Liên Thanh Nguyệt lên tiếng “Mời người vào”, cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy mở ra, Hương Hương trừng lớn mắt, nhìn bộ quần áo màu xanh đang dần dần tiến vào, bóng dáng quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, trong nháy mắt, hốc mắt Hương Hương nhịn không được đã ươn ướt. Vụ Nguyệt, rốt cục tìm thấy Vụ Nguyệt rồi, cảm giác như bạn tốt lâu rồi không gặp mặt, phảng phất như ngàn năm, vạn năm trôi qua vậy…
… Bất quá, trong lồng ngực của Vụ Nguyệt sao lại đang bế một con thỏ? Trắng trắng, tròn vo, giống như bản thân mình trước đây… Hương Hương chợt nghĩ, khẳng định là Vụ Nguyệt rất nhớ mình, cho nên nuôi một con thỏ khác, mang theo bên người. Ôm nó, giống như đang ôm mình, rất cảm động…
Thấy ngoài Vụ Nguyệt ra, không còn ai khác theo vào, Hương Hương nhịn không được tâm tình kích động từ trên giường của Liên Thanh Nguyệt nhảy xuống, chạy như bay ra đón: “Vụ Nguyệt, rốt cục được gặp ngươi rồi, rất nhớ ngươi, Vụ Nguyệt…”
Âm thanh bất ngờ vang lên khiến Vụ Nguyệt lắp bắp kinh hãi, con thỏ trong lòng hắn cảnh giác trợn tròn mắt trừng nhìn, lớn tiếng chất vấn nói: “Ngươi là ai?”
Hương Hương giật mình, con thỏ này có thể nói, chẳng lẽ cũng là thỏ yêu? “Ta là Hương Hương, Vụ Nguyệt, ta là Hương Hương!” Hương Hương đi đến trước mặt Vụ Nguyệt, vui mừng nói với hắn, bọn họ xa cách lâu ngày nay gặp lại có biết bao vui mừng.
“Ngươi cũng tên Hương Hương?” Ánh mắt con thỏ kia tròn tròn, hùng hổ nói. “Không cho người dùng chung tên với ta”.
“A, ngươi cũng tên Hương Hương…” Hương Hương chợt ngẩn ra, mơ hồ có dự cảm xấu, ánh mắt xoay chuyển nhìn sang Vụ Nguyệt. “Vụ Nguyệt…” Xa cách lâu ngày nay gặp lại, tâm tình của mình kích động như vậy, vì sao Vụ Nguyệt một chút phản ứng cũng không có?
Ánh mắt Vụ Nguyệt không có tiêu cự đảo qua gương mặt Hương Hương, nhẹ nhàng hỏi: “Hương Hương, là ai vậy?”
Hương Hương giật mình, con thỏ nhỏ kia đáp lời nói: “Là một cô nương trẻ tuổi, trông dáng vẻ ước chừng mười sáu mười bảy, nói tên của mình là Hương Hương, bề ngoài… hơi khó coi một chút!”
“À”. Vụ Nguyệt đáp lời, liền không để ý nữa đổi giọng hỏi. “Tứ tỷ đâu?”
“Ở trên giường, đi về phía trước…”
Nghe con thỏ nhỏ kia chỉ đường cho Vụ Nguyệt đi giống như nàng trước đây, thấy Vụ Nguyệt lạnh nhạt đi về phía trước, Hương Hương nhịn không được xông lên giữ chặt tay Vụ Nguyệt, gấp giọng nói: “Vụ Nguyệt, ta là Hương Hương! Ta từ Linh Sơn theo ngươi lên Ỷ Thiên, con thỏ nhỏ Hương Hương đó!”
Hương Hương đột nhiên nắm lấy Vụ Nguyệt hiển nhiên đã khiến hắn bị dọa sợ, lui thân mình ra sau, gương mặt trắng bệch nhìn về hướng của Hương Hương. Con thỏ trong lòng hắn phút chốc nhảy lên, móng vuốt đá vào trán Hương Hương, phẫn nộ quát: “Yêu quái thối, dám giả mạo ta!”
Hương Hương bị đá lảo đảo không đứng vững, ‘phịch’ một cái ngã ngồi xuống đất. Đụng phải bàn trà bên cạnh khiến ly tách trên bàn rơi xuống, âm thanh ly tách vỡ liên tiếp vang lên. Liên Thanh Nguyệt thấy tình huống xảy ra ngoài dự tính, vội vàng dùng chút hơi sức còn lại ló đầu ra khỏi giường, suy yếu nói: “Vụ Nguyệt, đệ về trước đi”.
“Ừ. Lần sau đệ lại đến thăm Tứ tỷ”. Rõ ràng cho thấy Vụ Nguyệt đã bị dọa sợ, lên tiếng cáo từ, lập tức ôm theo con thỏ nhỏ vội vội vàng vàng đi ra cửa.
“Vụ Nguyệt!” Hương Hương bò dậy, muốn đuổi theo ra ngoài. Liên Thanh Nguyệt ở phía sau kêu lên: “Đừng đuổi theo, xem ra đệ ấy đã trúng vong tình chú rồi”.
“Vong tình chú?” Hương Hương vội vàng quay ngược trở lại, bổ nhào đến trước giường Liên Thanh Nguyệt, nước mắt lưng tròng hỏi. “Thanh Nguyệt tỷ tỷ, Vụ Nguyệt vì bị trúng chú nên mới không nhận ra Hương Hương, thật sự không nhớ gì hết sao?”
Liên Thanh Nguyệt gật đầu, thương xót nhìn Hương Hương: “Không ngờ, vì muốn đoạn tuyệt quan hệ giữa các ngươi, Thất ca thế nhưng làm đến bước này”.
Hương Hương gấp giọng hỏi: “Trúng phải chú thuật, có phải chỉ cần cởi bỏ chú thuật là được, đúng không?” Hiện giờ trong lòng Hương Hương rất rối loạn, nàng thầm nghĩ muốn Vụ Nguyệt nhanh chóng nhận ra nàng, hai người sẽ lại như trước kia thân thiết bên nhau. Đừng giống như vừa rồi, gần trong gang tấc mà không nhận ra nhau, cái loại cảm giác này, gần như khiến nàng ngã gục…
Liên Thanh Nguyệt gật đầu: “Quả thật là vậy”.
“Ta sẽ tìm Sư huynh đến giải chú!” Hương Hương đứng lên, khoác áo ngoài. Vừa vội vàng chạy tới cửa, bên ngoài đột nhiên có người đẩy cửa bước vào. Hương Hương hơi giương mắt, thình lình đối mặt với gương mặt tựa như trong ác mộng, lòng run lên, theo bản năng lui về sau một bước. Liên Phong Nguyệt mỉm cười: “Quả nhiên là ngươi, thỏ nhỏ! Bản lĩnh không tệ, thế nhưng có thể qua mặt được ta. Thế nào, đối với loại tình huống này, có vừa lòng không?”
“Liên Phong Nguyệt!” Hương Hương không chút nào yếu thế gầm lên một tiếng. “Ngươi mau giải chú thuật trên người Vụ Nguyệt đi. Vụ Nguyệt là đệ đệ ruột thịt của ngươi, vậy mà ngươi lại ra tay với hắn, ngươi có còn là người không?!”
“Ta cũng vì muốn tốt cho nó thôi”. Liên Phong Nguyệt tựa tiếu phi tiếu*. “Ngươi cũng đừng nên tự cho là đúng, cho rằng ở trong lòng Vụ Nguyệt ngươi quan trọng đến mức nào. Có thấy không, tùy tiện tìm một con thỏ khác cũng có thể thay thế được ngươi. Vụ Nguyệt chẳng qua là thích một con thỏ ở bên cạnh cùng chơi đùa với nó, chẳng phải không có ngươi thì không được”.
((*cười như không cười))
“Ngươi! Đó cũng do ngươi hạ chú thuật mà ra!”
Liên Phong Nguyệt “Ha ha” cười rộ lên: “Tùy ngươi muốn nghĩ sao cũng được, dù sao, mọi việc cũng đã giải quyết xong rồi!” Âm giọng của hắn bỗng trở nên tàn khốc, Hương Hương thoáng chốc cảm thấy trên người căng cứng, giống như bị cái gì đó trói buộc. “Thất ca!” Liên Thanh Nguyệt cảm giác được sát ý của Liên Phong Nguyệt, sốt ruột bổ nhào tới, từ trên giường té “phịch” xuống đất.
“Tứ muội…” Thần sắc Liên Phong Nguyệt khẽ dao động, bỏ mặc Hương Hương không thể động đậy, chạy tới trước giường đỡ Liên Thanh Nguyệt.
“Thất ca”. Liên Thanh Nguyệt nắm chặt ống tay áo của Liên Phong Nguyệt, khẩn cầu. “Thất ca, từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng cầu xin huynh. Hôm nay, xem như ta xin huynh, đừng hại thỏ nhỏ… Huynh có thể ngăn cản bọn họ ở bên nhau, nhưng đừng làm hại nàng ấy…”
“Thanh Nguyệt tỷ tỷ…”
Liên Phong Nguyệt trầm ngâm một phen: “Ta có thể đáp ứng muội, nhưng, muội phải ngoan ngoãn ăn cơm, chăm sóc thân mình thật tốt, suy nghĩ thông suốt chuyện lập gia đình…”
((Mới đầu thích Liên Phong Nguyệt, giờ ghét rồi >^<))
“Không…” Liên Thanh Nguyệt nắm lấy vạt áo Liên Phong Nguyệt, thở hổn hển, đứt quãng nói. “Ta đã không phải là lựa chọn đầu tiên của hắn, như vậy, ta cũng không còn bất cứ lựa chọn nào cho hắn. Thất ca, huynh hiểu ta mà, Thất ca…”
Nhờ có Liên Thanh Nguyệt cầu tình, Liên Phong Nguyệt rốt cục vẫn buông tha cho mạng nhỏ của Hương Hương, cầm một cái hồ lô thu nàng vào trong. Hương Hương nhớ tới ngày đó Cầm Tâm muốn nhốt nàng vào hồ lô để luyện đan, lập tức kinh hồn táng đảm*, nghĩ nghĩ phải chăng Liên Phong Nguyệt muốn nuốt lời, sau lưng Liên Thanh Nguyệt muốn đem nàng đi luyện đan. Sau một lúc ngây ngốc, phát hiện không có phản ứng gì xảy ra. Trong hồ lô này tuy rằng tối đen, nhưng lại rất ấm áp, không mưa không gió, thế nhưng rất thích hợp để ngủ một giấc.
((*Vô cùng hoảng sợ))
Rồi lại nghĩ đến, phải chăng Liên Phong Nguyệt muốn nhốt nàng ở trong này cả đời. Không! Nàng còn muốn tìm Luyện yêu sư giải chú thuật cho Vụ Nguyệt! Nàng còn muốn cứu Vụ Nguyệt và Thanh Nguyệt thoát khỏi Liên gia! Không thể bị nhốt ở nơi này. Thế là vội vàng chà sát Hộ hoa chuông, rống lớn: “Liên Phong Nguyệt! Mau thả ta ra! Liên Phong Nguyệt!”
“Liên Phong Nguyệt, tên cặn bã này!”
“Liên Phong Nguyệt, ta nguyền rủa ngươi!”
Đang mắng, bỗng nhiên trời đất như đảo lộn, thình lình Hương Hương bị đẩy mạnh té nhào, trước mắt trở nên sáng ngời, chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, liền nghe “phịch” một tiếng, thực sự bị ném ngã ra đất. Hương Hương té đến choáng váng, còn chưa kịp hồi thần, đã nghe giọng nói quen thuộc kêu to: “Sư tẩu tẩu!”. Sau đó thấy gương mặt bánh bao của Tiểu Cửu khóc đến tang thương nhào tới: “Sư tẩu tẩu, tẩu sao rồi, Sư tẩu tẩu?”
“Không, không sao cả!” Hương Hương còn chưa lấy lại tinh thần, đã bị Tiểu Cửu hoảng loạn va mạnh vào người, càng là đầu váng mắt hoa, thật vất vả trấn định lại tinh thần, mới dần dần thấy rõ Liên Phong Nguyệt đang ngay ngắn ngồi bên cạnh, còn có Luyện yêu sư đứng kế bên. “Sư huynh!” Hương Hương giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng bò dậy, xoay người lăn lông lốc từ trên đất chạy qua. Vẫn chưa kịp bắt đầu ôm cánh tay hắn khóc kể chuyện Liên Phong Nguyệt đê tiện hạ chú thuật lên người Vụ Nguyệt, còn ác độc giam nàng vào trong hồ lô, đã thấy Luyện yêu sư nhanh như chớp nâng tay lên, hào quang chói lòa trước mắt, “bộp” một tiếng, như có cái gì dán vào trên trán, nhất thời không nói được ra lời. Mặc cho Hương Hương kích động vung vẫy hai tay cố gắng lên án, thế nhưng một chút âm thanh vang lên cũng không có.
Hương Hương vội vàng đưa tay muốn kéo, không ngờ bùa chú kia giống như mọc rễ trên trán nàng vậy, làm thế nào cũng không kéo xuống được. ‘Sư huynh’. Hương Hương nắm chặt góc áo Luyện yêu sư, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, muốn nói cho hắn biết bản thân có bao nhiêu ủy khuất.
Thế nhưng Luyện yêu sư nhìn cũng không thèm nhìn đến nàng.
Liên Phong Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nói: “Theo luật của Thiên triều, tự ý xông vào nhà dân, bất kể là người hay yêu, chủ nhà đều có quyền xử tội chết. Tại hạ xem như nể tình Nhiên Hương tiên sinh, mới nương tay cho một lần. Mong rằng Nhiên Hương tiên sinh sau này hãy quản thúc tôn phu nhân thật tốt, đừng đến quấy rầy tệ xá nữa. Nếu còn có lần sau, đã có thể không cần nể mặt nữa rồi”.
Tuy rằng trên đầu Hương Hương bị dán bùa chú, cũng không quên oán hận trừng Liên Phong Nguyệt. Tên đê tiện vô sỉ cặn bã nhà ngươi, rõ ràng là Liên Thanh Nguyệt giúp nàng cầu tình, hắn mới không giết nàng, bây giờ hắn thế nhưng lại bày ra vẻ ban ơn với Luyện yêu sư! Làm người sao có thể vô sỉ đến vậy!
“Biết”. Luyện yêu sư đáp lời, liền xoay người rời đi.
Tiểu Cửu tiến lên kéo kéo Hương Hương đang bị dán bùa chú: “Đi thôi, Sư tẩu tẩu”.
Hương Hương nghĩ Vụ Nguyệt đã bị Liên Phong Nguyệt biến thành như vậy, cho dù nàng có đi tìm hắn, phỏng chừng cũng không làm gì được, vẫn nên trở về với Luyện yêu sư trước. Nghĩ cách cầu xin hắn giúp đỡ giải chú thuật cho Vụ Nguyệt, mặt khác còn phải đi tìm Tư Không đại nhân. Nhờ hắn nhanh chóng hủy bỏ hôn sự, nếu không, Liên Thanh Nguyệt coi như gián tiếp bị hắn bức tử rồi!
… Bất quá, trong lồng ngực của Vụ Nguyệt sao lại đang bế một con thỏ? Trắng trắng, tròn vo, giống như bản thân mình trước đây… Hương Hương chợt nghĩ, khẳng định là Vụ Nguyệt rất nhớ mình, cho nên nuôi một con thỏ khác, mang theo bên người. Ôm nó, giống như đang ôm mình, rất cảm động…
Thấy ngoài Vụ Nguyệt ra, không còn ai khác theo vào, Hương Hương nhịn không được tâm tình kích động từ trên giường của Liên Thanh Nguyệt nhảy xuống, chạy như bay ra đón: “Vụ Nguyệt, rốt cục được gặp ngươi rồi, rất nhớ ngươi, Vụ Nguyệt…”
Âm thanh bất ngờ vang lên khiến Vụ Nguyệt lắp bắp kinh hãi, con thỏ trong lòng hắn cảnh giác trợn tròn mắt trừng nhìn, lớn tiếng chất vấn nói: “Ngươi là ai?”
Hương Hương giật mình, con thỏ này có thể nói, chẳng lẽ cũng là thỏ yêu? “Ta là Hương Hương, Vụ Nguyệt, ta là Hương Hương!” Hương Hương đi đến trước mặt Vụ Nguyệt, vui mừng nói với hắn, bọn họ xa cách lâu ngày nay gặp lại có biết bao vui mừng.
“Ngươi cũng tên Hương Hương?” Ánh mắt con thỏ kia tròn tròn, hùng hổ nói. “Không cho người dùng chung tên với ta”.
“A, ngươi cũng tên Hương Hương…” Hương Hương chợt ngẩn ra, mơ hồ có dự cảm xấu, ánh mắt xoay chuyển nhìn sang Vụ Nguyệt. “Vụ Nguyệt…” Xa cách lâu ngày nay gặp lại, tâm tình của mình kích động như vậy, vì sao Vụ Nguyệt một chút phản ứng cũng không có?
Ánh mắt Vụ Nguyệt không có tiêu cự đảo qua gương mặt Hương Hương, nhẹ nhàng hỏi: “Hương Hương, là ai vậy?”
Hương Hương giật mình, con thỏ nhỏ kia đáp lời nói: “Là một cô nương trẻ tuổi, trông dáng vẻ ước chừng mười sáu mười bảy, nói tên của mình là Hương Hương, bề ngoài… hơi khó coi một chút!”
“À”. Vụ Nguyệt đáp lời, liền không để ý nữa đổi giọng hỏi. “Tứ tỷ đâu?”
“Ở trên giường, đi về phía trước…”
Nghe con thỏ nhỏ kia chỉ đường cho Vụ Nguyệt đi giống như nàng trước đây, thấy Vụ Nguyệt lạnh nhạt đi về phía trước, Hương Hương nhịn không được xông lên giữ chặt tay Vụ Nguyệt, gấp giọng nói: “Vụ Nguyệt, ta là Hương Hương! Ta từ Linh Sơn theo ngươi lên Ỷ Thiên, con thỏ nhỏ Hương Hương đó!”
Hương Hương đột nhiên nắm lấy Vụ Nguyệt hiển nhiên đã khiến hắn bị dọa sợ, lui thân mình ra sau, gương mặt trắng bệch nhìn về hướng của Hương Hương. Con thỏ trong lòng hắn phút chốc nhảy lên, móng vuốt đá vào trán Hương Hương, phẫn nộ quát: “Yêu quái thối, dám giả mạo ta!”
Hương Hương bị đá lảo đảo không đứng vững, ‘phịch’ một cái ngã ngồi xuống đất. Đụng phải bàn trà bên cạnh khiến ly tách trên bàn rơi xuống, âm thanh ly tách vỡ liên tiếp vang lên. Liên Thanh Nguyệt thấy tình huống xảy ra ngoài dự tính, vội vàng dùng chút hơi sức còn lại ló đầu ra khỏi giường, suy yếu nói: “Vụ Nguyệt, đệ về trước đi”.
“Ừ. Lần sau đệ lại đến thăm Tứ tỷ”. Rõ ràng cho thấy Vụ Nguyệt đã bị dọa sợ, lên tiếng cáo từ, lập tức ôm theo con thỏ nhỏ vội vội vàng vàng đi ra cửa.
“Vụ Nguyệt!” Hương Hương bò dậy, muốn đuổi theo ra ngoài. Liên Thanh Nguyệt ở phía sau kêu lên: “Đừng đuổi theo, xem ra đệ ấy đã trúng vong tình chú rồi”.
“Vong tình chú?” Hương Hương vội vàng quay ngược trở lại, bổ nhào đến trước giường Liên Thanh Nguyệt, nước mắt lưng tròng hỏi. “Thanh Nguyệt tỷ tỷ, Vụ Nguyệt vì bị trúng chú nên mới không nhận ra Hương Hương, thật sự không nhớ gì hết sao?”
Liên Thanh Nguyệt gật đầu, thương xót nhìn Hương Hương: “Không ngờ, vì muốn đoạn tuyệt quan hệ giữa các ngươi, Thất ca thế nhưng làm đến bước này”.
Hương Hương gấp giọng hỏi: “Trúng phải chú thuật, có phải chỉ cần cởi bỏ chú thuật là được, đúng không?” Hiện giờ trong lòng Hương Hương rất rối loạn, nàng thầm nghĩ muốn Vụ Nguyệt nhanh chóng nhận ra nàng, hai người sẽ lại như trước kia thân thiết bên nhau. Đừng giống như vừa rồi, gần trong gang tấc mà không nhận ra nhau, cái loại cảm giác này, gần như khiến nàng ngã gục…
Liên Thanh Nguyệt gật đầu: “Quả thật là vậy”.
“Ta sẽ tìm Sư huynh đến giải chú!” Hương Hương đứng lên, khoác áo ngoài. Vừa vội vàng chạy tới cửa, bên ngoài đột nhiên có người đẩy cửa bước vào. Hương Hương hơi giương mắt, thình lình đối mặt với gương mặt tựa như trong ác mộng, lòng run lên, theo bản năng lui về sau một bước. Liên Phong Nguyệt mỉm cười: “Quả nhiên là ngươi, thỏ nhỏ! Bản lĩnh không tệ, thế nhưng có thể qua mặt được ta. Thế nào, đối với loại tình huống này, có vừa lòng không?”
“Liên Phong Nguyệt!” Hương Hương không chút nào yếu thế gầm lên một tiếng. “Ngươi mau giải chú thuật trên người Vụ Nguyệt đi. Vụ Nguyệt là đệ đệ ruột thịt của ngươi, vậy mà ngươi lại ra tay với hắn, ngươi có còn là người không?!”
“Ta cũng vì muốn tốt cho nó thôi”. Liên Phong Nguyệt tựa tiếu phi tiếu*. “Ngươi cũng đừng nên tự cho là đúng, cho rằng ở trong lòng Vụ Nguyệt ngươi quan trọng đến mức nào. Có thấy không, tùy tiện tìm một con thỏ khác cũng có thể thay thế được ngươi. Vụ Nguyệt chẳng qua là thích một con thỏ ở bên cạnh cùng chơi đùa với nó, chẳng phải không có ngươi thì không được”.
((*cười như không cười))
“Ngươi! Đó cũng do ngươi hạ chú thuật mà ra!”
Liên Phong Nguyệt “Ha ha” cười rộ lên: “Tùy ngươi muốn nghĩ sao cũng được, dù sao, mọi việc cũng đã giải quyết xong rồi!” Âm giọng của hắn bỗng trở nên tàn khốc, Hương Hương thoáng chốc cảm thấy trên người căng cứng, giống như bị cái gì đó trói buộc. “Thất ca!” Liên Thanh Nguyệt cảm giác được sát ý của Liên Phong Nguyệt, sốt ruột bổ nhào tới, từ trên giường té “phịch” xuống đất.
“Tứ muội…” Thần sắc Liên Phong Nguyệt khẽ dao động, bỏ mặc Hương Hương không thể động đậy, chạy tới trước giường đỡ Liên Thanh Nguyệt.
“Thất ca”. Liên Thanh Nguyệt nắm chặt ống tay áo của Liên Phong Nguyệt, khẩn cầu. “Thất ca, từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng cầu xin huynh. Hôm nay, xem như ta xin huynh, đừng hại thỏ nhỏ… Huynh có thể ngăn cản bọn họ ở bên nhau, nhưng đừng làm hại nàng ấy…”
“Thanh Nguyệt tỷ tỷ…”
Liên Phong Nguyệt trầm ngâm một phen: “Ta có thể đáp ứng muội, nhưng, muội phải ngoan ngoãn ăn cơm, chăm sóc thân mình thật tốt, suy nghĩ thông suốt chuyện lập gia đình…”
((Mới đầu thích Liên Phong Nguyệt, giờ ghét rồi >^<))
“Không…” Liên Thanh Nguyệt nắm lấy vạt áo Liên Phong Nguyệt, thở hổn hển, đứt quãng nói. “Ta đã không phải là lựa chọn đầu tiên của hắn, như vậy, ta cũng không còn bất cứ lựa chọn nào cho hắn. Thất ca, huynh hiểu ta mà, Thất ca…”
Nhờ có Liên Thanh Nguyệt cầu tình, Liên Phong Nguyệt rốt cục vẫn buông tha cho mạng nhỏ của Hương Hương, cầm một cái hồ lô thu nàng vào trong. Hương Hương nhớ tới ngày đó Cầm Tâm muốn nhốt nàng vào hồ lô để luyện đan, lập tức kinh hồn táng đảm*, nghĩ nghĩ phải chăng Liên Phong Nguyệt muốn nuốt lời, sau lưng Liên Thanh Nguyệt muốn đem nàng đi luyện đan. Sau một lúc ngây ngốc, phát hiện không có phản ứng gì xảy ra. Trong hồ lô này tuy rằng tối đen, nhưng lại rất ấm áp, không mưa không gió, thế nhưng rất thích hợp để ngủ một giấc.
((*Vô cùng hoảng sợ))
Rồi lại nghĩ đến, phải chăng Liên Phong Nguyệt muốn nhốt nàng ở trong này cả đời. Không! Nàng còn muốn tìm Luyện yêu sư giải chú thuật cho Vụ Nguyệt! Nàng còn muốn cứu Vụ Nguyệt và Thanh Nguyệt thoát khỏi Liên gia! Không thể bị nhốt ở nơi này. Thế là vội vàng chà sát Hộ hoa chuông, rống lớn: “Liên Phong Nguyệt! Mau thả ta ra! Liên Phong Nguyệt!”
“Liên Phong Nguyệt, tên cặn bã này!”
“Liên Phong Nguyệt, ta nguyền rủa ngươi!”
Đang mắng, bỗng nhiên trời đất như đảo lộn, thình lình Hương Hương bị đẩy mạnh té nhào, trước mắt trở nên sáng ngời, chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, liền nghe “phịch” một tiếng, thực sự bị ném ngã ra đất. Hương Hương té đến choáng váng, còn chưa kịp hồi thần, đã nghe giọng nói quen thuộc kêu to: “Sư tẩu tẩu!”. Sau đó thấy gương mặt bánh bao của Tiểu Cửu khóc đến tang thương nhào tới: “Sư tẩu tẩu, tẩu sao rồi, Sư tẩu tẩu?”
“Không, không sao cả!” Hương Hương còn chưa lấy lại tinh thần, đã bị Tiểu Cửu hoảng loạn va mạnh vào người, càng là đầu váng mắt hoa, thật vất vả trấn định lại tinh thần, mới dần dần thấy rõ Liên Phong Nguyệt đang ngay ngắn ngồi bên cạnh, còn có Luyện yêu sư đứng kế bên. “Sư huynh!” Hương Hương giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng bò dậy, xoay người lăn lông lốc từ trên đất chạy qua. Vẫn chưa kịp bắt đầu ôm cánh tay hắn khóc kể chuyện Liên Phong Nguyệt đê tiện hạ chú thuật lên người Vụ Nguyệt, còn ác độc giam nàng vào trong hồ lô, đã thấy Luyện yêu sư nhanh như chớp nâng tay lên, hào quang chói lòa trước mắt, “bộp” một tiếng, như có cái gì dán vào trên trán, nhất thời không nói được ra lời. Mặc cho Hương Hương kích động vung vẫy hai tay cố gắng lên án, thế nhưng một chút âm thanh vang lên cũng không có.
Hương Hương vội vàng đưa tay muốn kéo, không ngờ bùa chú kia giống như mọc rễ trên trán nàng vậy, làm thế nào cũng không kéo xuống được. ‘Sư huynh’. Hương Hương nắm chặt góc áo Luyện yêu sư, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, muốn nói cho hắn biết bản thân có bao nhiêu ủy khuất.
Thế nhưng Luyện yêu sư nhìn cũng không thèm nhìn đến nàng.
Liên Phong Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nói: “Theo luật của Thiên triều, tự ý xông vào nhà dân, bất kể là người hay yêu, chủ nhà đều có quyền xử tội chết. Tại hạ xem như nể tình Nhiên Hương tiên sinh, mới nương tay cho một lần. Mong rằng Nhiên Hương tiên sinh sau này hãy quản thúc tôn phu nhân thật tốt, đừng đến quấy rầy tệ xá nữa. Nếu còn có lần sau, đã có thể không cần nể mặt nữa rồi”.
Tuy rằng trên đầu Hương Hương bị dán bùa chú, cũng không quên oán hận trừng Liên Phong Nguyệt. Tên đê tiện vô sỉ cặn bã nhà ngươi, rõ ràng là Liên Thanh Nguyệt giúp nàng cầu tình, hắn mới không giết nàng, bây giờ hắn thế nhưng lại bày ra vẻ ban ơn với Luyện yêu sư! Làm người sao có thể vô sỉ đến vậy!
“Biết”. Luyện yêu sư đáp lời, liền xoay người rời đi.
Tiểu Cửu tiến lên kéo kéo Hương Hương đang bị dán bùa chú: “Đi thôi, Sư tẩu tẩu”.
Hương Hương nghĩ Vụ Nguyệt đã bị Liên Phong Nguyệt biến thành như vậy, cho dù nàng có đi tìm hắn, phỏng chừng cũng không làm gì được, vẫn nên trở về với Luyện yêu sư trước. Nghĩ cách cầu xin hắn giúp đỡ giải chú thuật cho Vụ Nguyệt, mặt khác còn phải đi tìm Tư Không đại nhân. Nhờ hắn nhanh chóng hủy bỏ hôn sự, nếu không, Liên Thanh Nguyệt coi như gián tiếp bị hắn bức tử rồi!
/68
|