Đêm đến. Sương xuống. Ánh trăng sáng rọi trên bầu trời huyền ảo cùng hàng ngàn, hàng vạn ngôi sao lấp lánh. Nhi đã dậy từ lâu, đúng hơn là cô bé ko ngủ đc. Thiếu đi tiếng nói, vòng tay của 2 ng sao mà Nhi thấy lạnh lẽo qúa. Cô bé ngồi bó gối trên giường, mắt mở to ko chớp, ko chút cử động. Đôi mắt hướng về miền xa xăm của qúa khứ. Những đoạn băng tua chậm. Rời rạc trong tiềm thức của cô bé. Đầu tiên là hôm Nhi nhập học ở Green Star, cô bé và Kỳ đã cãi ngau nảy lửa. Hôm Nhi mang đồ ăn cho 2 rồi tự nhận là vợ 2 mình, tự tiện xía mũi đánh nhau cùng anh 3. Party ở c.ty, cô cùng 2 anh và Phong đã biểu diễn. Trận đấu bóng rổ của cả nhóm.... Rồi còn nhiều nhiều nữa, những phi vụ rắc rối ở nước ngoài. Nụ cười, ánh mắt của Kỳ, sự quan tâm, lo lắng của Vũ. Tất cả, tất cả, Nhi sao có thể quên? Nhi ôm đầu, bật khóc.
Thay đổi dễ lắm sao? Quên những ng đã sống cùng mình như hình với bóng suốt 19 năm trời khó lắm. Quên hết nghĩa là phải quên đi gương mặt, cử chỉ, giọng nói, nụ cười và rất nhiều thứ nữa.
"ĐUỲNH ĐOÀNG"- tiếng sấm sét vang lên ngoài ô cửa sổ. Lại mưa. Cơn mưa mùa hạ mạnh bạo ập đến. Nó như muốn gào thét cùng Nhi. Đời ng ko bao giờ là hoa hồng cả, luôn có những chông gai gập ghềnh.
Thay đổi dễ lắm sao? Quên những ng đã sống cùng mình như hình với bóng suốt 19 năm trời khó lắm. Quên hết nghĩa là phải quên đi gương mặt, cử chỉ, giọng nói, nụ cười và rất nhiều thứ nữa.
"ĐUỲNH ĐOÀNG"- tiếng sấm sét vang lên ngoài ô cửa sổ. Lại mưa. Cơn mưa mùa hạ mạnh bạo ập đến. Nó như muốn gào thét cùng Nhi. Đời ng ko bao giờ là hoa hồng cả, luôn có những chông gai gập ghềnh.
/215
|