-Nhi à. Để 2 anh con an nghỉ nhé. Con ngoan đừng khóc nữa đc ko?- ông nội cô bé ân cần đi lên đặt tay lên bờ vai đang run rẩy của cô cháu gái.
-KHÔNG! Ko ai hiểu đc hết. Có ai hiểu con đau như thế nào ko, nói đi. Ng chăm con từng thìa cháo, muỗng cơm, ng cho con biết thế nào là hạnh phúc, ng uốn nắn con từng lời ăn tiếng nói đang nằm kia. Nằm trong quan tài. Có ai hiểu đc ko? Có ai hiểu đc sự mất mát của con to lớn đến nhường nào khi mà cả 2 cùng đi ko nói 1 lời. Nói đi. Tại sao 2 anh con lại bỏ con- Nhi vùng đứng dậy hét lớn, nước mắt vẫn tuôn rơi lã chã. Đau lắm, Nhi khó thở, trái tim như bị ai bóp nghẹn vậy. Nhi ko ngừng gào thét và khóc. Đau đớn, tuyệt vọng, sụp đổ, tấp cả mất hết rồi.
--------
Ngày đưa linh cữu của Vũ và Kỳ vào lòng đất là 1 ngày mưa. 1 phần vì thi thể 2 ng ko còn nguyên vẹn, 1 phần dù sao 2 ng cũng sinh đôi nên Bạch gia quyết định chôn chung 2 ng.
Nhi đứng dựa vào ba lặng lẽ nhìn ng ta chôn quan tài xuống hố. Nước mắt ko ngừng tuôn rơi khi nghĩ đến việc mình đã mất 2 anh mãi mãi. Phải đến cả tuần cô bé ko ăn gì rồi nên sắc mặt Nhi tái xanh đi trông thấy, sức đứng còn ko có.
Bất chợt, Nhi chạy ra mưa, qùy xuống bia mộ 2 anh trai, đôi tay ko ngừng đập lên đó đến rướm máu.
-Em ko tin đâu. Anh tỉnh lại đi mà. Đừng bỏ em 1 mình, em chưa trả hết ơn nghĩa cho anh mà. Đừng lặng im như thế? 2 ng ko chăm sóc, ko ở cạnh em nữa sao?
Nhi lại khóc. Mưa hoà quyện cùng nước mắt và máu. Phải chăng ông trời cũng đang khóc?
1 ko khí u ám bao trùm.
Chợt, khuôn mặt Nhi đanh lại. Đôi mắt sắc lẹm ánh lên vài tia nhìn chết chóc. Cô bé áp tay vào tim mình thề độc trước bia mộ:
-Em thề sẽ giết những kẻ gây ra cái chết cho 2 anh. Sẽ tế 2 anh bằng máu của chúng. Lót đường cho 2 anh xuống suối vàng bằng xác của chúng.
-KHÔNG! Ko ai hiểu đc hết. Có ai hiểu con đau như thế nào ko, nói đi. Ng chăm con từng thìa cháo, muỗng cơm, ng cho con biết thế nào là hạnh phúc, ng uốn nắn con từng lời ăn tiếng nói đang nằm kia. Nằm trong quan tài. Có ai hiểu đc ko? Có ai hiểu đc sự mất mát của con to lớn đến nhường nào khi mà cả 2 cùng đi ko nói 1 lời. Nói đi. Tại sao 2 anh con lại bỏ con- Nhi vùng đứng dậy hét lớn, nước mắt vẫn tuôn rơi lã chã. Đau lắm, Nhi khó thở, trái tim như bị ai bóp nghẹn vậy. Nhi ko ngừng gào thét và khóc. Đau đớn, tuyệt vọng, sụp đổ, tấp cả mất hết rồi.
--------
Ngày đưa linh cữu của Vũ và Kỳ vào lòng đất là 1 ngày mưa. 1 phần vì thi thể 2 ng ko còn nguyên vẹn, 1 phần dù sao 2 ng cũng sinh đôi nên Bạch gia quyết định chôn chung 2 ng.
Nhi đứng dựa vào ba lặng lẽ nhìn ng ta chôn quan tài xuống hố. Nước mắt ko ngừng tuôn rơi khi nghĩ đến việc mình đã mất 2 anh mãi mãi. Phải đến cả tuần cô bé ko ăn gì rồi nên sắc mặt Nhi tái xanh đi trông thấy, sức đứng còn ko có.
Bất chợt, Nhi chạy ra mưa, qùy xuống bia mộ 2 anh trai, đôi tay ko ngừng đập lên đó đến rướm máu.
-Em ko tin đâu. Anh tỉnh lại đi mà. Đừng bỏ em 1 mình, em chưa trả hết ơn nghĩa cho anh mà. Đừng lặng im như thế? 2 ng ko chăm sóc, ko ở cạnh em nữa sao?
Nhi lại khóc. Mưa hoà quyện cùng nước mắt và máu. Phải chăng ông trời cũng đang khóc?
1 ko khí u ám bao trùm.
Chợt, khuôn mặt Nhi đanh lại. Đôi mắt sắc lẹm ánh lên vài tia nhìn chết chóc. Cô bé áp tay vào tim mình thề độc trước bia mộ:
-Em thề sẽ giết những kẻ gây ra cái chết cho 2 anh. Sẽ tế 2 anh bằng máu của chúng. Lót đường cho 2 anh xuống suối vàng bằng xác của chúng.
/215
|