Tất cả mọi người kinh ngạc không thôi, đây điển hình là nhân vật điêu ngoa đanh đá cắn người ở đầu phố, là ai vậy? Tần Phong phản ứng trước, “Bà Tôn? Truyền Liên?”
Người bước vào lại có thể là mẹ của Từ Mỹ Quân, Tôn Truyền Liên.
Chỉ thấy cơ thể tiều tụy của bà đứng chắn ở cửa phòng bệnh, khoanh tay, khuôn mặt gầy gò bén nhọn không có vẻ gì là ôn hòa, giữa hai cánh môi bắn ra một tràng, “Mọi người thật lòng nói thử xem, trên đời này thật sự có chuyện mất trí nhớ như thế này sao? Mất trí nhớ mà tôi biết là tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều quên sạch, chưa hề có chuyện như hiện giờ, chỉ quên có một phần ký ức, ở phương diện khác vẫn là người thông minh lanh lợi?”
Cả viện trưởng lẫn bác sĩ thực tập trong phòng đều chẳng hiểu gì cả, Tô Mân lại càng không biết làm sao, chỉ có một mình Tần Phong lúng túng đón nhận, muốn ngăn Tôn Truyền Liên lại, trong lòng bà thầm kêu khổ, Tôn Truyền Liên xuất hiện ngay lúc này, nhất định là Bạch Cốt Tinh đưa cơm[1], lòng dạ không yên đến khiêu khích, hơn nữa Tần Phong rất hiểu con người của Tôn Truyền Liên, đây là một con heo mập đã bị chọc tiết, không sợ bỏng nước sôi, là hạng lưu manh, vừa nhìn thấy bà ấy, trong lòng Tần Phong không ngừng than thở.
*** www.greenhousenovels.com ***
Triệu Huyên bước ra khỏi thang máy, anh đứng trước phòng trực y tá, có hơi do dự.
Người đàn ông điển trai đứng ở chỗ đó cũng là một quang cảnh, anh chỉ đứng trước phòng trực thôi thì đã thu hút biết bao nhiêu nữ y tá trẻ, cô y tá vô cùng lịch sự và e thẹn tiến đến hỏi anh: “Chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh?”
Triệu Huyên nhìn toàn bộ phòng bệnh của tầng này, suy nghĩ một lát liền hỏi y tá, “Xin hỏi ở đây có bệnh nhân nào tên Tô Mân không?”
Người đàn ông này mặt mũi quá mức khôi ngô, hơn nữa nói chuyện còn nhã nhặn lễ độ, điều này càng khiến cô y tá có ấn tượng tốt với anh, tuy rằng không quen, nhưng cô lại nhiệt tình trả lời, “Vâng có, anh rẽ trái vào phòng thứ hai, phòng 608.”
Triệu Huyên à một tiếng, anh nâng bó hoa bách hợp màu trắng được gói cẩn thận lên, ngập ngừng một chút nhưng vẫn đi về phía phòng bệnh.
Vừa mới đi đến cửa phòng bệnh liền thấy bác sĩ đang chen lấn đi ra ngoài, bên trong phòng truyền đến tiếng mắng chửi của phụ nữ, một phụ nữ khác đang không ngừng khẩn thiết khuyên can, còn cô gái thì đang khóc.
Ở hành lang, những bệnh nhân khác và người nhà của họ cũng bị tiếng động bên này hấp dẫn, ló đầu ra xem náo nhiệt.
Viện trưởng bực bội căn dặn những người khác, “Nhanh chóng gọi bảo an đến kéo họ ra, đây là bệnh viện, họ muốn đánh cũng được nhưng không thể đánh nhau trong bệnh viện.”
Phụ nữ đánh nhau cũng giống như chó điên sủa bậy, còn động thủ mạnh hơn so với đàn ông, người xung quanh chỉ đứng nhìn, đâu dám bước tới ngăn cản.
Triệu Huyên vừa nghe thấy tiếng xô xát trong phòng, đúng là phòng 608 của Tô Mân, trong lòng anh cả kinh, lập tức chạy vội đến.
Anh vừa chạy đến cửa phòng, quả nhiên thấy bên trong có một phụ nữ đang cấu xé Tô Mân, tay nắm lấy tóc cô, chính xác mà nói đã kéo xuống bộ tóc giả của cô, hiện giờ một tay đang túm lấy da đầu của Tô Mân mà xâu xé, tay kia thì nhéo lỗ tai cô, như vậy mà bà ấy vẫn còn chưa cam lòng, xé không được da đầu cô, bả ấy liền giơ tay tát liên tục lên mặt của Tô Mân, người phụ nữ trung niên bên cạnh gấp đến nỗi không ngừng ngăn cản, vừa ngăn cản vừa dùng thân thể che chắn cho Tô Mân, còn luôn miệng cầu xin bà ấy.
Trong phòng bệnh có hai bác sĩ muốn nhanh chóng chạy đến ngăn cản, nhưng sức chiến đấu của người đàn bà đanh đá này thật sự quá mạnh mẽ, lại bị bà ấy thúc khuỷu tay một cái, hai bác sĩ liền bị đẩy ngược về sau.
Tô Mân bị Tôn Truyền Liên tát vào mặt, cái tát thật mạnh này khiến trước mắt nổ đom đóm, Tần Phong che cho cô trên cổ cũng bị Tô Truyền Liên cào cấu đến chảy máu, cả mẹ chồng lẫn nàng dâu đều vô cùng thê thảm.
Tôn Truyền Liên mở miệng mắng chửi: “Con đ*, hồ ly tinh, hai năm trước nếu không phải mày lén chồng làm chuyện bẩn thỉu thì làm sao không nói tiếng nào liền bỏ đi? Hiện giờ ở bên ngoài bị thằng khác đá, làm ba cái chuyện hôi thúi rồi lúc này mới nghĩ đến chuyện quay về chui vào chăn của chồng cũ? Mày là con đàn bà đê tiện chuyên đi phá hoại tình cảm của người khác!”
Tôn Truyền Liên này trời sinh có tính chanh chua, chửi nhau nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới, hiện giờ mở miệng nói, thật sự là rung chuyển cả tòa nhà, tất cả mọi người đều chấn động.
Tần Phong che chở cho Tô Mân, bà là người thẳng thắn yếu đuối, tình huống thế này chỉ có thể luôn miệng cầu xin.
Tôn Truyền Liên một phen kéo Tần Phong ra, vóc người bà ấy không cao, nhưng lực cánh tay lại không nhỏ, vừa xô vừa đẩy, Tần Phong chỉ còn lại sự hoảng sợ, nhớ tới gì đó, Tần Phong thuận thế, lập tức té ngã xuống đất, xoa thắt lưng kêu đau: “Ôi trời ơi, lưng của tôi, lưng của tôi!”
Tần Phong muốn dùng chiêu này để Tôn Truyền Liên luống cuống, nhưng Tô Mân đâu biết, cô nhìn mẹ chồng, nghĩ mẹ chồng bị thương thật, nhưng khi cô đi lên trước, Tôn Truyền Liên lại thụi một phát vào ngực cô, bà ấy chỉ vào Tô Mân liền mở miệng mắng chửi.
Ngay lúc bà ấy vung tay định đánh xuống, bỗng nhiên có một bàn tay duỗi tới, chặn lại tay của bà.
[1] Nhân vật Bạch Cốt Tinh trong Tây Du Ký giả thành thôn nữ đưa cơm cho chồng, ngụ ý Tôn Truyền Liên là người hiểm độc.
Người bước vào lại có thể là mẹ của Từ Mỹ Quân, Tôn Truyền Liên.
Chỉ thấy cơ thể tiều tụy của bà đứng chắn ở cửa phòng bệnh, khoanh tay, khuôn mặt gầy gò bén nhọn không có vẻ gì là ôn hòa, giữa hai cánh môi bắn ra một tràng, “Mọi người thật lòng nói thử xem, trên đời này thật sự có chuyện mất trí nhớ như thế này sao? Mất trí nhớ mà tôi biết là tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều quên sạch, chưa hề có chuyện như hiện giờ, chỉ quên có một phần ký ức, ở phương diện khác vẫn là người thông minh lanh lợi?”
Cả viện trưởng lẫn bác sĩ thực tập trong phòng đều chẳng hiểu gì cả, Tô Mân lại càng không biết làm sao, chỉ có một mình Tần Phong lúng túng đón nhận, muốn ngăn Tôn Truyền Liên lại, trong lòng bà thầm kêu khổ, Tôn Truyền Liên xuất hiện ngay lúc này, nhất định là Bạch Cốt Tinh đưa cơm[1], lòng dạ không yên đến khiêu khích, hơn nữa Tần Phong rất hiểu con người của Tôn Truyền Liên, đây là một con heo mập đã bị chọc tiết, không sợ bỏng nước sôi, là hạng lưu manh, vừa nhìn thấy bà ấy, trong lòng Tần Phong không ngừng than thở.
*** www.greenhousenovels.com ***
Triệu Huyên bước ra khỏi thang máy, anh đứng trước phòng trực y tá, có hơi do dự.
Người đàn ông điển trai đứng ở chỗ đó cũng là một quang cảnh, anh chỉ đứng trước phòng trực thôi thì đã thu hút biết bao nhiêu nữ y tá trẻ, cô y tá vô cùng lịch sự và e thẹn tiến đến hỏi anh: “Chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh?”
Triệu Huyên nhìn toàn bộ phòng bệnh của tầng này, suy nghĩ một lát liền hỏi y tá, “Xin hỏi ở đây có bệnh nhân nào tên Tô Mân không?”
Người đàn ông này mặt mũi quá mức khôi ngô, hơn nữa nói chuyện còn nhã nhặn lễ độ, điều này càng khiến cô y tá có ấn tượng tốt với anh, tuy rằng không quen, nhưng cô lại nhiệt tình trả lời, “Vâng có, anh rẽ trái vào phòng thứ hai, phòng 608.”
Triệu Huyên à một tiếng, anh nâng bó hoa bách hợp màu trắng được gói cẩn thận lên, ngập ngừng một chút nhưng vẫn đi về phía phòng bệnh.
Vừa mới đi đến cửa phòng bệnh liền thấy bác sĩ đang chen lấn đi ra ngoài, bên trong phòng truyền đến tiếng mắng chửi của phụ nữ, một phụ nữ khác đang không ngừng khẩn thiết khuyên can, còn cô gái thì đang khóc.
Ở hành lang, những bệnh nhân khác và người nhà của họ cũng bị tiếng động bên này hấp dẫn, ló đầu ra xem náo nhiệt.
Viện trưởng bực bội căn dặn những người khác, “Nhanh chóng gọi bảo an đến kéo họ ra, đây là bệnh viện, họ muốn đánh cũng được nhưng không thể đánh nhau trong bệnh viện.”
Phụ nữ đánh nhau cũng giống như chó điên sủa bậy, còn động thủ mạnh hơn so với đàn ông, người xung quanh chỉ đứng nhìn, đâu dám bước tới ngăn cản.
Triệu Huyên vừa nghe thấy tiếng xô xát trong phòng, đúng là phòng 608 của Tô Mân, trong lòng anh cả kinh, lập tức chạy vội đến.
Anh vừa chạy đến cửa phòng, quả nhiên thấy bên trong có một phụ nữ đang cấu xé Tô Mân, tay nắm lấy tóc cô, chính xác mà nói đã kéo xuống bộ tóc giả của cô, hiện giờ một tay đang túm lấy da đầu của Tô Mân mà xâu xé, tay kia thì nhéo lỗ tai cô, như vậy mà bà ấy vẫn còn chưa cam lòng, xé không được da đầu cô, bả ấy liền giơ tay tát liên tục lên mặt của Tô Mân, người phụ nữ trung niên bên cạnh gấp đến nỗi không ngừng ngăn cản, vừa ngăn cản vừa dùng thân thể che chắn cho Tô Mân, còn luôn miệng cầu xin bà ấy.
Trong phòng bệnh có hai bác sĩ muốn nhanh chóng chạy đến ngăn cản, nhưng sức chiến đấu của người đàn bà đanh đá này thật sự quá mạnh mẽ, lại bị bà ấy thúc khuỷu tay một cái, hai bác sĩ liền bị đẩy ngược về sau.
Tô Mân bị Tôn Truyền Liên tát vào mặt, cái tát thật mạnh này khiến trước mắt nổ đom đóm, Tần Phong che cho cô trên cổ cũng bị Tô Truyền Liên cào cấu đến chảy máu, cả mẹ chồng lẫn nàng dâu đều vô cùng thê thảm.
Tôn Truyền Liên mở miệng mắng chửi: “Con đ*, hồ ly tinh, hai năm trước nếu không phải mày lén chồng làm chuyện bẩn thỉu thì làm sao không nói tiếng nào liền bỏ đi? Hiện giờ ở bên ngoài bị thằng khác đá, làm ba cái chuyện hôi thúi rồi lúc này mới nghĩ đến chuyện quay về chui vào chăn của chồng cũ? Mày là con đàn bà đê tiện chuyên đi phá hoại tình cảm của người khác!”
Tôn Truyền Liên này trời sinh có tính chanh chua, chửi nhau nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới, hiện giờ mở miệng nói, thật sự là rung chuyển cả tòa nhà, tất cả mọi người đều chấn động.
Tần Phong che chở cho Tô Mân, bà là người thẳng thắn yếu đuối, tình huống thế này chỉ có thể luôn miệng cầu xin.
Tôn Truyền Liên một phen kéo Tần Phong ra, vóc người bà ấy không cao, nhưng lực cánh tay lại không nhỏ, vừa xô vừa đẩy, Tần Phong chỉ còn lại sự hoảng sợ, nhớ tới gì đó, Tần Phong thuận thế, lập tức té ngã xuống đất, xoa thắt lưng kêu đau: “Ôi trời ơi, lưng của tôi, lưng của tôi!”
Tần Phong muốn dùng chiêu này để Tôn Truyền Liên luống cuống, nhưng Tô Mân đâu biết, cô nhìn mẹ chồng, nghĩ mẹ chồng bị thương thật, nhưng khi cô đi lên trước, Tôn Truyền Liên lại thụi một phát vào ngực cô, bà ấy chỉ vào Tô Mân liền mở miệng mắng chửi.
Ngay lúc bà ấy vung tay định đánh xuống, bỗng nhiên có một bàn tay duỗi tới, chặn lại tay của bà.
[1] Nhân vật Bạch Cốt Tinh trong Tây Du Ký giả thành thôn nữ đưa cơm cho chồng, ngụ ý Tôn Truyền Liên là người hiểm độc.
/67
|