Buổi sáng hôm sau. Tô Mân đưa túi cho Sở Du, anh đã thay đồ xong.
Cô dặn anh: “Thuốc đã chuẩn bị rồi, ở ngoài phải chú ý ăn uống, mấy ngày nay trời trở mùa, thời tiết thay đổi thất thường, rất dễ bị cảm.”
Anh vừa chỉnh lại quần áo vừa bật cười: “Đôi lúc thật nghi ngờ, em thật sự bị mất trí nhớ sao?”
Tô Mân lại bày ra vẻ mặt hoang mang.
Sở Du nghiêm mặt, đặt câu hỏi hệt như giám khảo: “Luận ngữ là do ai viết?”
Tô Mân ngớ ra, chớp mắt mấy cái liền trả lời: “Là Khổng Tử.”
Sở Du nói: “Tử có viết, thi tam bách nhất ngôn tế chi viết tư vô tà.”
Tô Mân cười: “Là thi tam bách, nhất ngôn tế chi viết: tư vô tà[1].”
Sở Du liên tục lắc đầu, anh không thể không nói, “Tiểu Mân, em quả thật là một cô gái thông minh, chỉ số IQ cũng cao hơn anh nhiều, anh đây bái phục.”
Cuối cùng Tô Mân cũng nở nụ cười, bởi vì không trang điểm, cô để mặt mộc, hệt như lòng trắng trứng gà bóc.
Anh rung động, nhịn không được nâng hai tay lên, giữ lấy mặt cô, hít sâu một hơi rồi lại hôn môi cô.
Lần này không giống với tối qua, tối qua chỉ là đánh lén, lần này là đánh bất ngờ. Tập kích bất ngờ mà không thèm nói gì cả, hơn nữa quần áo đã chỉnh tề, mút lấy môi cô rồi trực tiếp cướp lấy hơi thở và đầu lưỡi của cô.
Tim Tô Mân đập thình thịch, cô mở to mắt để mặc anh làm gì thì làm, tuy rằng lơ mơ, nhưng lập tức đã bị thứ hạnh phúc to lớn chôn vùi đến đầu óc mê muội.
Tần Phong, mẹ Sở Du, đúng lúc cầm theo hộp cơm giữ nhiệt đi vào, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa ra, bà a lên một tiếng.
Sở Du nhanh chóng buông tay ra, bị bắt gặp, cả ba người đều cảm thấy xấu hổ.
Tần Phong đành phải khó xử nói: “Cam bán dưới lầu đang giảm giá, 6 cân 5 tệ, để mẹ xuống mua một ít.”
Sở Du vội vàng cản bà lại: “Khỏi đi mẹ, để con đi.”
Tô Mân cũng hơi ngượng, Tần Phong biết hôm nay Sở Du phải đi công tác, nên sớm thế này mới đến bệnh viện, lại đem thức ăn ngon cho cô, điều này khiến cô vô cùng cảm kích.
Trong lòng Tần Phong thở dài, đứa con dâu này trở về, nói ngốc nghếch nhưng thật ra cũng có vài phần đáng yêu, nói thông minh lại cũng có chút ngây thơ thật thà, nếu không phải vì con trai, có người làm mẹ nào lại rộng lượng bằng lòng tha thứ cho đứa con dâu bỏ nhà đi chứ?
Hôm nay, đúng dịp viện trưởng đến kiểm tra các phòng, đi đến phòng của Tô Mân, viện trưởng hài lòng nhìn báo cáo bệnh án, khi bệnh nhân này được đưa đến thì đồng tử cũng đã co lại, không ngờ cùng tử thần tranh cao thấp, vẫn là y thuật cao siêu của phía bệnh viện chiến thắng, viện trưởng cũng không khỏi tán thưởng.
“Toàn bộ đều hồi phục tốt, thậm chí không có di chứng gì đặc biệt rõ ràng, xem như trong cái rủi còn có cái may.”
“Bác ơn bác sĩ.”
“Theo dõi tiếp một tuần nếu không có gì đáng ngại thì có thể xuất viện.” Viện trưởng lại kiểm tra vết thương trên đùi Tô Mân, “Cũng may là chỉ bị thương phần mềm, không tổn thương đến xương, vết thương trên da thịt chỉ cần dưỡng là được.”
Mọi người đang nói chuyện, bỗng nhiên cửa bị đẩy mạnh ra, một giọng nữ chua ngoa vang lên, “Vết thương trên da thịt có thể dưỡng được, vậy còn vết thương tâm hồn thì sao?”
Giọng nói này bất chợt vang lên, tiếng lại cực kỳ đanh đá, mọi người không hẹn mà cùng quay về phía cửa, chỉ nhìn thấy một phụ nữ trung niên ngoài 50, mặc áo khoát dài màu xám, vẻ mặt u ám, nhìn mọi người với ánh mắt kỳ quái, bà ấy lại lạnh lùng nói tiếp: “Nói sai rồi sao? Đả thương người khác sợ nhất là thương tâm, nếu trong lòng bị thương, còn có thể sống được sao?”
[1] Dịch nghĩa: Khổng Tử có viết: “Kinh thư có ba trăm bài, một lời bao trùm được hết, đó là: Tư tưởng không lệch lạc.”
Thật ra, hai câu trên là một nhưng Tô Mân chỉ thêm dấu chấm phẩy vào thôi. Đây cũng là một đặc điểm của văn cổ TQ, hồi xưa chưa có chấm phẩy nên câu văn khó hiểu lắm, nhất là những câu nói của mấy bậc nho gia như Khổng Tử, ngắn gọn súc tích. Sau này người ta mới thêm chấm phẩy vào.
Cô dặn anh: “Thuốc đã chuẩn bị rồi, ở ngoài phải chú ý ăn uống, mấy ngày nay trời trở mùa, thời tiết thay đổi thất thường, rất dễ bị cảm.”
Anh vừa chỉnh lại quần áo vừa bật cười: “Đôi lúc thật nghi ngờ, em thật sự bị mất trí nhớ sao?”
Tô Mân lại bày ra vẻ mặt hoang mang.
Sở Du nghiêm mặt, đặt câu hỏi hệt như giám khảo: “Luận ngữ là do ai viết?”
Tô Mân ngớ ra, chớp mắt mấy cái liền trả lời: “Là Khổng Tử.”
Sở Du nói: “Tử có viết, thi tam bách nhất ngôn tế chi viết tư vô tà.”
Tô Mân cười: “Là thi tam bách, nhất ngôn tế chi viết: tư vô tà[1].”
Sở Du liên tục lắc đầu, anh không thể không nói, “Tiểu Mân, em quả thật là một cô gái thông minh, chỉ số IQ cũng cao hơn anh nhiều, anh đây bái phục.”
Cuối cùng Tô Mân cũng nở nụ cười, bởi vì không trang điểm, cô để mặt mộc, hệt như lòng trắng trứng gà bóc.
Anh rung động, nhịn không được nâng hai tay lên, giữ lấy mặt cô, hít sâu một hơi rồi lại hôn môi cô.
Lần này không giống với tối qua, tối qua chỉ là đánh lén, lần này là đánh bất ngờ. Tập kích bất ngờ mà không thèm nói gì cả, hơn nữa quần áo đã chỉnh tề, mút lấy môi cô rồi trực tiếp cướp lấy hơi thở và đầu lưỡi của cô.
Tim Tô Mân đập thình thịch, cô mở to mắt để mặc anh làm gì thì làm, tuy rằng lơ mơ, nhưng lập tức đã bị thứ hạnh phúc to lớn chôn vùi đến đầu óc mê muội.
Tần Phong, mẹ Sở Du, đúng lúc cầm theo hộp cơm giữ nhiệt đi vào, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa ra, bà a lên một tiếng.
Sở Du nhanh chóng buông tay ra, bị bắt gặp, cả ba người đều cảm thấy xấu hổ.
Tần Phong đành phải khó xử nói: “Cam bán dưới lầu đang giảm giá, 6 cân 5 tệ, để mẹ xuống mua một ít.”
Sở Du vội vàng cản bà lại: “Khỏi đi mẹ, để con đi.”
Tô Mân cũng hơi ngượng, Tần Phong biết hôm nay Sở Du phải đi công tác, nên sớm thế này mới đến bệnh viện, lại đem thức ăn ngon cho cô, điều này khiến cô vô cùng cảm kích.
Trong lòng Tần Phong thở dài, đứa con dâu này trở về, nói ngốc nghếch nhưng thật ra cũng có vài phần đáng yêu, nói thông minh lại cũng có chút ngây thơ thật thà, nếu không phải vì con trai, có người làm mẹ nào lại rộng lượng bằng lòng tha thứ cho đứa con dâu bỏ nhà đi chứ?
Hôm nay, đúng dịp viện trưởng đến kiểm tra các phòng, đi đến phòng của Tô Mân, viện trưởng hài lòng nhìn báo cáo bệnh án, khi bệnh nhân này được đưa đến thì đồng tử cũng đã co lại, không ngờ cùng tử thần tranh cao thấp, vẫn là y thuật cao siêu của phía bệnh viện chiến thắng, viện trưởng cũng không khỏi tán thưởng.
“Toàn bộ đều hồi phục tốt, thậm chí không có di chứng gì đặc biệt rõ ràng, xem như trong cái rủi còn có cái may.”
“Bác ơn bác sĩ.”
“Theo dõi tiếp một tuần nếu không có gì đáng ngại thì có thể xuất viện.” Viện trưởng lại kiểm tra vết thương trên đùi Tô Mân, “Cũng may là chỉ bị thương phần mềm, không tổn thương đến xương, vết thương trên da thịt chỉ cần dưỡng là được.”
Mọi người đang nói chuyện, bỗng nhiên cửa bị đẩy mạnh ra, một giọng nữ chua ngoa vang lên, “Vết thương trên da thịt có thể dưỡng được, vậy còn vết thương tâm hồn thì sao?”
Giọng nói này bất chợt vang lên, tiếng lại cực kỳ đanh đá, mọi người không hẹn mà cùng quay về phía cửa, chỉ nhìn thấy một phụ nữ trung niên ngoài 50, mặc áo khoát dài màu xám, vẻ mặt u ám, nhìn mọi người với ánh mắt kỳ quái, bà ấy lại lạnh lùng nói tiếp: “Nói sai rồi sao? Đả thương người khác sợ nhất là thương tâm, nếu trong lòng bị thương, còn có thể sống được sao?”
[1] Dịch nghĩa: Khổng Tử có viết: “Kinh thư có ba trăm bài, một lời bao trùm được hết, đó là: Tư tưởng không lệch lạc.”
Thật ra, hai câu trên là một nhưng Tô Mân chỉ thêm dấu chấm phẩy vào thôi. Đây cũng là một đặc điểm của văn cổ TQ, hồi xưa chưa có chấm phẩy nên câu văn khó hiểu lắm, nhất là những câu nói của mấy bậc nho gia như Khổng Tử, ngắn gọn súc tích. Sau này người ta mới thêm chấm phẩy vào.
/67
|