- Trời ạ, không thể nào? Tần Lạc là thần tượng của tôi mà. Hắn sao có thể thất bại được?
- Anh không thấy à? Tần Lạc nói đây là một âm mưu. Tôi cũng cảm thấy vậy. Nếu không thì đường đường là phó tổng thống Mỹ lại chạy tới tìm Tần Lạc chữa bệnh cho mẹ y à? Cho dù chữa thì bọn họ lại tự mình xuống tay hạ độc, anh không phải là chữa mất công ư?
- Hắc hắc, ai cũng nói Trung y là ngụy trung học, đám các anh không ai chịu tin, giờ thì thấy chưa? Cũng chỉ có mấy thằng ngu ngốc như các anh cứ cho rằng nó là quốc bảo, coi cái loại ma-cà-bông lưu manh này là thần tượng. Tới nước Mỹ rồi hắn lập tức bị lột lớp ngụy trang. Thôi mau về đi, đừng có ở nước ngoài làm mất mặt nữa.
- Tôi thấy Tần Lạc chỉ là hiện tượng ảo thôi, sau lưng hắn có cả một đội ngũ lăng xê. Hắn không đi học, cũng chưa từng làm luận văn chuyện nghiệp. Thậm chí hắn ở thời tiểu học còn không được giáo dục chính quy. Người như vậy sao có thể trị bệnh được? Hắn chẳng qua chỉ là một tên lừa bịp thôi.?
- Một mình độc chiến Hàn y? Anh có chút thông minh nào không đấy? Một người sao có thể có tinh lực để độc chiến Hàn y được? Căn cứ vào tư liệu mà tôi thu thập được, bác sĩ đăng ký của Hàn Quốc đại khái có mười hai vạn. Tần Lạc hắn có lợi hại hơn nữa, lấy tốc độ mỗi một phút đồng hồ chiến thắng một bác sĩ Hàn Quốc để tính toán, muốn chiến đấu với toàn bộ mười hai vạn bác sĩ này cần bao lâu thời gian? Đây là thần thoại do con người tạo ra. Chỉ có thần thoại mới dám viết như vậy. Giả, là giả thôi. Ối, ai lấy giầy ném tôi đấy, tôi cảnh cáo các anh, ném giầy cũng được, tôi không thèm so đo với loại người bình thường như các anh, nhưng đừng có mà ném gạch!
Một phóng viên họ Phương đang dẫn tiết mục thì bị người xem và trẻ con ném gạch vỡ đầu, tiết mục tạm dừng, hắn được vội vàng đưa tới bệnh viên, sinh tử chưa rõ.
Người ủng hộ thì cho rằng Tần Lạc không thể thất bại. Cho dù thất bại thì cũng là âm mưu của người Mỹ. Để dập tắt trung y, xoá sạch thần tượng Tinh thần Tần Lạc này.
Người phản đối thì cho rằng Tần Lạc là thần thoại nhân tạo. Cho rằng sau lưng hắn có một đoàn thể lợi ích, bọn họ đóng gói ra một thần thoại như vậy, thật ra mục đích cuối cùng là để bán thuốc.
Hai bên đánh nhau, công kích chửi rủa, không ai chịu thua ai.
Có điều, người phản đối chung quy vẫn là số ít. Khi các cơ quan truyền thông tổ chức bỏ phiếu, người cho rằng Tần Lạc không thất bại chiếm 65%. Bọn họ đều là người chứng kiến và người ủng hộ kỳ tích Tần Lạc, bọn họ không tin Tần Lạc sẽ thất bại. Về phần lời nói của phó tổng thống Jackson thì bọn họ hoàn toàn không tin. Có 20% cho rằng Tần Lạc lọt bẫy, tất cả những gì họ làm là để vây bắt con mồi Tần Lạc này. 10% người thì cho rằng Tần Lạc là thần tượng nhân tạo, cho rằng hắn được đóng gói ra. Còn có 5% người lựa chọn bỏ phiếu trắng.
Khuynh Thành quốc tế. Văn phòng chủ tịch.
Lệ Khuynh Thành đang ngồi trước bàn làm việc nhìn một tập giấy được in ra trong tay, bên ngoài cửa sổ chính là Yến Kinh, đô thành có lịch sử lâu đời. Trải qua trăm ngàn năm mưa gió, nó không chỉ không cũ đi, ngược lại còn bởi vì sự hóa trang của khoa học kỹ thuật mà toả sáng sinh cơ.
Bịch bịch.
Tiếng gõ cửa rất khẽ vang lên, Lệ Khuynh Thành nói khẽ: Mời vào.
Người đi vào là một nữ nhân mặc đồng phục, cũng rất tinh xảo, cũng rất xinh đẹp. Bất kể cách ăn mặc hay là trang điểm đều là phiên bản của Lệ Khuynh Thành, nhưng vẫn thiếu cỗ phong lưu uẩn tịch trời sinh của Lệ Khuynh Thành.
- Chị Lệ, chị tìm em.
Lô Vĩ là tâm phúc đáng tin của Lệ Khuynh Thành, là cửa hàng trưởng khi Lệ Khuynh Thành sáng lập thẩm mỹ viện Khuynh Thành. Về sau bởi vì phương thuốc của Tần Lạc gia nhập liên minh, Khuynh Thành Quốc Tế nhanh chóng bành trướng. Hiện tại cô ta vì năng lực xuất chúng, được Lệ Khuynh Thành điều đi đảm nhiệm chức tổng giám đốc công ty Đằng Long mới lập.
- Lô Vĩ, có chuyện giao cho em làm đây.
Lệ Khuynh Thành đi thẳng vào vấn đề.
- Vâng.
Lô Vĩ cười nói. Cô ta biết, một lãnh đạo có coi anh là người một nhà hay không thì phải xem người đó có giao chuyện cơ mật nhất cho mình xử lý không. Rõ ràng, hiện tại cô ta đã là người được Lệ Khuynh Thành tín nhiệm nhất.
- Em đã đọc tin tức này chưa.
Lệ Khuynh Thành đưa tập giấy trong tay ra.
- Đây đều là chị in ra.
Lô Vĩ tiếp lấy nhìn, lập tức hiểu ra, nói:
- Chị Lệ, chị muốn em làm gì?
- Tra ra nội tình của những người này. Hơn nữa công bố họ ra ngoài.
Lệ Khuynh Thành nói:
- Chị muốn khiến bọn họ thân bại danh liệt.
- Vâng, em biết phải làm thế nào rồi.
Lô Vĩ cầm tư liệu đi ra ngoài.
Lệ Khuynh Thành thoải mái nằm trên ghế da, cười nói:
- Các anh không cho hắn sống yên thì tôi sẽ khiến các anh không được chết tử tế.
...
- Tiểu thư, tư liệu mà chị muốn đọc đây.
Quả Tử ôm một chồng tư liệu đi vào.
Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn cô ta một cái rồi cầm lấy tư liệu đọc.
- Chỉ có chừng này thôi à?
Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.
Quả Tử ngây người, cười nói:
- Tiểu thư còn cần tư liệu gì nữa ư? Em đi chuẩn bị ngay.
Văn Nhân Mục Nguyệt thở dài.
Quả Tử là cháu gái của Quả Vương, đã được trải qua huấn luyện tinh anh của Văn Nhân gia tộc, hiện tại đang thay thế công tác của Mã Duyệt. Đáng tiếc, cô ta bất kể là năng lực công tác hay là trên phối hợp với Văn Nhân Mục Nguyệt đều không bằng được Mã Duyệt.
Dặn Mã Duyệt đi làm việc, mình nói một thì cô ta có thể làm mười.
Ví dụ như chuyện phát sinh hôm nay, Mã Duyệt không chỉ thu thập tư liệu tới, còn có thể kèm thêm động thái phản ứng của các phương, liệt kê phương án giải quyết, mỗi phương án đều rất lợi hại. Mà Quả Tử chỉ đem tư liệu tới.
Thật sự có chút hoài niệm Mã Duyệt. Nhưng cô vì sao lại là cháu gái của người đó? Bạn đang đọc truyện được copy tại
/1521
|