Bốn năm sau ——
"Đại Nữu! Đại Nữu, ta đã về!" Lan Thanh nhuốm vẻ phong trần, mệt mỏi bước về nhà, lại phát hiện phòng ốc trống không.
Y không nhịn nổi thoáng hiện vẻ thất vọng.
Nếu y không nhầm, buổi sáng Đại Nữu sẽ tới Vân gia trang luyện công, nhưng giờ đã là chạng vạng rồi, con bé đang ở đâu chứ? Y vốn định ra ngoài đi tìm, nhưng năm nay Đại Nữu cũng đã mười tuổi rồi, y cứ theo sau mãi, Đại Nữu sớm muộn gì cũng phản cảm...
Vân gia trang sẽ không để Đại Nữu mất tích, cho nên y cứ ở nhà chờ là được.
Vài năm trước Kim Triêu gặp chuyện, nàng từng nghĩa khí cứu giúp y, y tất nhiên cũng nên hồi báo... Tính cách y thay đổi rồi chăng? Cho dù là hiện giờ, y vẫn nhận định trên đời ngoại trừ Kim Triêu ra không còn ai đáng tin cậy, nhưng, y phải học cách tin tưởng mới có thể cùng Đại Nữu sống một cuộc sống như dân chúng bình thường.
Nếu có thể, y không muốn Đại Nữu học võ, không học võ cũng có nghĩa là không dính dáng gì đến giang hồ, y sẽ dùng cả đời bảo vệ Đại Nữu.
Song y phải thay Kim Triêu tìm thuốc, Đại Nữu không thể đi cùng y, vì vậy y cố tình để con bé bái Phó Lâm Xuân làm sư phụ, con bé học được bao nhiêu cũng được, chỉ cần Đại Nữu là đồ đệ của Phó Xuân Lâm, người của Vân gia trang sẽ che chở con bé khi y không ở đây, đó cũng là tâm tư của y.
Nhưng y luôn luôn lo sợ, sợ Vân gia trang sớm muộn gì cũng sẽ đoạt đi sự quan tâm của Đại Nữu về y.
Chạy suốt cả đêm, y đã hơi mệt mỏi, nhắn mắt dưỡng thần.
Không biết bao lâu sau, trên người được phủ thêm một tấm chăn mỏng, khóe miệng y khẽ mỉm cười, lòng cũng biết Đại Nữu đã về.
Nếu nói trên đời này còn người nào để ý đến y, quan tâm đến y, vậy nhất định là Đại Nữu rồi. Y còn nhớ rất rõ, nửa năm trước, khi y rời nhà, Đại Nữu còn chề môi tiễn y ra tới tận ngoại thành. Đại Nữu, rốt cuộc cũng đặt y trong lòng.
Y nghe thấy tiếng lách cách vang loạn lên trong phòng bếp, tiếng động vô cùng lớn, y thiếu chút nữa không nhịn nổi cười to. Đại Nữu đang nấu cơm, trước khi y rời nhà có dạy con bé nấu cơm, nhưng cũng có nói với nó, lúc nào cũng có thể tới Vân gia trang ăn uống không mất tiền, song Nữu nhi cũng thật ngoan, ngàn vạn lần đừng nói cho y, nửa năm nay con bé đều tự nấu ăn lấy, y cũng thầm đau lòng.
Không bao lâu sau, mùi cơm tỏa khắp phòng, bàn tay nho nhỏ vỗ vỗ lên vai y.
"Ta không dám mở mắt đâu." Y ôn nhu nói: "Đại Nữu, lần này ta xa nhà nửa năm, là lần xa nhà lâu nhất. Đại Nữu giờ lớn thế nào rồi? Đã mười tuổi rồi đó." Y vươn tay chạm vào cánh tay con bé, không khỏi nhướn mày, lại sờ lên khuôn mặt con bé, bật thốt lên: "Đại Nữu, sao con gầy thế?"
Vội vàng mở mắt, ngây người.
Đại Nữu trước mắt dường như lớn thêm một chút, nhưng rõ ràng nửa năm trước được là đứa nhỏ được y nuôi nấng đến mức tròn vo, giờ mặc dù vẫn hơi tròn tròn nhưng mặt mày cũng có vài phần bớt trẻ con, thân hình cũng cao thêm đôi chút.
Đại Nữu của y sao lại như vậy?
Đại Nữu của y chẳng phải nhóc heo con sao?
Trẻ con mười tuổi lớn nhanh như vậy chỉ trong nửa năm sao?... Tuy vẫn chưa tới thắt lưng y, nhưng lại khiến lòng y bất an. Một đứa trẻ sao lại lớn nhanh như vậy? Mau thêm chút nữa, chẳng phải sẽ không còn là cô bé luôn ỷ lại vào y nữa sao?
Mau thêm chút nữa, chẳng phải giữa y và Đại Nữu sẽ có ngăn cách? Lần sau khi y về nhà, liệu Đại Nữu có còn tiếp nhận y nữa không?
Đại Nữu dùng sức vỗ vỗ lên tay y, chỉ vào bàn đồ ăn.
Trái tim y còn chưa ổn nhịp lại, theo bản năng nhìn theo hướng ngón tay con bé. Cơm trắng, với rau... Lập tức, trái tim loạn nhịp cũng bình tĩnh lại.
Y chỉ dạy Đại Nữu nấu cơm với làm rau, không thay đổi, điểm này không hề thay đổi.
Y theo bản năng muốn ôm lấy Đại Nữu cùng ăn, nhưng vừa chạm tới tay con bé lại bị gạt ra.
Y im lặng trong chốc lát, cười nói:
"Đại Nữu ngoan quá... Có nhớ ta không?" Sửa sang lại mái tóc cho con bé. Đó, vậy cũng có chút bóng dáng nửa năm trước, nếu béo thêm một chút thì hay.
Không nên không nên, y đã lãng phí quá nhiều thời gian vào việc tìm dược liệu rồi, phải mau chóng kết thúc thôi. Nếu không, nếu không... sợ là Đại Nữu sẽ quên y mất, sợ là Đại Nữu sẽ vứt bỏ y...
Con bé không để ý tới y, nhìn qua giấy bút, bắt đầu viết trước mặt y.
Y thấy thế bèn mỉm cười. Trước kia đều là do y tự dạy Đại Nữu viết chữ, sau khi y đi tìm thuốc, Phó Xuân Lâm lãnh trách nhiệm dạy Đại Nữu võ công và đọc sách. Y nhìn sang, chữ viết của Đại Nữu chỉnh trang, thẳng hàng, nếu con bé bớt ngốc hơn, y nghĩ, có lẽ nó sẽ là Quan Trường Viễn thứ hai.
Diện mạo của Quan Trường Viễn giờ ra sao y đã không còn nhớ mấy, nhưng giờ nhìn Đại Nữu, luôn cảm thấy sau lưng con bé như có Quan Trường Viễn đứng... Không, không phải vậy.
Cho dù là nhà họ Quan cũng được, Uyên Ương kiếm cũng thế, mọi thứ đã sớm biến khỏi trí nhớ của Đại Nữu rồi, nếu không con bé đã không thân cận, ỷ lại vào y như vậy.
Y nhìn quanh căn nhà nho nhỏ, đây là một căn nhà rất nhỏ, nhỏ tới mức bàn ăn với bàn học là một. Khi Đại Nữu lớn thêm chút nữa, chắc phải đổi sang căn nhà lớn hơn, nhưng, những ngày vui vẻ nhất từ khi y sinh ra đến giờ đều là trong căn nhà nho nhỏ này.
Mùa hè Đại Nữu gặp nóng, thường sẽ lăn xuống mặt đất ngủ o o, y tỉnh lại thiếu chút nữa đạp phải quả cầu thịt nho nhỏ này. Mùa đông lạnh, y còn phải mua thêm nhiều chăn bông cho Đại Nữu, con bé hay đá chăn ra, cho nên y phải mua riêng chăn thật nặng để Đại Nữu đá đi cũng không được, khi con bé tức lên cũng thường dùng chân đá y.
Những kỷ niệm như vậy, càng nhiều lại càng tốt, y vui với những kỷ niệm đó, cũng không mong nó thay đổi, thậm chí, năm nay thi thoảng còn có suy nghĩ, chỉ cần Đại Nữu từ nay về sau không gặp chuyện giang hồ nguy hiểm gì, y tình nguyện vì cuộc sống hiện tại mà phế bỏ công phu, hoàn toàn rời khỏi giang hồ.
Trong miệng y có vỏ trứng.
"..." Y len lén nhìn Đại Nữu, thấy nếu mình nhổ ra nhất định sẽ bị con bé phát hiện, mặt không đổi sắc, nuốt luôn vỏ trứng vào trong bụng.
Y nghĩ Đại Nữu không được béo như trước có lẽ có liên quan tới khả năng bếp núc của con bé. Không sao, lần này y sẽ lưu lại lâu một chút, nuôi cho Đại Nữu béo như heo con.
Mập một chút mới khỏe được, hai năm trước con bé còn béo đến mức cả đôi mắt cũng nhỏ đi, thật đáng yêu! Song Vân gia trang lại đối đãi với Đại Nữu không đủ tận tâm, khiến con bé gầy đi thế này.
Hơn nữa, con bé lớn lên thật giống Quan Trường Viễn, vậy nuôi nó béo lên sẽ làm cho không ai nhận ra nó, tốt nhất là nuôi béo đến mức thành thần trư nho nhỏ, không ai nhận ra nổi, hai người bọn họ mới có những ngày bình an lâu dài.
Sau khi ăn xong y cũng hơi mệt mỏi, dẫu sao cũng đã chạy suốt mấy ngày. Đại Nữu còn đang chuyên tâm luyện viết chữ, thật không hiểu để Đại Nữu bái Phó Xuân Lâm làm sư phụ rốt cuộc là tốt hay xấu. Sư phụ nghiêm khắc ắt có đồ đệ giỏi.
Nhưng Đại Nữu của y không cần phải học giỏi, chỉ cần thương yêu y là đủ rồi.
Đại Nữu cầm bút lông gõ gõ lên người y, vài giọt mực bắn tung tóe lên quần áo, y cũng chẳng buồn để ý, mỉm cười nói: "Đại Nữu muốn ta đi ngủ trước sao?"
Con bé nhìn y, gật đầu.
"Được, vậy ta lên giường nghỉ ngơi trước, con cũng đừng thức quá khuya." Y không cởi áo khoác, nằm luôn xuống giường, vốn định chờ Đại Nữu luyện chữ xong mới ngủ, nào ngờ tâm thần buông lỏng, mệt mỏi như cơn sóng đánh úp lại, lập tức nhắm mắt ngủ say.
Khi ra ngoài tìm thuốc, y đâu có dễ ngủ như vậy, song mấy năm gần đây, không rõ là vì sống cuộc sống an nhàn đã lâu hay do có Đại Nữu bên người, trong căn nhà này, y luôn ngủ rất an tâm.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, thân hình y có hơi nóng lên, chắc là trúng gió. Nói cũng buồn cười, Đại Nữu lớn lên khỏe mạnh như con trâu nhỏ, ít khi sinh bệnh, kẻ luyện công là y lại ngược lại, trong mấy năm nay bị phong hàn tới vài lần.
May mà lần phong hàn này không nặng, y ra mồ hôi đôi chút là khỏi... Một chiếc khăn mặt nóng hầm hậm đột nhiên áp lên mặt y.
Y ngẩn ra, mọi thanh tỉnh đều bị động tác đó làm ngưng bặt.
Có người đi tới đi lui bên giường, tiếp đó, trên người y được trùm thêm một cái chăn bông rất nặng.
Trái tim y nảy lên. Đại Nữu đang chăm sóc cho y sao? Trước đây chỉ có y chăm sóc cho Đại Nữu thôi, chẳng bao lâu sau sẽ là Đại Nữu chăm sóc cho y?
Y khẽ nâng mí mắt lên, con bé đang ngồi bên giường, lật tìm cái túi bảo bối của mình.
Con bé lấy ra một cái pháo hoa bảy màu, Lan Thanh vừa thấy vậy lập tức ngăn cánh tay Đại Nữu lại.
"Đại Nữu, ta không sao, không cần phóng pháo hoa cầu cứu đâu." Pháo hoa bảy màu do Vân gia trang đặc chế, chỉ cần phóng lên, Vân gia trang sẽ biết người của mình gặp chuyện chẳng lành, lập tức tới giang hồ trợ giúp, y không nghĩ Phó Lâm Xuân sẽ cho Đại Nữu thứ này, đây ắt hẳn do Công Tôn Chỉ lén đưa cho con bé.
Thật đúng là... Y cười lên thành tiếng, người của Vân gia trang tới rồi, lại phát hiện chỉ có người bị phong hàn nhẹ, không hiểu sắc mặt sẽ ra sao.
"Ta không sao..." Ngừng một chút, y nói tiếp: "Chỉ không thoải mái chút thôi. ngủ một giấc là được. Đại Nữu, con đừng luyện chữ nữa, ở đây với ta là được."
Con bé vuốt ve khuôn mặt trơn bóng của y.
Y gạt nhẹ cánh tay nhỏ bé mềm mại của Đại Nữu ra, mỉm cười nói:
"Con vốn khỏe như trâu, nhưng chưa chắc đã không bị lây của ta. Đại Nữu, con đừng chạm vào ta, cứ ở bên cạnh nhìn ta ngủ là được. Chờ tối nay, chúng ta lại đổi giường, ta xuống đất ngủ, con ngủ trên giường đi."
Con bé lại cúi đầu xuống, lấy chút mứt hoa quả từ trong túi ra, cố đút vào trong miệng y.
Y mỉm cười gạt đi không được, đành phải ăn chút mứt vừa ngọt vừa chua đó dưới cái nhìn của con bé. Thứ này y vốn không thích, song vì lấy lòng Đại Nữu, cho dù bảo y ăn hết đống đồ ngọt trong túi bảo bối của con bé cũng được.
Dưới cái nhìn chăm chú của Đại Nữu, y an tâm nhắm mắt lại.
Có phải y nuôi Đại Nữu quá tốt không, đến nỗi giờ một số chuyện trong cuộc sống Đại Nữu cũng không hiểu? Bị bệnh nên mời đại phu chứ không phải phóng pháo hoa, trước kia khi Đại Nữu không thoải mái, y luôn lấy mứt hoa quả ra dỗ dành, lâu dần thành ra con bé nghĩ nếu bị bệnh không vui, ăn thứ đồ ngọt đó sẽ khá hơn.
Y... thật sự quá ích kỷ phải không? Biết Đại Nữu hơi ngốc nghếch, chỉ biết những điều y dạy, song y lại chẳng dạy mấy về những thứ chi tiết trong cuộc sống, chỉ cần y còn, con bé không cần phải học những thứ này.
Cần mời đại phu, y sẽ đi mời; con bé không thoải mái, y sẽ dỗ, con bé không cần phải học những thứ đó... Nhưng, Đại Nữu dỗ dành y lại khiến y thực sự vui vẻ. Nếu có một ngày y không còn ở bên nữa, Đại Nữu sẽ làm gì đây? Suy nghĩ này bỗng dưng xuất hiện trong lòng y, song y lại lảng tránh nó.
Y sẽ không bao giờ không ở bên Đại Nữu, chỉ trừ khi con bé không cần y nữa, làm sao y biến mất khỏi cuộc sống của Đại Nữu được?
Nhưng... Tương lai luôn luôn thay đổi, y vẫn sẽ thương yêu Đại Nữu... Nhưng, nếu vạn nhất xảy ra chuyện vậy? Đến lúc đó Đại Nữu nên làm gì đây?
Thân hình nho nhỏ ấm áp đột nhiên chui vào trong lòng y, y kinh ngạc, trợn tròn mắt lên.
"Đại Nữu, đừng ngủ với ta."
Đại Nữu cựa quậy, đánh khẽ vào người y một cái, kéo tay y vào trong lòng mình. Lúc trước khi con bé luyện chữ không đeo găng tay, giờ lại đeo nó vào, áp tay y vào giữa đôi găng ấm áp của mình.
Giờ mới mùa xuân, đâu có lạnh vậy... là để ủ ấm cho y sao? Đại Nữu ngốc vậy không ngờ cũng có lúc cẩn thận.
Hóa ra do con bé ngốc, cho nên làm chuyện gì cũng rất thật tình, không hề giả dối cũng chẳng tính toán gì.
"Đại Nữu! Đại Nữu, ta đã về!" Lan Thanh nhuốm vẻ phong trần, mệt mỏi bước về nhà, lại phát hiện phòng ốc trống không.
Y không nhịn nổi thoáng hiện vẻ thất vọng.
Nếu y không nhầm, buổi sáng Đại Nữu sẽ tới Vân gia trang luyện công, nhưng giờ đã là chạng vạng rồi, con bé đang ở đâu chứ? Y vốn định ra ngoài đi tìm, nhưng năm nay Đại Nữu cũng đã mười tuổi rồi, y cứ theo sau mãi, Đại Nữu sớm muộn gì cũng phản cảm...
Vân gia trang sẽ không để Đại Nữu mất tích, cho nên y cứ ở nhà chờ là được.
Vài năm trước Kim Triêu gặp chuyện, nàng từng nghĩa khí cứu giúp y, y tất nhiên cũng nên hồi báo... Tính cách y thay đổi rồi chăng? Cho dù là hiện giờ, y vẫn nhận định trên đời ngoại trừ Kim Triêu ra không còn ai đáng tin cậy, nhưng, y phải học cách tin tưởng mới có thể cùng Đại Nữu sống một cuộc sống như dân chúng bình thường.
Nếu có thể, y không muốn Đại Nữu học võ, không học võ cũng có nghĩa là không dính dáng gì đến giang hồ, y sẽ dùng cả đời bảo vệ Đại Nữu.
Song y phải thay Kim Triêu tìm thuốc, Đại Nữu không thể đi cùng y, vì vậy y cố tình để con bé bái Phó Lâm Xuân làm sư phụ, con bé học được bao nhiêu cũng được, chỉ cần Đại Nữu là đồ đệ của Phó Xuân Lâm, người của Vân gia trang sẽ che chở con bé khi y không ở đây, đó cũng là tâm tư của y.
Nhưng y luôn luôn lo sợ, sợ Vân gia trang sớm muộn gì cũng sẽ đoạt đi sự quan tâm của Đại Nữu về y.
Chạy suốt cả đêm, y đã hơi mệt mỏi, nhắn mắt dưỡng thần.
Không biết bao lâu sau, trên người được phủ thêm một tấm chăn mỏng, khóe miệng y khẽ mỉm cười, lòng cũng biết Đại Nữu đã về.
Nếu nói trên đời này còn người nào để ý đến y, quan tâm đến y, vậy nhất định là Đại Nữu rồi. Y còn nhớ rất rõ, nửa năm trước, khi y rời nhà, Đại Nữu còn chề môi tiễn y ra tới tận ngoại thành. Đại Nữu, rốt cuộc cũng đặt y trong lòng.
Y nghe thấy tiếng lách cách vang loạn lên trong phòng bếp, tiếng động vô cùng lớn, y thiếu chút nữa không nhịn nổi cười to. Đại Nữu đang nấu cơm, trước khi y rời nhà có dạy con bé nấu cơm, nhưng cũng có nói với nó, lúc nào cũng có thể tới Vân gia trang ăn uống không mất tiền, song Nữu nhi cũng thật ngoan, ngàn vạn lần đừng nói cho y, nửa năm nay con bé đều tự nấu ăn lấy, y cũng thầm đau lòng.
Không bao lâu sau, mùi cơm tỏa khắp phòng, bàn tay nho nhỏ vỗ vỗ lên vai y.
"Ta không dám mở mắt đâu." Y ôn nhu nói: "Đại Nữu, lần này ta xa nhà nửa năm, là lần xa nhà lâu nhất. Đại Nữu giờ lớn thế nào rồi? Đã mười tuổi rồi đó." Y vươn tay chạm vào cánh tay con bé, không khỏi nhướn mày, lại sờ lên khuôn mặt con bé, bật thốt lên: "Đại Nữu, sao con gầy thế?"
Vội vàng mở mắt, ngây người.
Đại Nữu trước mắt dường như lớn thêm một chút, nhưng rõ ràng nửa năm trước được là đứa nhỏ được y nuôi nấng đến mức tròn vo, giờ mặc dù vẫn hơi tròn tròn nhưng mặt mày cũng có vài phần bớt trẻ con, thân hình cũng cao thêm đôi chút.
Đại Nữu của y sao lại như vậy?
Đại Nữu của y chẳng phải nhóc heo con sao?
Trẻ con mười tuổi lớn nhanh như vậy chỉ trong nửa năm sao?... Tuy vẫn chưa tới thắt lưng y, nhưng lại khiến lòng y bất an. Một đứa trẻ sao lại lớn nhanh như vậy? Mau thêm chút nữa, chẳng phải sẽ không còn là cô bé luôn ỷ lại vào y nữa sao?
Mau thêm chút nữa, chẳng phải giữa y và Đại Nữu sẽ có ngăn cách? Lần sau khi y về nhà, liệu Đại Nữu có còn tiếp nhận y nữa không?
Đại Nữu dùng sức vỗ vỗ lên tay y, chỉ vào bàn đồ ăn.
Trái tim y còn chưa ổn nhịp lại, theo bản năng nhìn theo hướng ngón tay con bé. Cơm trắng, với rau... Lập tức, trái tim loạn nhịp cũng bình tĩnh lại.
Y chỉ dạy Đại Nữu nấu cơm với làm rau, không thay đổi, điểm này không hề thay đổi.
Y theo bản năng muốn ôm lấy Đại Nữu cùng ăn, nhưng vừa chạm tới tay con bé lại bị gạt ra.
Y im lặng trong chốc lát, cười nói:
"Đại Nữu ngoan quá... Có nhớ ta không?" Sửa sang lại mái tóc cho con bé. Đó, vậy cũng có chút bóng dáng nửa năm trước, nếu béo thêm một chút thì hay.
Không nên không nên, y đã lãng phí quá nhiều thời gian vào việc tìm dược liệu rồi, phải mau chóng kết thúc thôi. Nếu không, nếu không... sợ là Đại Nữu sẽ quên y mất, sợ là Đại Nữu sẽ vứt bỏ y...
Con bé không để ý tới y, nhìn qua giấy bút, bắt đầu viết trước mặt y.
Y thấy thế bèn mỉm cười. Trước kia đều là do y tự dạy Đại Nữu viết chữ, sau khi y đi tìm thuốc, Phó Xuân Lâm lãnh trách nhiệm dạy Đại Nữu võ công và đọc sách. Y nhìn sang, chữ viết của Đại Nữu chỉnh trang, thẳng hàng, nếu con bé bớt ngốc hơn, y nghĩ, có lẽ nó sẽ là Quan Trường Viễn thứ hai.
Diện mạo của Quan Trường Viễn giờ ra sao y đã không còn nhớ mấy, nhưng giờ nhìn Đại Nữu, luôn cảm thấy sau lưng con bé như có Quan Trường Viễn đứng... Không, không phải vậy.
Cho dù là nhà họ Quan cũng được, Uyên Ương kiếm cũng thế, mọi thứ đã sớm biến khỏi trí nhớ của Đại Nữu rồi, nếu không con bé đã không thân cận, ỷ lại vào y như vậy.
Y nhìn quanh căn nhà nho nhỏ, đây là một căn nhà rất nhỏ, nhỏ tới mức bàn ăn với bàn học là một. Khi Đại Nữu lớn thêm chút nữa, chắc phải đổi sang căn nhà lớn hơn, nhưng, những ngày vui vẻ nhất từ khi y sinh ra đến giờ đều là trong căn nhà nho nhỏ này.
Mùa hè Đại Nữu gặp nóng, thường sẽ lăn xuống mặt đất ngủ o o, y tỉnh lại thiếu chút nữa đạp phải quả cầu thịt nho nhỏ này. Mùa đông lạnh, y còn phải mua thêm nhiều chăn bông cho Đại Nữu, con bé hay đá chăn ra, cho nên y phải mua riêng chăn thật nặng để Đại Nữu đá đi cũng không được, khi con bé tức lên cũng thường dùng chân đá y.
Những kỷ niệm như vậy, càng nhiều lại càng tốt, y vui với những kỷ niệm đó, cũng không mong nó thay đổi, thậm chí, năm nay thi thoảng còn có suy nghĩ, chỉ cần Đại Nữu từ nay về sau không gặp chuyện giang hồ nguy hiểm gì, y tình nguyện vì cuộc sống hiện tại mà phế bỏ công phu, hoàn toàn rời khỏi giang hồ.
Trong miệng y có vỏ trứng.
"..." Y len lén nhìn Đại Nữu, thấy nếu mình nhổ ra nhất định sẽ bị con bé phát hiện, mặt không đổi sắc, nuốt luôn vỏ trứng vào trong bụng.
Y nghĩ Đại Nữu không được béo như trước có lẽ có liên quan tới khả năng bếp núc của con bé. Không sao, lần này y sẽ lưu lại lâu một chút, nuôi cho Đại Nữu béo như heo con.
Mập một chút mới khỏe được, hai năm trước con bé còn béo đến mức cả đôi mắt cũng nhỏ đi, thật đáng yêu! Song Vân gia trang lại đối đãi với Đại Nữu không đủ tận tâm, khiến con bé gầy đi thế này.
Hơn nữa, con bé lớn lên thật giống Quan Trường Viễn, vậy nuôi nó béo lên sẽ làm cho không ai nhận ra nó, tốt nhất là nuôi béo đến mức thành thần trư nho nhỏ, không ai nhận ra nổi, hai người bọn họ mới có những ngày bình an lâu dài.
Sau khi ăn xong y cũng hơi mệt mỏi, dẫu sao cũng đã chạy suốt mấy ngày. Đại Nữu còn đang chuyên tâm luyện viết chữ, thật không hiểu để Đại Nữu bái Phó Xuân Lâm làm sư phụ rốt cuộc là tốt hay xấu. Sư phụ nghiêm khắc ắt có đồ đệ giỏi.
Nhưng Đại Nữu của y không cần phải học giỏi, chỉ cần thương yêu y là đủ rồi.
Đại Nữu cầm bút lông gõ gõ lên người y, vài giọt mực bắn tung tóe lên quần áo, y cũng chẳng buồn để ý, mỉm cười nói: "Đại Nữu muốn ta đi ngủ trước sao?"
Con bé nhìn y, gật đầu.
"Được, vậy ta lên giường nghỉ ngơi trước, con cũng đừng thức quá khuya." Y không cởi áo khoác, nằm luôn xuống giường, vốn định chờ Đại Nữu luyện chữ xong mới ngủ, nào ngờ tâm thần buông lỏng, mệt mỏi như cơn sóng đánh úp lại, lập tức nhắm mắt ngủ say.
Khi ra ngoài tìm thuốc, y đâu có dễ ngủ như vậy, song mấy năm gần đây, không rõ là vì sống cuộc sống an nhàn đã lâu hay do có Đại Nữu bên người, trong căn nhà này, y luôn ngủ rất an tâm.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, thân hình y có hơi nóng lên, chắc là trúng gió. Nói cũng buồn cười, Đại Nữu lớn lên khỏe mạnh như con trâu nhỏ, ít khi sinh bệnh, kẻ luyện công là y lại ngược lại, trong mấy năm nay bị phong hàn tới vài lần.
May mà lần phong hàn này không nặng, y ra mồ hôi đôi chút là khỏi... Một chiếc khăn mặt nóng hầm hậm đột nhiên áp lên mặt y.
Y ngẩn ra, mọi thanh tỉnh đều bị động tác đó làm ngưng bặt.
Có người đi tới đi lui bên giường, tiếp đó, trên người y được trùm thêm một cái chăn bông rất nặng.
Trái tim y nảy lên. Đại Nữu đang chăm sóc cho y sao? Trước đây chỉ có y chăm sóc cho Đại Nữu thôi, chẳng bao lâu sau sẽ là Đại Nữu chăm sóc cho y?
Y khẽ nâng mí mắt lên, con bé đang ngồi bên giường, lật tìm cái túi bảo bối của mình.
Con bé lấy ra một cái pháo hoa bảy màu, Lan Thanh vừa thấy vậy lập tức ngăn cánh tay Đại Nữu lại.
"Đại Nữu, ta không sao, không cần phóng pháo hoa cầu cứu đâu." Pháo hoa bảy màu do Vân gia trang đặc chế, chỉ cần phóng lên, Vân gia trang sẽ biết người của mình gặp chuyện chẳng lành, lập tức tới giang hồ trợ giúp, y không nghĩ Phó Lâm Xuân sẽ cho Đại Nữu thứ này, đây ắt hẳn do Công Tôn Chỉ lén đưa cho con bé.
Thật đúng là... Y cười lên thành tiếng, người của Vân gia trang tới rồi, lại phát hiện chỉ có người bị phong hàn nhẹ, không hiểu sắc mặt sẽ ra sao.
"Ta không sao..." Ngừng một chút, y nói tiếp: "Chỉ không thoải mái chút thôi. ngủ một giấc là được. Đại Nữu, con đừng luyện chữ nữa, ở đây với ta là được."
Con bé vuốt ve khuôn mặt trơn bóng của y.
Y gạt nhẹ cánh tay nhỏ bé mềm mại của Đại Nữu ra, mỉm cười nói:
"Con vốn khỏe như trâu, nhưng chưa chắc đã không bị lây của ta. Đại Nữu, con đừng chạm vào ta, cứ ở bên cạnh nhìn ta ngủ là được. Chờ tối nay, chúng ta lại đổi giường, ta xuống đất ngủ, con ngủ trên giường đi."
Con bé lại cúi đầu xuống, lấy chút mứt hoa quả từ trong túi ra, cố đút vào trong miệng y.
Y mỉm cười gạt đi không được, đành phải ăn chút mứt vừa ngọt vừa chua đó dưới cái nhìn của con bé. Thứ này y vốn không thích, song vì lấy lòng Đại Nữu, cho dù bảo y ăn hết đống đồ ngọt trong túi bảo bối của con bé cũng được.
Dưới cái nhìn chăm chú của Đại Nữu, y an tâm nhắm mắt lại.
Có phải y nuôi Đại Nữu quá tốt không, đến nỗi giờ một số chuyện trong cuộc sống Đại Nữu cũng không hiểu? Bị bệnh nên mời đại phu chứ không phải phóng pháo hoa, trước kia khi Đại Nữu không thoải mái, y luôn lấy mứt hoa quả ra dỗ dành, lâu dần thành ra con bé nghĩ nếu bị bệnh không vui, ăn thứ đồ ngọt đó sẽ khá hơn.
Y... thật sự quá ích kỷ phải không? Biết Đại Nữu hơi ngốc nghếch, chỉ biết những điều y dạy, song y lại chẳng dạy mấy về những thứ chi tiết trong cuộc sống, chỉ cần y còn, con bé không cần phải học những thứ này.
Cần mời đại phu, y sẽ đi mời; con bé không thoải mái, y sẽ dỗ, con bé không cần phải học những thứ đó... Nhưng, Đại Nữu dỗ dành y lại khiến y thực sự vui vẻ. Nếu có một ngày y không còn ở bên nữa, Đại Nữu sẽ làm gì đây? Suy nghĩ này bỗng dưng xuất hiện trong lòng y, song y lại lảng tránh nó.
Y sẽ không bao giờ không ở bên Đại Nữu, chỉ trừ khi con bé không cần y nữa, làm sao y biến mất khỏi cuộc sống của Đại Nữu được?
Nhưng... Tương lai luôn luôn thay đổi, y vẫn sẽ thương yêu Đại Nữu... Nhưng, nếu vạn nhất xảy ra chuyện vậy? Đến lúc đó Đại Nữu nên làm gì đây?
Thân hình nho nhỏ ấm áp đột nhiên chui vào trong lòng y, y kinh ngạc, trợn tròn mắt lên.
"Đại Nữu, đừng ngủ với ta."
Đại Nữu cựa quậy, đánh khẽ vào người y một cái, kéo tay y vào trong lòng mình. Lúc trước khi con bé luyện chữ không đeo găng tay, giờ lại đeo nó vào, áp tay y vào giữa đôi găng ấm áp của mình.
Giờ mới mùa xuân, đâu có lạnh vậy... là để ủ ấm cho y sao? Đại Nữu ngốc vậy không ngờ cũng có lúc cẩn thận.
Hóa ra do con bé ngốc, cho nên làm chuyện gì cũng rất thật tình, không hề giả dối cũng chẳng tính toán gì.
/21
|