Chợt, có vậy gì đó lấp lánh sáng lên trong đống tro bụi. Là vòng cổ hình trăng khuyết màu xám và màu trắng của Kỳ và Vũ. Nó ở đây, nghĩa là chuyến bay này có 2 ng...
-----
Nhi khẽ mở đôi mắt nặng trịnh. Bộ não nhanh chóng nhớ lại mọi việc vừa xảy ra. Anh 2, anh 3!
Nhi bật dậy khỏi giường và chạy nhanh xuống cầu thang. Biệt thự họ Bạch rất đông ng, 1 số đưa đôi mắt quan ngại nhìn cô bé:
-Nhi, Nhi à. Con bình tĩnh lại đi- bà ngoại Nhi cùng những ng khác lo lắng đưa tay định ôm cô bé vào lòng nhưng Nhi đã gạt đi. Ngoài cửa chính, thi thể ko còn nguyên vẹn của Vũ và Kỳ đang đc khiêng vào.
-Dừng lại!- Nhi trừng mắt quát tất cả- ai cho phép mấy ng mang những thứ này vào rồi nói đây là 2 anh tôi? Hỗn láo, mau mang đi!
-Nhi à. Kết qủa giám định khẳng định rồi- ba Nhi lên tiếng.
1 lần nữa, Nhi lại khóc nấc lên. Đừng nói nữa, đây ko phải sự thật. Nói dối, tất cả đều lừa dối cô. Ai đó nói với cô rằng 2 ng vẫn còn sống đi. Làm ơn!
-Anh 2, anh 3. Tại sao chứ? Anh hứa làm theo mọi ý muốn của em mà. Giờ em muốn anh tỉnh lại và ôm em đi. Xin anh đấy. Bộ 3 Bạch gia ko chia cắt mà. Anh hứa ko để em rơi nước mắt mà. Em đang khóc, tại anh hết, tại anh. Em ghét anh! Anh tỉnh lại đi mà. Anh ơi...hức...em xin anh mà...ko muốn...em ko muốn. Anh à..- Nhi ôm lấy 2 chiếc quan tài mà khóc nấc lên khiến những ng còn lại ko ai cầm đc nước mắt.
Vũ và Kỳ là 2 ng vô cùng quan trọng với Nhi, đôi môi luôn nở nụ cười kia đâu còn? Thay vào đó là những giọt nước mắt lăn dài, những tiếng nấc nghẹn ngào, tiếng khóc ai oán. Những ngày tháng sau này, Nhi biết sống ra sao? Tại sao ng chết ko phải là cô bé, Nhi sống thì có ích gì chứ? Tại sao ông trời nỡ vô tâm với ng tốt? Anh 2, anh 3 à. Em xin anh, em van anh. Tỉnh lại, nhìn em và ôm em đc ko?
-----
Nhi khẽ mở đôi mắt nặng trịnh. Bộ não nhanh chóng nhớ lại mọi việc vừa xảy ra. Anh 2, anh 3!
Nhi bật dậy khỏi giường và chạy nhanh xuống cầu thang. Biệt thự họ Bạch rất đông ng, 1 số đưa đôi mắt quan ngại nhìn cô bé:
-Nhi, Nhi à. Con bình tĩnh lại đi- bà ngoại Nhi cùng những ng khác lo lắng đưa tay định ôm cô bé vào lòng nhưng Nhi đã gạt đi. Ngoài cửa chính, thi thể ko còn nguyên vẹn của Vũ và Kỳ đang đc khiêng vào.
-Dừng lại!- Nhi trừng mắt quát tất cả- ai cho phép mấy ng mang những thứ này vào rồi nói đây là 2 anh tôi? Hỗn láo, mau mang đi!
-Nhi à. Kết qủa giám định khẳng định rồi- ba Nhi lên tiếng.
1 lần nữa, Nhi lại khóc nấc lên. Đừng nói nữa, đây ko phải sự thật. Nói dối, tất cả đều lừa dối cô. Ai đó nói với cô rằng 2 ng vẫn còn sống đi. Làm ơn!
-Anh 2, anh 3. Tại sao chứ? Anh hứa làm theo mọi ý muốn của em mà. Giờ em muốn anh tỉnh lại và ôm em đi. Xin anh đấy. Bộ 3 Bạch gia ko chia cắt mà. Anh hứa ko để em rơi nước mắt mà. Em đang khóc, tại anh hết, tại anh. Em ghét anh! Anh tỉnh lại đi mà. Anh ơi...hức...em xin anh mà...ko muốn...em ko muốn. Anh à..- Nhi ôm lấy 2 chiếc quan tài mà khóc nấc lên khiến những ng còn lại ko ai cầm đc nước mắt.
Vũ và Kỳ là 2 ng vô cùng quan trọng với Nhi, đôi môi luôn nở nụ cười kia đâu còn? Thay vào đó là những giọt nước mắt lăn dài, những tiếng nấc nghẹn ngào, tiếng khóc ai oán. Những ngày tháng sau này, Nhi biết sống ra sao? Tại sao ng chết ko phải là cô bé, Nhi sống thì có ích gì chứ? Tại sao ông trời nỡ vô tâm với ng tốt? Anh 2, anh 3 à. Em xin anh, em van anh. Tỉnh lại, nhìn em và ôm em đc ko?
/215
|