"Quán mỳ Nữu Nữu" mở cửa lúc giữa trưa.
Lan Thanh vừa nấu vừa liếc về phía cửa hàng trái cây bên phố.
"Đến đây nào, Đại Nữu, ăn chút mứt hoa quả nào." Giọng nói của Công Tôn Chỉ khẽ vang tới: "Vừa rồi bá bá nói đến đâu rồi? Ài, bá bá khó khăn lắm mới tìm được người thân thiết, không ngờ lại là một đứa trẻ, nếu cháu lớn thêm một chút, bá bá sẽ lấy cháu về nhà. Cháu có hiểu không đấy? Không sao, tới đây, bá bá giải thích cho..."
Công Tôn Chỉ vốn là kẻ nói nhiều, khó khăn lắm mới tìm được Đại Nữu không nói được tới nghe hắn lải nhải, mỗi năm đều tới làm phiền Đại Nữu vài lần... Lan Thanh cũng chẳng ngăn cản, chỉ cần Đại Nữu không kháng cựu, có trưởng bối thương yêu Đại Nữu, y cầu còn chẳng được.
Huống hồ người này y thuật vô cùng tốt, thân thể Đại Nữu khỏe mạnh được như vậy cũng là nhờ hắn.
"Tới đây nào, mở miệng ra. Đây là dược liệu mà bá bá chú tâm tìm ra, không không, đừng nhổ ra, ngậm trong miệng chờ nó tan ra, vậy mới không dễ sinh bệnh. Nhớ đấy, mỗi ngày ăn vào giữa trưa, mỗi cây chỉ ăn một nửa, nửa còn lại để mai ăn tiếp, không được ăn nhiều, hiểu không?" Công Tôn Chỉ sớm đã đem dược liệu bó thành một túi nhỏ. Hắn không sợ Đại Nữu không nhớ, dẫu sao nam nhân ở ngay bên phố kia cũng sẽ không quên.
Đại Nữu cẩn thận đem cái túi nhỏ nhét vào trong túi bảo bối của mình.
Công Tôn Chỉ nhìn vào một cái, mỉm cười nói:
"Còn mấy đóa hoa nhỏ đâu, bá bá biết mười lăm tháng giêng có hoa sẽ rất may mắn, cháu cũng hứng được mà, định tặng cho ai vậy? Có phần của bá bá..."
Bàn tay vươn ra bị gạt sang một bên. Công Tôn Chỉ sắc mặt buồn bã.
"Không chịu cho bá bá sao? Hóa ra trong lòng cháu bá bá nhỏ bé chẳng đáng kể vậy sao? Uổng công bá bá mua bao tay với giày mới cho cháu, cháu có biết tay với chân cháu trông rất giống nhau không? Bá bá còn cố ý mua hai loại hai màu khác nhau..." Hắn kéo kéo bàn chân nho nhỏ của con bé.
Cái giày nhỏ của con bé không dính mấy bụi đất, có thể thấy Lan Thanh cũng chẳng định mở rộng nhân duyên cho đứa bé này.
Hắn yêu mến vuốt ve đầu con bé. Có người cha như Lan Thanh thật không hiểu là tốt hay xấu, mỗi lần hắn tới thăm con bé, nó luôn ngồi trong quán, chưa từng chơi với người khác, đương nhiên cũng không bị người khác bắt nạt, thế nhưng, thế giới của con bé chỉ có Lan Thanh với Lý Kim Triêu, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Con bé vừa ăn trái cây vừa nhìn ra ngoài cửa, Công Tôn Chỉ vốn tưởng nó ỷ lại vào Lan Thanh, không lúc nào rời mắt khỏi nam nhân này, nào ngờ đột nhiên con bé nhảy xuống ghế, chạy ra ngoài cửa hàng.
Lan Thanh cũng thấy hành động đột ngột này của con bé. "Đại Nữu!" Y vội vàng buông muôi xuống, đuổi theo. Con bé không chạy về phía y mà đuổi theo một phụ nữ vừa đi qua quầy trái cây.
Con bé nắm chặt lấy người phụ nữ kia, bàn tay mò vào trong túi, lấy đóa hoa nhỏ ra.
"Ngươi làm cái gì vậy, ngươi..." Người phụ nữ kia cũng có con. Đứa bé đẩy Đại Nữu một cái: "Đừng chạm vào mẹ ta!"
Đại Nữu nhìn tên nhóc kia, lại nhìn người phụ nữ, giơ cao hai tay chứa đầy những bông hoa, muốn đưa cho người phụ nữ kia.
"Cháu bé, hoa của cháu đã tàn rồi, ta không mua đâu....."
"Phu nhân hiểu lầm rồi." Công Tôn Chỉ mặt không đổi sắc, tiến tới cười nói: "Đứa nhỏ này hai ngày trước nhận được hoa may mắn lễ Nguyên Tiêu, muốn chia cho hàng xóm, chắc hẳn nó thấy phu nhân khí chất cao quý, muốn phu nhân được một năm vui vẻ may mắn."
"Hoa may mắn lễ Nguyên Tiêu?" Người phụ nữ nhìn bé gái sạch sẽ ngốc nghếch mang theo vẻ lấy lòng kia, lại nhìn lén sang nam nhân trẻ tuổi đang ôm chặt đứa bé.
Vẻ ngoài tốt thường thu được hảo cảm của người khác, hơn nữa Công Tôn Chỉ nói bé gái kia mồ côi mẹ, nhờ cha một tay nuôi nấng, lúc đấy người phụ nữ mới mỉm cười nhận lấy đóa hoa nhỏ: "Cô bé, cám ơn ý tốt của con."
Đại Nữu nhìn nụ cười của người phụ nữ đó không chớp mắt.
"Mẹ, đi thôi, đừng để ý tới nó." Cậu bé kéo kéo mẹ, quay đầu lại trừng mắt nhìn Đại Nữu.
"... Người ta mất mẹ.... Thông cảm cho người ta một chút... Đương nhiên mẹ yêu con nhất rồi..." Giọng nói của người phụ nữ kia từ từ biến mất trong một căn ngõ nhỏ.
Công Tôn Chỉ vuốt ve đầu Đại Nữu, cười nói: "Bé con, lại đây ăn kẹo với bá bá được không?" Hắn cố tình dời sự chú ý của Đại Nữu đi. Chắc đến tám phần là người phụ nữ vừa rồi rất giống mẹ Đại Nữu nên mới khiến nó đau khổ chờ đợi như vậy.
Đại Nữu chẳng để ý tới hắn, nhìn thẳng vào căn ngõ kia. Lan Thanh đổi lại sắc mặt, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nho nhỏ của Đại Nữu.
"Đại Nữu ngoan." Y miễn cưỡng mỉm cười, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hóa ra Đại Nữu vẫn còn nhớ rõ quần áo mẹ nó mặc hôm đó.
Giống hệt người phụ nữ vừa rồi!
Con bé vẫn không quên được mẹ mình sao? Rõ ràng Đại Nữu không ghét y, thậm chí ỷ lại vào y, có lúc giận y, có lúc cười với y, ngoại trừ không nói một lời ra, những thứ khác quả thực đều như trở lại quãng thời gian vui vẻ gọi Lan thúc thúc kia, Đại Nữu đã sáu tuổi rồi, đáng lẽ nên quên đi những ký ức hồi hai tuổi chứ.
Ít nhất, trí nhớ của một đứa trẻ không thể tinh tế đến vậy được. Có chuyện gì xảy ra vậy? Đại Nữu vốn sinh ra đã ngốc nghếch, nhưng ngốc nghếch thì làm sao nhớ kỹ như vậy được?
"Có chỗ nào không ổn à?" Công Tôn Chỉ nhìn ra điểm khác thường của y.
"Không, không có..."
Có vài quan sai vội vã chạy qua, cắt đứt lời của bọn họ. Công Tôn Chỉ kinh ngạc nói: "Trong thành có nhiều quan sai như vậy, chắc hẳn có chuyện giết người rồi..."
Xa xa, có người của Vân gia trang nhìn Công Tôn Chỉ vuốt cằm.
Công Tôn Chỉ thầm kinh ngạc, lén liếc mắt nhìn sang Lan Thanh.
Lan Thanh như không thấy, ôm lấy Đại Nữu nói: "Đại Nữu, chúng ta qua xem đi."
Đại Nữu vẫn quay đầu nhìn vào ngõ nhỏ, mãi đến khi chạm vào mồ hôi lạnh trên mặt Lan Thanh, con bé mới chuyển ánh mắt về khuôn mặt y. Đại Nữu dùng cái găng tay mà Công Tôn Chỉ vừa thay cho mình, lau lau mồ hôi trên mặt y, Lan Thanh lòng lại mềm ra, thân thiết cọ cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé.
"Đại Nữu ngoan quá." Giọng nói của y thật nhẹ nhàng.
Đại Nữu đột nhiên há miệng, hà một hơi về phía y.
Lan Thanh ngửi được mùi hương trong miệng con bé, không khỏi cười lên thành tiếng. Đứa bé này vẫn còn nhớ viên kẹo thơm mà nó thấy lạ sao? Ngậm trong miệng xong sẽ liên tục tỏa hương, từ sáng đến giờ Đại Nữu cứ hà hơi liên tục không ngừng, còn thổi không ít hơi lên mặt y, định khiến y cũng được thơm theo.
Con bé thích ăn thì hôm khác lại mua là được, có điều đứa nhóc ngốc nghếch này lại không hiểu làm sao để tranh đoạt thứ gì, tính cách này đúng là thiệt thòi, y nhớ khi mình ở tuổi con bé, sớm đã biết phải làm sao để đoạt lấy một món đồ rồi. Không sao, y cứ nghiêng theo tính tình này của Đại Nữu, con bé không biết cách tranh đoạt, y giúp con bé lấy là được.
Công Tôn Chỉ nhìn cặp cha con này, thu mọi chuyện vào trong ánh mắt.
Quan sai tiến vào trong quán rượu, bên ngoài không ít dân chúng vây lại. Đệ tử Vân gia trang tiến tới, nhỏ giọng nói:
"Ngũ lão gia, là Hạt Tử Trương Lâm chết trong quán rượu, cảnh tượng lúc chết rất khó coi." Quả nhiên là Hạt Tử Trương Lâm! Công Tôn Chỉ thầm rùng mình, lập tức chạy vào xem xét tỉ mỉ.
Lòng hiếu kỳ của Lan Thanh không lớn, đứng ở rìa ngoài cùng của đám người.
Y thấy sau khi Đại Nữu ngửi được mùi máu tanh, khuôn mặt nhỏ bé hơi nhăn lại, bèn lui lại vài bước, áp khuôn mặt Đại Nữu vào bờ vài mình, dỗ dành nói: "Đừng sợ, đừng sợ, mọi chuyện đã có ta."
Một lúc sau, Công Tôn Chỉ đi ra, nghiêm khắc hỏi: "Người đó do ai giết, ta nên hỏi ngươi rồi?"
Lan Thanh mỉm cười tự tại nói: "Từ sau khi Hạt Tử Trương Lâm vào trong thành, Vân gia trang chẳng phải luôn trông chừng ta suốt ngày suốt đêm sao? Làm sao ta xuống tay được đây? Trương Lâm vì luyện tà công, từng nhân lúc ta trúng Phượng Cầu Hoàng không cách phản kích đè ép ta. Ngày đó ta vì cầu sống mà đáp ứng, hôm nay ta lại vì Đại Nữu mà không tùy tiện ra tay." Y thấy Đại Nữu không hít thở được bèn lỏng tay ra, coi con bé hết nhìn đông lại nhìn tây, nói tiếp. "Lại nói, ta không thể rời xa Đại Nữu, lỡ con bé gặp chuyện không may, ai sẽ lo cho nó? Ngũ gia cho rằng ta sẽ dẫn Đại Nữu đi gây án sao?"
Mấy năm nay Công Tôn Chỉ vẫn luôn âm thầm quan sát, tuy rằng cách yêu thương của Lan Thanh có phần ích kỷ nhưng không thể không thừa nhận, Lan Thanh thương yêu Đại Nữu chẳng khác nào châu báu hiếm thấy trên thế gian.
"Trên đời này lại có chuyện trùng hợp vậy sao?"
Lan Thanh nhún vai. "Trên đời này có vô số chuyện trùng hợp." Y không sợ Công Tôn Chỉ tới điều tra, dẫu sao Hạt Tử Trương Lâm chết cũng không liên quan đến y.
"Ngươi thật sự chưa từng muốn giết hắn?"
"Không, ta không muốn báo thù, ta chỉ muốn sống bình yên với Đại Nữu." Y nói với thần sắc đầy thành ý.
Đại Nữu cúi đầu mở túi ra, lấy dược liệu trong túi, đưa tới bên miệng Lan Thanh.
Lan Thanh đầu tiên cũng hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười mở miệng ra, để Đại Nữu cho dược liệu vào.
"Đứa bé này cũng thật thương cha..." Công Tôn Chỉ thở dài. Dược liệu trân quý này cho người lớn ăn thì thật lãng phí. Lan Thanh cố ý hút thật nhiều dược liệu vào, hút vào hút vào, hút tới hơn nửa. Đại Nữ lập tức đánh lên miệng y, cản y ăn quá nửa. Y nhịn cười, vẫn hút tiếp, Đại Nữu tức giận, cái miệng nhỏ bé cắn một đầu khác, nhanh chóng ăn sạch một nửa kia. Cuối cùng, cái miệng nho nhỏ hồng hồng chạm vào Lan Thanh.
Đôi mắt nho nhỏ giận dỗi trừng lên với y.
Lan Thanh không nhịn nổi nữa, cười lên thoải mái. Biết ánh mắt Công Tôn Chỉ vẫn đang theo dõi y, nhưng y vốn không để ý hắn lúc này đang nhìn y như thế nào. Y không tự tay giết Hạt Tử Trương Lâm, không phải Trương Lâm không đáng chết mà là y muốn sống cùng Đại Nữu, phải gạt bỏ máu tanh trên đôi tay.
Cá tính một người do trời định, Hạt Tử Trương Lâm thích theo Thiên Môn luyện công, sớm đã tự tạo thành đường cùng cho bản thân rồi, cần gì y phải động thủ? Sau Lan Thanh sẽ tự có người nhuốm máu tanh, giết chết Trương Lâm. Có điều, người sau Lan Thanh đó xuất hiện sớm hơn so với y nghĩ.
Những lời này y sẽ không nói với người ngoài, tránh bị phát hiện tâm tư y đã sớm vặn vẹo... Công Tôn Chỉ nói không sai, tính cách một người nếu dưỡng thành từ khi sinh ra, muốn thay đổi rất khó, y với Hạt Tử Trương lâm cũng giống nhau, song y có Đại Nữu, y nguyện vì Đại Nữu mà sửa đổi. Đại Nữu không thích mùi máu tanh, vậy y sẽ không dính đến nó, y nghĩ, y nhất định có thể trở thành một người bình thường, chỉ cần cho y thời gian nhiều một chút, y sẽ làm được.
Khi Đại Nữu tức giận luôn phình to hai má, trông rất đáng yêu. Y dẫu khiến con bé tức giận cũng không muốn nó nhớ lại về mẹ mình, con bé giận dỗi cũng không phải không có cách nào...
"Đại Nữu, đừng giận, đừng giận, chiều nay ta mang con ra ngoài thành chơi, được không?" Y dỗ dành.
Lan Thanh vừa nấu vừa liếc về phía cửa hàng trái cây bên phố.
"Đến đây nào, Đại Nữu, ăn chút mứt hoa quả nào." Giọng nói của Công Tôn Chỉ khẽ vang tới: "Vừa rồi bá bá nói đến đâu rồi? Ài, bá bá khó khăn lắm mới tìm được người thân thiết, không ngờ lại là một đứa trẻ, nếu cháu lớn thêm một chút, bá bá sẽ lấy cháu về nhà. Cháu có hiểu không đấy? Không sao, tới đây, bá bá giải thích cho..."
Công Tôn Chỉ vốn là kẻ nói nhiều, khó khăn lắm mới tìm được Đại Nữu không nói được tới nghe hắn lải nhải, mỗi năm đều tới làm phiền Đại Nữu vài lần... Lan Thanh cũng chẳng ngăn cản, chỉ cần Đại Nữu không kháng cựu, có trưởng bối thương yêu Đại Nữu, y cầu còn chẳng được.
Huống hồ người này y thuật vô cùng tốt, thân thể Đại Nữu khỏe mạnh được như vậy cũng là nhờ hắn.
"Tới đây nào, mở miệng ra. Đây là dược liệu mà bá bá chú tâm tìm ra, không không, đừng nhổ ra, ngậm trong miệng chờ nó tan ra, vậy mới không dễ sinh bệnh. Nhớ đấy, mỗi ngày ăn vào giữa trưa, mỗi cây chỉ ăn một nửa, nửa còn lại để mai ăn tiếp, không được ăn nhiều, hiểu không?" Công Tôn Chỉ sớm đã đem dược liệu bó thành một túi nhỏ. Hắn không sợ Đại Nữu không nhớ, dẫu sao nam nhân ở ngay bên phố kia cũng sẽ không quên.
Đại Nữu cẩn thận đem cái túi nhỏ nhét vào trong túi bảo bối của mình.
Công Tôn Chỉ nhìn vào một cái, mỉm cười nói:
"Còn mấy đóa hoa nhỏ đâu, bá bá biết mười lăm tháng giêng có hoa sẽ rất may mắn, cháu cũng hứng được mà, định tặng cho ai vậy? Có phần của bá bá..."
Bàn tay vươn ra bị gạt sang một bên. Công Tôn Chỉ sắc mặt buồn bã.
"Không chịu cho bá bá sao? Hóa ra trong lòng cháu bá bá nhỏ bé chẳng đáng kể vậy sao? Uổng công bá bá mua bao tay với giày mới cho cháu, cháu có biết tay với chân cháu trông rất giống nhau không? Bá bá còn cố ý mua hai loại hai màu khác nhau..." Hắn kéo kéo bàn chân nho nhỏ của con bé.
Cái giày nhỏ của con bé không dính mấy bụi đất, có thể thấy Lan Thanh cũng chẳng định mở rộng nhân duyên cho đứa bé này.
Hắn yêu mến vuốt ve đầu con bé. Có người cha như Lan Thanh thật không hiểu là tốt hay xấu, mỗi lần hắn tới thăm con bé, nó luôn ngồi trong quán, chưa từng chơi với người khác, đương nhiên cũng không bị người khác bắt nạt, thế nhưng, thế giới của con bé chỉ có Lan Thanh với Lý Kim Triêu, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Con bé vừa ăn trái cây vừa nhìn ra ngoài cửa, Công Tôn Chỉ vốn tưởng nó ỷ lại vào Lan Thanh, không lúc nào rời mắt khỏi nam nhân này, nào ngờ đột nhiên con bé nhảy xuống ghế, chạy ra ngoài cửa hàng.
Lan Thanh cũng thấy hành động đột ngột này của con bé. "Đại Nữu!" Y vội vàng buông muôi xuống, đuổi theo. Con bé không chạy về phía y mà đuổi theo một phụ nữ vừa đi qua quầy trái cây.
Con bé nắm chặt lấy người phụ nữ kia, bàn tay mò vào trong túi, lấy đóa hoa nhỏ ra.
"Ngươi làm cái gì vậy, ngươi..." Người phụ nữ kia cũng có con. Đứa bé đẩy Đại Nữu một cái: "Đừng chạm vào mẹ ta!"
Đại Nữu nhìn tên nhóc kia, lại nhìn người phụ nữ, giơ cao hai tay chứa đầy những bông hoa, muốn đưa cho người phụ nữ kia.
"Cháu bé, hoa của cháu đã tàn rồi, ta không mua đâu....."
"Phu nhân hiểu lầm rồi." Công Tôn Chỉ mặt không đổi sắc, tiến tới cười nói: "Đứa nhỏ này hai ngày trước nhận được hoa may mắn lễ Nguyên Tiêu, muốn chia cho hàng xóm, chắc hẳn nó thấy phu nhân khí chất cao quý, muốn phu nhân được một năm vui vẻ may mắn."
"Hoa may mắn lễ Nguyên Tiêu?" Người phụ nữ nhìn bé gái sạch sẽ ngốc nghếch mang theo vẻ lấy lòng kia, lại nhìn lén sang nam nhân trẻ tuổi đang ôm chặt đứa bé.
Vẻ ngoài tốt thường thu được hảo cảm của người khác, hơn nữa Công Tôn Chỉ nói bé gái kia mồ côi mẹ, nhờ cha một tay nuôi nấng, lúc đấy người phụ nữ mới mỉm cười nhận lấy đóa hoa nhỏ: "Cô bé, cám ơn ý tốt của con."
Đại Nữu nhìn nụ cười của người phụ nữ đó không chớp mắt.
"Mẹ, đi thôi, đừng để ý tới nó." Cậu bé kéo kéo mẹ, quay đầu lại trừng mắt nhìn Đại Nữu.
"... Người ta mất mẹ.... Thông cảm cho người ta một chút... Đương nhiên mẹ yêu con nhất rồi..." Giọng nói của người phụ nữ kia từ từ biến mất trong một căn ngõ nhỏ.
Công Tôn Chỉ vuốt ve đầu Đại Nữu, cười nói: "Bé con, lại đây ăn kẹo với bá bá được không?" Hắn cố tình dời sự chú ý của Đại Nữu đi. Chắc đến tám phần là người phụ nữ vừa rồi rất giống mẹ Đại Nữu nên mới khiến nó đau khổ chờ đợi như vậy.
Đại Nữu chẳng để ý tới hắn, nhìn thẳng vào căn ngõ kia. Lan Thanh đổi lại sắc mặt, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nho nhỏ của Đại Nữu.
"Đại Nữu ngoan." Y miễn cưỡng mỉm cười, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hóa ra Đại Nữu vẫn còn nhớ rõ quần áo mẹ nó mặc hôm đó.
Giống hệt người phụ nữ vừa rồi!
Con bé vẫn không quên được mẹ mình sao? Rõ ràng Đại Nữu không ghét y, thậm chí ỷ lại vào y, có lúc giận y, có lúc cười với y, ngoại trừ không nói một lời ra, những thứ khác quả thực đều như trở lại quãng thời gian vui vẻ gọi Lan thúc thúc kia, Đại Nữu đã sáu tuổi rồi, đáng lẽ nên quên đi những ký ức hồi hai tuổi chứ.
Ít nhất, trí nhớ của một đứa trẻ không thể tinh tế đến vậy được. Có chuyện gì xảy ra vậy? Đại Nữu vốn sinh ra đã ngốc nghếch, nhưng ngốc nghếch thì làm sao nhớ kỹ như vậy được?
"Có chỗ nào không ổn à?" Công Tôn Chỉ nhìn ra điểm khác thường của y.
"Không, không có..."
Có vài quan sai vội vã chạy qua, cắt đứt lời của bọn họ. Công Tôn Chỉ kinh ngạc nói: "Trong thành có nhiều quan sai như vậy, chắc hẳn có chuyện giết người rồi..."
Xa xa, có người của Vân gia trang nhìn Công Tôn Chỉ vuốt cằm.
Công Tôn Chỉ thầm kinh ngạc, lén liếc mắt nhìn sang Lan Thanh.
Lan Thanh như không thấy, ôm lấy Đại Nữu nói: "Đại Nữu, chúng ta qua xem đi."
Đại Nữu vẫn quay đầu nhìn vào ngõ nhỏ, mãi đến khi chạm vào mồ hôi lạnh trên mặt Lan Thanh, con bé mới chuyển ánh mắt về khuôn mặt y. Đại Nữu dùng cái găng tay mà Công Tôn Chỉ vừa thay cho mình, lau lau mồ hôi trên mặt y, Lan Thanh lòng lại mềm ra, thân thiết cọ cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé.
"Đại Nữu ngoan quá." Giọng nói của y thật nhẹ nhàng.
Đại Nữu đột nhiên há miệng, hà một hơi về phía y.
Lan Thanh ngửi được mùi hương trong miệng con bé, không khỏi cười lên thành tiếng. Đứa bé này vẫn còn nhớ viên kẹo thơm mà nó thấy lạ sao? Ngậm trong miệng xong sẽ liên tục tỏa hương, từ sáng đến giờ Đại Nữu cứ hà hơi liên tục không ngừng, còn thổi không ít hơi lên mặt y, định khiến y cũng được thơm theo.
Con bé thích ăn thì hôm khác lại mua là được, có điều đứa nhóc ngốc nghếch này lại không hiểu làm sao để tranh đoạt thứ gì, tính cách này đúng là thiệt thòi, y nhớ khi mình ở tuổi con bé, sớm đã biết phải làm sao để đoạt lấy một món đồ rồi. Không sao, y cứ nghiêng theo tính tình này của Đại Nữu, con bé không biết cách tranh đoạt, y giúp con bé lấy là được.
Công Tôn Chỉ nhìn cặp cha con này, thu mọi chuyện vào trong ánh mắt.
Quan sai tiến vào trong quán rượu, bên ngoài không ít dân chúng vây lại. Đệ tử Vân gia trang tiến tới, nhỏ giọng nói:
"Ngũ lão gia, là Hạt Tử Trương Lâm chết trong quán rượu, cảnh tượng lúc chết rất khó coi." Quả nhiên là Hạt Tử Trương Lâm! Công Tôn Chỉ thầm rùng mình, lập tức chạy vào xem xét tỉ mỉ.
Lòng hiếu kỳ của Lan Thanh không lớn, đứng ở rìa ngoài cùng của đám người.
Y thấy sau khi Đại Nữu ngửi được mùi máu tanh, khuôn mặt nhỏ bé hơi nhăn lại, bèn lui lại vài bước, áp khuôn mặt Đại Nữu vào bờ vài mình, dỗ dành nói: "Đừng sợ, đừng sợ, mọi chuyện đã có ta."
Một lúc sau, Công Tôn Chỉ đi ra, nghiêm khắc hỏi: "Người đó do ai giết, ta nên hỏi ngươi rồi?"
Lan Thanh mỉm cười tự tại nói: "Từ sau khi Hạt Tử Trương Lâm vào trong thành, Vân gia trang chẳng phải luôn trông chừng ta suốt ngày suốt đêm sao? Làm sao ta xuống tay được đây? Trương Lâm vì luyện tà công, từng nhân lúc ta trúng Phượng Cầu Hoàng không cách phản kích đè ép ta. Ngày đó ta vì cầu sống mà đáp ứng, hôm nay ta lại vì Đại Nữu mà không tùy tiện ra tay." Y thấy Đại Nữu không hít thở được bèn lỏng tay ra, coi con bé hết nhìn đông lại nhìn tây, nói tiếp. "Lại nói, ta không thể rời xa Đại Nữu, lỡ con bé gặp chuyện không may, ai sẽ lo cho nó? Ngũ gia cho rằng ta sẽ dẫn Đại Nữu đi gây án sao?"
Mấy năm nay Công Tôn Chỉ vẫn luôn âm thầm quan sát, tuy rằng cách yêu thương của Lan Thanh có phần ích kỷ nhưng không thể không thừa nhận, Lan Thanh thương yêu Đại Nữu chẳng khác nào châu báu hiếm thấy trên thế gian.
"Trên đời này lại có chuyện trùng hợp vậy sao?"
Lan Thanh nhún vai. "Trên đời này có vô số chuyện trùng hợp." Y không sợ Công Tôn Chỉ tới điều tra, dẫu sao Hạt Tử Trương Lâm chết cũng không liên quan đến y.
"Ngươi thật sự chưa từng muốn giết hắn?"
"Không, ta không muốn báo thù, ta chỉ muốn sống bình yên với Đại Nữu." Y nói với thần sắc đầy thành ý.
Đại Nữu cúi đầu mở túi ra, lấy dược liệu trong túi, đưa tới bên miệng Lan Thanh.
Lan Thanh đầu tiên cũng hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười mở miệng ra, để Đại Nữu cho dược liệu vào.
"Đứa bé này cũng thật thương cha..." Công Tôn Chỉ thở dài. Dược liệu trân quý này cho người lớn ăn thì thật lãng phí. Lan Thanh cố ý hút thật nhiều dược liệu vào, hút vào hút vào, hút tới hơn nửa. Đại Nữ lập tức đánh lên miệng y, cản y ăn quá nửa. Y nhịn cười, vẫn hút tiếp, Đại Nữu tức giận, cái miệng nhỏ bé cắn một đầu khác, nhanh chóng ăn sạch một nửa kia. Cuối cùng, cái miệng nho nhỏ hồng hồng chạm vào Lan Thanh.
Đôi mắt nho nhỏ giận dỗi trừng lên với y.
Lan Thanh không nhịn nổi nữa, cười lên thoải mái. Biết ánh mắt Công Tôn Chỉ vẫn đang theo dõi y, nhưng y vốn không để ý hắn lúc này đang nhìn y như thế nào. Y không tự tay giết Hạt Tử Trương Lâm, không phải Trương Lâm không đáng chết mà là y muốn sống cùng Đại Nữu, phải gạt bỏ máu tanh trên đôi tay.
Cá tính một người do trời định, Hạt Tử Trương Lâm thích theo Thiên Môn luyện công, sớm đã tự tạo thành đường cùng cho bản thân rồi, cần gì y phải động thủ? Sau Lan Thanh sẽ tự có người nhuốm máu tanh, giết chết Trương Lâm. Có điều, người sau Lan Thanh đó xuất hiện sớm hơn so với y nghĩ.
Những lời này y sẽ không nói với người ngoài, tránh bị phát hiện tâm tư y đã sớm vặn vẹo... Công Tôn Chỉ nói không sai, tính cách một người nếu dưỡng thành từ khi sinh ra, muốn thay đổi rất khó, y với Hạt Tử Trương lâm cũng giống nhau, song y có Đại Nữu, y nguyện vì Đại Nữu mà sửa đổi. Đại Nữu không thích mùi máu tanh, vậy y sẽ không dính đến nó, y nghĩ, y nhất định có thể trở thành một người bình thường, chỉ cần cho y thời gian nhiều một chút, y sẽ làm được.
Khi Đại Nữu tức giận luôn phình to hai má, trông rất đáng yêu. Y dẫu khiến con bé tức giận cũng không muốn nó nhớ lại về mẹ mình, con bé giận dỗi cũng không phải không có cách nào...
"Đại Nữu, đừng giận, đừng giận, chiều nay ta mang con ra ngoài thành chơi, được không?" Y dỗ dành.
/21
|