“Lão Vương, có sao không?” Chu Dương vội chạy qua, ngồi xổm xuống kiểm tra chân của Vương Minh Triết, “Mới nãy tôi còn tưởng chân cậu khỏi luôn rồi!”
“Không phải, do tôi sốc quá...” Vương Minh Triết hoàn hồn, vẫn đang nghĩ tới vụ yêu qua mạng, “Anh Cố, cậu yêu qua mạng thật đấy à?”
Cố Chiêu chẳng quan tâm mấy: “Không liên quan đến cậu.”
“Vãi, không phủ nhận luôn!” Vương Minh Triết kích động tới nỗi suýt nhảy dựng lên, “Không phủ nhận thì đúng là thừa nhận rồi!”
Giọng điệu của Cố Chiêu hờ hững: “Chân cậu khỏi rồi thì phải, đi hai bước xem xem?”
Vương Minh Triết không mắc bẫy: “Đừng hòng đổi chủ đề!”
“Anh Cố, đây là chuyện tốt mà! Bọn tôi cứ tưởng cậu sẽ cô độc tới...” Chu Dương vội phanh xe lại, “Không phải, ý tôi là bọn tôi cứ tưởng cậu sẽ độc thân cả đời chứ!”
Cố Chiêu im lặng vài giây, sau đó mở miệng nhả ra hai chữ: “Không yêu.”
“Hiểu mà hiểu mà, vẫn đang tìm hiểu nhau qua mạng đúng chưa?” Vương Minh Triết cho rằng bản thân biết tỏng, lại bắt đầu bật chế độ điều tra lý lịch: “Hai cậu quen nhau như nào? Cô nàng đó có đẹp không? Bao nhiêu tuổi? Học ở trường...”
“Cậu hỏi quá nhiều.” Cố Chiêu dứt khoát ngắt lời cậu ta, cầm điện thoại lên đi ra ban công.
“Ê cậu đừng có đi!” Vương Minh Triết cuống lên, vẫy tay.
Cố Chiêu quay mặt lại nhìn cậu ta: “Có giỏi thì đi qua đây.”
“Anh Cố, cậu cậu cậu...” Vương Minh Triết căm phẫn ôm lấy chân mình, “Cậu dám ức hiếp anh hùng bị thương vì sự vinh quang của tập thể, lương tâm cậu đâu?”
“Lương tâm?” Cố Chiêu cười khẩy, “Lương tâm là cái gì?”
Nói xong, hắn không thèm quan tâm tiếng tru tréo sau lưng mình nữa, đẩy cửa đi thẳng ra ban công.
Ấn vào khung chat vẫn chưa tắt kia thì phát hiện ra Manh Manh lại gửi tin nhắn mới.
Manh Manh: [Đợi mai em mặc váy mới rồi chụp cho đàn anh xem, được không ạ?
G: [Được, tôi đợi.]
Manh Manh: [Hôm nay đàn anh làm những gì á?]
G: [Chẳng có gì đặc biệt.]
Manh Manh: [Sao lại không có gì đặc biệt? Mặt trời mỗi ngày đều là mặt trời mới, cho nên ngày nào cũng là ngày mới hết đó!]
Ngón tay của Cố Chiêu dừng trên màn hình rất lâu, đột nhiên hắn không biết trả lời kiểu gì.
Manh Manh: [Nếu đàn anh thấy hôm nay cũng như bình thường, vậy Manh Manh tặng cho đàn anh một món quà đặc biệt nha~]
Cố Chiêu nhướng mày, trong con ngươi đen kịt trước giờ vẫn luôn vô cảm của hắn bỗng nhiên hiện lên vẻ hứng thú hiếm thấy.
G: [Quà gì?]
Mấy phút sau, Manh Manh gửi liên tục mấy cái meme qua.
Manh Manh: [Cho anh xem nè.jpg]
Manh Manh: [Đợi em tìm chút nha.jpg]
Manh Manh: [Giơ ngón tay giữa.jpg]
G: [?]
Manh Manh: [Ha ha ha gửi nhầm.jpg]
Manh Manh: [Giơ một đóa hoa.jpg]
G: [...]
Manh Manh: [Đàn anh, anh thấy món quà này có đặc biệt không nè?]
G: [Ừm, đặc biệt.]
Manh Manh: [Em đùa đó, ngày mai mới tặng món quà thật sự!]
G: [Vậy sao hôm nay em đã nói tôi biết rồi?]
Manh Manh: [Tại vì em muốn hôm nay đàn anh cũng vui vẻ~]
Manh Manh: [Hi vọng ngày nào đàn anh cũng vui vẻ hết đó!]
Cố Chiêu dựa vào ban công, ánh sáng từ màn hình điện thoại soi vào đáy mắt đen thăm thẳm, hệt như những ngôi sao nhỏ vụn đang trôi lững lờ trong vũ trụ vô biên.
Gió đêm đầu hạ mát rượi mơn man trên mái tóc hắn, nhưng dường như nó cũng đang mơn man lên một thứ gì khác.
Hồi lâu sau, khóe môi của Cố Chiêu nhếch lên, tạo thành nụ cười nhàn nhạt.
*
Hôm sau, Kỷ Tô đi học cả ngày.
Ăn tối xong, cậu quay về ký túc xá. Còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi thì đằng sau đã vang lên tiếng thúc giục của Kiều Cẩm: “Tô Tô, tất lụa đen!”
Kỷ Tô bó tay: “Cậu để tôi nghỉ một lát không được à?”
“Tôi đang nghĩ cho cậu đó, để tí nữa Triệu Tử Vân với Lý Do về thì sao mà mặc được.” Kiều Cẩm suy tính rất chu đáo: “Mau mau, mặc sớm xong sớm!”
Kỷ Tô cứ thấy có chỗ nào đó không đúng, cậu nhướng mày: “Tiểu Kiều, sao cậu tích cực thế?”
“Bởi vì tôi muốn ngắm cậu mặc...” Kiều Cẩm miệng nhanh hơn não, sau khi nhận ra thì lập tức sửa miệng: “Thì tại tôi muốn giúp cậu mau chóng tóm được gã sở khanh kia để báo thù cho đàn chị mà!”
Kỷ Tô nhìn cậu ta bằng ánh mắt nghi ngờ: “Thật không?”
“Đương nhiên rồi, tôi nói xạo làm gì?” Kiều Cẩm càng nói càng tự tin: “Với cả, cậu từng đeo tất lụa trắng rồi, đeo tất lụa đen thì có sao?”
Kỷ Tô: “...”
Kiều Cẩm: “Biết đâu chừng sở khanh lại thích kiểu này!”
“Được.” Kỷ Tô mở tủ quần áo, lấy váy trắng và tất lụa đen mua ngày hôm qua ra, tâm trạng khá phức tạp.
Thân là trai thẳng, đương nhiên cậu biết có rất nhiều đàn ông thích tất lụa đen, nhưng không ngờ có một ngày cậu lại đích thân mặc nó, còn chụp ảnh cho một chàng trai khác ngắm...”
Kỷ Tô cầm váy đi vào phòng tắm, cởi áo sơ mi và quần jean ra, định nghiên cứu cách mặc chiếc váy này.
Mấy phút sau, cậu buộc phải tìm kiếm sự giúp đỡ: “Tiểu Kiều, cậu vào đây giúp tôi với.”
Kiều Cẩm đáp: “Đây đây!”
Đẩy cửa phòng tắm ra, bước chân của Kiều Cẩm đột nhiên chững lại.
Kỷ Tô quay lưng đứng trong phòng tắm. Váy không dây màu trắng để lộ ra đôi vai thẳng gầy, xương lưng cánh bướm thấp thoáng sau lớp vải. Vòng eo mảnh mai chỉ cần một cánh tay đã có thể ôm gọn, nối liền xuống dưới là bờ mông tròn trịa đầy đặn, đến cuối cùng là đôi chân trắng mịn nuột nà.
“Tiểu Kiều?” Kỷ Tô che ngực nghiêng người sang, “Giúp tôi kéo dây kéo với.”
“Ò ò ò!” Kiều Cẩm tỉnh táo lại ngay tức thì, vội vàng bước tới kéo dây kéo lên cho cậu.
“Cảm ơn.” Kỷ Tô ngồi lên ghế, cúi người đeo tất lụa đen vào.
Tất lụa vừa mỏng vừa xuyên thấu, cậu mặc rất cẩn thận, cứ sợ làm rách mất.
Kiều Cẩm im lặng nuốt ực một cái, kéo cửa phòng tắm ra: “Đi thôi, lên giường ngồi nào.”
Sau khi được huấn luyện trong thời gian dài, Kỷ Tô càng ngày càng thành thạo các tư thế chụp ảnh, chỉ vài phút thôi đã có thể chụp được một bức ảnh làm Kiều Cẩm hài lòng.
“Tô Tô, cậu mở tài khoản trên con chim xanh* rồi đăng mấy tấm này lên chắc chắn sẽ hot lắm đó.” Kiều Cẩm lướt xem ảnh: “Mấy tài khoản mà tôi theo dõi trông còn kém xa cậu.”
[*] Cho bà nào không biết thì nó là app X, tức Twitter cũ á.
“Hả?” Kỷ Tô ngẩng mặt lên, “Con chim xanh gì?”
“Con chim xanh, là... là một mạng xã hội có thể đăng mấy thứ 18+ lên được.” Kiều Cẩm tặc lưỡi, tỏ vẻ tiếc rẻ: “Cậu mà đăng mấy tấm này lên là đắt show lắm cho coi!”
Kỷ Tô: “...”
Kiều Cẩm dò hỏi: “Dù gì cũng đâu có lộ mặt, hay cậu...”
“Dừng!” Kỷ Tô đứng dậy, xuống giường giật điện thoại lại: “Tôi là trai thẳng, mấy tấm này bị truyền đi thì sao tôi dám ra đường nữa?”
“Rồi rồi, tôi đùa xíu thôi.” Kiều Cẩm cười hì hì, nói: “Cậu mau gửi ảnh cho sở khanh đi, xem gã phản ứng ra sao!”
Kỷ Tô mở tài khoản phụ, sau đó ấn vào khung chat với G.
Manh Manh: [Đàn anh, chuẩn bị sẵn sàng nhận quà chưa?]
Dù bị hố một lần rồi, nhưng đối phương vẫn trả lời ngay.
G: [Ừ.]
Kỷ Tô cắn răng, gửi tấm ảnh vừa chụp qua.
Người trong hình quỳ trên giường, mặc một chiếc váy thuần trắng. Chất vải tơ tằm mềm mại dán sát lên da thịt nõn nà như ngọc, phác họa nên đường cong căng đầy mê người.
Đôi chân dài được đôi tất lụa đen bao bọc, nước da trắng ngần như ẩn như hiện. Phần ren hoa lên tới đùi, nhưng váy quá ngắn nên để lộ một đoạn đùi trắng tuyết. Hai bắp đùi bẽn lẽn khép lại, đôi tay nhỏ gầy đặt giữa hai chân tựa như muốn che giấu thứ gì đó. Hình ảnh ấy càng khiến người ta muốn đẩy đôi tay đó ra, đào sâu hơn tìm tòi xem rốt cuộc đó là thứ gì...
Kỷ Tô gửi ảnh xong, đợi hai phút vẫn không thấy hắn trả lời.
“Không thể nào?” Kiều Cẩm mở to hai mắt, “Không thèm nói năng gì vậy, chẳng lẽ sở khanh bị bất lực?”
Kỷ Tô nhíu mày: “Hoặc là gã không thích tất lụa đen?”
Manh Manh: [Đàn anh không thích món quà này sao?]
Manh Manh: [Mèo con khóc òa.jpg]
G: [Thích.]
“Gã trả lời rồi.” Kỷ Tô chớp mắt, “Gã bảo là thích.”
“Chỉ vậy thôi?” Kiều Cẩm ngạc nhiên: “Gì thế hả, lạnh nhạt quá vậy.”
Kỷ Tô đang nghĩ nên trả lời như nào thì đột nhiên WeChat thông báo tin nhắn chuyển khoản.
G: [Chuyển khoản 52000]
Kỷ Tô nhìn không rõ, mở sáng màn hình lên: “Gã chuyển khoản cho tôi.”
“Má, nước đi gì thế này?” Kiều Cẩm nhìn trừng trừng màn hình, mồm đánh vần: “Một, hai, ba, bốn...”
Cậu ta khó tin mà dụi mắt, đếm lại lần nữa, sau đó kêu lên thất thanh: “Bao nhiêu cơ? 52 nghìn?”
[*] 52 nghìn đổi qua tiền Việt gần 180 triệu.
Kỷ Tô ngớ người: “Nhiều thế?”
Cậu lấy điện thoại lại, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn tiếp theo.
G: [Đẹp lắm, tôi rất thích.]
G: [Mua thêm vài bộ mới nữa.]
Kỷ Tô: “...”
Ý gì đây? Nghiện ngắm luôn rồi đúng không?
Manh Manh: [Không chịu đâu, em mua nhiều lắm rồi!]
G: [Chiếc váy này khá giống váy ngủ, không hợp để mặc ra đường.]
Bấy giờ Kỷ Tô mới hiểu ra, sở khanh đang muốn độc chiếm Manh Manh đeo tất lụa đen, cho nên mới chuyển khoản cho cậu, bảo cậu mua thêm váy mới.
Ha, mơ đẹp đấy.
Manh Manh: [Ghét lắm, giống váy ngủ chỗ nào cơ?]
G: [Em bảo đây là món quà đặc biệt tặng cho tôi, nếu người khác cũng được nhìn, vậy sao gọi là quà được?]
Kỷ Tô: “...”
Tư duy logic quá chặt chẽ, cậu không thể phản bác nổi.
“Đợi đã.” Kiều Cẩm cuối cùng cũng tỉnh táo lại sau cơn chấn động, “Kiểu chuyển khoản này vẫn lấy về được, trừ khi người chuyển khoản ghi rõ là tự nguyện tặng!”
Kỷ Tô liếc nhìn màn hình: “Gã có viết.”
Kiều Cẩm há miệng rồi lại ngậm vào, cuối cùng chỉ có thể kết luận: “Sở khanh rơi vào lưới tình rồi!”
Vẻ mặt của Kỷ Tô phức tạp: “Thật à?”
Kiều Cẩm nói rất hùng hồn: “Tiền ở đâu thì tình yêu ở đó!”
Kỷ Tô không hiểu nổi: “Nhưng gã còn chưa từng thấy mặt Manh Manh mà, sao lại...”
“Với cặp giò cực phẩm kia của cậu thì gương mặt đẹp xấu có còn quan trọng không?” Kiều Cẩm tặc lưỡi lắc đầu: “52 nghìn đó, tận 52 nghìn, nếu không gọi là yêu thì là gì?”
Kỷ Tô suy nghĩ lại mấy tin nhắn xạo sự gần đây, dè dặt hỏi: “Có khi nào thật ra gã đang lợi dụng Manh Manh để rửa tiền không?”
Đây là trường hợp chưa từng được nghĩ tới, Kiều Cẩm lập tức chết máy: “Hả?”
Ngay lúc này, bên kia lại gửi tin nhắn mới.
G: [Manh Manh, giận à?]
Manh Manh: [Hứ!]
G: [Không phải giới hạn quyền mặc quần áo của em, chỉ là em không biết suy nghĩ của đàn ông dơ bẩn tới mức nào thôi.]
Kỷ Tô: “?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Dơ tới mức nào?
Cố Chiêu: &*@#&%#... *&%*? @%#...
Tô Tô: Em biết rồi...
_______
Edit: Dii
*Góc tà răm KHÔNG DÀNH CHO người dưới 18 tuổi!!!!!! CẤM TRẺ EM CẤM TRẺ EM!!!! CON NÍT DÔ ĐÂY ĐỔ THỪA LÀ TUI CHỬI Á!!!!
Ờm để mấy bà dễ tưởng tượng em Tô mặc váy nuột giống con gái tới mức nào thì có thể dô đây tham khảo:))) Bà nào biết rồi thì thôi he coi như là có cái để tưởng tượng:>
Acc trên con chim xanh của ảnh:
Acc trên IG của ảnh:
Ờm... ảnh minh họa...
“Không phải, do tôi sốc quá...” Vương Minh Triết hoàn hồn, vẫn đang nghĩ tới vụ yêu qua mạng, “Anh Cố, cậu yêu qua mạng thật đấy à?”
Cố Chiêu chẳng quan tâm mấy: “Không liên quan đến cậu.”
“Vãi, không phủ nhận luôn!” Vương Minh Triết kích động tới nỗi suýt nhảy dựng lên, “Không phủ nhận thì đúng là thừa nhận rồi!”
Giọng điệu của Cố Chiêu hờ hững: “Chân cậu khỏi rồi thì phải, đi hai bước xem xem?”
Vương Minh Triết không mắc bẫy: “Đừng hòng đổi chủ đề!”
“Anh Cố, đây là chuyện tốt mà! Bọn tôi cứ tưởng cậu sẽ cô độc tới...” Chu Dương vội phanh xe lại, “Không phải, ý tôi là bọn tôi cứ tưởng cậu sẽ độc thân cả đời chứ!”
Cố Chiêu im lặng vài giây, sau đó mở miệng nhả ra hai chữ: “Không yêu.”
“Hiểu mà hiểu mà, vẫn đang tìm hiểu nhau qua mạng đúng chưa?” Vương Minh Triết cho rằng bản thân biết tỏng, lại bắt đầu bật chế độ điều tra lý lịch: “Hai cậu quen nhau như nào? Cô nàng đó có đẹp không? Bao nhiêu tuổi? Học ở trường...”
“Cậu hỏi quá nhiều.” Cố Chiêu dứt khoát ngắt lời cậu ta, cầm điện thoại lên đi ra ban công.
“Ê cậu đừng có đi!” Vương Minh Triết cuống lên, vẫy tay.
Cố Chiêu quay mặt lại nhìn cậu ta: “Có giỏi thì đi qua đây.”
“Anh Cố, cậu cậu cậu...” Vương Minh Triết căm phẫn ôm lấy chân mình, “Cậu dám ức hiếp anh hùng bị thương vì sự vinh quang của tập thể, lương tâm cậu đâu?”
“Lương tâm?” Cố Chiêu cười khẩy, “Lương tâm là cái gì?”
Nói xong, hắn không thèm quan tâm tiếng tru tréo sau lưng mình nữa, đẩy cửa đi thẳng ra ban công.
Ấn vào khung chat vẫn chưa tắt kia thì phát hiện ra Manh Manh lại gửi tin nhắn mới.
Manh Manh: [Đợi mai em mặc váy mới rồi chụp cho đàn anh xem, được không ạ?
G: [Được, tôi đợi.]
Manh Manh: [Hôm nay đàn anh làm những gì á?]
G: [Chẳng có gì đặc biệt.]
Manh Manh: [Sao lại không có gì đặc biệt? Mặt trời mỗi ngày đều là mặt trời mới, cho nên ngày nào cũng là ngày mới hết đó!]
Ngón tay của Cố Chiêu dừng trên màn hình rất lâu, đột nhiên hắn không biết trả lời kiểu gì.
Manh Manh: [Nếu đàn anh thấy hôm nay cũng như bình thường, vậy Manh Manh tặng cho đàn anh một món quà đặc biệt nha~]
Cố Chiêu nhướng mày, trong con ngươi đen kịt trước giờ vẫn luôn vô cảm của hắn bỗng nhiên hiện lên vẻ hứng thú hiếm thấy.
G: [Quà gì?]
Mấy phút sau, Manh Manh gửi liên tục mấy cái meme qua.
Manh Manh: [Cho anh xem nè.jpg]
Manh Manh: [Đợi em tìm chút nha.jpg]
Manh Manh: [Giơ ngón tay giữa.jpg]
G: [?]
Manh Manh: [Ha ha ha gửi nhầm.jpg]
Manh Manh: [Giơ một đóa hoa.jpg]
G: [...]
Manh Manh: [Đàn anh, anh thấy món quà này có đặc biệt không nè?]
G: [Ừm, đặc biệt.]
Manh Manh: [Em đùa đó, ngày mai mới tặng món quà thật sự!]
G: [Vậy sao hôm nay em đã nói tôi biết rồi?]
Manh Manh: [Tại vì em muốn hôm nay đàn anh cũng vui vẻ~]
Manh Manh: [Hi vọng ngày nào đàn anh cũng vui vẻ hết đó!]
Cố Chiêu dựa vào ban công, ánh sáng từ màn hình điện thoại soi vào đáy mắt đen thăm thẳm, hệt như những ngôi sao nhỏ vụn đang trôi lững lờ trong vũ trụ vô biên.
Gió đêm đầu hạ mát rượi mơn man trên mái tóc hắn, nhưng dường như nó cũng đang mơn man lên một thứ gì khác.
Hồi lâu sau, khóe môi của Cố Chiêu nhếch lên, tạo thành nụ cười nhàn nhạt.
*
Hôm sau, Kỷ Tô đi học cả ngày.
Ăn tối xong, cậu quay về ký túc xá. Còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi thì đằng sau đã vang lên tiếng thúc giục của Kiều Cẩm: “Tô Tô, tất lụa đen!”
Kỷ Tô bó tay: “Cậu để tôi nghỉ một lát không được à?”
“Tôi đang nghĩ cho cậu đó, để tí nữa Triệu Tử Vân với Lý Do về thì sao mà mặc được.” Kiều Cẩm suy tính rất chu đáo: “Mau mau, mặc sớm xong sớm!”
Kỷ Tô cứ thấy có chỗ nào đó không đúng, cậu nhướng mày: “Tiểu Kiều, sao cậu tích cực thế?”
“Bởi vì tôi muốn ngắm cậu mặc...” Kiều Cẩm miệng nhanh hơn não, sau khi nhận ra thì lập tức sửa miệng: “Thì tại tôi muốn giúp cậu mau chóng tóm được gã sở khanh kia để báo thù cho đàn chị mà!”
Kỷ Tô nhìn cậu ta bằng ánh mắt nghi ngờ: “Thật không?”
“Đương nhiên rồi, tôi nói xạo làm gì?” Kiều Cẩm càng nói càng tự tin: “Với cả, cậu từng đeo tất lụa trắng rồi, đeo tất lụa đen thì có sao?”
Kỷ Tô: “...”
Kiều Cẩm: “Biết đâu chừng sở khanh lại thích kiểu này!”
“Được.” Kỷ Tô mở tủ quần áo, lấy váy trắng và tất lụa đen mua ngày hôm qua ra, tâm trạng khá phức tạp.
Thân là trai thẳng, đương nhiên cậu biết có rất nhiều đàn ông thích tất lụa đen, nhưng không ngờ có một ngày cậu lại đích thân mặc nó, còn chụp ảnh cho một chàng trai khác ngắm...”
Kỷ Tô cầm váy đi vào phòng tắm, cởi áo sơ mi và quần jean ra, định nghiên cứu cách mặc chiếc váy này.
Mấy phút sau, cậu buộc phải tìm kiếm sự giúp đỡ: “Tiểu Kiều, cậu vào đây giúp tôi với.”
Kiều Cẩm đáp: “Đây đây!”
Đẩy cửa phòng tắm ra, bước chân của Kiều Cẩm đột nhiên chững lại.
Kỷ Tô quay lưng đứng trong phòng tắm. Váy không dây màu trắng để lộ ra đôi vai thẳng gầy, xương lưng cánh bướm thấp thoáng sau lớp vải. Vòng eo mảnh mai chỉ cần một cánh tay đã có thể ôm gọn, nối liền xuống dưới là bờ mông tròn trịa đầy đặn, đến cuối cùng là đôi chân trắng mịn nuột nà.
“Tiểu Kiều?” Kỷ Tô che ngực nghiêng người sang, “Giúp tôi kéo dây kéo với.”
“Ò ò ò!” Kiều Cẩm tỉnh táo lại ngay tức thì, vội vàng bước tới kéo dây kéo lên cho cậu.
“Cảm ơn.” Kỷ Tô ngồi lên ghế, cúi người đeo tất lụa đen vào.
Tất lụa vừa mỏng vừa xuyên thấu, cậu mặc rất cẩn thận, cứ sợ làm rách mất.
Kiều Cẩm im lặng nuốt ực một cái, kéo cửa phòng tắm ra: “Đi thôi, lên giường ngồi nào.”
Sau khi được huấn luyện trong thời gian dài, Kỷ Tô càng ngày càng thành thạo các tư thế chụp ảnh, chỉ vài phút thôi đã có thể chụp được một bức ảnh làm Kiều Cẩm hài lòng.
“Tô Tô, cậu mở tài khoản trên con chim xanh* rồi đăng mấy tấm này lên chắc chắn sẽ hot lắm đó.” Kiều Cẩm lướt xem ảnh: “Mấy tài khoản mà tôi theo dõi trông còn kém xa cậu.”
[*] Cho bà nào không biết thì nó là app X, tức Twitter cũ á.
“Hả?” Kỷ Tô ngẩng mặt lên, “Con chim xanh gì?”
“Con chim xanh, là... là một mạng xã hội có thể đăng mấy thứ 18+ lên được.” Kiều Cẩm tặc lưỡi, tỏ vẻ tiếc rẻ: “Cậu mà đăng mấy tấm này lên là đắt show lắm cho coi!”
Kỷ Tô: “...”
Kiều Cẩm dò hỏi: “Dù gì cũng đâu có lộ mặt, hay cậu...”
“Dừng!” Kỷ Tô đứng dậy, xuống giường giật điện thoại lại: “Tôi là trai thẳng, mấy tấm này bị truyền đi thì sao tôi dám ra đường nữa?”
“Rồi rồi, tôi đùa xíu thôi.” Kiều Cẩm cười hì hì, nói: “Cậu mau gửi ảnh cho sở khanh đi, xem gã phản ứng ra sao!”
Kỷ Tô mở tài khoản phụ, sau đó ấn vào khung chat với G.
Manh Manh: [Đàn anh, chuẩn bị sẵn sàng nhận quà chưa?]
Dù bị hố một lần rồi, nhưng đối phương vẫn trả lời ngay.
G: [Ừ.]
Kỷ Tô cắn răng, gửi tấm ảnh vừa chụp qua.
Người trong hình quỳ trên giường, mặc một chiếc váy thuần trắng. Chất vải tơ tằm mềm mại dán sát lên da thịt nõn nà như ngọc, phác họa nên đường cong căng đầy mê người.
Đôi chân dài được đôi tất lụa đen bao bọc, nước da trắng ngần như ẩn như hiện. Phần ren hoa lên tới đùi, nhưng váy quá ngắn nên để lộ một đoạn đùi trắng tuyết. Hai bắp đùi bẽn lẽn khép lại, đôi tay nhỏ gầy đặt giữa hai chân tựa như muốn che giấu thứ gì đó. Hình ảnh ấy càng khiến người ta muốn đẩy đôi tay đó ra, đào sâu hơn tìm tòi xem rốt cuộc đó là thứ gì...
Kỷ Tô gửi ảnh xong, đợi hai phút vẫn không thấy hắn trả lời.
“Không thể nào?” Kiều Cẩm mở to hai mắt, “Không thèm nói năng gì vậy, chẳng lẽ sở khanh bị bất lực?”
Kỷ Tô nhíu mày: “Hoặc là gã không thích tất lụa đen?”
Manh Manh: [Đàn anh không thích món quà này sao?]
Manh Manh: [Mèo con khóc òa.jpg]
G: [Thích.]
“Gã trả lời rồi.” Kỷ Tô chớp mắt, “Gã bảo là thích.”
“Chỉ vậy thôi?” Kiều Cẩm ngạc nhiên: “Gì thế hả, lạnh nhạt quá vậy.”
Kỷ Tô đang nghĩ nên trả lời như nào thì đột nhiên WeChat thông báo tin nhắn chuyển khoản.
G: [Chuyển khoản 52000]
Kỷ Tô nhìn không rõ, mở sáng màn hình lên: “Gã chuyển khoản cho tôi.”
“Má, nước đi gì thế này?” Kiều Cẩm nhìn trừng trừng màn hình, mồm đánh vần: “Một, hai, ba, bốn...”
Cậu ta khó tin mà dụi mắt, đếm lại lần nữa, sau đó kêu lên thất thanh: “Bao nhiêu cơ? 52 nghìn?”
[*] 52 nghìn đổi qua tiền Việt gần 180 triệu.
Kỷ Tô ngớ người: “Nhiều thế?”
Cậu lấy điện thoại lại, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn tiếp theo.
G: [Đẹp lắm, tôi rất thích.]
G: [Mua thêm vài bộ mới nữa.]
Kỷ Tô: “...”
Ý gì đây? Nghiện ngắm luôn rồi đúng không?
Manh Manh: [Không chịu đâu, em mua nhiều lắm rồi!]
G: [Chiếc váy này khá giống váy ngủ, không hợp để mặc ra đường.]
Bấy giờ Kỷ Tô mới hiểu ra, sở khanh đang muốn độc chiếm Manh Manh đeo tất lụa đen, cho nên mới chuyển khoản cho cậu, bảo cậu mua thêm váy mới.
Ha, mơ đẹp đấy.
Manh Manh: [Ghét lắm, giống váy ngủ chỗ nào cơ?]
G: [Em bảo đây là món quà đặc biệt tặng cho tôi, nếu người khác cũng được nhìn, vậy sao gọi là quà được?]
Kỷ Tô: “...”
Tư duy logic quá chặt chẽ, cậu không thể phản bác nổi.
“Đợi đã.” Kiều Cẩm cuối cùng cũng tỉnh táo lại sau cơn chấn động, “Kiểu chuyển khoản này vẫn lấy về được, trừ khi người chuyển khoản ghi rõ là tự nguyện tặng!”
Kỷ Tô liếc nhìn màn hình: “Gã có viết.”
Kiều Cẩm há miệng rồi lại ngậm vào, cuối cùng chỉ có thể kết luận: “Sở khanh rơi vào lưới tình rồi!”
Vẻ mặt của Kỷ Tô phức tạp: “Thật à?”
Kiều Cẩm nói rất hùng hồn: “Tiền ở đâu thì tình yêu ở đó!”
Kỷ Tô không hiểu nổi: “Nhưng gã còn chưa từng thấy mặt Manh Manh mà, sao lại...”
“Với cặp giò cực phẩm kia của cậu thì gương mặt đẹp xấu có còn quan trọng không?” Kiều Cẩm tặc lưỡi lắc đầu: “52 nghìn đó, tận 52 nghìn, nếu không gọi là yêu thì là gì?”
Kỷ Tô suy nghĩ lại mấy tin nhắn xạo sự gần đây, dè dặt hỏi: “Có khi nào thật ra gã đang lợi dụng Manh Manh để rửa tiền không?”
Đây là trường hợp chưa từng được nghĩ tới, Kiều Cẩm lập tức chết máy: “Hả?”
Ngay lúc này, bên kia lại gửi tin nhắn mới.
G: [Manh Manh, giận à?]
Manh Manh: [Hứ!]
G: [Không phải giới hạn quyền mặc quần áo của em, chỉ là em không biết suy nghĩ của đàn ông dơ bẩn tới mức nào thôi.]
Kỷ Tô: “?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Dơ tới mức nào?
Cố Chiêu: &*@#&%#... *&%*? @%#...
Tô Tô: Em biết rồi...
_______
Edit: Dii
*Góc tà răm KHÔNG DÀNH CHO người dưới 18 tuổi!!!!!! CẤM TRẺ EM CẤM TRẺ EM!!!! CON NÍT DÔ ĐÂY ĐỔ THỪA LÀ TUI CHỬI Á!!!!
Ờm để mấy bà dễ tưởng tượng em Tô mặc váy nuột giống con gái tới mức nào thì có thể dô đây tham khảo:))) Bà nào biết rồi thì thôi he coi như là có cái để tưởng tượng:>
Acc trên con chim xanh của ảnh:
Acc trên IG của ảnh:
Ờm... ảnh minh họa...
/41
|