Từ Mỹ Quân chỉ nhìn anh, ánh mắt cô trấn định, vẫn như mọi ngày.
Sở Du nắm chặt tay Từ Mỹ Quân, hô hấp của anh càng lúc càng dồn dập, cổ họng khô khốc, giống như bị xát muối, anh không chịu được, nuốt nước miếng.
Đột nhiên, tay anh dùng sức, kéo cô từ trên ghế lên, một hồi rầm rầm bàn ghế hỗn loạn va chạm vào nhau, anh lại trực tiếp bế bổng Từ Mỹ Quân lên, đặt ở trên bàn, ánh mắt nhìn xuống, nhìn vào nơi mềm mại bên dưới cổ áo trễ ngực của cô.
Từ Mỹ Quân nhìn anh không dời mắt, trong mắt cô cũng có khát vọng mãnh liệt, nhẹ giọng gọi anh như trêu đùa như thăm dò: “Sở Du.”
Oành một tiếng, máu toàn thân Sở Du như chảy ngược lên trên, vị trí nhạy cảm nhất trên cơ thể anh đột nhiên cứng lại, máu nóng sôi sục, cả người nóng nực đến nỗi anh thầm nghĩ chỉ muốn nhanh chóng đè cô gái này lên giường, sau đó khẩn cấp cởi hết quần áo cô ra, ra sức tấn công, muốn cô…
Nhưng làm sao lại nhanh như vậy, cảm giác kỳ lạ thế này?
Cảm giác này đến thật sự quá nhanh quá mãnh liệt, chính anh cũng không dự đoán được. Mà chuyện kế tiếp anh làm càng lúc càng khiến bản thân anh kinh ngạc, anh lại trực tiếp bế Từ Mỹ Quân lên, tư thế vắt ngang, anh ôm cô đến phòng ngủ.
Phòng ngủ có giường lớn, anh cùng cô ngã vào giường, lập tức nhào lên cơ thể cô, hung hăng phủ lấy cô, mặc kệ cô đã chuẩn bị tốt hay chưa, anh liền cắn nuốt cánh môi cô.
Từ Mỹ Quân không phản kháng chút nào, trái lại, cô còn phối hợp với anh. Phụ nữ đều thích đàn ông chủ động, cô cũng thích anh như vậy, đặc biệt, cô thích sự điên cuồng hoang dại của anh khi uống chút rượu vào, thời gian làm tình rất dài, rất thẳng thắn, cô bị anh chơi đùa, giày vò đến cả người như nhũn ra, nhưng cô lại cực kỳ hưởng thụ, chính là muốn anh xuyên vào cô, xuyên cho cô lên tới trời, xuyên đến hồn phách bay lên chín tầng mây.
Cô lập tức vươn tay, dùng mười ngón tay mảnh khảnh gấp rút cởi bỏ áo sơ mi của anh, tiếp theo là tháo thắt lưng, sau đó, bàn tay cô bắt đầu dò xét xuống dưới, một phen nắm lấy vật cứng rắn của anh.
Trong cổ họng Sở Du phát ra tiếng hổn hển khó chịu, anh chỉ cảm thấy bản thân bây giờ giống như con thú bị vây khốn, bị dồn vào một góc, năng lượng tích tụ muốn bộc phát ra, rất muốn, muốn lắm rồi.
Anh nhanh chóng lột sạch sẽ quần áo của Từ Mỹ Quân, cắn nuốt lấy nơi mềm mại của cô. Cơ thể Từ Mỹ Quân run lên, trong miệng cô phát ra tiếng rên rỉ, mà tiếng rên rỉ ấy lại càng giống như thứ rượu ngon pha lẫn độc dược, biết rõ là thuốc độc, nhưng màu rượu tinh khiết và thơm ngon, làm cho anh muốn ngừng cũng không ngừng được.
Hai người nhanh chóng cởi hết đồ của nhau, tốc độ của Từ Mỹ Quân cũng mau lẹ, vài động tác thôi đã cởi hết đồ của Sở Du, vì để anh hưởng thụ khoái cảm cực hạn, thậm chí cô không cần anh yêu cầu, lập tức đè anh lên giường, chôn đầu vào giữa hai chân anh, dùng miệng với anh…
Sở Du mơ mơ màng màng, mồ hôi chảy ra trước ngực, khoái cảm mông lung hệt như bay trên đám mây, cô dùng sức từng chút một, còn anh thì khó chịu cắn môi, muốn kháng cự cũng kháng cự không được. Thứ cảm giác này cũng là nhu cầu bức thiết của anh.
Sau đó, cô không để mất cơ hội, ngồi lên anh, bao lấy anh.
Cả người anh lạnh buốt như bị mưa thấm ướt, rồi cơ thể trần trụi như đột ngột bước vào một căn phòng được bật máy điều hòa, lỗ chân lông toàn thân như nở ra, vô cùng ấm áp.
Đột nhiên, cơ thể anh run lên, hình như đã tỉnh táo.
Anh trợn mắt, nhìn Từ Mỹ Quân trên người, đây là đang làm gì vậy?
Tay anh còn đang vịn lấy eo cô, nhưng bản thân anh đang làm gì thế này?
Cơ thể anh cứng đờ, thân thể khựng lại trong giây lát, rồi rút ra, anh đẩy cô sang một bên.
Thời điểm xuất thần như vậy mà anh lại đột nhiên rút ra, Từ Mỹ Quân kinh ngạc, ngay lúc nhu cầu của cô bức thiết nhất, anh bỗng đẩy cô ra, khoái cảm dạt dào bỗng nín nghẹn, suýt nữa nổi cơn điên.
Sở Du ngồi dậy, anh ấn ấn đầu mình, vô cùng khó hiểu, giống như vừa rồi là một màn hài kịch khủng khiếp khó tin: “Mình đang làm gì vậy?”
Hai người đều há miệng thở dốc.
Từ Mỹ Quân suy nghĩ xong, lập tức ôm lấy anh, muốn nhân lúc anh đang còn mê man rối loạn, khơi dậy dục vọng của anh lần nữa, nhưng Sở Du đã tỉnh táo, hiện tại anh lạnh lùng hệt như tảng băng.
Anh nhìn cô, rất nghi ngờ, vừa rồi là chuyện gì vậy? Máu toàn thân như chảy ngược lên trên, dục vọng căng trướng, trướng đến nỗi anh cấp bách muốn trút hết ra ngoài như cơn lũ, tiếp đó, cô ở bên người anh, anh giống như vừa uống xong thuốc độc muốn bức thiết tìm thuốc giải, mà cô chính là thuốc giải ấy, phải nuốt trọn mới có thể giải được thuốc độc.
Trong lòng anh đột ngột trầm xuống, không khỏi nhớ đến buổi tối vào ba tháng trước, anh và Từ Mỹ Quân ăn cơm với nhau, bữa cơm dưới ánh nến, vốn dĩ hai người đang trò chuyện, uống chút rượu đỏ, dưới ánh nến cô vô cùng dịu dàng, anh vốn dĩ cũng rất nhã nhặn. Nhưng đột nhiên anh lại có ham muốn, nhìn thấy Từ Mỹ Quân thì tâm thần chấn động, hệt như kẻ chịu đựng đói khát mười năm chưa tiếp xúc với phụ nữ, mà cô lại cực kỳ quyến rũ…
Đêm ấy, anh mất hết phong độ, hệt như tên tội phạm cưỡng hiếp tung hoành ngang dọc trên cơ thể cô. Ánh mắt, đôi môi còn có đầu lưỡi của cô đều là vũ khí, trêu chọc anh muốn ngừng mà không được, anh mạnh mẽ xông vào cô, cô bị khoái cảm cao trào tra tấn đến chết đi sống lại, không ngừng rên la. Thậm chí, trước giờ anh chưa từng có lúc nào mất lý trí như vậy, muốn cô hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô nhũn ra, suýt nữa bị hạ đường huyết do mất máu và mất nước quá nhiều.
Cảm giác hôm nay giống hệt như cảm giác đêm đó.
Cơ thể anh lạnh dần, giống như đã hiểu ra được gì, bỗng nhiên anh lạnh lùng quát lên với Từ Mỹ Quân: “Cô cho tôi uống thứ gì?”
Từ Mỹ Quân hoảng hốt, toàn thân co lại thành một đống.
Sở Du nắm chặt tay Từ Mỹ Quân, hô hấp của anh càng lúc càng dồn dập, cổ họng khô khốc, giống như bị xát muối, anh không chịu được, nuốt nước miếng.
Đột nhiên, tay anh dùng sức, kéo cô từ trên ghế lên, một hồi rầm rầm bàn ghế hỗn loạn va chạm vào nhau, anh lại trực tiếp bế bổng Từ Mỹ Quân lên, đặt ở trên bàn, ánh mắt nhìn xuống, nhìn vào nơi mềm mại bên dưới cổ áo trễ ngực của cô.
Từ Mỹ Quân nhìn anh không dời mắt, trong mắt cô cũng có khát vọng mãnh liệt, nhẹ giọng gọi anh như trêu đùa như thăm dò: “Sở Du.”
Oành một tiếng, máu toàn thân Sở Du như chảy ngược lên trên, vị trí nhạy cảm nhất trên cơ thể anh đột nhiên cứng lại, máu nóng sôi sục, cả người nóng nực đến nỗi anh thầm nghĩ chỉ muốn nhanh chóng đè cô gái này lên giường, sau đó khẩn cấp cởi hết quần áo cô ra, ra sức tấn công, muốn cô…
Nhưng làm sao lại nhanh như vậy, cảm giác kỳ lạ thế này?
Cảm giác này đến thật sự quá nhanh quá mãnh liệt, chính anh cũng không dự đoán được. Mà chuyện kế tiếp anh làm càng lúc càng khiến bản thân anh kinh ngạc, anh lại trực tiếp bế Từ Mỹ Quân lên, tư thế vắt ngang, anh ôm cô đến phòng ngủ.
Phòng ngủ có giường lớn, anh cùng cô ngã vào giường, lập tức nhào lên cơ thể cô, hung hăng phủ lấy cô, mặc kệ cô đã chuẩn bị tốt hay chưa, anh liền cắn nuốt cánh môi cô.
Từ Mỹ Quân không phản kháng chút nào, trái lại, cô còn phối hợp với anh. Phụ nữ đều thích đàn ông chủ động, cô cũng thích anh như vậy, đặc biệt, cô thích sự điên cuồng hoang dại của anh khi uống chút rượu vào, thời gian làm tình rất dài, rất thẳng thắn, cô bị anh chơi đùa, giày vò đến cả người như nhũn ra, nhưng cô lại cực kỳ hưởng thụ, chính là muốn anh xuyên vào cô, xuyên cho cô lên tới trời, xuyên đến hồn phách bay lên chín tầng mây.
Cô lập tức vươn tay, dùng mười ngón tay mảnh khảnh gấp rút cởi bỏ áo sơ mi của anh, tiếp theo là tháo thắt lưng, sau đó, bàn tay cô bắt đầu dò xét xuống dưới, một phen nắm lấy vật cứng rắn của anh.
Trong cổ họng Sở Du phát ra tiếng hổn hển khó chịu, anh chỉ cảm thấy bản thân bây giờ giống như con thú bị vây khốn, bị dồn vào một góc, năng lượng tích tụ muốn bộc phát ra, rất muốn, muốn lắm rồi.
Anh nhanh chóng lột sạch sẽ quần áo của Từ Mỹ Quân, cắn nuốt lấy nơi mềm mại của cô. Cơ thể Từ Mỹ Quân run lên, trong miệng cô phát ra tiếng rên rỉ, mà tiếng rên rỉ ấy lại càng giống như thứ rượu ngon pha lẫn độc dược, biết rõ là thuốc độc, nhưng màu rượu tinh khiết và thơm ngon, làm cho anh muốn ngừng cũng không ngừng được.
Hai người nhanh chóng cởi hết đồ của nhau, tốc độ của Từ Mỹ Quân cũng mau lẹ, vài động tác thôi đã cởi hết đồ của Sở Du, vì để anh hưởng thụ khoái cảm cực hạn, thậm chí cô không cần anh yêu cầu, lập tức đè anh lên giường, chôn đầu vào giữa hai chân anh, dùng miệng với anh…
Sở Du mơ mơ màng màng, mồ hôi chảy ra trước ngực, khoái cảm mông lung hệt như bay trên đám mây, cô dùng sức từng chút một, còn anh thì khó chịu cắn môi, muốn kháng cự cũng kháng cự không được. Thứ cảm giác này cũng là nhu cầu bức thiết của anh.
Sau đó, cô không để mất cơ hội, ngồi lên anh, bao lấy anh.
Cả người anh lạnh buốt như bị mưa thấm ướt, rồi cơ thể trần trụi như đột ngột bước vào một căn phòng được bật máy điều hòa, lỗ chân lông toàn thân như nở ra, vô cùng ấm áp.
Đột nhiên, cơ thể anh run lên, hình như đã tỉnh táo.
Anh trợn mắt, nhìn Từ Mỹ Quân trên người, đây là đang làm gì vậy?
Tay anh còn đang vịn lấy eo cô, nhưng bản thân anh đang làm gì thế này?
Cơ thể anh cứng đờ, thân thể khựng lại trong giây lát, rồi rút ra, anh đẩy cô sang một bên.
Thời điểm xuất thần như vậy mà anh lại đột nhiên rút ra, Từ Mỹ Quân kinh ngạc, ngay lúc nhu cầu của cô bức thiết nhất, anh bỗng đẩy cô ra, khoái cảm dạt dào bỗng nín nghẹn, suýt nữa nổi cơn điên.
Sở Du ngồi dậy, anh ấn ấn đầu mình, vô cùng khó hiểu, giống như vừa rồi là một màn hài kịch khủng khiếp khó tin: “Mình đang làm gì vậy?”
Hai người đều há miệng thở dốc.
Từ Mỹ Quân suy nghĩ xong, lập tức ôm lấy anh, muốn nhân lúc anh đang còn mê man rối loạn, khơi dậy dục vọng của anh lần nữa, nhưng Sở Du đã tỉnh táo, hiện tại anh lạnh lùng hệt như tảng băng.
Anh nhìn cô, rất nghi ngờ, vừa rồi là chuyện gì vậy? Máu toàn thân như chảy ngược lên trên, dục vọng căng trướng, trướng đến nỗi anh cấp bách muốn trút hết ra ngoài như cơn lũ, tiếp đó, cô ở bên người anh, anh giống như vừa uống xong thuốc độc muốn bức thiết tìm thuốc giải, mà cô chính là thuốc giải ấy, phải nuốt trọn mới có thể giải được thuốc độc.
Trong lòng anh đột ngột trầm xuống, không khỏi nhớ đến buổi tối vào ba tháng trước, anh và Từ Mỹ Quân ăn cơm với nhau, bữa cơm dưới ánh nến, vốn dĩ hai người đang trò chuyện, uống chút rượu đỏ, dưới ánh nến cô vô cùng dịu dàng, anh vốn dĩ cũng rất nhã nhặn. Nhưng đột nhiên anh lại có ham muốn, nhìn thấy Từ Mỹ Quân thì tâm thần chấn động, hệt như kẻ chịu đựng đói khát mười năm chưa tiếp xúc với phụ nữ, mà cô lại cực kỳ quyến rũ…
Đêm ấy, anh mất hết phong độ, hệt như tên tội phạm cưỡng hiếp tung hoành ngang dọc trên cơ thể cô. Ánh mắt, đôi môi còn có đầu lưỡi của cô đều là vũ khí, trêu chọc anh muốn ngừng mà không được, anh mạnh mẽ xông vào cô, cô bị khoái cảm cao trào tra tấn đến chết đi sống lại, không ngừng rên la. Thậm chí, trước giờ anh chưa từng có lúc nào mất lý trí như vậy, muốn cô hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô nhũn ra, suýt nữa bị hạ đường huyết do mất máu và mất nước quá nhiều.
Cảm giác hôm nay giống hệt như cảm giác đêm đó.
Cơ thể anh lạnh dần, giống như đã hiểu ra được gì, bỗng nhiên anh lạnh lùng quát lên với Từ Mỹ Quân: “Cô cho tôi uống thứ gì?”
Từ Mỹ Quân hoảng hốt, toàn thân co lại thành một đống.
/67
|