Chương 11:
" Chát " - âm thanh thanh thúy, sắc nhọn vang lên giữa khu vực quần áo và đồ dùng cá nhân. Kèm theo đó là một giọng nói lạnh lùng của người đàn ông, trên người anh ta tản ra một luồng khí âm trầm :
" Cô nhất định phải trả giá cho việc làm hôm nay ".
Ôm người phụ nữ trong lòng, dịu dàng, ôn nhu, cùng đau lòng: " Nhan Nhan, không sao đâu, anh ở đây rồi, không sao, ngoan.."
Người phụ nữ chết tiệt, thế nhưng dám phun ra những lời đê hèn như vậy, dám vũ nhục Lương Nhan của anh thì nên chịu sự hình phạt của anh đi.
Hơn nữa, anh đã tìm ra hung thủ hại chết con anh, hại Lương Nhan đau lòng nức nở cả đêm với anh.
Chính bọn họ nên chờ chết đi, nợ mới, lẫn nợ cũ, anh không ngại thanh toán một lần, bất quá trừng phạt không thôi thì không đủ, mèo vờn chuột thì mới thú vị chứ.
Âm lãnh nhìn người phụ nữ bị tát đến gương mặt hằn rõ năm ngón tay, hợp với làn da trắng nõn, vệt đỏ trên mặt càng thêm đỏ lợi hại.
Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên Hạ Vũ Thiên hạ tay đánh người, nhưng mà anh không cảm thấy mất thể diện vì đàn ông đánh phụ nữ. Quy tắc của anh là nước sông không phạm nước giếng.
Nếu đã có ý định bắt cá dưới giếng sâu thì cũng nên chuẩn bị cho lãnh địa của mình cho tốt. Bằng không với chiếc giếng không đáy, cho dù là cả đại dương cũng không lấp đầy miệng giếng được.
Anh không cho phép bất kì ai có thể chạm đến một cọng lông trên người của cô, huống gì lời nói tràn trề khinh mỉa của cô ta. Đáng chết, đáng chết.
-" Ha ha ha, thật không ngờ tôi đi so đo với người đàn bà không biết xấu hổ này, thế nhưng còn bị đánh "
Thư Hoài cười như không cười, lạnh lẽo châm chọc, người đàn ông ngu đần, bị người đàn bà mình yêu thương nhất qua mặt, còn giống như sắp lụy tình vì cô ta. Nhìn xem, cũng thật đáng thương.
Không để cái tát vừa rồi vào lòng, nhưng trong lòng như có một cuộn lửa dâng trào chờ phát nổ, bùng cháy ngay lập tức.
Thật không biết tốt xấu, chiếc váy kia, rõ ràng Hàn Ngữ Yên chọn trước hơn nữa cô cũng đã cầm trên tay, cùng nữ nhân viên kia đi tính toán trả tiền,
lại xuất hiện một người phụ nữ, xa lạ đến mức quen thuộc, dù chỉ lướt qua vài lần khi đưa cô ta đến bệnh viện, nhưng đã ghi nhớ rõ khuôn mặt thuần khiết, dịu dàng động lòng người, có điều cô vẫn cảm thấy trên người cô ta có gì đó giả tạo,
càng khiến Thư Hoài cô ghi tạc trong lòng hơn khi có sự xuất hiện của người đàn ông thâm trầm này.
Trở về liền dùng khả năng hacker tuyệt đỉnh của mình, xâm nhậm toàn bộ trang wed và tài liệu có liên quan, bị khóa bởi cô ta, thật may mật mã không quá khó khăn với cô, chỉ 20 phút để mở mà thôi.
Càng điều tra, càng ghê tởm cô ta, gương mặt đó đi lừa đàn ông cũng không ít đi, loạn luân cùng cha dượng, giao hoan cùng mọi loại đàn ông, già, trung niên, thậm chí cả xử nam nhỏ bé cũng không thoát khỏi cô ta.
Ghê tởm, ghê tởm, càng ghê tởm hơn là cô ta dùng bản thân đổi lấy các loại hợp đồng đưa cho công ty của cha dượng kia.
Thời điểm gặp cô ta ở đây, cô đã không muốn chạm mặt, ông trời quả thật luôn đi ngược lại với lòng người, thứ gì muốn thì không thể có, thứ gì không muốn lại cứ trơ trẽ nđến trước mặt.
Bằng âm điệu nũng nịu đáng yêu xen lẫn đáng thương Lương Nhan thành công khiến người đàn ông bất chấp công lí muốn dành chiếc váy kia cho cô ta,
Lúc đó,Thư Hoài bất bình lạnh nhạt : " chiếc váy này tiểu thư của chúng tôi đã chọn". Ngụ ý rất đơn giản và dễ hiểu, người xếp hàng trước, không đời nào cho người đến sau muốn chen lên trên.
Khốn kiếp nhất là người phụ nữ kia không người lắc lư, dịu dàng, ngọt ngào, than thở muốn chiếc váy :
" Chị, có thể nhường cho em không, em thật sự rất thích nó "
" Không thể " - giọng nói lạnh nhạt lẫn mùi vị chán ghét.
- A... Chị, em...em.. thậ..." - uất ức thành lời xoay người nhanh chóng vọt vào lồng ngực nóng hổi rắn chắc vững vàng của Hạ Vũ Thiên, ra vẻ đáng thương tội nghiệp,
Thư Hoài nghĩ nghĩ, nếu như cô không biết bộ mặt thật của cô ta, không chừng, cô đã bị vẻ mặt này đánh lừa mất đi bản năng của mình mà đưa đồ vật trên tay cho cô ta.
Nhưng mà cô biết, không có nghĩa tên đàn ông trước mặt này cũng biết.
" Tôi trả gấp ba giá chiếc váy này, chỉ cần nhường lại cho tôi" - Không muốn để người trong lòng đau thương, lạnh lùng khạc ra vài chữ trao đổi với Thư Hoài. Dù sao Nhan Nhan cũng đã mất con rồi, làm được gì bù đắp cho cô, anh sẽ làm hết sức mình. Kể cả bất chấp công đạo.
" Không.. tôi, nói, các, người, không, nghe, rõ, sao" - Cô thật sự tức giận, gằn từng tiếng trả lời, sau đó cũng xoay người đi.
" khoan... có.. "
"Buông ra" - cô thật kiềm chế không nỗi rồi, hất bàn tay đang ôm lấy cánh tay, chỉ là rất nhẹ mà thôi, người thường cũng có thể nhìn ra là cô ta cố ý.
'' Á..." - Lương Nhan làm bộ mất hết sức lực té xuống sàn nhà lạnh băng, muốn đấu cùng cô ta, không dễ như vậy, thứ cô ta muốn, nhất định phải lấy bằng được.
-" Nhan Nhan" Hạ Vũ Thiên hoảng hốt đỡ cô lên, nhìn sắc mặt trắng bệch, lòng đau như cắt, sàn nhà lạnh như vậy, cô lại vừa mới sanh non. Giận dữ trừng mắt Thư Hoài.
Mắt lạnh nhạt nhìn mọi chuyện diễn ra buột miệng châm biếm: " Quả là người phụ nữ đê tiện, còn cáo già"
Không hiểu sao đứng trước gương mặt giả tạo này, cô không thể làm chủ được chính mình thốt ra những lời như vậy, phải nói thủ đoạn cô ta quá cao hay là nói sự kiên nhẫn của cô ngày càng thấp.
/46
|