Kiều San ngẩng đầu lên, kéo căng mặt: Không, không có cười.

Tả Dịch: Không cười?

Kiều San: Đúng, tôi không cười... Phụt... Ha ha ha ha ha ha ha. Ở trước mặt hai người đàn ông ôm bụng cười lớn.

Không dễ gì quen biết người chế tác âm nhạc kim bài, đương nhiên Kiều San sẽ không buông tha cơ hội tốt mở rộng kho nhân duyên này. Cô lấy danh thiếp của mình ra đưa cho anh ra, qua loa giới thiệu về mình một chút.

Giản Thời Chương dùng ngón tay thon dài kẹp lấy danh thiếp của cô, quét mắt, nói: À... Cô chính là bà mai kim bài trẻ tuổi nhất Cẩm Dương, Kiều San hả, tôi biết, mối của Hoa Nhất Phỉ là cô làm.

Hoa Nhất Phỉ được xem như là nữ tinh số một số hai, sau khi kết hôn với ông chủ của Thành Ca, sự nghiệp không những không suy bại, ngược lại càng lúc càng tốt lên. Gia đình và sự nghiệp, hai tay hai cái, thật khiến người ta ghen tị đến chết.

Kiều San gật đầu: Đúng vậy, mối của cô ấy và ông chủ Thành Ca là tôi làm. Cái đó, ngài Giản? Ngài xem, hiện tại ngài cũng không còn nhỏ rồi? Xã hội hiện nay tìm vợ không dễ gì, nhất là kiểu đàn ông có thân phận có địa vị có danh tiếng còn có tiền như anh, muốn tìm một người phụ nữ đáng tin càng không dễ dàng. Anh xem, anh có đồng ý gia nhập kho nhân duyên của tôi không? Sẽ không thu bất kỳ phí gì của anh! Chỉ cần anh nguyện ý gia nhập, tôi sẽ giúp anh chú ý đối tượng thích hợp với anh, cam đoan tìm hiểu tận gốc, môn đăng hộ đối với anh, sẽ không mưu đồ tiền và danh tiếng của anh, anh cảm thấy thế nào?

Giản Thời Chương liếc nhìn Tả Dịch, ánh mắt lại quay về trên người cô, cười nói: Được đấy, gia nhập thế nào?

Kiều San: Rất đơn giản, gởi toàn bộ tư liệu về anh cho tôi, càng chi tiết càng tốt, đương nhiên anh có thể nói đơn giản về kinh nghiệm trước kia một chút.

Giản Thời Chương do dự không quyết định, Kiều San vỗ ngực cam đoan: Ngài Giản cứ yên tâm! Chúng tôi có đạo đức nghề nghiệp của chúng tôi, sẽ không tiết lộ bất cứ tài liệu cơ mật gì của khách hàng, đợi anh tìm được người tốt, chúng tôi sẽ lập tức hủy hết toàn bộ tư liệu của anh. Anh xem, cô không hề quay đầu lại, lấy mu bàn tay vỗ vỗ ngực Tả Dịch, Ngài Tả cũng đồng ý làm khách hàng của tôi, anh còn do dự cái gì?

Giản Thời Chương do dự một chút, mới gật đầu nói, Được, tôi đây vẫn còn độc thân, nên tìm vợ sống một cuộc sống tốt sau này rồi.

... Quên đi người phụ nữ đó, quên đi tất cả quá khứ, bắt đầu làm lại cuộc sống một lần nữa, hoàn toàn thoát khỏi giấc mộng đau khổ đó.

Anh ta nói: Vậy thì làm phiền cô rồi, cô Kiều. Nếu cô có thể giúp tôi thoát khỏi cô đơn, tiền thù lao của tôi nhất định sẽ không ít hơn Hoa Nhất Phỉ.

Kiều San gật đầu, dặn dò anh ta: Anh có thời gian thì gởi tư liệu qua hòm thư cho tôi, sau khi tôi thiết lập hồ sơ nhập kho sẽ tìm đối tượng thích hợp giúp anh.

Giản Thời Chương mỉm cười: Được, không thành vấn đề.

Đợi Giản Thời Chương rời đi, Tả Dịch dùng ngón tay chọc chọc vai cô, Tôi trở thành khách hàng của cô từ khi nào vậy? Không ngờ cô coi tôi là bảng quảng cáo đấy?

Kiều San vỗ vai anh nói: Ai nha, tôi mời anh làm người đại diện đấy, cùng lắm thì đơn hàng của Giản Thời Chương mà thành, tôi trích phần trăm cho anh.

Tả Dịch hỏi cô: Bao nhiêu?

Kiều San duỗi ra một đầu ngón tay.

Tả Dịch: 10%

Cô lắc đầu: 1000.

Tả Dịch nhìn cô một cái: À, đủ keo kiệt đấy.

Kiều San cảm khái: Đầu năm nay buôn bán không tốt lắm, gần đây thất bại hai đơn hàng

/48

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status