Sở Du suy nghĩ rồi nói: “Mỹ Quân, chúng ta nói chuyện đi!” Trong lòng Từ Mỹ Quân sáng lên, giọng điệu của anh vô cùng trịnh trọng, mà anh dùng giọng điệu nghiêm túc dè dặt như vậy để nói chuyện, tuyệt đối sẽ không phải là lời thưởng hoa dưới ánh trăng gì cả.
Nhưng mà đầu óc của Từ Mỹ Quân cũng xoay chuyển rất nhanh, cô nghĩ một hồi, lập tức tỉnh bơ lấy chai rượu rót cho anh, khi rót cô lại ôn tồn nói: “Được, em cũng muốn tâm sự với anh. Sở Du, còn nhớ trước kia chúng ta làm sao quen biết nhau không? Hình như, chúng ta quen biết nhau cũng đã bảy năm rồi!” Cô giống như quay về quá khứ, “Khi đó, anh chỉ vừa mới đi làm.”
Rượu rót vào ly, Sở Du đành phải để mặc cô, được rồi, uống thì uống, những lời không dám nói thì mượn rượu sẽ có can đảm để nói.
Từ Mỹ Quân giành nói trước, giọng nói chầm chậm, “Sở Du, thấm thoát đã bảy năm trôi qua.”
Sở Du uống xong một hớp rượu.
Từ Mỹ Quân xót xa nói: “Bảy năm, anh có biết em vẫn luôn thích anh, vẫn luôn đợi anh, thời gian dài như vậy em không có bạn trai, bởi vì trong lòng em vẫn luôn ngây ngốc ảo tưởng, anh cao cao tại thượng, không ai có thể sánh được.”
Sở Du có chút xấu hổ: “Mỹ Quân, cho anh chút thời gian, anh cũng muốn giữa chúng ta có một kết quả rõ ràng.”
Mấy lời này thật khó nói, đúng là người tài trí đến đâu, khi đối mặt với vấn đề tình cảm cũng đặc biệt đau đầu.
Từ Mỹ Quân lại dịu dàng nói: “Sở Du, bình thường anh chỉ uống trà xanh, uống có ngán không? Thật ra lâu lâu thử uống chút trà lài cũng không tệ, em giới thiệu cho anh một loại mới, uống ngon lắm, tên là Earl Grey của Greiner, hương vị có hơi ngọt, lại giống như có pha chút sữa, dìu dịu kéo dài, hẳn là anh sẽ thích nó.”
Sở Du lại im lặng. Anh hiểu, hiện giờ cô đang dùng chiêu mềm mỏng, cô càng dịu dàng, anh lại càng không thể mở miệng, kết quả cô sẽ chiếm thế thượng phong.
Từ Mỹ Quân cúi đầu, “Em vẫn sẽ tiếp tục chờ đợi anh, em biết anh cần thời gian để cân nhắc, hiện giờ cậu ấy thành ra như vậy, anh không thể bỏ mặc. Đợi anh suy nghĩ xong, chúng ta sẽ bàn lại chuyện này, được không?”
Sở Du nhìn cô, thật ra, thà rằng cô nổi nóng, lên cơn điên tiết một hồi với anh, nhưng cô lại cố tình không làm thế, đây thật sự là phương pháp lợi hại, để đàn ông không có cách gì đối phó được.
Từ Mỹ Quân điềm nhiên gắp thức ăn cho anh: “Anh không thích ăn thịt, em nấu toàn là hải sản, xem thử có hợp khẩu vị không. Đúng rồi, em còn nấu chút canh cho Tô Mân trong nồi đất, lát nữa anh đi đừng quên đem cho cậu ấy nhé.”
Từ Mỹ Quân thấy ly rượu của anh đã cạn, lại rót đầy, “Uống chút rượu đi, hôm nay đừng lái xe, lát nữa ngồi taxi vậy.”
Cô thu xếp toàn bộ xong, khuôn mặt tươi cười chào đón, dùng trận dịu dàng đánh vào tường đồng vách sắt, Sở Du cứng miệng không nói được gì.
Anh khẽ thở dài, “Cám ơn em.”
Lại uống thêm một ly rượu lót dạ, anh im lặng động đũa dùng cơm, mới ăn vài miếng, bỗng nhiên anh cảm thấy khác thường.
Thứ cảm giác này rất lạ, anh nhíu mày, vừa nhấm nháp thức ăn, vừa cố hiểu thứ cảm giác này. Hình như có một luồng nhiệt bắt đầu từ rốn, đang từ từ lan ra, luồng nhiệt này hệt như ngọn lửa, càng lúc càng nóng, càng lúc càng bỏng, làm cho hô hấp của anh gấp gáp hơn, đứng ngồi không yên.
Anh không khỏi ngẩng đầu liếc qua Từ Mỹ Quân, cô vẫn đang tỉnh bơ ăn cơm. Hôm nay cô mặc một chiếc áo form dài bó sát hoa văn màu xanh, khiến chiếc áo lót lấp ló ẩn hiện, tuy rằng cô không đẹp bằng Tô Mân, nhưng dáng người cũng nhỏ nhắn xinh xắn, bây giờ trời lại nhá nhem tối, bọn họ ngồi trong phòng ăn nhỏ, không bật đèn, ánh sáng nửa mờ nửa tỏ, khiến cô có thứ ý vị không diễn tả được.
Đột nhiên, tim anh đập tăng tốc, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, mặt đỏ lên.
Từ Mỹ Quân ngẩng đầu, trong mắt có vẻ hỏi han. Tay cô sờ lên trán anh, “Sở Du, anh sao vậy?”
Anh bắt lấy tay của Từ Mỹ Quân.
Nhưng mà đầu óc của Từ Mỹ Quân cũng xoay chuyển rất nhanh, cô nghĩ một hồi, lập tức tỉnh bơ lấy chai rượu rót cho anh, khi rót cô lại ôn tồn nói: “Được, em cũng muốn tâm sự với anh. Sở Du, còn nhớ trước kia chúng ta làm sao quen biết nhau không? Hình như, chúng ta quen biết nhau cũng đã bảy năm rồi!” Cô giống như quay về quá khứ, “Khi đó, anh chỉ vừa mới đi làm.”
Rượu rót vào ly, Sở Du đành phải để mặc cô, được rồi, uống thì uống, những lời không dám nói thì mượn rượu sẽ có can đảm để nói.
Từ Mỹ Quân giành nói trước, giọng nói chầm chậm, “Sở Du, thấm thoát đã bảy năm trôi qua.”
Sở Du uống xong một hớp rượu.
Từ Mỹ Quân xót xa nói: “Bảy năm, anh có biết em vẫn luôn thích anh, vẫn luôn đợi anh, thời gian dài như vậy em không có bạn trai, bởi vì trong lòng em vẫn luôn ngây ngốc ảo tưởng, anh cao cao tại thượng, không ai có thể sánh được.”
Sở Du có chút xấu hổ: “Mỹ Quân, cho anh chút thời gian, anh cũng muốn giữa chúng ta có một kết quả rõ ràng.”
Mấy lời này thật khó nói, đúng là người tài trí đến đâu, khi đối mặt với vấn đề tình cảm cũng đặc biệt đau đầu.
Từ Mỹ Quân lại dịu dàng nói: “Sở Du, bình thường anh chỉ uống trà xanh, uống có ngán không? Thật ra lâu lâu thử uống chút trà lài cũng không tệ, em giới thiệu cho anh một loại mới, uống ngon lắm, tên là Earl Grey của Greiner, hương vị có hơi ngọt, lại giống như có pha chút sữa, dìu dịu kéo dài, hẳn là anh sẽ thích nó.”
Sở Du lại im lặng. Anh hiểu, hiện giờ cô đang dùng chiêu mềm mỏng, cô càng dịu dàng, anh lại càng không thể mở miệng, kết quả cô sẽ chiếm thế thượng phong.
Từ Mỹ Quân cúi đầu, “Em vẫn sẽ tiếp tục chờ đợi anh, em biết anh cần thời gian để cân nhắc, hiện giờ cậu ấy thành ra như vậy, anh không thể bỏ mặc. Đợi anh suy nghĩ xong, chúng ta sẽ bàn lại chuyện này, được không?”
Sở Du nhìn cô, thật ra, thà rằng cô nổi nóng, lên cơn điên tiết một hồi với anh, nhưng cô lại cố tình không làm thế, đây thật sự là phương pháp lợi hại, để đàn ông không có cách gì đối phó được.
Từ Mỹ Quân điềm nhiên gắp thức ăn cho anh: “Anh không thích ăn thịt, em nấu toàn là hải sản, xem thử có hợp khẩu vị không. Đúng rồi, em còn nấu chút canh cho Tô Mân trong nồi đất, lát nữa anh đi đừng quên đem cho cậu ấy nhé.”
Từ Mỹ Quân thấy ly rượu của anh đã cạn, lại rót đầy, “Uống chút rượu đi, hôm nay đừng lái xe, lát nữa ngồi taxi vậy.”
Cô thu xếp toàn bộ xong, khuôn mặt tươi cười chào đón, dùng trận dịu dàng đánh vào tường đồng vách sắt, Sở Du cứng miệng không nói được gì.
Anh khẽ thở dài, “Cám ơn em.”
Lại uống thêm một ly rượu lót dạ, anh im lặng động đũa dùng cơm, mới ăn vài miếng, bỗng nhiên anh cảm thấy khác thường.
Thứ cảm giác này rất lạ, anh nhíu mày, vừa nhấm nháp thức ăn, vừa cố hiểu thứ cảm giác này. Hình như có một luồng nhiệt bắt đầu từ rốn, đang từ từ lan ra, luồng nhiệt này hệt như ngọn lửa, càng lúc càng nóng, càng lúc càng bỏng, làm cho hô hấp của anh gấp gáp hơn, đứng ngồi không yên.
Anh không khỏi ngẩng đầu liếc qua Từ Mỹ Quân, cô vẫn đang tỉnh bơ ăn cơm. Hôm nay cô mặc một chiếc áo form dài bó sát hoa văn màu xanh, khiến chiếc áo lót lấp ló ẩn hiện, tuy rằng cô không đẹp bằng Tô Mân, nhưng dáng người cũng nhỏ nhắn xinh xắn, bây giờ trời lại nhá nhem tối, bọn họ ngồi trong phòng ăn nhỏ, không bật đèn, ánh sáng nửa mờ nửa tỏ, khiến cô có thứ ý vị không diễn tả được.
Đột nhiên, tim anh đập tăng tốc, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, mặt đỏ lên.
Từ Mỹ Quân ngẩng đầu, trong mắt có vẻ hỏi han. Tay cô sờ lên trán anh, “Sở Du, anh sao vậy?”
Anh bắt lấy tay của Từ Mỹ Quân.
/67
|