Trên bàn cơm, mọi người đều tỏ vẻ chán nản.
Đương nhiên cũng có mấy người ngoại lệ.
Thí dụ như Tần Lạc, hắn đang nhai nhồm nhoàm. Cháo và bánh bao, khẩu vị Hoa Hạ chính tông, là đầu bếp của quán cơm Hoa Hạ tại New York đến làm. Tay nghề cũng không tệ lắm.
Thí dụ như Phó Phong Tuyết. Hắn giống như là không có chuyện gì xảy ra, ăn vẫn không nhanh không chậm, rất nhàn nhã tự tại.
Lại thí dụ như Ly, Đại Đầu, Jesus, Hồng Phu.
Ai cũng nói đầu người tứ chi phát triển thì đầu óc đơn giản. Những người này quả thật là rất đơn giản.
Cố Bách Hiền và Lý Tử Nhân thì cơ hồ không hề động đũa, tiểu Linh tiểu Nhã tâm tình cũng không tốt, không ăn một miếng nào. Nhiệm vụ thất bại, hai cô đều rất khó chịu.
Vương Dưỡng Tâm thì nhìn thấy Tần Lạc ở đàng kia ăn uống thản nhiên, hình như cũng bị lây, cũng không muốn nghĩ tới những chuyện phiền nhiễu nữa, ăn như hổ như hùm, không ngờ tốc độ ăn so với Tần Lạc còn nhanh hơn.
Thấy Tần Lạc ăn gần xong rồi. Cố Bách Hiền nói:
- Tần Lạc, việc đã đến nước này, nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề đi. Chúng ta cùng lắm thì phủi đít bỏ đi, hiện tại Trung y ở nước Mỹ đã thành chuột chạy qua đường, ai ai cũng muốn đánh rồi.
- Đúng vậy. Tôi và lão Cố thương lượng cả một đêm, cảm thấy chuyện này muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông. Chúng ta đi tìm Jackson, thương lượng với hắn. Nếu hắn đồng ý đính chính lại, trận phóng ba này có thể bình ổn.
- Hắn mà đính chính thì tôi không vui đâu.
Vẻ mặt Tần Lạc rất nghiêm túc:
- Cố lão sư, Lý lão sư, tôi nói không sao thì nhất định là không sao, hai vị cứ yên tâm.
Đêm qua sau khi từ chỗ bà Marie trở về, hai lão nhân này liền kéo Tần Lạc đi thương lượng đối sách. Tần Lạc an ủi bọn họ mãi, nói loại tình huống này chỉ là tạm thời, bọn họ sẽ không thất bại, Trung y cũng sẽ không sao. Nhưng hai lão nhân này cứ không tin, cứ ép Tần Lạc nói ra biện pháp giải quyết. Vì thế Tần Lạc phải đi ngủ.
- Báo ngày hôm nay cậu cũng đọc rồi đấy. Chúng tôi có thể yên tâm được ư?
Cố Bách Hiền nổi nóng. Nếu không phải hiểu tính Tần Lạc, y đã vỗ bàn chửi ầm lên rồi.
Tần Lạc buông, lấy điện thoại cầm tay ra nhìn giờ rồi nói:
- Tới giờ rồi, bọn họ sắp tới rồi.
- Ai tới?
Cố Bách Hiền hỏi.
- Cảnh sát.
Tần Lạc cười nói.
Cố Bách Hiền suýt nữa thì ngã xuống bàn ăn. Tuổi của y lớn rồi, thực sự không chịu nổi kích thích lớn như vậy.
- Cảnh sát sao lại đến? Chẳng lẽ có người báo cảnh sát?
Lý Tử Nhân vội vàng hỏi.
Lần này, Vương Dưỡng Tâm cũng ăn không vô nữa, nói:
- Không thể nào? Bọn họ ra tay ác như vậy ư? Cho dù là trị liệu sai lầm, cũng không thể đẩy người ta vào chỗ chết chứ?
- Nhổ cỏ mà không nhổ tận gốc, nếu không sau khi gió xuân đến cỏ sẽ mọc lại.
Tần Lạc cười nói:
- Lão tổ tông nhiều năm trước đã nói cho chúng ta biết, anh còn không rõ đạo lý này à? Vả lại, thân phận của Jackson sờ sờ ra đó, mẹ của hắn xảy ra chuyện, cho dù hắn không nói gì thì FBI cũng sẽ tham gia điều tra.
- Người đến là FBI ư?
Tiểu Linh kinh hô. Cô ta ở trong vô số phim Mỹ đã được xem về FBI, không ngờ không nay có thể được nhìn thấy người thật. Nhưng trong lòng cô ta lại không kích động chút nào.
- Đúng vậy.
Tần Lạc gật đầu:
- Cô có muốn xin chữ ký không?
Rầm.
Cơn tức của Cố lão gia tử cuối cùng cũng không nén được nữa, vỗ mạnh một cái lên bàn.
- Tần Lạc, đừng có đùa nữa.
Cố Bách Hiền nghiêm mặt nói.
Tần Lạc biết lão nhân này cũng chỉ muốn tốt cho mình, hắn đi đến trước mặt Cố Bách Hiền, rất nghiêm túc nhìn y, nói:
- Cố lão, chúng ta không phải là lần đầu tiên phối hợp, ông thấy tôi là người làm việc không có chủ trương ư?
- Không phải.
Cố Bách Hiền lắc đầu:
- Nhưng chuyện lần này cậu làm tôi thật sự không hiểu.
- Tôi biết ông không hiểu.
Tần Lạc nói:
- Chuyện lần này rất trọng đại, tôi không thể nào giải thích với ông được. Tôi đã báo cáo với bộ trưởng Thái Công Dân rồi, ông ta cũng ủng hộ kế hoạch của tôi- những gì tôi có thể nói thì tối qua tôi đã nói với ông rồi, chúng ta sẽ không thất bại, Trung y cũng không sao. Cái khác thì tôi không thể nói được.
- Cậu đã báo cáo với bộ trưởng Thái Công Dân ư?
Cố Bách Hiền nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy. Đêm qua sau khi chuyện phát sinh, tôi trở lại phòng gọi điện thoại.
Tần Lạc nói:
- Nếu Cố lão không tin thì có thể gọi điện thoại cho Bộ trưởng Thái để hỏi.
- Tôi tin.
Cố Bách Hiền vỗ vỗ vai Tần Lạc, nói:
- Tần Lạc, nhưng tôi sợ. Trung y của chúng ta đã phải chịu đựng đủ lắm rồi.
-Tôi biết.
Tần Lạc gật đầu:
- Nhưng không chịu đựng thì không thể nào vùng dậy được.
- Đúng vậy, không chịu đựng thì không thể vùng dậy được.
Cố Bách Hiền thở dài nói:
- Nếu bộ trưởng Thái đã đồng ý với kế hoạch của cậu, cậu cứ làm đi. chúng tôi ủng hộ cậu. Cậu còn trẻ tuổi, đầu óc linh hoạt. Nhưng nhất định phải nắm chắc chừng mực, phải cân nhắc chu toàn.
Tần Lạc cười nói:
- Tôi đã cân nhắc rất chu toàn rồi.
Hắn nhìn thoáng qua Phó Phong Tuyết, nói:
- Phó lão cũng đã tham mưu giúp tôi. Ông ta cảm thấy có thể làm được.
Cố Bách Hiền nhìn thoáng qua Phó Phong Tuyết, tuy rằng không rõ thân phận của y, nhưng nhìn thấy Tần Lạc, Đại Đầu, Ly và Jesus vô cùng tôn trọng y, biết rằng thân phận của y không thấp.
Y gật đầu với Phó Phong Tuyết, không nói thêm gì nữa.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng tranh chấp.
- Tới rồi.
Tần Lạc nói.
Ở cửa sân, hai nam nhân trung niên mặc tây trang màu đen bên ngoài khoác áo gió đang điều đình với bốn gã bảo vệ, bọn họ đồng thời đưa giấy chứng nhận ra bản thân ra, nói:
- Chúng tôi là tham viên FBI, muốn tìm Tần Lạc tiên sinh để tìm hiểu một số việc.
- Tôi cần kiểm tra giấy chứng nhận của các anh.
Một gã chiến sĩ của Long tổ nói.
Hai người vẻ mặt thản nhiên, giao giấy chứng nhận cho hắn.
Tên chiến sĩ của Long tổ xem xong, nói:
- Xin lỗi. Tôi phải kiểm tra xem là thật hay giả, nếu chưa xác định được các anh là FBI thì không thể cho các anh vào được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1521
|