Trên con đường này người lui tới tuy rằng ko ít, nhưng trước cửa Liên gia thì xe ngựa rất thưa thớt, dòng người hiếm hoi. Một mực đợi đến mặt trời ngã về tây, màn đêm buông xuống, bọn Hương Hương vẫn không thu hoạch được gì. Chẳng lẽ Liên gia này thật đúng như lời Tiểu Cửu nói, thích thần bí, thần long kiến thủ bất kiến vĩ? ((bí ẩn, rồng thần chỉ thấy đầu không thấy đuôi))
Hương Hương một bên cắn bánh bao Tiểu Cửu mua, một bên nhìn chằm chằm cửa lớn Liên gia, căm giận nghĩ.
“Xe của Liên gia!” Tiểu Cửu bỗng nhiên hô nhỏ một tiếng.
Hương Hương vội vàng nhìn theo hướng ngón tay Tiểu Cửu, quả nhiên, trong bóng đêm, phía đối diện có một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, trước xe có treo đèn lồng, mặt trên viết rõ hai chữ ‘Liên’ ở hai bên. Lúc này Hương Hương ném bánh bao trong tay sang một bên, vỗ vỗ Tiểu Cửu, nói: “Mau, y kế hành sự”.
“Ừm!” Tiểu Cửu nặng nề gật đầu.
“Nhớ kỹ, đừng gọi Sư tẩu tẩu, phải gọi Sư tỷ!”
“Dạ”.
Xe ngựa Liên gia chậm rãi dừng lại, nô bọc theo hầu trên xe nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang đâm đầu đi tới, bất chợt lăn đùng ra đất, lập tức có đứa bé trai vội vàng chạy tới, đỡ thiếu nữ đang hôn mê dậy, cao giọng khóc gọi: “Sư tỷ! Sư tỷ, tỷ làm sao vậy?!”
“Xảy ra chuyện gì?” Một giọng nói ôn hòa như nước từ trong xe chậm rãi vang lên.
“Công tử”. Nô bộc liền trả lời. “Có vị cô nương té xỉu, Sư đệ của nàng ấy đang khóc”.
Một bàn tay thon dài trắng nón nhấc màn xe lên, nhìn ra ngoài một lúc, nói: “Hình như là đệ tử của Tam Bích, mời bọn họ vào nhà, bảo Tích Nguyệt đến xem qua”.
“Dạ, Công tử”.
Vận khí của Hương Hương không tệ, vừa vặn gặp phải người nổi tiếng tốt bụng nhất Liên gia Tam công tử, Liên Bích Nguyệt. Liên Bích Nguyệt mặc dù đã có chức vụ trong triều, có điều chỉ là chức quan Ngũ Phẩm nhỏ bé, cho nên không có phủ riêng, vẫn ở tại trạch phủ của bổn gia.
Liên Bích Nguyệt thu xếp cho bọn Hương Hương vào phủ xong xuôi, liền phân phó nô bộc đi mời người có kỹ năng y thuật cao nhất Liên gia Liên Tích Nguyệt đến. Hương Hương vừa nghe muốn mời người đến xem bệnh cho nàng, ‘bệnh tình’ tự nhiên hồi phục ngay lập tức, phút chốc từ trên giường ngồi dậy, mờ mịt hỏi: “Đây là đâu, xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Cửu vội vàng ngồi xuống trước giường, nói nàng đang đi trên đường bỗng nhiên té xỉu, may mắn Liên Bích Nguyệt đi ngang qua, tốt bụng cứu giúp bọn họ vào đây. Sau đó còn giải thích việc Hương Hương bỗng nhiên ngất xỉu, nói là gần đây trong Kinh thành yêu ma tác loạn, có lẽ do nàng bị trúng chú thuật mà sinh bệnh.
Liên Bích Nguyệt cũng không nói gì thêm, chỉ chú ý đến chuyện chăm sóc cho bọn Hương Hương thật tốt, dặn dò ra ngoài nhất định phải cẩn thận chú ý an toàn. Bảo bọn họ hãy an tâm nghỉ lại nơi này một đêm, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai rồi lên đường. Hương Hương hiển nhiên cầu còn không được, lập tức thiên ân vạn tạ. Liên Bích Nguyệt đi rồi, Hương Hương thoái thác nói muốn ngủ, đuổi hết bọn thị nữ đi, sau đó phủ Hoán Thiên Lăng lên người, lén lút ra ngoài tìm Vụ Nguyệt.
Để phòng hờ lạc đường, Hương Hương đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ trước khi đi. Cũng cầm theo giấy bút, vừa đi vừa vẽ sơ đồ. Nhưng bố cục tại Liên gia hệt như một mê cung, xoay xoay một hồi, Hương Hương vẫn không thể tránh thoát được số phận, lạc đường rồi…
“Đây là đâu chứ?” Hương Hương lau mồ hôi trên trán, rầu rĩ nhìn quanh các gian phòng ở bốn phía. Đừng nói tìm đường, xoay người lại, ngay cả đi từ đường nào đến đây cũng nhận không ra nữa. Bất quá may mắn nơi này thỉnh thoảng vẫn có thị nữ lui tới. Hương Hương vốn muốn tìm nơi có nhiều người lui tới, hi vọng có thể nghe ngóng được chút tin tức trong lúc bọn thị nữ nói chuyện với nhau, từ đó suy đoán đường đến viện ở của Vụ Nguyệt. Không ngờ đám thị nữ này tựa như câm điếc, lui lui tới tới, một câu cũng không nói. Hương Hương bất đắc dĩ, chỉ có thể làm con mèo mù, tùy tiện theo đuôi một thị nữ mà đi.
Đi, đi, rồi tới… phòng bếp! Hẳn là nhóm chủ tử đã ăn cơm xong, cho nên đến phiên bọn thị nữ kéo tới phòng bếp ăn cơm. Ánh mắt Hương Hương sáng lên, trên bàn ăn là nơi tốt nhất để nghe ngóng chuyện mà! Hơn nữa một đám con gái tụ tập lại với nhau, không tin không có đề tài gì để nói tới! Vội vàng rón rén đi qua, ngồi xuống phía dưới bàn ăn lớn, nghe bọn họ nói chuyện. May mắn thị nữ ở Liên gia được dạy dỗ rất tốt, không có chuyện thi thoảng quăng xương cá, xương gì gì đó xuống dưới.
“Tiểu Vân, hôm nay Thanh Nguyệt tiểu thư lại không ăn cơm à?”
“Đúng đó, từ lúc biết chuyện hôn sự với Tư Không đại nhân, Tiểu thư liền một mực không ăn không uống, ta xem sắp chịu không nổi rồi. Lão gia nếu không nhường một bước, với tính tình của Thanh Nguyệt tiểu thư, nói không chừng thật sự cứ thế mà ra đi”.
Tư Không đại nhân? Hương Hương giật mình, đó không phải Tức Mặc Tú sao! Vậy không phải rất tốt ư, quyền cao chức trọng, vẻ ngoài đẹp trai, tính tình lại ôn nhu, Liên gia Tiểu thư có gì mà không vừa lòng, muốn đòi sống đòi chết chứ? Chẳng lẽ trong lòng đã có người khác?
“Tư Không đại nhân cũng thật bậy hết sức! Trước đây lúc còn tình đầu ý hợp với Thanh Nguyệt tiểu thư, không cưới Tiểu thư, lại đi cưới Đức Chiêu quận chúa, khiến Tiểu thư tức giận đến tê phiến đoạn trâm ((xé quạt bẻ trâm)), cắt đứt với hắn. Giờ lại quay đầu muốn cưới Tiểu thư làm trắc phu nhân, với tính tình của Tiểu thư, khẳng định sẽ thề sống chết không theo, ai”.
Không ngờ Tư Không đại nhân lại quá đáng như vậy! Phụ lòng bội bạc cưới người khác, giờ còn mơ tưởng cưới người ta về làm tiểu thiếp, thực sự rất quá đáng rồi! Ủng hộ Liên gia Tiểu thư không gả cho hắn! Bất quá, Liên giả Tiểu thư dùng cái chết để chống đỡ. Nếu nói không gả, hẳn phải chết. Hương Hương không khỏi lo lắng cho Liên gia Tiểu thư.
Đang nghĩ nghĩ, ngoài cửa có một người dáng vẻ như là mama tiến vào, nói: “Tiểu Vân, Nhị phu nhân phân phó, đưa chút cơm canh và thang dược đến chỗ Thanh Nguyệt tiểu thư kìa, nếu nàng ấy không ăn, thì tùy nàng ấy”.
“Dạ…”
Nhị phu nhân… Hương Hương chỉ cảm thấy lời nói này rất lạnh nhạt thờ ơ, tùy nàng ấy, ý là tùy nàng ấy tìm đến cái chết ư? Đây gọi là thân nhân sao? Lòng Hương Hương chợt lạnh, nhìn thấy cạnh bàn có một đôi chân rời đi. Đoán người hầu kia chắc hẳn là thị nữ Tiểu Vân của Thanh Nguyệt tiểu thư rồi, suy nghĩ một chút, vội vàng đuổi theo.
Tiểu Vân một lần nữa đặt thức ăn bên giường Liên Thanh Nguyệt, Liên Thanh Nguyệt vung tay lên, đẩy ngã tất cả thức ăn xuống đất. Tiểu Vân và một vài thị nữ vội chạy tới dọn dẹp, sau đó bất đắc dĩ lui ra. Chỉ để lại một mình Liên Thanh Nguyệt sắc mặt tiều tụy chậm rãi nằm xuống giường, thở hộc hộc. Xem ra đã tuyệt thực nhiều ngày, hấp hối đến nơi.
Hương Hương dạo quanh một vòng bên ngoài, xác định không có thị nữ ở đây, mới nấp xuống dưới giường Liên Thanh Nguyệt nhỏ giọng kêu: “Thanh Nguyệt tiểu thư”.
Liên Thanh Nguyệt mệt mỏi nằm trên giường, nhắm mắt lại: “Ra ngoài hết đi. Để ta yên tĩnh vài ngày, chờ ta tắt thở rồi hãy tới nhặt xác”.
Hương Hương nghe thấy mà đau xót trong lòng, vị Tiểu thư này nhìn qua mềm mại yếu ớt, thanh thanh tú tú, không ngờ tính tình lại cương liệt như thế, nói không gả là không gả, tình nguyện tìm đến cái chết. “Thanh Nguyệt tiểu thư, ta không phải người của Liên gia. Ta là đệ tử của Ỷ Thiên Tuyệt Bích”.
“Ỷ Thiên…” Liên Thanh Nguyệt chậm rãi mở mắt.
“Ta hiện thân ra rồi, Thanh Nguyệt tiểu thư đừng sợ hãi nhé”. Thấy Liên Thanh Nguyệt không nói gì thêm, nghĩ một người đã quyết tâm tìm đến cái chết, chắc sẽ không còn gì sợ hãi nữa, Hương Hương liền kéo Hoán Thiên Lăng xuống, lộ ra vóc dáng bản thân. Liên Thanh Nguyệt giật mình: “Đây không phải là Hoán Thiên Lăng của Thất ca sao, ngươi và Thất ca là…”
Hương Hương vội vàng xua tay giải thích nói: “Ta không có quan hệ gì với hắn hết, ta là bạn tốt của Vụ Nguyệt!”
“Ỷ Thiên… Vụ Nguyệt đệ đệ…” Liên Thanh Nguyệt thì thào, bỗng nhiên nghĩ tới. “Chẳng lẽ, ngươi là, con thỏ nhỏ Hương Hương?!”
Hương Hương kinh hãi: “Ngươi biết ta?”
Liên Thanh Nguyệt vừa định gật đầu, chợt nghe tiếng Tiểu Vân từ ngoài cửa truyền vào: “Tiểu thư, Tích Nguyệt tiểu thư đến thăm người”.
“Bảo nàng ấy về đi”. Sau khi nói xong, ngừng một chút, thở gấp một hơi, Liên Thanh Nguyệt lại nói thêm một câu. “Muốn ta ăn cơm, bảo Vụ Nguyệt đến đây”.
“… Dạ”.
Chờ người ngoài cửa đi rồi, Hương Hương kích động vô cùng bước tới bên giường: “Thanh Nguyệt tiểu thư muốn Vụ Nguyệt tới đây, là vì Hương Hương sao?”
Liên Thanh Nguyệt suy yếu cười: “Chuyện của ngươi và Vụ Nguyệt, ta có biết. Vụ Nguyệt về mấy ngày nay, đều khóc rống đến hỏng luôn. Từ nhỏ đệ ấy đã là một đứa trẻ yên tĩnh ôn hòa, cho tới bây giờ chưa từng gây náo loạn hay cãi nhau, đệ ấy nhất định rất thích ngươi, mới có thể như vậy… Vụ Nguyệt là một đứa bé ngoan, đệ ấy sẽ không giống như kẻ kia…” Liên Thanh Nguyệt thảm đạm cười, quay đầu nhìn lại Hương Hương.
“Ngươi là một tiểu yêu tinh, từ Ỷ Thiên chạy tới Kinh Thành, lại trà trộn vào Liên gia, khẳng định đã ăn không ít cực khổ. Ta là kẻ có hôm nay không có ngày mai, có thể giúp, sẽ tận lực giúp các ngươi một chút…”
“Thanh Nguyệt tỷ tỷ…” Trong lòng Hương Hương vô cùng cảm động, kéo bàn tay lạnh như băng của Thanh Nguyệt qua, run giọng nói: “Rời khỏi nơi này là được rồi, chúng ta cùng nhau rời khỏi cái nơi chán ghét này. Ta nhất định sẽ nghĩ cách, để Thanh Nguyệt tỷ tỷ, còn có Vụ Nguyệt, chúng ta cùng nhau rời đi, đi thật xa, ai cũng không tìm được chúng ta!”.
Liên Thanh Nguyệt hiểu ý hé miệng cười: “Hương Hương thật tốt…”
Bên ngoài lại vang lên tiếng của Tiểu Vân: “Tiểu thư, Vụ Nguyệt công tử đến”.
“Vụ Nguyệt…” Cả trái tim Hương Hương thình thịch nhảy loạn.
Hương Hương một bên cắn bánh bao Tiểu Cửu mua, một bên nhìn chằm chằm cửa lớn Liên gia, căm giận nghĩ.
“Xe của Liên gia!” Tiểu Cửu bỗng nhiên hô nhỏ một tiếng.
Hương Hương vội vàng nhìn theo hướng ngón tay Tiểu Cửu, quả nhiên, trong bóng đêm, phía đối diện có một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, trước xe có treo đèn lồng, mặt trên viết rõ hai chữ ‘Liên’ ở hai bên. Lúc này Hương Hương ném bánh bao trong tay sang một bên, vỗ vỗ Tiểu Cửu, nói: “Mau, y kế hành sự”.
“Ừm!” Tiểu Cửu nặng nề gật đầu.
“Nhớ kỹ, đừng gọi Sư tẩu tẩu, phải gọi Sư tỷ!”
“Dạ”.
Xe ngựa Liên gia chậm rãi dừng lại, nô bọc theo hầu trên xe nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang đâm đầu đi tới, bất chợt lăn đùng ra đất, lập tức có đứa bé trai vội vàng chạy tới, đỡ thiếu nữ đang hôn mê dậy, cao giọng khóc gọi: “Sư tỷ! Sư tỷ, tỷ làm sao vậy?!”
“Xảy ra chuyện gì?” Một giọng nói ôn hòa như nước từ trong xe chậm rãi vang lên.
“Công tử”. Nô bộc liền trả lời. “Có vị cô nương té xỉu, Sư đệ của nàng ấy đang khóc”.
Một bàn tay thon dài trắng nón nhấc màn xe lên, nhìn ra ngoài một lúc, nói: “Hình như là đệ tử của Tam Bích, mời bọn họ vào nhà, bảo Tích Nguyệt đến xem qua”.
“Dạ, Công tử”.
Vận khí của Hương Hương không tệ, vừa vặn gặp phải người nổi tiếng tốt bụng nhất Liên gia Tam công tử, Liên Bích Nguyệt. Liên Bích Nguyệt mặc dù đã có chức vụ trong triều, có điều chỉ là chức quan Ngũ Phẩm nhỏ bé, cho nên không có phủ riêng, vẫn ở tại trạch phủ của bổn gia.
Liên Bích Nguyệt thu xếp cho bọn Hương Hương vào phủ xong xuôi, liền phân phó nô bộc đi mời người có kỹ năng y thuật cao nhất Liên gia Liên Tích Nguyệt đến. Hương Hương vừa nghe muốn mời người đến xem bệnh cho nàng, ‘bệnh tình’ tự nhiên hồi phục ngay lập tức, phút chốc từ trên giường ngồi dậy, mờ mịt hỏi: “Đây là đâu, xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Cửu vội vàng ngồi xuống trước giường, nói nàng đang đi trên đường bỗng nhiên té xỉu, may mắn Liên Bích Nguyệt đi ngang qua, tốt bụng cứu giúp bọn họ vào đây. Sau đó còn giải thích việc Hương Hương bỗng nhiên ngất xỉu, nói là gần đây trong Kinh thành yêu ma tác loạn, có lẽ do nàng bị trúng chú thuật mà sinh bệnh.
Liên Bích Nguyệt cũng không nói gì thêm, chỉ chú ý đến chuyện chăm sóc cho bọn Hương Hương thật tốt, dặn dò ra ngoài nhất định phải cẩn thận chú ý an toàn. Bảo bọn họ hãy an tâm nghỉ lại nơi này một đêm, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai rồi lên đường. Hương Hương hiển nhiên cầu còn không được, lập tức thiên ân vạn tạ. Liên Bích Nguyệt đi rồi, Hương Hương thoái thác nói muốn ngủ, đuổi hết bọn thị nữ đi, sau đó phủ Hoán Thiên Lăng lên người, lén lút ra ngoài tìm Vụ Nguyệt.
Để phòng hờ lạc đường, Hương Hương đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ trước khi đi. Cũng cầm theo giấy bút, vừa đi vừa vẽ sơ đồ. Nhưng bố cục tại Liên gia hệt như một mê cung, xoay xoay một hồi, Hương Hương vẫn không thể tránh thoát được số phận, lạc đường rồi…
“Đây là đâu chứ?” Hương Hương lau mồ hôi trên trán, rầu rĩ nhìn quanh các gian phòng ở bốn phía. Đừng nói tìm đường, xoay người lại, ngay cả đi từ đường nào đến đây cũng nhận không ra nữa. Bất quá may mắn nơi này thỉnh thoảng vẫn có thị nữ lui tới. Hương Hương vốn muốn tìm nơi có nhiều người lui tới, hi vọng có thể nghe ngóng được chút tin tức trong lúc bọn thị nữ nói chuyện với nhau, từ đó suy đoán đường đến viện ở của Vụ Nguyệt. Không ngờ đám thị nữ này tựa như câm điếc, lui lui tới tới, một câu cũng không nói. Hương Hương bất đắc dĩ, chỉ có thể làm con mèo mù, tùy tiện theo đuôi một thị nữ mà đi.
Đi, đi, rồi tới… phòng bếp! Hẳn là nhóm chủ tử đã ăn cơm xong, cho nên đến phiên bọn thị nữ kéo tới phòng bếp ăn cơm. Ánh mắt Hương Hương sáng lên, trên bàn ăn là nơi tốt nhất để nghe ngóng chuyện mà! Hơn nữa một đám con gái tụ tập lại với nhau, không tin không có đề tài gì để nói tới! Vội vàng rón rén đi qua, ngồi xuống phía dưới bàn ăn lớn, nghe bọn họ nói chuyện. May mắn thị nữ ở Liên gia được dạy dỗ rất tốt, không có chuyện thi thoảng quăng xương cá, xương gì gì đó xuống dưới.
“Tiểu Vân, hôm nay Thanh Nguyệt tiểu thư lại không ăn cơm à?”
“Đúng đó, từ lúc biết chuyện hôn sự với Tư Không đại nhân, Tiểu thư liền một mực không ăn không uống, ta xem sắp chịu không nổi rồi. Lão gia nếu không nhường một bước, với tính tình của Thanh Nguyệt tiểu thư, nói không chừng thật sự cứ thế mà ra đi”.
Tư Không đại nhân? Hương Hương giật mình, đó không phải Tức Mặc Tú sao! Vậy không phải rất tốt ư, quyền cao chức trọng, vẻ ngoài đẹp trai, tính tình lại ôn nhu, Liên gia Tiểu thư có gì mà không vừa lòng, muốn đòi sống đòi chết chứ? Chẳng lẽ trong lòng đã có người khác?
“Tư Không đại nhân cũng thật bậy hết sức! Trước đây lúc còn tình đầu ý hợp với Thanh Nguyệt tiểu thư, không cưới Tiểu thư, lại đi cưới Đức Chiêu quận chúa, khiến Tiểu thư tức giận đến tê phiến đoạn trâm ((xé quạt bẻ trâm)), cắt đứt với hắn. Giờ lại quay đầu muốn cưới Tiểu thư làm trắc phu nhân, với tính tình của Tiểu thư, khẳng định sẽ thề sống chết không theo, ai”.
Không ngờ Tư Không đại nhân lại quá đáng như vậy! Phụ lòng bội bạc cưới người khác, giờ còn mơ tưởng cưới người ta về làm tiểu thiếp, thực sự rất quá đáng rồi! Ủng hộ Liên gia Tiểu thư không gả cho hắn! Bất quá, Liên giả Tiểu thư dùng cái chết để chống đỡ. Nếu nói không gả, hẳn phải chết. Hương Hương không khỏi lo lắng cho Liên gia Tiểu thư.
Đang nghĩ nghĩ, ngoài cửa có một người dáng vẻ như là mama tiến vào, nói: “Tiểu Vân, Nhị phu nhân phân phó, đưa chút cơm canh và thang dược đến chỗ Thanh Nguyệt tiểu thư kìa, nếu nàng ấy không ăn, thì tùy nàng ấy”.
“Dạ…”
Nhị phu nhân… Hương Hương chỉ cảm thấy lời nói này rất lạnh nhạt thờ ơ, tùy nàng ấy, ý là tùy nàng ấy tìm đến cái chết ư? Đây gọi là thân nhân sao? Lòng Hương Hương chợt lạnh, nhìn thấy cạnh bàn có một đôi chân rời đi. Đoán người hầu kia chắc hẳn là thị nữ Tiểu Vân của Thanh Nguyệt tiểu thư rồi, suy nghĩ một chút, vội vàng đuổi theo.
Tiểu Vân một lần nữa đặt thức ăn bên giường Liên Thanh Nguyệt, Liên Thanh Nguyệt vung tay lên, đẩy ngã tất cả thức ăn xuống đất. Tiểu Vân và một vài thị nữ vội chạy tới dọn dẹp, sau đó bất đắc dĩ lui ra. Chỉ để lại một mình Liên Thanh Nguyệt sắc mặt tiều tụy chậm rãi nằm xuống giường, thở hộc hộc. Xem ra đã tuyệt thực nhiều ngày, hấp hối đến nơi.
Hương Hương dạo quanh một vòng bên ngoài, xác định không có thị nữ ở đây, mới nấp xuống dưới giường Liên Thanh Nguyệt nhỏ giọng kêu: “Thanh Nguyệt tiểu thư”.
Liên Thanh Nguyệt mệt mỏi nằm trên giường, nhắm mắt lại: “Ra ngoài hết đi. Để ta yên tĩnh vài ngày, chờ ta tắt thở rồi hãy tới nhặt xác”.
Hương Hương nghe thấy mà đau xót trong lòng, vị Tiểu thư này nhìn qua mềm mại yếu ớt, thanh thanh tú tú, không ngờ tính tình lại cương liệt như thế, nói không gả là không gả, tình nguyện tìm đến cái chết. “Thanh Nguyệt tiểu thư, ta không phải người của Liên gia. Ta là đệ tử của Ỷ Thiên Tuyệt Bích”.
“Ỷ Thiên…” Liên Thanh Nguyệt chậm rãi mở mắt.
“Ta hiện thân ra rồi, Thanh Nguyệt tiểu thư đừng sợ hãi nhé”. Thấy Liên Thanh Nguyệt không nói gì thêm, nghĩ một người đã quyết tâm tìm đến cái chết, chắc sẽ không còn gì sợ hãi nữa, Hương Hương liền kéo Hoán Thiên Lăng xuống, lộ ra vóc dáng bản thân. Liên Thanh Nguyệt giật mình: “Đây không phải là Hoán Thiên Lăng của Thất ca sao, ngươi và Thất ca là…”
Hương Hương vội vàng xua tay giải thích nói: “Ta không có quan hệ gì với hắn hết, ta là bạn tốt của Vụ Nguyệt!”
“Ỷ Thiên… Vụ Nguyệt đệ đệ…” Liên Thanh Nguyệt thì thào, bỗng nhiên nghĩ tới. “Chẳng lẽ, ngươi là, con thỏ nhỏ Hương Hương?!”
Hương Hương kinh hãi: “Ngươi biết ta?”
Liên Thanh Nguyệt vừa định gật đầu, chợt nghe tiếng Tiểu Vân từ ngoài cửa truyền vào: “Tiểu thư, Tích Nguyệt tiểu thư đến thăm người”.
“Bảo nàng ấy về đi”. Sau khi nói xong, ngừng một chút, thở gấp một hơi, Liên Thanh Nguyệt lại nói thêm một câu. “Muốn ta ăn cơm, bảo Vụ Nguyệt đến đây”.
“… Dạ”.
Chờ người ngoài cửa đi rồi, Hương Hương kích động vô cùng bước tới bên giường: “Thanh Nguyệt tiểu thư muốn Vụ Nguyệt tới đây, là vì Hương Hương sao?”
Liên Thanh Nguyệt suy yếu cười: “Chuyện của ngươi và Vụ Nguyệt, ta có biết. Vụ Nguyệt về mấy ngày nay, đều khóc rống đến hỏng luôn. Từ nhỏ đệ ấy đã là một đứa trẻ yên tĩnh ôn hòa, cho tới bây giờ chưa từng gây náo loạn hay cãi nhau, đệ ấy nhất định rất thích ngươi, mới có thể như vậy… Vụ Nguyệt là một đứa bé ngoan, đệ ấy sẽ không giống như kẻ kia…” Liên Thanh Nguyệt thảm đạm cười, quay đầu nhìn lại Hương Hương.
“Ngươi là một tiểu yêu tinh, từ Ỷ Thiên chạy tới Kinh Thành, lại trà trộn vào Liên gia, khẳng định đã ăn không ít cực khổ. Ta là kẻ có hôm nay không có ngày mai, có thể giúp, sẽ tận lực giúp các ngươi một chút…”
“Thanh Nguyệt tỷ tỷ…” Trong lòng Hương Hương vô cùng cảm động, kéo bàn tay lạnh như băng của Thanh Nguyệt qua, run giọng nói: “Rời khỏi nơi này là được rồi, chúng ta cùng nhau rời khỏi cái nơi chán ghét này. Ta nhất định sẽ nghĩ cách, để Thanh Nguyệt tỷ tỷ, còn có Vụ Nguyệt, chúng ta cùng nhau rời đi, đi thật xa, ai cũng không tìm được chúng ta!”.
Liên Thanh Nguyệt hiểu ý hé miệng cười: “Hương Hương thật tốt…”
Bên ngoài lại vang lên tiếng của Tiểu Vân: “Tiểu thư, Vụ Nguyệt công tử đến”.
“Vụ Nguyệt…” Cả trái tim Hương Hương thình thịch nhảy loạn.
/68
|