Chỉ là em không biết suy nghĩ của đàn ông dơ bẩn tới mức nào?
Suy nghĩ đầu tiên của Kỷ Tô chính là, cậu cũng là đàn ông, sao cậu lại không biết?
Từ từ đã, không đúng...
Một giây sau, Kỷ Tô đã nhận ra trọng điểm của câu này nằm ở đâu. Chắc chắn tên kia nhìn ảnh chụp của cậu xong thì nảy ra mấy suy nghĩ dơ bẩn, vậy nên mới suy bụng ta ra bụng người.
Cậu tức tốc ấn thu hồi bức ảnh kia, nhưng do quá thời gian nên không thu hồi được. Cậu không kìm nổi câu chửi: “Biến thái!”
“Chuyện gì? Biến thái gì?” Kiều Cẩm bắt được chữ mấu chốt, giọng cậu ta tự dưng trở nên hưng phấn, “Gã biến thái như nào?”
Kỷ Tô khó mở lời: “Tôi nghĩ gã dùng ảnh chụp của tôi để...”
Nói được một nửa thì không nói tiếp nổi, vành tai trắng cũng dần ửng đỏ.
Ánh mắt của Kiều Cẩm sáng long lanh: “Để tôi xem xem, có phải gã nói gì quá đáng với cậu không?”
“Không có, nhưng mà...” Kỷ Tô khựng lại, sau đó tự thuyết phục bản thân: “Bỏ đi, dù sao cả hai đều là con trai, chẳng có gì to tát cả.”
“Tôi hiểu rồi.” Kiều Cẩm nhận ra, “Nhưng tôi vẫn phải nói một câu công bằng. Có thằng đàn ông nào mà nhịn nổi không nắng khi ngắm tấm ảnh đó của cậu chứ?”
“Đương nhiên đây cũng là một phần trong kế hoạch báo thù của chúng ta.” Kiều Cẩm vội vàng bổ sung, “Đợi gã biết cậu là con trai rồi, nói không chừng lại bị bất lực luôn ha ha ha ha!”
Kỷ Tô cảm thấy được an ủi, chuyển sang nhìn màn hình điện thoại: “Giờ sao đây?”
Kiều Cẩm nói ngay: “Cái gì mà sao đây? Đương nhiên là bấm nhận tiền rồi!”
Kỷ Tô cau mày: “Vậy không tốt lắm đâu.”
Bao lì xì 200 tệ hồi trước cậu đã nhận rồi, nhưng số tiền lần này quá lớn, còn lớn hơn cả số tiền mà đàn chị bị lừa.
“Có gì đâu mà không tốt?” Kiều Cẩm dời ghế qua ngồi xuống: “Chắc hẳn tiền mà sở khanh chuyển cho cậu đều nhờ vào việc gã lừa gạt những người từng yêu qua mạng đó, là món tiền bất chính.”
“Cậu nói vậy thì tôi càng không thể nhận được.” Kỷ Tô nghiêm giọng: “Chuyện nào ra chuyện nấy. Gã lừa gạt tiền của người khác, tôi không thể làm chuyện giống như gã.”
Kỷ Tô gãi sau gáy: “Cũng có lý...”
Kỷ Tô trầm tư một chốc, mở miệng: “Về số tiền gã nợ đàn chị, đợi tôi lấy được thông tin của gã rồi sẽ nói rõ hết với gã, yêu cầu gã trả lại toàn bộ.”
“Được được.” Kiều Cẩm gật đầu liên tục: “Đến lúc đó nếu gã không chịu trả thì tụi mình mang thông tin cá nhân của gã đi báo cảnh sát.”
“Đúng thế.” Kỷ Tô đáp, cúi đầu ấn trả lại tiền.
Đối phương lập tức gửi tin nhắn qua.
G: [Sao lại trả tiền?]
Manh Manh: [Thật sự không cần đâu ạ, em tán gẫu với đàn anh đâu phải vì tiền...]
G: [Là tiền cho em mua váy.]
Manh Manh: [Ui chao đàn anh cứ yên tâm đi, em không mặc cái váy này ra đường đâu.]
Manh Manh: [Vốn dĩ chỉ mặc cho mình đàn anh ngắm thôi~]
Bên kia lặng thinh hồi lâu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
G: [Biết rồi.]
G: [Cảm ơn quà của Manh Manh, tôi rất thích.]
Kỷ Tô dẩu môi, đương nhiên mấy tên sở khanh như mi sẽ thích rồi.
Cậu suy nghĩ vài giây, quyết định nhân cơ hội này dò xét đối phương.
Manh Manh: [Đàn anh thì sao, có quà gì tặng cho Manh Manh hông?]
G: [Em muốn quà gì?]
Manh Manh: [Cái gì cũng được ạ?]
G: [Em nói đi, tôi sẽ cân nhắc.]
Kỷ Tô: “...”
Chứ không phải lúc này anh nên nói, em muốn gì tôi cũng cho em hả?
Phản ứng thế này, chẳng lẽ sở khanh vốn không thích Manh Manh thật?
Manh Manh: [Đàn anh có cơ bụng không nhỉ?]
Manh Manh: [Mèo con ngượng ngùng.jpg]
G: [Có.]
Đây đúng là điều mà Kỷ Tô mong đợi, cậu lập tức gõ chữ trả lời.
Manh Manh: [Vậy... em nhìn cơ bụng của đàn anh được không?]
Manh Manh: [Mèo con ngượng ngùng.jpg]
G: [Được.]
G: [Nhưng bây giờ không tiện, về ký túc xá rồi chụp em xem.]
Kỷ Tô nhướng mày, không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ đến vậy.
Manh Manh: [Vậy em sẽ chờ đàn anh~]
Kỷ Tô ngẩng đầu lên: “Tiểu Kiều, sở khanh đồng ý gửi ảnh cơ bụng cho tôi xem rồi.]
“Má nó! Thật không vậy?” Kiều Cẩm kinh ngạc: “Sở khanh có cơ bụng á?”
“Tôi cũng không rõ, gã nói là có.” Kỷ Tô bỏ điện thoại xuống, “Lát nữa là biết ngay.”
*
Sau khi trò chuyện xong, Kỷ Tô mở máy tính lên bắt đầu vẽ.
Chín giờ hơn, hai bạn cùng phòng còn lại đã về.
Triệu Tử Vân vừa cởi quần áo vừa nói: “Kỷ Tô Kiều Cẩm, mấy cậu biết hồi nãy bọn tôi chơi bóng tình cờ gặp được ai không?”
Kỷ Tô phối hợp hỏi: “Tình cờ gặp ai?”
Triệu Tử Vân quăng áo bóng rổ đi: “Cố Chiêu bên khoa Luật!”
“Cố Chiêu á?” Kiều Cẩm hứng thú xoay người lại, “Có phải lần trước mấy cậu bị cậu ta hành cho ra bã không?”
“Làm gì có.” Triệu Tử Vân mạnh miệng: “Lúc đó bọn tôi chơi ngang ngửa nhau đấy.”
Kiều Cẩm nghi ngờ: “Có xạo không đó?”
“Thôi không nhắc tới chuyện đó nữa!” Triệu Tử Vân đánh trống lảng, “Nói chuyện tối nay đi. Vốn đang chơi bóng hăng say, giữa chừng nghỉ ngơi xong tự dưng cậu ta như phát điên lên vậy!”
“Đêm nay bọn tôi cũng bị cậu ta hành cho ra bã.” Lý Do rất thật thà: “Cố Chiêu thật sự quá mạnh, thảo nào bình thường không hay vào trận.”
Kiều Cẩm cười: “Cậu ấy mà ra sân thì làm gì còn cơ hội cho người khác phát huy?”
Triệu Tử Vân xua tay, tổng kết rằng: “Nói chung là tôi không muốn chơi bóng với cậu ta lần nào nữa.”
Kỷ Tô hồn nhiên không biết chuyện này liên quan tới bản thân vẫn luôn ngồi trong ký túc xá. Cậu cười, đề nghị: “Để an ủi tâm hồn bị tổn thương của mấy cậu, cuối tuần này tôi mời mấy cậu đi ăn một bữa hoành tráng.”
“Trời ơi tuyệt vời!” Triệu Tử Vân lập tức trở nên phấn khởi, “Xem ra phải cảm ơn hot boy Cố đã hành bọn này ra bã!”
Kiều Cẩm cười nhạo cậu ta: “Liêm sỉ của cậu đâu?”
“Cậu có liêm sỉ thì đừng suốt ngày bám lấy Kỷ Tô chớ!” Triệu Tử Vân không cam lòng yếu kém, buột miệng, “Làm cho ai cũng tưởng hai cậu là một cặp gay á!”
Kỷ Tô giật thót: “Cái gì?”
Vẻ mặt của Kiều Cẩm cũng thay đổi: “Ai bảo?”
“Thôi thôi đừng nghe Triệu Tử Vân nói bậy!” Thấy bầu không khí là lạ, Lý Do vội vàng giảng hòa: “Chuyện tầm phào nói vui mà thôi, đừng xem là thật!”
Kiều Cẩm hỏi: “Đứa nào kể chuyện tầm phào này?”
Triệu Tử Vân tự biết mình lỡ lời, im lặng rụt cổ lại: “Không có ai hết, tôi vô tình nghe được thôi.”
Kiều Cẩm còn định nói thêm gì đó, Kỷ Tô nhìn cậu ta, khẽ lắc đầu.
Tuy xã hội hiện nay đã cởi mở hơn với những cặp đồng tính, nhưng còn rất nhiều người giữ thành kiến và ác ý.
Cũng vì lý do đó nên đến nay Kiều Cẩm vẫn chưa chính thức come out.
“Quan hệ của tôi với Kiều Cẩm tốt là vì bọn tôi quen nhau từ trước.” Kỷ Tô cười, nửa đùa nửa thật: “Mấy cậu ghen tị hả?”
“Phải đó.” Kiều Cẩm ôm cánh tay, “Mấy cậu ghen tị tôi với Kỷ Tô có quan hệ tốt chứ gì!”
Triệu Tử Vân sững sờ, lập tức cười ha ha: “Đúng đúng, tôi ghen tị gần chết, ai bảo cậu cứ một mình độc chiếm Kỷ Tô!”
Đùa nhau thêm vài câu nữa, sau đó mọi người tách ra tự làm chuyện của mình.
Kỷ Tô cầm điện thoại xem giờ rồi ấn vào tài khoản WeChat phụ.
Chín giờ rưỡi, G vẫn chưa chịu gửi ảnh cơ bụng, nên cậu quyết định giục hắn.
Manh Manh: [Mèo con ló đầu.jpg]
Mấy phút sau vẫn không thấy gì.
Manh Manh: [Đàn anh có đó không?]
Manh Manh: [Ngắm cơ bụng đi mà~]
Bấy giờ đối phương mới nhắn lại.
G: [Muốn ngắm cơ bụng à?]
Manh Manh: [Muốn~]
Manh Manh: [Mèo con che mặt.jpg]
G: [Gọi tôi là gì?]
Kỷ Tô chớp mắt, nhanh chóng phản ứng lại.
Manh Manh: [Anh ơi, có đó không?]
Manh Manh: [Em muốn ngắm cơ bụng~]
Mấy giây sau, trong khung chat nhảy ra một bức ảnh.
Kỷ Tô tiện tay ấn vào, mắt dán chặt vào.
Đối phương đứng trước gương trong phòng tắm, tùy ý chụp một tấm.
Hình như hắn vừa tắm xong, trên gương còn hơi nước mờ ảo, nhưng không hề ảnh hưởng tới việc Kỷ Tô nhìn thấy cơ bụng của hắn một cách rõ ràng.
Cơ bụng tám múi cân xứng, rắn chắc nhưng không quá đô con.
Dường như hắn rất cao, gương chỉ phản chiếu được hình ảnh từ cơ ngực trở xuống eo.
Kỷ Tô nhìn đăm đăm, không dám tin đây thật sự là cơ bụng của đối phương, cậu cũng nghi ngờ hắn tìm ảnh trên mạng gửi qua.
Nếu dáng người của sở khanh tốt như vậy thì cần gì phải yêu qua mạng rồi lừa sắc lừa tiền người khác?
Manh Manh: [Oa! Anh trai có cơ bụng thật nè!]
Manh Manh: [Nhưng mà mờ quá à, em nhìn không rõ lắm...]
Kỷ Tô gửi xong bèn đợi bên kia nhắn lại, xem xem hắn bịa ra lý do gì được.
Kết quả một phút sau, khung chat nhảy ra một video.
Mới đầu khung hình hơi lắc, mấy giây sau có thứ gì đó hiện lên trên màn hình.
Kỷ Tô bình tĩnh nhìn kĩ, không khỏi trợn to hai mắt.
Trong màn hình xuất hiện cơ bụng tám múi. Theo từng đợt hô hấp lên xuống, những giọt nước còn vương lại lăn dọc theo đường rãnh cơ bụng, lăn qua hai đường chữ V đẹp đẽ, sau đó miễn cưỡng kẹt vào mép quần màu xám ở hông, để lại vệt nước nho nhỏ.
Vì khoảng cách gần nên cảm giác mạnh mẽ và gợi cảm gần như có thể đập vỡ màn hình phả vào mặt.
Ống kính chợt rung lên, sau đó nhích dần xuống phía dưới.
Con ngươi của Kỷ Tô co rụt, cậu hít thật sâu.
Dưới lớp quần thể thao màu xám có thứ gì đó nhô lên tạo thành đường cong rõ ràng, thậm chí có thể mơ hồ mường tượng ra được hình dáng đáng sợ...
“Kỷ Tô?” Chính lúc này, bên tai Kỷ Tô đột nhiên vang lên một giọng nói.
Cậu hoảng hồn úp mạnh điện thoại lên mặt bàn.
“Tôi làm cậu giật mình à?” Lý Do lùi về sau một bước, “Xin lỗi cậu, tôi chỉ muốn hỏi cậu có chép bài môn Cấu tạo kiến trúc ngày hôm nay không thôi.”
Kỷ Tô cứ như nhìn phải thứ gì đó kiêng kỵ bị người ta bắt gặp. Tim cậu đập như trống dồn, sốc tới mức ngay cả vành tai cũng tê dại: “Cái, cái gì?”
“Hôm nay tụi mình học môn Cấu tạo kiến trúc. Lúc đó tôi mất tập trung không nghe giảng kĩ.” Lý Do nói lại lần nữa, “Tôi muốn hỏi mượn vở ghi chép của cậu.”
“À... vở ghi chép.” Kỷ Tô cố gắng bình tĩnh lại, lấy quyển vở ghi chép trong cặp ra đưa cho hắn.
“Cảm ơn, chép xong tôi trả lại cho cậu.” Lý Do cảm ơn xong thì cầm vở rời đi.
Kỷ Tô ngồi trên ghế, tầm mắt chuyển tới điện thoại di động bị vứt trên mặt bàn, vành tai và gò má lại vô thức đỏ rần lên.
Bàn tay trắng nõn lôi điện thoại về, rồi chợt giật bắn như bị điện giật, tưởng chừng như trong điện thoại đang cất giấu con quái vật biết ăn thịt người.
Quái vật đúng không?
Chứ người bình thường sao lại có thứ kia đáng sợ như thế được...
“Rè” một tiếng, điện thoại di động rung lên.
G: [Thấy rõ chưa?]
Kỷ Tô duỗi một tay ra, che kín cái video trên màn hình như đang tự lừa mình.
Không thấy Manh Manh nhắn lại, đối phương gửi thêm hai tin nhắn.
G: [Sao không nói gì?]
G: [Không thích?]
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Chiêu: Cơ bụng là của tôi, em không hài lòng?
Tô Tô: Em muốn nhìn cơ bụng, chứ đâu muốn nhìn gà trống*...
Mẹ ruột: Con trai dăm thiệt á.jpg
__________________
[*] Bản gốc em Tô nói không muốn nhìn 腹肌巴 fùjībā, trong đó 腹肌 là cơ bắp, còn 肌巴 jībā đồng âm với 鸡巴 chỉ cái ấy ấy của con trai:v nên tui đổi thành gà trống nha. Cho hỏi sao bà tác giả vẫn chưa bị Tấn Giang khóa mõm z:))))))))))))))))))
Edit: Dii
Suy nghĩ đầu tiên của Kỷ Tô chính là, cậu cũng là đàn ông, sao cậu lại không biết?
Từ từ đã, không đúng...
Một giây sau, Kỷ Tô đã nhận ra trọng điểm của câu này nằm ở đâu. Chắc chắn tên kia nhìn ảnh chụp của cậu xong thì nảy ra mấy suy nghĩ dơ bẩn, vậy nên mới suy bụng ta ra bụng người.
Cậu tức tốc ấn thu hồi bức ảnh kia, nhưng do quá thời gian nên không thu hồi được. Cậu không kìm nổi câu chửi: “Biến thái!”
“Chuyện gì? Biến thái gì?” Kiều Cẩm bắt được chữ mấu chốt, giọng cậu ta tự dưng trở nên hưng phấn, “Gã biến thái như nào?”
Kỷ Tô khó mở lời: “Tôi nghĩ gã dùng ảnh chụp của tôi để...”
Nói được một nửa thì không nói tiếp nổi, vành tai trắng cũng dần ửng đỏ.
Ánh mắt của Kiều Cẩm sáng long lanh: “Để tôi xem xem, có phải gã nói gì quá đáng với cậu không?”
“Không có, nhưng mà...” Kỷ Tô khựng lại, sau đó tự thuyết phục bản thân: “Bỏ đi, dù sao cả hai đều là con trai, chẳng có gì to tát cả.”
“Tôi hiểu rồi.” Kiều Cẩm nhận ra, “Nhưng tôi vẫn phải nói một câu công bằng. Có thằng đàn ông nào mà nhịn nổi không nắng khi ngắm tấm ảnh đó của cậu chứ?”
“Đương nhiên đây cũng là một phần trong kế hoạch báo thù của chúng ta.” Kiều Cẩm vội vàng bổ sung, “Đợi gã biết cậu là con trai rồi, nói không chừng lại bị bất lực luôn ha ha ha ha!”
Kỷ Tô cảm thấy được an ủi, chuyển sang nhìn màn hình điện thoại: “Giờ sao đây?”
Kiều Cẩm nói ngay: “Cái gì mà sao đây? Đương nhiên là bấm nhận tiền rồi!”
Kỷ Tô cau mày: “Vậy không tốt lắm đâu.”
Bao lì xì 200 tệ hồi trước cậu đã nhận rồi, nhưng số tiền lần này quá lớn, còn lớn hơn cả số tiền mà đàn chị bị lừa.
“Có gì đâu mà không tốt?” Kiều Cẩm dời ghế qua ngồi xuống: “Chắc hẳn tiền mà sở khanh chuyển cho cậu đều nhờ vào việc gã lừa gạt những người từng yêu qua mạng đó, là món tiền bất chính.”
“Cậu nói vậy thì tôi càng không thể nhận được.” Kỷ Tô nghiêm giọng: “Chuyện nào ra chuyện nấy. Gã lừa gạt tiền của người khác, tôi không thể làm chuyện giống như gã.”
Kỷ Tô gãi sau gáy: “Cũng có lý...”
Kỷ Tô trầm tư một chốc, mở miệng: “Về số tiền gã nợ đàn chị, đợi tôi lấy được thông tin của gã rồi sẽ nói rõ hết với gã, yêu cầu gã trả lại toàn bộ.”
“Được được.” Kiều Cẩm gật đầu liên tục: “Đến lúc đó nếu gã không chịu trả thì tụi mình mang thông tin cá nhân của gã đi báo cảnh sát.”
“Đúng thế.” Kỷ Tô đáp, cúi đầu ấn trả lại tiền.
Đối phương lập tức gửi tin nhắn qua.
G: [Sao lại trả tiền?]
Manh Manh: [Thật sự không cần đâu ạ, em tán gẫu với đàn anh đâu phải vì tiền...]
G: [Là tiền cho em mua váy.]
Manh Manh: [Ui chao đàn anh cứ yên tâm đi, em không mặc cái váy này ra đường đâu.]
Manh Manh: [Vốn dĩ chỉ mặc cho mình đàn anh ngắm thôi~]
Bên kia lặng thinh hồi lâu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
G: [Biết rồi.]
G: [Cảm ơn quà của Manh Manh, tôi rất thích.]
Kỷ Tô dẩu môi, đương nhiên mấy tên sở khanh như mi sẽ thích rồi.
Cậu suy nghĩ vài giây, quyết định nhân cơ hội này dò xét đối phương.
Manh Manh: [Đàn anh thì sao, có quà gì tặng cho Manh Manh hông?]
G: [Em muốn quà gì?]
Manh Manh: [Cái gì cũng được ạ?]
G: [Em nói đi, tôi sẽ cân nhắc.]
Kỷ Tô: “...”
Chứ không phải lúc này anh nên nói, em muốn gì tôi cũng cho em hả?
Phản ứng thế này, chẳng lẽ sở khanh vốn không thích Manh Manh thật?
Manh Manh: [Đàn anh có cơ bụng không nhỉ?]
Manh Manh: [Mèo con ngượng ngùng.jpg]
G: [Có.]
Đây đúng là điều mà Kỷ Tô mong đợi, cậu lập tức gõ chữ trả lời.
Manh Manh: [Vậy... em nhìn cơ bụng của đàn anh được không?]
Manh Manh: [Mèo con ngượng ngùng.jpg]
G: [Được.]
G: [Nhưng bây giờ không tiện, về ký túc xá rồi chụp em xem.]
Kỷ Tô nhướng mày, không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ đến vậy.
Manh Manh: [Vậy em sẽ chờ đàn anh~]
Kỷ Tô ngẩng đầu lên: “Tiểu Kiều, sở khanh đồng ý gửi ảnh cơ bụng cho tôi xem rồi.]
“Má nó! Thật không vậy?” Kiều Cẩm kinh ngạc: “Sở khanh có cơ bụng á?”
“Tôi cũng không rõ, gã nói là có.” Kỷ Tô bỏ điện thoại xuống, “Lát nữa là biết ngay.”
*
Sau khi trò chuyện xong, Kỷ Tô mở máy tính lên bắt đầu vẽ.
Chín giờ hơn, hai bạn cùng phòng còn lại đã về.
Triệu Tử Vân vừa cởi quần áo vừa nói: “Kỷ Tô Kiều Cẩm, mấy cậu biết hồi nãy bọn tôi chơi bóng tình cờ gặp được ai không?”
Kỷ Tô phối hợp hỏi: “Tình cờ gặp ai?”
Triệu Tử Vân quăng áo bóng rổ đi: “Cố Chiêu bên khoa Luật!”
“Cố Chiêu á?” Kiều Cẩm hứng thú xoay người lại, “Có phải lần trước mấy cậu bị cậu ta hành cho ra bã không?”
“Làm gì có.” Triệu Tử Vân mạnh miệng: “Lúc đó bọn tôi chơi ngang ngửa nhau đấy.”
Kiều Cẩm nghi ngờ: “Có xạo không đó?”
“Thôi không nhắc tới chuyện đó nữa!” Triệu Tử Vân đánh trống lảng, “Nói chuyện tối nay đi. Vốn đang chơi bóng hăng say, giữa chừng nghỉ ngơi xong tự dưng cậu ta như phát điên lên vậy!”
“Đêm nay bọn tôi cũng bị cậu ta hành cho ra bã.” Lý Do rất thật thà: “Cố Chiêu thật sự quá mạnh, thảo nào bình thường không hay vào trận.”
Kiều Cẩm cười: “Cậu ấy mà ra sân thì làm gì còn cơ hội cho người khác phát huy?”
Triệu Tử Vân xua tay, tổng kết rằng: “Nói chung là tôi không muốn chơi bóng với cậu ta lần nào nữa.”
Kỷ Tô hồn nhiên không biết chuyện này liên quan tới bản thân vẫn luôn ngồi trong ký túc xá. Cậu cười, đề nghị: “Để an ủi tâm hồn bị tổn thương của mấy cậu, cuối tuần này tôi mời mấy cậu đi ăn một bữa hoành tráng.”
“Trời ơi tuyệt vời!” Triệu Tử Vân lập tức trở nên phấn khởi, “Xem ra phải cảm ơn hot boy Cố đã hành bọn này ra bã!”
Kiều Cẩm cười nhạo cậu ta: “Liêm sỉ của cậu đâu?”
“Cậu có liêm sỉ thì đừng suốt ngày bám lấy Kỷ Tô chớ!” Triệu Tử Vân không cam lòng yếu kém, buột miệng, “Làm cho ai cũng tưởng hai cậu là một cặp gay á!”
Kỷ Tô giật thót: “Cái gì?”
Vẻ mặt của Kiều Cẩm cũng thay đổi: “Ai bảo?”
“Thôi thôi đừng nghe Triệu Tử Vân nói bậy!” Thấy bầu không khí là lạ, Lý Do vội vàng giảng hòa: “Chuyện tầm phào nói vui mà thôi, đừng xem là thật!”
Kiều Cẩm hỏi: “Đứa nào kể chuyện tầm phào này?”
Triệu Tử Vân tự biết mình lỡ lời, im lặng rụt cổ lại: “Không có ai hết, tôi vô tình nghe được thôi.”
Kiều Cẩm còn định nói thêm gì đó, Kỷ Tô nhìn cậu ta, khẽ lắc đầu.
Tuy xã hội hiện nay đã cởi mở hơn với những cặp đồng tính, nhưng còn rất nhiều người giữ thành kiến và ác ý.
Cũng vì lý do đó nên đến nay Kiều Cẩm vẫn chưa chính thức come out.
“Quan hệ của tôi với Kiều Cẩm tốt là vì bọn tôi quen nhau từ trước.” Kỷ Tô cười, nửa đùa nửa thật: “Mấy cậu ghen tị hả?”
“Phải đó.” Kiều Cẩm ôm cánh tay, “Mấy cậu ghen tị tôi với Kỷ Tô có quan hệ tốt chứ gì!”
Triệu Tử Vân sững sờ, lập tức cười ha ha: “Đúng đúng, tôi ghen tị gần chết, ai bảo cậu cứ một mình độc chiếm Kỷ Tô!”
Đùa nhau thêm vài câu nữa, sau đó mọi người tách ra tự làm chuyện của mình.
Kỷ Tô cầm điện thoại xem giờ rồi ấn vào tài khoản WeChat phụ.
Chín giờ rưỡi, G vẫn chưa chịu gửi ảnh cơ bụng, nên cậu quyết định giục hắn.
Manh Manh: [Mèo con ló đầu.jpg]
Mấy phút sau vẫn không thấy gì.
Manh Manh: [Đàn anh có đó không?]
Manh Manh: [Ngắm cơ bụng đi mà~]
Bấy giờ đối phương mới nhắn lại.
G: [Muốn ngắm cơ bụng à?]
Manh Manh: [Muốn~]
Manh Manh: [Mèo con che mặt.jpg]
G: [Gọi tôi là gì?]
Kỷ Tô chớp mắt, nhanh chóng phản ứng lại.
Manh Manh: [Anh ơi, có đó không?]
Manh Manh: [Em muốn ngắm cơ bụng~]
Mấy giây sau, trong khung chat nhảy ra một bức ảnh.
Kỷ Tô tiện tay ấn vào, mắt dán chặt vào.
Đối phương đứng trước gương trong phòng tắm, tùy ý chụp một tấm.
Hình như hắn vừa tắm xong, trên gương còn hơi nước mờ ảo, nhưng không hề ảnh hưởng tới việc Kỷ Tô nhìn thấy cơ bụng của hắn một cách rõ ràng.
Cơ bụng tám múi cân xứng, rắn chắc nhưng không quá đô con.
Dường như hắn rất cao, gương chỉ phản chiếu được hình ảnh từ cơ ngực trở xuống eo.
Kỷ Tô nhìn đăm đăm, không dám tin đây thật sự là cơ bụng của đối phương, cậu cũng nghi ngờ hắn tìm ảnh trên mạng gửi qua.
Nếu dáng người của sở khanh tốt như vậy thì cần gì phải yêu qua mạng rồi lừa sắc lừa tiền người khác?
Manh Manh: [Oa! Anh trai có cơ bụng thật nè!]
Manh Manh: [Nhưng mà mờ quá à, em nhìn không rõ lắm...]
Kỷ Tô gửi xong bèn đợi bên kia nhắn lại, xem xem hắn bịa ra lý do gì được.
Kết quả một phút sau, khung chat nhảy ra một video.
Mới đầu khung hình hơi lắc, mấy giây sau có thứ gì đó hiện lên trên màn hình.
Kỷ Tô bình tĩnh nhìn kĩ, không khỏi trợn to hai mắt.
Trong màn hình xuất hiện cơ bụng tám múi. Theo từng đợt hô hấp lên xuống, những giọt nước còn vương lại lăn dọc theo đường rãnh cơ bụng, lăn qua hai đường chữ V đẹp đẽ, sau đó miễn cưỡng kẹt vào mép quần màu xám ở hông, để lại vệt nước nho nhỏ.
Vì khoảng cách gần nên cảm giác mạnh mẽ và gợi cảm gần như có thể đập vỡ màn hình phả vào mặt.
Ống kính chợt rung lên, sau đó nhích dần xuống phía dưới.
Con ngươi của Kỷ Tô co rụt, cậu hít thật sâu.
Dưới lớp quần thể thao màu xám có thứ gì đó nhô lên tạo thành đường cong rõ ràng, thậm chí có thể mơ hồ mường tượng ra được hình dáng đáng sợ...
“Kỷ Tô?” Chính lúc này, bên tai Kỷ Tô đột nhiên vang lên một giọng nói.
Cậu hoảng hồn úp mạnh điện thoại lên mặt bàn.
“Tôi làm cậu giật mình à?” Lý Do lùi về sau một bước, “Xin lỗi cậu, tôi chỉ muốn hỏi cậu có chép bài môn Cấu tạo kiến trúc ngày hôm nay không thôi.”
Kỷ Tô cứ như nhìn phải thứ gì đó kiêng kỵ bị người ta bắt gặp. Tim cậu đập như trống dồn, sốc tới mức ngay cả vành tai cũng tê dại: “Cái, cái gì?”
“Hôm nay tụi mình học môn Cấu tạo kiến trúc. Lúc đó tôi mất tập trung không nghe giảng kĩ.” Lý Do nói lại lần nữa, “Tôi muốn hỏi mượn vở ghi chép của cậu.”
“À... vở ghi chép.” Kỷ Tô cố gắng bình tĩnh lại, lấy quyển vở ghi chép trong cặp ra đưa cho hắn.
“Cảm ơn, chép xong tôi trả lại cho cậu.” Lý Do cảm ơn xong thì cầm vở rời đi.
Kỷ Tô ngồi trên ghế, tầm mắt chuyển tới điện thoại di động bị vứt trên mặt bàn, vành tai và gò má lại vô thức đỏ rần lên.
Bàn tay trắng nõn lôi điện thoại về, rồi chợt giật bắn như bị điện giật, tưởng chừng như trong điện thoại đang cất giấu con quái vật biết ăn thịt người.
Quái vật đúng không?
Chứ người bình thường sao lại có thứ kia đáng sợ như thế được...
“Rè” một tiếng, điện thoại di động rung lên.
G: [Thấy rõ chưa?]
Kỷ Tô duỗi một tay ra, che kín cái video trên màn hình như đang tự lừa mình.
Không thấy Manh Manh nhắn lại, đối phương gửi thêm hai tin nhắn.
G: [Sao không nói gì?]
G: [Không thích?]
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Chiêu: Cơ bụng là của tôi, em không hài lòng?
Tô Tô: Em muốn nhìn cơ bụng, chứ đâu muốn nhìn gà trống*...
Mẹ ruột: Con trai dăm thiệt á.jpg
__________________
[*] Bản gốc em Tô nói không muốn nhìn 腹肌巴 fùjībā, trong đó 腹肌 là cơ bắp, còn 肌巴 jībā đồng âm với 鸡巴 chỉ cái ấy ấy của con trai:v nên tui đổi thành gà trống nha. Cho hỏi sao bà tác giả vẫn chưa bị Tấn Giang khóa mõm z:))))))))))))))))))
Edit: Dii
/41
|