Ba giờ sáng. Thư phòng.
Hiện tại chính là lúc trời tối nhất, bình minh chưa đến, bóng đêm chưa đi. Hơn nữa thời tiết hôm nay không coi là tốt, trong không khí còn chút mùi vị ẩm ướt. Cho nên, giống như là có người cầm bút lông màu đen vẽ vài nét bút trên bầu trời vậy, màn đêm không thể chiếu ra chút bóng người nào.
Không bật đèn lớn, chỉ mở đèn bàn, cho nên thân thể nam nhân đang ngồi trong góc sô pha hoàn toàn bị che giấu trong bóng đêm, giống như là một pho tượng cô độc.
Rầm rầm.
Tiếng gõ cửa rất nhỏ vang lên, nam nhân đó vẫn không nhúc nhích, không hề nói mời vào.
Két.
Cửa phòng bị đẩy ra, mùi cafe ùa vào.
Franklin trong tay bưng một cái khay, trên khay đặt hai tách cafe, khói vẫn còn bốc, hiển nhiên là vừa được đun.
- Tiên sinh, uống tách cafe cho tinh thần thoải mái hơn đi.
Franklin ngựa quen đường cũ đi đến trước mặt Jackson, đặt cái khay lên bàn.
- Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo. Cũng may bệnh tình của bà Marie đã ổn định, bác sĩ Horns và bác sĩ rắc rối đều là thầy thuốc tốt làm hết phận sự. Có bọn họ ở đây, bà Marie không sao đâu.
Trong bóng tối một bàn tay vươn ra, cầm lấy tách cafe rồi ngoáy đều.
Gã uống cà phê không thích cho thêm đường, nhưng thích dùng thìa nhỏ để ngoáy cho nguội. Franklin là trợ thủ nhiều năm của gã, hắn biết gã có thói quen như vậy.
Franklin cũng cầm một ly cà phê ngồi xuống đối diện y.
- Franklin, có phải anh làm hay không?
Jackson lên tiếng hỏi. Giọng nói hờ hững, không vui không buồn, không nghe ra được thái độ thật của gã.
- Gì cơ?
Franklin ngây ra, hỏi:
- Anh hỏi gì vậy? Tiên sinh.
- Tôi biết là anh làm.
Jackson nói. Nguồn truyện:
/1521
|